Phúc Thê Tụ Bảo

Edit: Chickenliverpate

Đỗ Phúc Hề bỗng cảm thấy không ổn. Nghỉ ngơi thì phải nằm, nằm mới có thể ngủ, nếu hắn ngủ thì nàng phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ ngây ngốc ngồi như vậy cả đêm hay sao?

Đang cảm thấy vô cùng phiền chán, thì có một người gõ cửa vô cùng gấp gáp, A Chỉ vội vàng ra mở cửa, nàng nhận ra tiểu nha hoàn đang đứng ngoài cửa chính là Thúy Nhi, ngày ấy Thúy Nhi bị lạc đường trong tướng phủ, cũng chính nhờ nàng dẫn đường hồi sảnh, hai người vừa đi vừa cười nói, cũng có chút thân thiết.

"Thế Tử Phi, Thế Tử không ổn, Vương phi thỉnh người nhanh chóng đi qua đó!" Thúy Nhi rất nhanh báo tin.

Đỗ Phúc Hề trợn mắt. Không phải ngày đầu tiên tân hôn đã phải thủ tiết rồi chứ, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng mà cũng đến quá nhanh rồi, nàng vẫn còn đang mặc giá y nha...

A Chỉ thần tốc giúp nàng tháo hết đồ trang sức trên đầu xuống, để cho nàng thuận tiện di chuyển.

Các nàng căn bản không hề quen thuộc đường đi trong vương phủ, chỉ có thể gấp gáp theo sát Thúy Nhi, Thúy Nhi đi rất nhanh, vòng qua chiếc cầu nhỏ bắc ngang hồ nước bên trong hoa viên, rẽ vào một hành lang quanh co khúc khuỷu kéo dài đến bờ hồ, đi đến một lầu các xa hoa lộng lẫy, đủ loại hoa cỏ bốn mùa mang màu sắc rỡ, hương thơm lãng đãng lan tỏa trong không khí.

"Đây là Noãn Xuân Các của Thế tử." Thúy Nhi dẫn các nàng đi vào, thị vệ giữ cửa nhìn thấy nàng cũng không tiến đến ngăn cản.

Đỗ Phúc Hề nhíu mày, thì ra đây mới là nơi ở của Thế tử, vậy tân phòng nàng vừa nán lại là chỗ nào? Vì sao tân phòng lại không ở chỗ của Thế tử?

Các nàng theo chân Thúy Nhi tiến vào phòng khách, sau đó vén rèm đi vào một gian sảnh thất thanh lịch, mùi thuốc tràn ngập trong không khí, bàn ghế trong tẩm phòng đều được làm từ gỗ tử đàn thượng hạng, trên bàn là một bộ trà cụ bằng men sứ màu xanh thanh nhã, trên bình phong thêu rồng bay phượng múa, thậm chí có ký hiệu của hoàng thất...

Nằm trên chiếc giường thêu hoa văn tráng lệ là một nam tử trẻ tuổi, sắc mặt của hắn không khác gì màu sắc của chiếc áo khoác gấm Tứ Xuyên hắn đang mặc trên người, trắng nhợt nhạt. Lan Dương Vương và Vương phi đang túc trực trước giường, nước mắt của Vương phi giống như chuỗi hạt trân châu bị đứt, không ngừng rơi xuống, gương mặt mỹ lệ vì sợ hãi mà trở nên trắng bệch.


Đỗ Phúc Hề chưa từng gặp qua Vương gia, nhưng nhìn vào hai tay ông đang vỗ về đôi vai ngọc của Vương phi cũng biết ông nhất định là Lan Dương vương, Vương gia có tướng mạo tuấn đĩnh, cùng với Vương phi quả thật cực kì xứng đôi.

Ngoại trừ nha hoàn hầu hạ và thái y, trong phòng còn có những người khác, tất cả mọi người mang sắc mặt nặng nề, lẳng lặng đứng đó.

"Phúc nương đến rồi." Vương phi thấy nàng như gặp được cứu tinh, vô cùng thân thiết gọi tục danh của nàng, rồi kéo nàng đến trước giường, đau lòng dâng đầy trong đáy mắt: "Đều do ta không tốt, đã để cho hắn ra ngoài nghênh thú, mới chỉ một chút đã nhiễm phong hàn, hít thở khó khăn, bộ dáng thống khổ như vậy, ta thật sự đã cho rằng hắn muốn đi rồi..." Vương phi nghẹn ngào không thể nói thêm được nữa.

