Phục Thù

Từ khi Thục Linh rời đi, cả thời gian Nguyệt San biến mất vẫn chưa tròn một giờ đồng hồ, nhưng Vĩ Thành không đủ nhẫn nại để chờ thêm.

Nhìn Nhĩ Tân dùng sức quạt cho Thư Ý - người sắc mặt chỉ vừa trông khá hơn, rồi quan sát tinh thần gần như tuột dốc của mọi người sau đợt cô nàng trở về.

Cậu ngao ngán đứng khỏi vị trí, thở dài.

“Nếu cứ thế này các cậu cũng chẳng nhét được thứ gì vào đầu. Không hiểu đến học vì bản thân hay vì tăm tia người khác nữa.”

Nói thế cơ mà cứ cách mỗi mười phút Vĩ Thành sẽ xem giờ một lần, thái độ trong ngoài không nhất quáng khiến cậu trông sốt ruột chẳng kém cạnh.

Rõ ràng hầu hết đều ngầm hiểu Nguyệt San và Vĩ Thành có mối quan hệ khá phức tạp, yêu đương thì không hẳn, còn bạn bè lại thíu chút là quá phận.

Thục Linh tuy đến muộn cơ mà được Vĩ Thành ưu ái không thua gì Nguyệt San.

Xét riêng mặt này bất kể kẻ nào cũng phải gật gù thừa nhận.

Nếu hai nàng ở riêng đoán không chừng xác xuất bùng nổ dư luận là một trăm phần trăm đấy.

Biết Vĩ Thành định tìm họ, Nhĩ Tân mới buộc miệng gọi, sở dĩ cậu sợ Vĩ Thành phá hỏng kịch hay, “Anh đi tìm hai người hả? Có lẽ họ sẽ quay lại trong thời gian gần, chị ấy đi còn chưa lâu mà, chờ thêm chút nữa đi.”

“Phiên tôi thay lượt.” Vĩ Thành tiến thẳng tới cửa không buồn ngoảnh đầu, “Lo cho Thư Ý đi, còn lại thì học hành tử tế, khi quay về tôi sẽ kiếm tra bài tập b trang 157.”


Dứt câu cả nhóm thoắt im bặt, đợi Vĩ Thành hoàn toàn khuất bóng họ liền ngoan ngoãn nâng bút cậm cụi viết hý hoáy.

Cuối cùng Nhĩ Tân chẳng ngăn nổi Vĩ Thành, thôi thì kịch ba người càng hấp dẫn.

Quay sang Thư Ý, cậu nhếch môi cười, “Cậu thấy được gì rồi, tôi đoán cậu tìm thấy Nguyệt San rồi, còn giả vờ không biết.”

“Đừng nói bậy.” Thư Ý đẩy vai Nhĩ Tân, bất mãn chau mày.

“Còn chối.”

- ---------------

Con hẻm.

Đúng lúc Vĩ Thành mở cửa, bắt gặp Thục Linh thân thể suy nhược sắp sửa ngã khuỵ.

Không kịp đặt Nguyệt San vào mắt đã khẩn trương đỡ lấy cô, cánh tay choàng qua bả vai lập tức ý thức được điềm gỡ, dưới lớp áo thun đen ướt sủng rây đầy thứ chất lỏng nhớp nháp.

Cậu bàng hoàng nhìn lòng bàn tay rịn máu.

“Máu… Thục Linh?”

Thục Linh yếu ớt tựa trên ngực cậu ngủ thiếp đi.

Một chút sửng sờ trong thoáng chốc, cậu nhớ lại vết thương là một vết khâu dài.

E rằng bung chỉ rồi?

Lo lắng trạng huống cấp bách Vĩ Thành bèn nhấc bổng cô lên, nói nhanh, “Xin lỗi, Nguyệt San, em ổn là tốt rồi nhưng hãy nói với mọi người rằng anh và cô ấy có chút việc đi trước. Đừng báo tình hình cụ thể tránh ồn ào không đáng có.”

Dứt lời, chẳng màng biểu cảm ngỡ ngàng của Nguyệt San, Vĩ Thành điên cuồng chạy mất hút, thậm chí bóng dáng tựa hồ hoá hư không.

Đợi Thục Linh bừng tỉnh, ngoài trời đã ngã màu đen sẫm.


Cô rão đôi mắt mơ màng ngó quanh căn phòng quá đỗi quen thuộc, miệng vô thức lầm bầm, “Bệnh viện?”

Xuất viện mấy hôm thôi mà lại… Thục Linh bất lực xoa trán.

Chợt cảm giác bả vai tê dại, rũ mi ngó xuống phát hiện vết khâu mới toanh và dường như thuốc tê vẫn chưa hết tác dụng.

Cô rướn cơ thể ê ẫm chậm rãi ngồi dậy.

Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng vặn xoáy, một thân ảnh cao gây bước vào.

“Vĩ, Vĩ Thành?”

Nhận ra đối phương, Thục Linh bồn chồn nuốt nước bọt, đồng thời cậu mang khây thức ăn sang ngồi cạnh giường.

“Ăn.”

“Ực… cái này…”

Vĩ Thành bật nắp hộp cháo, khói bóc nghi ngút, có lẽ vừa nấu chín.

“Tự ăn?” Câu hỏi xúc tích nhưng tạo thành khí thế áp đảo, Thục Linh chỉ đành gật đầu dẫu cánh tay còn tê cứng.

Đương tự hỏi vì sao cậu ở đây thì vô thức bẵng đi giây lát.

Nhớ lại Nguyệt San khi đó đã ấn ngón tay giữa vết khâu của mình, gương mặt cô nàng tưởng chừng như thể muốn tiễn đưa một thi hài vậy.


Trực giác bảo vệ trỗi dậy khiến cô khẽ rùng mình.

Và tình hình là cô vì kiệt sức nên thiếp đi… trên người Vĩ Thành!

Cuối cùng cũng nhớ ra thứ không muốn nhớ.

Thục Linh xấu hổ chẳng dám đối mặt với Vĩ Thành, cô lãng tránh đưa mắt nhìn khuôn viên bệnh viện nhập nhoẹn ánh đèn vàng.

“Mau ăn, tôi không có thời gian ở đây với cậu tận đêm đâu.” Vĩ Thành xem đồng hồ, nói, “Đã gần tám giờ khuya rồi, tôi sẽ về sau khi cậu ăn xong.”

Để không bị phát hiện nói dối khả năng di chuyển cánh tay, Thục Linh cố tình phô bày gương mặt tái nhợt chẳng đặng diễn kịch, “Phiền cậu như thế tôi thấy có lỗi quá, xem như cảm ơn cậu lần nữa nhưng tôi hơi mệt, ngủ một lát tỉnh dậy sẽ ăn, cậu có thể về trước?”

Vĩ Thành lẳng lặng cân nhắc song miễn cưỡng nhấc cặp đứng lên.

“Tôi còn chưa hỏi chuyện hôm nay rốt cuộc là thế nào đâu. Ngày mai tôi sẽ quay lại.”

Thục Linh gượng cười, “Không tiễn.”

Bỗng cậu dừng ngay trước cửa, khiêu khích một đoạn rồi hoàn toàn rời khỏi, “Tôi cũng sẽ không tiết lộ việc vết thương của cậu, vì trông cậu có vẻ không muốn nhỉ? Nhưng cậu cũng thật phiền phức luôn khiến người khác phải lo toan mọi mặt.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận