Phục Thù


Về khuya, ngọn đèn bên đường chập chờn lam toả.

Đằng xa xa, nơi cuối chân trời đã hoàn toàn khoác lên mình chiếc vãi lụa đen thẩm.
Bến cảng rộng mênh mang, thuyền bườm neo đậu kín bờ.
Nguyên Khải xuống tàu, đoạn dủi tay, “Nhưng mà trước khi đi cùng anh, em cần cân nhắc một giao dịch.”
Bước chân đứng khựng lại, Thục Linh đăm đăm nhìn bàn tay đang chìa ra trước mắt, “Giao dịch...!sao ạ?”
Cho đến lúc này cô suýt thì quên mất hai năm qua bản thân đã sống trong hoàn cảnh nào.

Con người vốn là giống loài vụ lợi, cô phải biết rõ hơn ai hết họ sẽ chẳng phí công giúp đỡ kẻ khác mà chưa màng tới thiệt hơn.

Kể ra Nguyên Khải còn là tên giết người không nghê tay, cứu một đứa trẻ sắp bị xâm hại sao có thể chỉ là thuận tiện được.
Thục Linh đáng lẽ không nên ôm bất kỳ hy vọng nào mới phải.
Kế đến lại trông thấy Nguyên Khải nở nụ cười, dáng vẻ ấy hoàn toàn chẳng giống một kẻ vừa giết hơn hai mươi mạng người tẹo nào, “Cũng không có gì.

Chỉ là cho đến lúc trưởng thành em sẽ được làm bất kỳ điều gì mình muốn, đổi lại phải hoàn thành một nguyện vọng của anh và nguyện vọng ấy không có thời hạn, có thể một năm sau, hai năm sau hay vài năm sau anh mới nghĩ ra nhưng mà...” Anh luyên huyên mãi không thôi cái “kỳ hạn” nọ.

Còn Thục Linh chỉ đứng yên tại chỗ.
Cơn gió rét nhẹ thổi qua mái tóc cô.
Nguyên Khải cố tình chờ thêm vài phút, cho Thục Linh chút thời gian suy nghĩ, nhưng bảy phút đã trôi quá nữa Thục Linh vẫn đứng y chốn cũ chẳng nhúc nhích.
Anh cảm thấy, có lẽ đó là câu trả lời.
Ngay khi bàn tay đương sắp thu lại, một bàn tay mềm mại khác chợt vươn ra níu lấy, Nguyên Khải kinh ngạc tròn mắt.
“Em...” Thục Linh mím môi, ngập ngừng bảo, “Em...!giao dịch này...!sẽ không vì cơ thể chứ?”
“Cơ...” Bỗng nhiên cứng họng, anh đơ người chốc rồi bật cười thành tiếng, “Đời nào, sao anh lại có suy nghĩ như thế với trẻ vị thành niên, haha, không phải...!anh không cố ý...!cười, haha!”
Tiếng cười vang cao ngun ngút, kéo dài hơn nữa phút.
Lúc bấy giờ Nguyên Khải mới vực dậy khỏi khoái cảm, tiêu sái bước một chân lên be tàu, lần nữa chìa tay ra với đối phương, “Giờ thì...!quyết định của em là gì, bé con?”
- -------------------------------
Quay về hiện tại.
Nguyên Khải hơi chau mày cố nhớ lại “giao dịch” Thục Linh nhắc đến, mấy mươi giây sau hàng lông mày anh nới lỏng, “Ừa nhớ chứ.

Giao dịch của chúng ta nhỉ?”
Khoé môi cô co giật dăm hồi, bật thốt, “Nếu biết anh quên bén thì em đã ngậm miệng luôn rồi.”
Anh hạ tầm mắt ngắm phong cảnh bên dưới toàn nhà, cảm giác đầy hoài niệm, “Thời ấy còn trẻ nhắc lại cũng rạo rực.

Còn giao dịch, anh chưa nghĩ ra đâu.”
“Thôi được, nhưng anh vừa 28 thôi mà.”
Nguyên Khải khẽ thở dài, “Tuổi này bị gọi là ông chú rồi.”
“Mà chuyện em nhờ, tài liệu để ở phòng sách.” Anh nói, “Cách đây bốn năm anh từng hỏi em về chuyện này nhưng lúc ấy không tiện trả lời thì phải.

Sau này cũng không hỏi nữa, thế mà dạo trước em nhờ điều tra chuyện năm ấy anh hơi bất ngờ đấy.

Đáng mong chờ không đây?”
Thục Linh rũ mi, sau cùng cô xoay lưng rời đi, “Báo thù đâu phải chuyện vui vẻ gì.”
Nguyên Khải lẳng lặng đưa mắt dõi theo bóng lưng dần trở nên mờ ảo sau lối hành lang dài oằn, cảm thấy có mấy phần ưu thương lạ lùng, mồm vô thức bật ra những âm tiết vô vị, “Hừm là vậy sao, bé con ơi...”

- ---------------
Đứng trước căn biệt thự nọ - đây này là phần thưởng cho vài chiến công cô mang về từ nhiệm vụ, vì được mua theo sở thích của Nguyên Khải nên ngôi nhà mang đậm hơi hướng cổ điển từ châu Âu.
Nó rất lớn, đến độ Thục Linh từng nghĩ, liệu cộng ba căn cỡ trung với nhau rồi đặt lên bàn cân so sánh thì kết quả sẽ là gì?
Nhưng bởi quá to lớn mà người sống ở đây mới càng cô quạnh.

Mỗi khi trở về đều chần chừ rất lâu chẳng mở cửa, cô sợ rằng sự cô đơn sẽ lại quấn lấy mình ngay khi cánh cửa được mở ra.
Sau này dần hình thành thói quen.
Thục Linh vẫn thường ngẩn người trước cửa nhà một chốc mới bước vào.
Suy cho cùng cô vốn thích nghi rất tốt chỉ là chẳng ngờ sẽ thích nghi cả sự cô độc trống váng này.
Thế rồi cô vội xua đi những ý nghĩ bâng quơ trong đầu, đoạn áp ngón trỏ lên máy cảm biến vân tay, đèn xanh thoắt sáng cùng với tiếng lạch cạch, cánh cửa mở ra.
Trước mặt là khoảng không gian rộng rãi tại phòng khách, cảm tưởng có thể đánh golf ở đây luôn đó.

Nhưng cô lại chẳng lần nào mảy may tận hưởng, bấy giờ còn đang vội vàng chạy tới phòng sách.
Sấp tài liệu dày cọm tận một centimet đặt gọn ghẻ trên chiếc bàn cô độc nằm chính giữa.

Thục Linh nâng sấp giấy trong tay, đôi mắt giảo hoạt di chuyển qua từng gương mặt quen thuộc được in bên góc phải mỗi tờ, khoé môi mấp mấy đầy vẻ kích động.
Đúng rồi!
Đúng nó rồi.
Những kẻ máu lạnh buôn trẻ năm đó, tất thẩy đều nằm đủ ở ngay đây.

Ánh mắt Thục Linh đương rà soát kỹ lưỡng, chợt dừng lại trước cái tên - Liêu Vĩ Thành.
Ảnh chụp cá nhân là chàng trai trẻ khôi ngô, màu tóc đen nhánh, lông mày gọn gàng, con ngươi xanh thăm thẳm.
Dòng chữ bên dưới chú thích thêm: Độc tôn, con trai của Viện trưởng - Liêu Tuấn Khanh.
Tuổi: 19.

Ngày 24 tháng 05 năm 2000
Sở thích: Không.
Tình trạng mối quan hệ: Không tìm ra.
Nơi ở: Thành phố Giang, phường 00, toà B thuộc khu chung cư 00.
Thông tin chuẩn: Đang là sinh viên năm hai thuộc trường đại học tư thục Nghệ Thuật Thành phố.

Khoa Mỹ Thuật - chuyên ngành Hội Hoạ.
...
Thục Linh suy ngẫm một chốc rồi lật sang tờ kế tiếp..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận