“Vậy à, nhưng mà...” Nói đoạn, tu nữ thoạt ngó sang Thục Linh, để ý chuôi kiếm nhô lên từ đằng sau túi đeo chéo, biểu cảm thoáng lo ngại.
Nguyên Khải khẽ thở dài, siết nhẹ bả vai cô, “Đứa trẻ này là cháu gái của tôi, có đam mê kiếm đạo.
Vừa hay đón về từ câu lạc bộ kendo nên cùng tới đây.”
Nghe thế cơ mặt nàng ta dần thả lỏng, cười đáp trả.
Dạo đầu anh không định nhún tay vào, nhưng nhìn cái cách Thục Linh mất kiểm soát bởi thù hận thì chẳng yên tâm tẹo nào, chí ít anh nghĩ mình nên chăm sóc cho lũ trẻ trong thời gian cô hành quyết bọn người ấy.
Song bèn cất lời, “Tôi dự sẽ nhận nuôi trên hai đứa trẻ, vì cần phải tiếp xúc để chọn được đứa trẻ hoà hợp với mình, đành phiền cô dẫn chúng đến sân.”
Tu nữ gật đầu bảo, “Anh muốn xem thêm các điều khoản trên thủ tục nhận nuôi không? Bao gồmーー”
Vừa đi nàng vừa luyên huyên về những điều khoản nọ.
Thục Linh chẳng tâm hơi đâu để ý, cô lặng lẽ theo sau, lòng chỉ thắc mắc không rõ Nguyên Khải định làm gì.
Lúc này, đương sắp ra khỏi sảnh, anh bỗng nhiên dừng bước, “Gượm đã.”
“Sao, vâng?” Tu nữ xoay lưng.
Anh trưng bộ mặt rầu rĩ hướng Thục Linh mà rũ mi.
Cô trơ người, chạm mắt Nguyên Khải chốc lại im lặng quan sát.
Giây kế tiếp thấy anh rút sấp tiền tệ đỏ lòm khoảng hai mươi tờ mệnh giá một trăm tệ, đút vào tay tu nữ, “Cháu gái tôi sống cùng một nhà, là người ưa sạch sẽ thế nên tôi cần những đứa trẻ không mắc bệnh về gia liễu hay bệnh truyền nhiễm.
Để đảm bảo thì cũng cần kiểm tra người trông nôm nơi này.
Phiền cô đưa những người còn lại tới nơi kín đáo, cháu tôi sẽ kiểm tra theo tiêu chuẩn của nó.”
Bàn tay bị ghì bởi đồng tiền hơi trĩu xuống, tròng mắt tu nữ không khỏi loá lên chút tham lam, nhanh chóng đan ngón tay giữ chặt mấy tờ tiền.
“Không thành vấn đề.
Mời.”
Đợi những đứa trẻ được đưa tới sân trong, Nguyên Khải tạm thời cùng tu nữ và Thục Linh lên tầng hai của toà nhà, sau đó rẽ sang phải đi dọc theo lối hành lang xám xịt, băng qua vài căn phòng trống dấy đầy màng nhện, cuối cùng họ dừng trước một cánh cửa gỗ nằm giữa dãy.
“Đây là thư phòng của Viện trưởng, ông ấy thường làm việc ở đây.” Tu nữ mở cửa, “Khi nảy tôi thông báo với ông ấy về yêu cầu của hai vị và được cho phép sử dụng nơi này.
Mời vào.”
Ấn tượng đầu tiên là không gian thoáng đảng, rộng hơn những căn vừa lướt qua gấp bội, tường dày, cửa kín, độ cách âm hoàn hảo.
Thục Linh cảm thấy không tồi, đám người này thật biết cách chôn mình.
Nghĩ lại thì cả ngày nay hoạt động chẳng ngừng đâm ra chân mõi nhừ, cô chống tay ngồi xuống sofa nơi góc phòng, ôm đoản kiếm kè kè bên vai.
Nguyên Khải ngồi đối diện cũng vắt chân thưởng trà.
Án chừng bảy phút sau độ tầm mười lăm tu nữ vận thường phục bước vào, ngăn nấp xếp thành ba hàng liền kề.
Thục Linh đảo mắt rà từ gót chân lên tới đỉnh đầu họ, khoé môi đượm nét cười - chúng bán những đứa trẻ, chia tiền lời cho nhau thế nhưng không có đủ kinh phí mua nổi bộ đồng phục tử tế.
Đám đạo mạo.
Bấy giờ Nguyên Khải mới đặt tách trà về chốn cũ, phủi mông đứng lên, nhiệm vụ anh làm đến đây thôi đoạn sau là phần của Thục Linh.
Trước khi ra ngoài còn không quên nhắc nhở, “Kiểm tra kĩ nhé.”
Tu nữ ban nảy cũng rời đi cùng anh.
Cánh cửa vừa đóng lại nàng ta liền hỏi, “Tôi không cần kiểm tra sao?”
Nguyên Khải gật đầu, đoạn khổ tâm thở dài, “Ừm, chuyện là...!cháu gái tôi thuộc kiểu người thẳng thắn lỗ mãng, sợ rằng một lát xổ ra lời nào không phải, doạ các cô rời đi thì...”
“A, vậy...” Chưa đợi anh nói hết tu nữ chợt vỡ lẽ, “Vậy không hay lắm.”
Tiếp đó đành mượn gió đẩy bườm, chêm vài tờ một trăm tệ vào tay nàng rồi thỏ thẻ, “Nên nhờ cô khoá cánh cửa ấy, đảm bảo cháu tôi kiểm tra họ không vì tức giận mà bỏ đi, như vậy có phiền cô không?”
Sau nữa phút trống vánh, tu nữ nâng mắt nhìn anh, song lại nhìn xuống lòng bàn tay được lấp đầy bởi tiền tệ.
Nàng lặng thinh như tờ, thật lòng ngay ban đầu nàng ta đã chú ý đến thái độ xấc xược của người con gái rồi, dù chẳng rõ cô gái ấy xổ sàng đến nhường nào mà người làm chú lại tất bật thế này, nhưng ngoài yêu cầu hơi quái lạ cũng chẳng phải không có lý lẽ, chưa kể tiền đã cằm trong tay, bèn lắc đầu ngoày ngoạy, bật ra hai chữ, “Không phiền.”
Dứt lời nàng sang phòng bên cạnh cách đây mấy bước chân, một chốc thì quay về với cái vòng lia chia chìa khoá cụm vào nhau, trên mỗi đầu chìa đều dán mảnh giấy nhỏ ghi chú tên gian phòng.
Khi đương tìm trong đống lộn xộn ấy chìa có mảnh “thư phòng”, bỗng Nguyên Khải đứng phía sau nắm vững cán đao, đưa lưỡi đao nẹp lên cổ nàng, kế đó một tia chớp nhoáng thoáng lướt qua, để lại vết cắt ngọt lịm trên cần cổ.
Song vết cắt chả mấy hiện rõ, chỉ lồ lộ vài giọt máu rỉ ra thành hạt.
Tu nữ tắt thở ngã nhào.
Một tiếng “phịch” chẳng rõ ràng vang vọng dọc hành lang xám xịt.
Nguyên Khải cúi người nhặt lại số tiền mình đưa cho tu nữ, khoé môi nhàn nhạt tỏ ý cười, “Làm người đừng quá tham lam.”.