Đỗ Phúc Hề nhìn qua, mặc dù nam tử trên giường hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái xanh, nhưng dung mạo xác thực như lời A Chỉ nói, là mỹ nam tử tuấn mỹ vô song.

Dường như Vương phi đang nhận định chỉ cần nàng đi đến phía trước đứng như vậy là có thể cứu mạng Thế tử, khiến nàng cảm thấy bản thân giống như tiên nử cầm đũa phép chỉa vào người Thế tử.. Đáng tiếc nàng không phải là thần tiên diệu dược gì đó, kiếp trước cũng không học ngành y, chỉ đứng như thế này thì không thể cứu mạng nha, nàng có nên nói cho bọn họ biết hiện tại bọn họ nhanh chóng để cho thái y chẩn trị, không nên trông cậy vào nàng hay không nhỉ?

"Là ta không tốt." Vương gia đau buồn tự trách: "Nàng đã sớm nói muốn để cho Tư nhi đi thay, là ta cố ý để cho Ngọc Nhi tự mình nghênh thú, thấy ngày hôm trước nó có vẻ chuyển biến tốt hơn một chút, nên ta nghĩ nó có thể ra ngoài, là ta sơ suất, suy nghĩ không đủ chu toàn, muốn trách thì trách ta, nàng đừng lo lắng mà tổn hại thân thể."

Vương phi nhìn Vương gia bằng đôi mắt ngấn lệ mông lung: "Chàng cũng vì muốn tốt cho Ngọc Nhi, muốn để cho hắn tự mình nghênh thú chính nương tử của mình, sao ta lại có thể trách chàng?"

Đỗ Phúc Hề nghe từng câu từng chữ tình chân ý thiết, xem ra bọn họ đều rất thương yêu nhi tử bảo bối này nha! Một khi đã như vậy, thì khẩn trương để cho thái y chẩn trị đi! Chỉ dựa vào nàng đứng như vậy thì không có hiệu quả trị liệu đâu...

Nàng nhẹ nhàng "khụ" một tiếng: "Khụ, Phụ vương, Mẫu phi..."

Nàng đang muốn mở miệng nói bản thân không phải là Bồ Tát sống, không có cách nào cứu người, bỗng dưng có một người mở miệng trước nàng một bước....

"Thế tử tỉnh rồi! Mở mắt rồi!"


Là một giọng nói "vui đến phát khóc", Đỗ Phúc Hề nhìn sang, đó là một nữ tử trẻ dịu dàng đoan trang, chải kiểu đầu của phụ nhân, mặc váy lụa bạch sắc, phục sức quý phái sang trọng, xem cách ăn mặc nhất định không giống một nha hoàn.

Trong nháy mắt, tầm mắt của mọi người đều tập trung trên người thế tử, Đỗ Phúc Hề cũng không ngoại lệ.

Tôn Thạch Ngọc chậm rãi mở mắt, tên của hắn là do đích thân Thái hậu ban cho, lấy từ "Tha sơn chi thạch, khả dĩ công ngọc", hắn đồng thời cũng là tôn tử đầu tiên của Thái hậu, mà hoàng thất trưởng tử do đương kim Hoàng hậu sở sinh, Cẩn vương Tôn Sưởng Hiên, là đường đệ của Tôn Thạch Ngọc, hai người hơn kém nhau một tuổi.

"Ngọc Nhi! Ngọc Nhi!" Tinh thần Vương phi trở nên phấn chấn hơn, thanh thanh khẽ gọi.

"Thế tử!"

Đỗ Phúc Hề thấy nữ tử đầu tiên phát hiện Thế tử tỉnh lại xem Thế Tử phi nàng như chết rồi, không quan tâm nhào tới.

Không ai ngăn cản nàng ta nhào lên, có thể thấy nàng được phép nhào lên người Thế tử, nhưng là ai đây? Đỗ Phúc Hề tò mò nhìn nữ tử khóc lóc thê lương, miệng nói không ngừng: "Thế tử, cuối cùng người cũng tỉnh lại, tỳ thiếp nóng ruột muốn chết."

Nàng lập tức nắm bắt trọng điểm trong tiếng kêu khóc liên tục của nàng ta... tỳ thiếp! Nàng ta là tỳ thiếp của Thế tử.

Trong lòng kinh ngạc, Đỗ Phúc Hề bỗng nhiên cảm thấy dây thần kinh của mình căng ra, nơi này là cổ đại, nam nhân cổ đại có tam thê tứ thiếp là chuyện quá đỗi bình thường, thê tử chưa qua cửa đã có tiểu thiếp và thông phòng lại càng rất bình thường, nàng có cần kinh ngạc như vậy hay không?

Có lẽ vì tin đồn từ nhỏ Thế tử đã ốm yếu, nàng mới cho rằng hắn không có nhu cầu ở phương diện kia! Đây là điểm mù của nàng, sự thực chứng minh nam nhân cho dù bệnh tật hay yếu đuối, vẫn là nam nhân, tự nhiên cần phải có nữ nhân làm ấm giường.


Cảm giác kinh ngạc chợt lóe lên, nàng giống như một người xa lạ nhìn một người vừa trở thành tướng công Thế tử của mình và thì thiếp của hắn khóc đến hoa lê đái vũ.

"Tránh ra!"

Vậy mà Thế tử lại phiền chán vươn tay đẩy người thị thiếp kia ra, giọng điệu không kiên nhẫn đã khiến tất cả người trong phòng kinh ngạc.

Đỗ Phúc Hề cảm thấy mình giống như Conan, đang từng bước  từng bước phân tích tình huống, lúc này nàng đã rút ra được một kết luận, vị tướng công Thế Tử của nàng, người người thương, người người sủng, bình thường không đối xử với thị thiếp của hắn như vậy, cho nên hành động này của hắn đã khiến cho mọi người cảm thấy kinh dị.

Thị thiếp kia chợt ngẩn người, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, bổ nhào lên phía trước một lần nữa, hai mắt đẫm lệ vừa khóc vừa nói: "Thế tử, người làm sao vậy, là tỳ thiếp đây! Người không nhận ra Thiện Liên sao?"

Đỗ Phúc Hề gật gật đầu không quan tâm. À..., thì ra nàng ta tên là Thiện Liên nha, tên nghe hay thật, không giống nàng, cái gì Phúc Hề, mỗi lần như vậy nàng lập tức liên tưởng đến trường học võ thuật ở kiếp trước có nuôi một con chó mực tên Vượng Phúc, nàng thật sự làm sao cũng không thích nổi.

"Ra ngoài hết đi!" Tôn Thạch Ngọc gạt Liên Di nương ra lần thứ hai, hắn đột nhiên tuôn ra một tiếng gầm yếu ớt, sắc mặt ẩm trầm, mọi người đều bị hắn dọa tới mức thở hốc vì kinh ngạc, ngay cả Vương gia và Vương phi cũng không ngoại lệ.

Đột nhiên, biến hóa vi diệu rất nhanh lướt qua trên gương mặt tuấn tú của hắn, đôi mắt đen láy cố định trên gương mặt Đỗ Phúc Hề, giống như chợt phát hiện trong phòng có sự tồn tại của một người như nàng, nhìn nàng không được tự nhiên.

Nhìn nàng như vậy là có ý gì? Muốn nàng tự giới thiệu sao? Ta là nương tử của chàng, tướng công à...Nhưng mà bầu không khí này dường như không thích hợp lắm tới đoạn tự giới thiệu...

Vương phi nhìn sắc mặt hắn không tốt, sợ hắn nói ra những lời khó nghe, vội nói: "Hài tử, đây là thê tử của con, Phúc Hề."

Tôn Thạch Ngọc nhíu mày, run rẩy vươn tay chỉ về phía nàng, hơi thở mong manh nói: "Ngươi... Lưu lại."

Đây là cái gọi là đêm động phòng hoa chúc sao?

Trời sáng rất nhanh, Đỗ Phúc Hề nhìn Tôn Ngọc Thạch ngồi xếp bằng trên giường vận công, không rõ thật sự hắn đang vận công hay đang lừa bịp nàng?


Mọi người y theo lời hắn nói, trong phòng trống không, chỉ để lại hai người bọn họ, nàng lại có một chút tư tưởng rất không thuần khiết cho rằng hắn muốn thực hiện nghĩa vụ động phòng, nên mới xua đuổi mọi người, không nghĩ tới hắn lại sai nàng dìu hắn ngồi xuống, giọng điệu nghiêm khắc cảnh cáo không cho nàng tiếp cận hắn, cũng không cho hỏi bất cứ vấn đề gì, sau đó nhắm mắt bắt đầu vận công.

Tốt thôi! Không hỏi thì không hỏi, điểm ấy nàng làm rất được nha, nhưng bởi vì hắn cứ vận công, vẫn cứ chiếm lấy cái giường, nàng đành phải vừa ăn điểm tâm vừa uống trà để giết thời gian, mệt quá thì gục xuống bàn ngủ một chút, mỗi lần tỉnh lại đều thấy hắn vẫn còn vận công, mồ hôi trên trán rịn ra dày đặc, nàng lại tiếp tục ngủ, lăn qua lăn lại như vậy một đêm, nàng không chút do dự phân loại hắn vào dạng nam nhân ích kỷ, hiện tại cho dù bộ dạng hắn có đẹp đẽ như thế nào đi nữa cũng đều không thể khiến nàng động lòng, cũng không chịu ngẫm lại chỉ có một cái giường thôi, nàng cũng cần phải ngủ chứ!

"Ngươi thật đúng là có thể ngồi nha." Sau khi thức dậy, Đỗ Phúc Hề thập phần bội phục nhìn Tôn Thạch Ngọc, cho rằng hắn đang nhắm mắt nên không nghe được những lời lẩm bẩm của nàng.

Ai ngờ, Tôn Thạch Ngọc mở mắt, hung hăng liếc nàng một cái. "Cầm khăn tới đây"

Đỗ Phúc Hề theo quán tính định mở miệng gọi người tiến vào hầu hạ, thì bị Tôn Thạch Ngọc trừng mắt nhìn nàng."Ngươi đi lấy."

Nàng đứng dậy từ chối cho ý kiến. "Được, ta đi lấy, bất quá ngươi có thể đừng trừng ta có được hay không? Quá dọa người." Xem ra hắn không cho người khác vào phòng, chính là muốn biến nàng thành nô tỳ của hắn.

Ngay lúc nàng đang cam chịu số phận định ra ngoài lấy khăn, thì hắn bất ngờ gọi nàng lại: "Tất cả sự việc ngươi nhìn thấy trong phòng này, không được tiết lộ cho người khác dù chỉ nửa câu, nếu ta nghe được phong thanh, ngươi là nghi vấn duy nhất."

Đỗ Phúc Hề cũng không để ý đe dọa của hắn, gật đầu nói: "Biết rõ."

Trước khi phải gả vào vương phủ, nàng cũng đã trải qua một khóa học, Vương gia có một Vương Phi, một Trắc Phi và một di nương.

Vương phi sinh ra Tôn Thạch Ngọc, Trắc Phi Nghiêm Băng là quận chúa Ninh Vương phủ, cũng sinh một nhi tử tên Tôn Như Tư, là thứ tử vương phủ, Hà Di nương cũng sinh nhi tử tên là Tôn Thiểu Kiều, là Tam thiếu gia vương phủ, ba người thê thiếp, vừa vặn mỗi người sinh một nhi tử.

Lan Dương vương là tước vị cha truyền con nối, kế thừa tước vị trong tương lai là trưởng tử Tôn Thạch Ngọc do Vương phi sở sinh, mà Tôn Như Tư theo lời đồn là một văn nhân nho nhã, đứng thứ hai thi đình, làm biên soạn trong Hàn Lâm viện, sau đó được thăng làm thị giảng Hàn Lâm viện, sung kinh giảng dạy cho quan lại, hai năm trước được thăng nhiệm Lễ bộ Hữu Thị Lang, là phó trưởng quan Lễ bộ, chính là quan tam phẩm tại Đại Tuyên vương triều.

Tôn Như Tư đối với Thế tử vị không hề có dã tâm, nhưng Nghiêm Trắc phi lại không hề che dấu ý muốn nhi tử ngồi lên thế tử vị, bởi vì tuy bà ta chỉ là trắc phi, nhưng đường đường là Quận chúa Ninh vương phủ, là trưởng nữ của Ninh vương. Mặc dù Vương phi có địa vị chính thất cao quý, chẳng qua chỉ là một thứ nữ của diêm thương Bạch gia, một trong tứ đại hoàng thương. Bị một cái thứ nữ nhỏ bé đè đầu cưỡi cổ, có thể thấy Nghiêm Trắc phi có bao nhiêu buồn bực.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận