“Đúng… là không. Nhưng chí ít!” Nguyên Khải bật thốt bằng tất thảy kích động, “Chí ít thì trói lại và tra tấn là được rồi mà, ông ta sẽ đau khổ thôi. Em đâu cần hẹn hò với con trai ông ta làm gì? Để đổi lại là gì hả?”
Thục Linh bàng hoàng thoáng chốc rồi mệt mõi rũ mi, tiếng thở dài chẳng kìm phả ra, cô đâu thể để lão chết mà không cảm nhận chút thống khổ, thấu tận tâm can như thế.
“Anh không hiểu.”
Ba chữ không chứa đựng mong đợi gì, ngữ điệu nom khan nhẹ bẫng, hoàn toàn xuyên thủng vách ngăn tinh thần của Nguyên Khải.
Thục Linh từ chối nói về quá khứ bất kể anh cậy miệng nhường nào, những đau đớn cô chịu đựng anh chỉ mơ hồ đoán mò qua cuộc phục thù này.
Cuối cùng thì anh chẳng biết gì cả, và chẳng hiểu điều gì.
Loại cảm xúc phức tạp dồn nén đang trực chờ trào dâng bên trong khuôn ngực anh, tuyệt nhiên anh không dám phản bác.
Đành cắn răng nhìn Thục Linh chua sót.
“Anh cũng không thể hiểu.”
Đúng - Nguyên Khải hẫng đi đầy bất lực.
Thục Linh hướng đôi mắt vẳng đục, lần nữa trông ngoài ô cửa kính, bấy giờ nó đâu còn vẻ ngời sáng ban đầu, thay vào đó đã giăng đầy mây đen, có lẽ trận mưa tiếp theo sắp trút xuống.
Mà cũng có lẽ hạt mưa sẽ nặng thêm vài phần.
- ---------------
Thục Linh đến trường học sau hai ngày dưỡng thương chẳng thu gom bao kết quả bởi dư chấn thực rất khó phục hồi.
Tuy bác sĩ căn dặn cần tham khảo trị liệu vật lý dài kỳ.
Hiềm nổi cô không thừa nhiều thời gian cho công đoạn phục hồi rắc rối ấy.
Dự định chấm dứt phục thù sẽ thực hiện nốt “giao dịch” với Nguyên Khải, Thục Linh mới tự tin tháo gỡ được gong cùm thù hận, thoã sức viết lại trang sách cuộc đời bi ai, an yên sống ở nơi không có uất hận, chém giết.
Tuổi thơ bất hạnh, không đồng nghĩa phải chôn vùi cả đời người ngắn ngủi trong kham khuất.
Để củng cố mai đây, kế hoạch phục thù nên kết thúc trước kỳ hạn một năm, tiếp đó là khoản “giao dịch” - tức thời điểm cô trưởng thành.
Bởi vậy cô chẳng thể lãng phí dù nữa giây quý báu, dẫu sao bã vai chấn thương cánh tay cũng gần như phế bỏ, cứ mặc nó đi.
Thục Linh vừa đẩy cửa lớp.
Từ giảng phòng sinh viên vội ùa ra, không đợi cô kịp thích ứng họ đã ồ ạt hỏi thăm.
Đương lúng túng chẳng biết trả lời sao cho đặng. Bỗng Thục Linh bị một bàn tay tóm vững, kéo khỏi mớ lộn xộn của giảng phòng.
Mãi đến cuối hành lang, giữa hai cầu thang bộ nối thông.
Người nọ buông bàn tay nắm thắt cổ tay cô, đổi sang ghì bả vai cô siết mạnh.
Thục Linh đau điến vì vị trí phẫu thuật đương nhói từng hồi.
Cô nhăn mày, trán rịn mồ hôi lạnh.
“Cậu…!” Giọng y ngắt quãng.
Thục Linh nghe thanh âm trầm thấp, chậm hé mắt ngó thử - đối diện mình là Liêu Vĩ Thành!
Thế nhưng nào có không tâm tình bất ngờ, cô gạt bàn tay ghì bả vai mình xuống, yếu ớt bảo, “…Tôi, đau.”
Vĩ Thành chững người, đứng bẵng đi giây lát rồi thu hồi vẻ sửng sốt hiếm hoi.
Lúc cậu choàng tỉnh.
Cẩn thận đánh giá Thục Linh, xác nhận không thấy điểm bất ổn thì biểu cảm liền nới lỏng hẳn.
Cậu che miệng ho khan, lầm bầm giải thích, “Cậu… hôm đó đột nhiên biến mất nên tôi có hơi…”
Duy chẳng chú ý thần sắc cô đang dần trắng bệch, vệt máu ngay bả vai nhanh chóng loan lỗ sau lớp áo trắng phau.
Thục Linh cũng phát giác sự ẫm ướt nhầy nhụa trên cơ thể, cô tức khắc xoay đi, “Để sau đi. Tôi có việc cần làm rồi.”
Vĩ Thành chưa buông hết câu, dường như không nhận ra thái độ kỳ lạ kia, bèn gấp gáp rịn bả vai cô cưỡng ép quay lại, “Tôi muốn hỏi hôm đó cậu…”
Chợt sự nhớp nháp khiến cậu thoáng đông cứng.
Vĩ Thành đưa ánh mắt lưng chừng rà soát. Vệt máu đỏ hửng loan từ vai áo thấm đẫm lòng bàn tay khô ráo của cậu, mà đối phương càng khó coi hơn, gương mặt vốn trắng trẻo ngọt ngào ngày một tái nhợt không chừa bạt máu.
“Cậu làm sao vậy…!”
Nói đoạn Vĩ Thành sực nhớ đêm hôm đó Thục Linh vô cớ biến mất dạng, thêm động tĩnh từ tấm biển hiệu bị xuyên thủng ven đường, và viên đạn kích thước tương đối dài cậu nhặt được.
Xâu chuổi tất thẩy với nhau, xét mặt vết thương, hay thậm chí thân phận Thục Linh là gì đều bí ẩn khôn lường.
Tạm gác chỗ nghi vấn đáng ngờ lại, ưu tiên trên hết vẫn là cứu người, vì trông Thục Linh như sắp không trụ nổi đến nơi rồi.
“Tôi đưa cậu tới viện.”
Dứt câu Vĩ Thành nhấc bổng cô lên bằng hai tay, khẩn trương di chuyển, song bước chân chẳng được bao xa nhanh chóng bị Thục Linh cất giọng cấp thiết ngăn cản, “Không. Đừng đến bệnh viện, đưa tôi tới phòng y tế.”
Cô vừa xuất viện chiều hôm qua, ngay hôm sau đã trở về thì không hay lắm, vả chăng Nguyên Khải có thể sẽ chạy sang cũng nên, thông tin anh ấy nhanh vậy mà.
“Nhưng cậu chảy máu… nhiều lắm.”
Vì Thành rặt vẻ sốt sắn.
Thục Linh bèn mĩm cười trấn an cậu, “Đừng lo, tôi biết cách tự sơ cứu cho mình. Mau đưa tới phòng y tế hoặc để tôi tự đi cũng được.”
Cả khi không còn sự lựa chọn, Vĩ Thành vẫn chẳng muốn nghe lệnh từ người khác, cư nhiên trường hợp này là ngoại lệ.
Cậu mặc kệ lời Thục Linh bay khỏi tâm trí, bế cô chuyển hướng đến phòng y tế.