Phục Thù

Nguyệt San đứng ngoài con hẻm phía cửa sau thư viện, căng thẳng cắn móng tay vừa lầm bầm, “Gì vậy… nó từ đâu xuất hiện ve vãn Liêu Vĩ Thành hoài vậy. Chậc.”

Ký ức về hai người - dáng vẻ mập mờ từng bắt gặp trong phòng y tế trước đó bỗng ùa về, không khỏi đay nghiến mà bấu chặt nắm đấm, móng tay thon dài cắm sâu giữa lòng bàn tay làm hằn lên hết lõm nho nhỏ, ửng màu đỏ hồng.

“Mẹ!” Kích động đá phăng bịch rác ngay bên cạnh, chai lọ văng tung toé mùi hôi hám bốc lên, cô nàng gằng giọng, “Mẹ kiếp, ve vãn! Ve vãn! Tao mất bao thời gian để ăn diện giống con nhỏ quê mùa đó, bây giờ mày là ai mà tới tranh giành. Con ranh…”

- ----

“Về rồi à? Có thấy cô ấy không?” Nhìn Thư Ý thẫn thờ bước vô Nhĩ Tân chưa nhận thức được khác thường liền ngẩn đầu hỏi.

Đợi Thư Ý nao núng mới ngập ngừng bảo, “Không… không thấy.”

Sắc mặt cô nàng tái xanh chuyển trắng liên tục, cậu bất đắc dĩ thở dài, “Bộ không khoẻ ở đâu hả? Nếu vậy cũng đừng xung phong đi tìm Nguyệt San chứ, thật là.”

Chẳng là học kha khá lâu, để ý rằng Nguyệt San đột ngột biến mất dạng, sẽ không đáng nói nếu cô ả quay về nhanh chóng, nhưng trôi qua gần nữa giờ mà chưa thấy trở lại, mọi người đành luân phiên nhau đi tìm, lần này tới phiên Nhĩ Tân, cơ mà trông cậu rất lo lắng cho Thư Ý, Thục Linh bèn cân nhắc giây lát rồi bất ngờ đứng phắt dậy, quyết định thay lượt cậu.

“Để tôi tìm cho, dù sao tôi cũng định ra ngoài mua nước suối, em có thấy cô ấy đi về hướng nào không.”

Thư Ý lãng tránh mấp môi, “Có lẽ phía… à, em không, không thấy, nhờ chị vậy.”

Nhĩ Tân vuốt lưng Thư Ý, đối Thục Linh cúi thấp đầu, “Nhờ chị.”

Thần sắc Thư Ý hơi kém, thái độ thì sao nhãn - chuyện gì vậy?


Trước khi rời đi cô nàng còn hoạt náo chán chê, thay đổi thế này là quá choáng váng rồi. Cô quang ngại cảm thán.

Suy cho cùng thắc mắc không có lời giải cũng vô dụng, tạm gác nghi hoặc sang một bên, chú tâm tìm Nguyệt San như dự kiến.

Hiển nhiên, cô chẳng nhàn rỗi bạ việc vào người, chỉ là kể từ lúc bắt đầu nhập học chưa có cơ hội tiếp xúc qua, càng chưa từng nói với nhau được mấy lời.

Vừa vặn thời điểm này ở riêng hai người khoảng thời gian ngắn rất có cơ sở, tiện thể thăm dò xem cô ả rốt cuộc làm sao thu hút Vĩ Thành như thế.

Men dọc theo lối hành lang, Thục Linh dạo quanh các giang phòng trống, phần nhiều là phòng chứa sách chẳng mấy ai lui tới, cô ngó sơ rồi tiếp tục đi.

Mãi cuối con đường, đến cửa sau thư viện là hết lối, vẫn không tìm ra Nguyệt San cô đành từ bỏ ngoảnh vô, “Có lẽ không có duyên rồi.”

Đúng lúc, tình cờ nghe tiếng quát tháo ngoài con hẻm bên cạnh, Thục Linh hiếu kỳ nhấc gót chân, đẩy cửa bước xem.

Tầm mắt thu vào bóng lưng cô gái trẻ, thân hình mảnh mai bị ép xuống tường bởi hai gã đàn ông cường trán, nhận ra đó là Nguyệt San bằng làn da trắng nõn và mái tóc đen tuyền.

Cổ tay cô ả đương bị một gã ghì chặt.

“Buông ra! Mấy thằng này. Phải biết soi gương lượng sức mình rồi hãy đi chọc ghẹo người khác chứ.”

Thoạt tiên Thục Linh không kịp nghĩ ngợi, chuẩn bị liều lĩnh giải vây, thế nhưng lập tức phải đanh người vì những lời sắc nhọn tựa dao găm của Nguyệt San.

Chất giọng nàng chua ngoa rặt vẻ kiêu kỳ, chẳng chút tương đồng hình tượng trông trẻo gắng sức xẩy dựng suốt thời gian này.

Một mặt hoàn hoàn đối lập so với hiểu biết về cô gái thục đức khi đứng cạnh Vĩ Thành.

Khó mà tin nổi, cô chứng kiến được thứ gì đây?

“Gì vậy… Nguyệt San…”

Thục Linh cố hít thở đều đặng, tiếp tục lắng tai nghe ngóng.

Gã cười âm hiểm, “Bé cưng, thường thì anh không để yên cho ai chê bai ngoại hình của mình, nhưng riêng cưng chua ngoa một tí cũng chẳng sao.”

Gã còn lại cao hứng nói, “Bù vào đó, cưng phải bù đắp cho tổn thương tụi này chứ?”

Nguyệt San phì cười, giở giọng phỉ bán, “Bù? Dựa vào hai con chó hoang tụi mày? Ảo tưởng cũng phải có chừng mực thôi chứ, mày biết tao là ai không mà dám động vào? Còn không bỏ ra thì hãy chuẩn bị sống nữa phần đời còn kaij với cánh tay bị cụt đi.”

“Chậc.” Gã dường như đã dùng hết kiên nhẫn, ấn mạnh Nguyệt San lên tường.

Cô nàng vô thức rên rỉ đầy đau đớn, “Ức.”


“Con điếm này, mày phải biết sử dụng cái miệng nhỏ này cho đúng cách chứ.” Gã bóp sường mặt Nguyệt San kéo sát gương mặt mình, “Cái miệng mày hư hỏng lắm đấy, nhưng tụi này rất thích.”

“Ực.” Nguyệt San oằn mình rơi khỏi tay gã, cô thét lớn, “Buông ra, thằng hôi miệng. Cha tao là cổ đông lớn của X, mày mà động vào tao thì đừng mơ sống yên ổn ở cái xã hội này, thằng tiểu tốt mắt mù!”

Thục Linh cảm thấy có lẽ nên cứu ả rồi, cái miệng đi chơi xa với bọn lưu manh không phải lựa chọn khôn ngoan.

Chưa kể, cô nàng mới là sinh viên thôi.

Trông thì tiểu thư kiêu kỳ, bạch nguyệt quang trong sáng, vậy nên thật sự diễn rất tròn vai nha, ngu ngốc không thể tả.

Khoảnh khắc gã điên tiết vung nắm đấm, toan dùng bạo lực dạy dỗ Nguyệt San… lọ bia rỗng chốn nào thình linh lao tới va trúng đầu gã, vỡ tan tành.

Tiếng “choang” vụn nát vang rền.

Âm thanh kết thúc cùng thời điểm gã chao đảo ngã xuống.

Nguyệt San kinh hãi hét toán, “Á!”

“Này, mày ổn không?” Gã đứng cạnh sốt vó đỡ lấy đồng bọn, kế đấy cương người nghiến răng, vung nắm đấm về phía Thục Linh.

Tuy bả vai sau chấn thương chưa thể cử động tuỳ tiện, nhưng đối phó hạng tép riu tầm thường chẳng cần dùng cả hai tay, một thôi đã đủ rồi.

Ngặt nổi, để Nguyệt San thấy cảnh đứa con gái liễu yếu đào tơ đánh nhau, e là khả năng khó tiếp tục kế hoạch suông sẻ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương
2. Chiều Hư
3. Chỗ Dựa
4. Thế Vai

=====================================

Thục Linh kìm hãm sát ý, lách vai né đòn, cô trào phúng doạ, “Tôi đã gọi cảnh sát rồi, muốn đánh thì cứ đánh nhưng đừng hòng chạy kịp.”

Gã sửng người thoáng chốc, kế đấy khẩn trương khom lưng dìu đồng bọn đương bất tỉnh truồn đi, “Mày đợi đó hai con ranh con.”

Thục Linh ôm bả vai vừa lao lực quá đà xoay đầu nhìn gương mặt trắng bệt của Nguyệt San, “Cậu ổn không?”

“Chị… nghe rồi sao?”

“Sao cơ?”

Dáng vẻ sợ sệt mới đây thoắt cái tan thành làn gió, mặt mày cô ả tối sầm, thở vài câu nặng nhọc, “Chị thấy rồi, chị nghe rồi chứ gì? Mẹ nó, vậy chị là ai hả? Sao cứ ve vãn anh Vĩ Thành hoài vậy?”

“Phải biết chừng mực chứ, chị nghĩ mình là ai?” Nguyệt San ngước đôi mắt sánh nước, giọng run rẫy bấu víu bả vai Thục Linh lay mạnh.

“Nè, cậu bình tỉnh đi.” Bả vai lại bị tấn công rồi, miệng vết thương cũng dần rỉ máu, Thục Linh kém chút ngất đi, cô nén cơn đau gạt bàn tay siết chặt trên vai mình mà nhỏ giọng, “Người như Vĩ Thành con gái vây quanh là bình thường thôi mà, nhưng tôi chỉ muốn thân thiết với mọi người, cậu ấy là một trong số mọi người… ức.”

Cô không nói dối, dẫu chỉ đúng một nữa, mục tiêu ngoài Vĩ Thành thì không còn ai khác.

“Lý sự.” Nguyệt San cúi đầu, hàng mi tinh xảo khẽ cong lên, ngón tay thon dài bất chấp ấn xuống bả vai trái, “Chị còn muốn hơn thế nữa, chị nghĩ qua mặt tôi mà đơn giãn bằng mấy lời sáo rỗng thôi sao?”

Cô nàng giương môi cười trong khi nhìn biểu cảm tái nhợt của Thục Linh, “Chị đau ở đây hả? Tốt nhất là tàn phế luôn đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận