Chap này Woo tặng sinh nhật bạn galliard___
__________________________________
"Bệ hạ không sao nữa rồi, hãy quên đi."
1
Jeon Jungkook vừa vỗ lưng vừa thủ thỉ xoa dịu ngài. Nam nhân này có lẽ đang đắm chìm vào những hồi ức xa xưa. Một lúc sau, Hoàng đế mới hoàn toàn thanh tịnh.
"Bảo bối, Thái hậu nói sẽ giữ lại mạng của Hy tần."
"Ý người là Thái hậu muốn chiêu nạp nàng ta?"
Mọi chuyện đã đi quá xa, Jungkook chưa từng lường trước.
Thục Nghi chết, vô tình cứu Hy tần một mạng, Thái hậu xem ra đã có toan tính cho mình.
Jang Min Young từ lâu đã không trung thành với gia tộc, Min Hyo Joo chính là lựa chọn khả thi nhất bấy giờ. Hiện tại Hy tần đơn độc không nơi nương tựa, nếu chịu về phe Thái hậu thế cuộc sẽ đổi thay. Hoàng hậu tự tay kết liễu Thục Nghi, chuyện này lộ ra e là nàng ta lành ít dữ nhiều.
Trung điện nương nương hành sự lỗ mãng, lần này đã tự đào hố chôn mình.
Không chỉ Hoàng hậu, Hoàng đế và tiểu khả ái cũng vô cùng bất lợi.
"Bệ hạ, người tính thế nào?"
"Cứ để Hy tần sống một thời gian."
Jungkook vẫn ôm ngài, ánh nhìn hướng về phía xa xăm. Hắn suy tư gì đó, trong mắt ẩn chứa nhiều tia sát khí.
Bệ hạ của hắn từ nhỏ đã tồn tại một loại cảnh giác vô hình với Thái hậu. Dần dà nỗi sợ đã âm thầm hiện hữu trong tâm. Từng chút từng chút trở thành phản xạ. Dù cho hiện tại Hoàng đế mạnh mẽ, ngang tàng, đứng trước bà ta cũng không thể nào chống trả. Chi bằng để hắn thay người dẹp bỏ.
Hoàng Thái hậu ơi Hoàng Thái hậu, Bệ hạ có thể để bà sống yên ổn, riêng tôi thì không.
17
______
Sau khi được Thái hậu tha chết, Hy tần suốt ngày u sầu, ảo não. Nàng tự giày vò bản thân mình vì tội lỗi phụ thân đã gây ra. Hiện tại chỗ dựa duy nhất không còn, nàng phải chịu cảnh phi tần ức hiếp.
Thái hậu vậy mà đứng ra bảo vệ Hy tần, tự tay chấn chỉnh hậu cung, khiển trách cả Nội Mệnh Phụ, đàn áp luôn Hoàng hậu. Bà đặc biệt ban tặng cho Hy tần rất nhiều trang sức, cống phẩm thượng hạng. Thường xuyên triệu kiến nàng đến Từ Khánh điện.
Hy tần từ đầu đã không có ý định tranh giành nên nhất mực từ chối. Nàng muốn an phận mà sống, chậm rãi trải qua quãng đời còn lại. Tranh giành đấu đá không hợp với nàng.
Triều đình sau khi Min Sang Cheol qua đời đã ổn định như ban đầu. Kim Jang Hoon thay thế chức vị tạm thời vẫn rất tốt. Chuyện Lãnh tướng phản nghịch, xem như lắng xuống.
______
"Nội giám Oh, ngươi sai Nội vụ phủ mang vài vật phẩm đến Giao Thái điện ban thưởng cho Hoàng hậu."
Jungkook từ hậu viện đi vào, tình cờ nghe được những lời Hoàng đế dặn dò nội giám Oh. Trong đầu hắn liền hiện ra nghi vấn.
Bình thường không phải ngài ghẻ lạnh hậu phi sao? Hà cớ gì hôm nay lại tặng quà cho Giao Thái điện. Hắn liền thấy khó hiểu nhíu mày nhìn ngài.
"Bệ hạ? Người làm vậy là có ý gì?"
Hoàng đế rất kiên nhẫn giải thích với hắn.
"Min Sang Cheol phản nghịch, đại tướng Jang Duk Hwan và nghĩa tử Jang Hyun đã có công cứu giá nên được ta ban thưởng. Họ đều là thân thích của Hoàng hậu, ta không thể ghẻ lạnh nàng."
"Vậy sao?" Jungkook mơ hồ gật đầu, cũng không có ý hỏi thêm.
Tuy nảy sinh ngờ vực hắn vẫn chọn cách tin tưởng nam nhân. Jungkook tự mình ngồi một góc, cầm mấy quyển sách lên xem. Gần đây ngài có dạy cho hắn chút ít Hán tự, có chữ hiểu chữ không.
"Bệ hạ từ này đọc thế nào?"
Hoàng để đang chăm chú xem bản đồ, gương mặt có chút căng thẳng. Ngài không ngước lên nhìn hắn, chỉ hời hợt đáp trả.
"Lần khác ta dạy cho em."
Jungkook ậm ừ như đã hiểu, mắt vẫn đăm đăm vào nam nhân trước mặt. Có phải hắn quá đa nghi không? Sao lại cảm thấy ngài đang lạnh nhạt với mình.
__________
Xế chiều, nhân lúc Hoàng đế ở Tư Chính điện xử lý chính vụ, Jungkook đến Hương Viễn Đình ngắm cảnh.
Tính đến nay, hắn sống ở Cảnh Phúc Cung không nhiều cũng không ít, đủ lâu để kịp thích nghi với quy tắc nơi đây. Còn rất nhiều chỗ trong cung hắn vẫn chưa từng tới, như Hương Viễn đình này chẳng hạn.
Jungkook chậm rãi nâng gót tản bộ cạnh bờ hồ. Mắt quét qua một vòng chiêm ngưỡng khung cảnh phía bắc hoàng cung.
Hồ nước to lớn, trong veo xanh ngắt, thi thoảng gợn sóng lăn tăn vì cơn gió thổi qua. Ở đây cỏ cây tươi tốt, những khóm hoa do cung nữ chăm sóc đều nở rộ, ngát hương. Từ xa bước đến, ai ai cũng ngửi thấy cái mùi thoang thoảng đặc trưng này.
Phía sau hoàng cung là những cánh rừng và dãy núi chập chùng xanh ngắt. Khung cảnh thiên nhiên chân thực khác xa những xô bồ náo nhiệt ở tương lai.
Jungkook đi qua cây cầu dài dẫn đến gò đất giữa bờ hồ. Bên trên Hương Viễn Đình đứng sừng sững với dáng vẻ trang nghiêm. Hắn thư thả ngắm hoa, thả hồn vào làn nước trong xanh dịu mát.
Hoàng cung đấu đá tranh giành, đâu đâu cũng khiến con người ngột ngạt. Hương Viễn Đình là nơi hiếm hoi giúp hắn giải sầu.
Thư thả một lúc, Jungkook nhận ra sắp đến giờ ngự thiện liền tranh thủ trở về. Trên đường đi, hắn vô tình lướt qua một vài cung nữ, chân bất giác khựng lại.
"Hoàng đế trước nay ghẻ lạnh phi tần, lần này nương nương lại được người ban thưởng vô cùng hậu hĩnh. Đúng là khác lạ."
"Ngươi nói thật sao?"
"Chả lẽ ta lại lừa ngươi. Phủ Lãnh tướng phản nghịch, bắt được tội nhân một phần do Đại tướng góp công. Bọn họ đều là thân thích của Hoàng hậu vì vậy người được thơm lây."
"Bệ hạ anh minh có thưởng có phạt, ngươi nói lạ cái gì?"
"Thật là ngu ngốc, trước nay Hoàng đế chưa từng đối tốt với phi tần nào như vậy, kể cả Hoàng hậu cũng bị người ghẻ lạnh. Đây là lần đầu Hoàng đế ban thưởng cho một nữ nhân rất nhiều vật phẩm. Ta nghĩ trái tim người có sắt đá đến đâu cũng bị tan chảy trước tấm chân tình."
Cung nữ còn lại liền gật đầu thông suốt.
"Theo như ngươi nói thì hướng gió Cảnh Phúc Cung sắp chuyển rồi. Hoàng hậu là đích thê lại còn được sủng thì địa vị ngày càng vững chắc. Những phi thần khác e là khó sống."
"Ta đoán Đông Cung sắp có Thái tử rồi."
Với sự nhạy bén của một sát thủ, Jungkook có thể nghe được toàn bộ những lời kia. Hắn cảm thấy có gì đó bất thường nhưng vẫn mơ hồ không rõ. Hay là do hắn đa nghi?
Trước nay duy chỉ Jeon Jungkook độc sủng, bất kể là ai cũng không có dịp tranh giành. Bây giờ, cả cung lại loan tin Hoàng đế sủng ái Trung điện, dĩ nhiên hắn cảm thấy không vui.
Từ nhỏ đến lớn Jeon Jungkook chưa bao giờ chia sẻ cho kẻ khác thứ gì, Hoàng đế lại càng không thể. Hắn ích kỷ, tính chiếm hữu lại cao, đồ của hắn đừng hòng động đến. Lần này lại là Bệ hạ bị đồn đãi sủng ái một nữ nhân, tâm hắn trở nên nặng nề, lòng đã nhen nhóm lửa.
Trên đường trở về, Jungkook đi ngang qua Nội vụ phủ. Từ bên ngoài có thể nhìn thấy sự ồn ào và xáo trộn bên trong. Đám nô tài đi lại khẩn trương, đẩy khiêng rất nhiều lụa là gấm vóc.
"Các người làm gì vậy?"
Quản sự của Nội vụ phủ thấy tiểu nội quan đến liền nhiệt tình đón tiếp.
"Jeon nội quan thân cận Bệ hạ mà không rõ sao? Đây là gấm vóc, lụa là, vật phẩm Bệ hạ ban thưởng cho Giao Thái điện."
Jungkook nhíu mày nhìn từng món, từng món được xếp ngay ngắn trong rương. Bao nhiêu thứ tốt như vậy lại mang cho Hoàng hậu? Trong đó có nhiều bảo vật do triều thần tiến cống, hắn còn chưa được xem qua.
Một loạt những nghi vấn mơ hồ hiện ra trong đầu nhưng chẳng thể đưa ra kết luận. Hắn đành giấu nó đi.
________
Trở về Khang Ninh điện, Jungkook lại thấy Hoàng đế bận rộn với mớ tấu chương, cắm mặt vẽ vẽ, viết viết gì đó. Hắn đoán sự vụ rất nhiều nên ngài phải thức thâu đêm.
Jungkook không làm ồn, yên lặng ở một bên mài mực. Cứ như vậy đến khi trời đã khá khuya mới lên tiếng nhắc nhở.
"Bệ hạ, người không thấy mệt sao? Nên nghỉ ngơi rồi."
"Bảo bối ngủ trước đi, ta xử lý xong sẽ vào."
Jungkook lắc đầu mỉm cười.
"Không sao, em sẽ đợi người."
Hoàng đế nghe vậy liền dừng bút, dứt khoát nắm tay hắn dẫn đến long sàng. Ngài ôm hắn vào lòng, nhỏ giọng.
"Ngủ đi."
Jungkook cũng không nghĩ nhiều nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Hắn tự nhủ, bên cạnh nam nhân này lúc nào cũng cảm thấy an yên.
....
"Đừng, tránh ra, đừng.... A"
Tiểu khả ái giật mình bật dậy sau cơn mộng mị, gương mặt trắng nõn vì kinh hãi đã tái xanh. Hắn lấy tay ôm lấy tim mình, nhịp đập trở nên hỗn loạn, hơi thở dồn dập nặng nề.
Mất một lúc Jungkook mới có thể bình tâm, bất giác nhìn sang bên cạnh.
"Bệ hạ? Bệ hạ."
Tiểu khả ái hoảng hồn khi nhận ra bên cạnh trống trơn, Hoàng đế đã hoàn toàn biến mất. Nhìn những ánh nến đang lập loè trên giá, đôi mày thanh tú liền nhíu chặt.
"Trời còn chưa sáng. Bệ hạ đã đi đâu?"
Jungkook tinh ý vươn tay sờ vào chiếc gối bên cạnh. Chẳng còn chút hơi ấm mà lạnh lẽo đến chán chường. Có lẽ đây chính là căn nguyên khiến hắn giật mình vì ác mộng.
Tiểu khả ái cực kỳ mẫn cảm với hương gỗ đàn hương, xa ngài một khắc liền sinh ra phản kháng.
Đêm tối như vậy Bệ hạ ra ngoài làm gì? Lại còn không hề nói cho hắn biết.
Ngày trước Bệ hạ từng nói: ta tin em, em tin ta là đủ. Nhưng người lại không kể với hắn việc này. Càng nghĩ hắn càng thấy trong lòng thật bất an. Đành chờ trời sáng mà truy hỏi.
....
Jungkook nằm xuống nhắm mắt nhưng không thể ngủ. Hương gỗ thân thuộc đi rồi, ác mộng lại tìm tới hắn. Tiểu khả ái cứ nằm chờ như vậy cho đến khi bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Âm thanh cực nhỏ nhưng với giác quan nhạy bén của sát thủ vẫn có thể nghe ra.
Hắn đoán Hoàng đế đã trở về.
Tiểu nội quan khép hờ mắt âm thầm nhìn xem động tĩnh của nam nhân. Ngài đóng cửa thật nhẹ nhàng, hầu như không tạo ra tiếng động, từ từ cởi bỏ hắc y, để lại phần Jeogori trắng bên trong. Hoàng đế xem như chẳng có chuyện gì leo lên long sàng nằm cùng hắn. Ngài thuận tay kéo hắn vào lòng, sủng nịnh hôn lên trán hắn.
Jungkook vẫn vờ như không biết, âm thầm dò xét nam nhân. Hắn tinh tế nhận ra trên long thể phảng phất hương tre. Lẽ nào Hoàng đế đã xuất cung để đến căn nhà gỗ trong rừng?
Jungkook chưa muốn vạch trần, cứ thế an ổn chìm vào giấc ngủ.
___________
Buổi sáng, Jungkook ngỏ ý hầu Hoàng đế thay long bào. Hắn cẩn thận mặc vào người ngài từng lớp áo. Cứ như vậy chạy qua chạy lại xung quanh ngài.
Hoàng đế dang hai tay đứng chờ, nhìn tiểu khả ái chật vật mắt liền hiện lên ý cười.
Trong lúc đeo thắt lưng, hắn vu vơ hỏi.
"Bệ hạ, đêm qua em giật mình tỉnh giấc không thấy người."
Hoàng đế chẳng có biểu hiện gì khác lạ, chỉ đơn giản trả lời.
"Ta ra ngoài làm đại sự."
"Đại sự gì vậy ạ?" Jungkook thuận thế hỏi dồn, ngoài mặt tỏ ra bình thản trong tâm lại hồi hộp chờ xem đáp án.
Hoàng đế vươn tay xoa đầu hắn.
"Em yên tâm, ta có thể tự mình lo liệu, đừng nghĩ đến nó nữa."
Jungkook ngẩng mặt lên nhìn ngài chăm chú. Đôi mắt ấy vẫn thâm sâu khó lường, chẳng thể đoán ra thánh ý. Nếu nam nhân không nói hắn cũng không hỏi vậy.
________
Sau đêm đó, Jungkook không còn phát hiện Hoàng đế rời giường bỏ đi. Mười ngày trôi qua như lẽ thường tình cho đến ngày thứ mười một.
Đêm nay, Jungkook lần nữa giật mình tỉnh giấc, nhìn thấy chỗ ngủ bên cạnh trống trơn. Lần này, Hoàng đế lại bỏ hắn một mình thật sự đã khiến hắn nghi ngờ.
Nằm yên trên long sàng vờ như đang ngủ, Jungkook kiên nhẫn đợi Hoàng đế trở về. Tương tự lần trước, ngài cởi bỏ hắc y rồi mới leo lên ôm hắn. Jungkook chợt nhận ra bất thường, long thể phảng phất mùi hương nhàn nhạt của đỗ quyên.
Hoàng đế kéo hắn vào lòng, hắn lại nhẫn tâm đẩy ngài ra. Vì Jungkook không thích mùi hương này nên vờ như đang ngủ mà làm loạn. Ngài bất giác nhíu mày, thầm nghĩ vì nguyên do gì bảo bối lại phản ứng khác thường như vậy.
Không hiểu sự tình, Hoàng đế lại tiếp tục nhích lại gần ôm hắn. Lần này Jungkook gạt tay ngài ra, dứt khoát quay lưng về hướng khác.
Hoàng đế nhẩm đoán một lúc mới nhớ ra bảo bối rất nhạy bén với mùi hương. Có lẽ vì hương đỗ quyên ám vào long thể đã khiến hắn sinh ra bài xích.
Ngài bất giác dịch ra xa một chút, chỉ sợ bản thân sẽ khiến bảo bối ngủ không ngon.
Jungkook lúc này cảm thấy lòng dạ rối bời, nỗi bất an lại trào dâng rõ rệt.
Trong Cảnh Phúc Cung chỉ có Giao Thái điện trồng hoa đỗ quyên. Đêm khuya thanh vắng, Bệ hạ đến Giao Thái điện làm gì? Mong những thứ mình nghi ngờ không phải thật.
15
_______강효우_와트 패드_____
Thanks for reading
Q&A:
- Bệ hạ, sao người lại lấy của nhà đi cho gái? Người ban thưởng cho Hoàng hậu lại không thưởng cho em.
- Bảo bối, ta thưởng Hoàng đế cho em, em có ta, có cả quốc khố triều đình.
⚠️Lưu ý sắp tới là giai đoạn cao trào để làm đòn bẩy END fic nên là drama rất nhiều và ra đi cũng không ít. Readers cần giữ một cái đầu lạnh để theo kịp Tiểu Khả Ái và Bệ Hạ.
11
Nói sắp end vậy thôi chứ hai chục chap nữa không biết đủ không. Phúc tinh là fic duy nhất Woo có thể nghĩ ra được một cái plot vừa dài vừa chi tiết để viết các chap tiếp theo. Vì vậy mọi người có thể thấy Woo ra chap rất đều. Hễ ngày nào có lịch là ngày đó có chap và hiếm khi gặp hiện tượng tắt văn. Nói chung là bé Phúc tinh là con cưng nên Woo rất chăm chút cho nó.
Chỉ là có một điều đáng buồn, sắp tới Woo không có nhiều thời gian viết fic. Một tuần đăng một hai chap cũng rất khó khăn. Và Woo không có lịch đăng chap cố định nên rảnh giờ nào Woo sẽ viết giờ đó rồi đăng luôn. Thành ra các chap sẽ đăng loạn xạ trong tháng.
Thành thật xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này.
Nếu có thể đợi Woo đăng chap thì Woo rất biết ơn, còn không thể đợi cũng không sao cả. Chúc mấy bồ gặp nhiều may mắn. Yêu yêu.
📜📜 Tưởng nhớ những nhân vật đã ra đi.
*Hai tên lính: tuyến nhân vật quần chúng.
Tên: au chưa đặt.
Hưởng dương: nửa chap
Chap xuất hiện: thập nhị
Chap từ trần: thập nhị
Lý do: bị Hoàng đế giết vì dám đánh tiểu khả ái nát mông.
3
*Lãnh tướng: tuyến nhân vật phụ phản diện.
Tên: Min Sang Cheol
Hưởng thọ 28 chap.
Chap xuất hiện: ngũ
Chap từ trần: Tam thập nhị
Lý do: phản quốc bị xử tử.
*Thục Nghi: tuyến nhân vật phụ phản diện.
Tên: Jang Ha In
Hưởng dương: 17 chap
Chap xuất hiện: Thập ngũ
Chap từ trần: Tam thập nhị
Lý do: bị Hoàng hậu ép uống thuốc độc.