Phúc Tinh Đến Rồi Thưa Hoàng Đế


Jeon Jungkook định đá cơ thể thương tật kia sang một bên, trả chỗ hắn đánh một giấc. Nhưng nghĩ kĩ lại làm vậy thật thất lễ, tiễn phật tiễn tới Tây phương cứu người phải cứu đến cùng. Hiện tại y bị thương bất tỉnh, không nên động đến thì hơn.

Jungkook dứt khoát mang tấm thân vàng ngọc nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, nhường chăn êm nệm ấm cho tên kia. Hắn vốn dĩ không đủ bao dung nhún nhường người khác nên nộ khí bộc phát khắp căn phòng.

"Tức chết! Việc gì mình phải chịu khổ như vậy!"

Việc tốt hắn chưa quen làm, tính tình ích kỷ e là khó bỏ. Cũng đúng thôi, thế gian này chưa ai dang tay giúp hắn, tội gì hắn giúp ai.

"Hừ... Hừ"

"Gì vậy?"

Tên hắc y nhân trong cơn mê sảng phát ra những âm thanh kì lạ. Jungkook lại gần xem xét, nhận ra y đang bị sốt. Phải làm sao đây Jeon Jungkook muốn đi ngủ, không phải ngồi đây chăm lo cho một người đau ốm.

Hắn đưa tay sờ thử trán y, rất nhanh rụt lại vì sức nóng. Xem ra y sốt rất cao, chưa kể vết thương ở tay, không săn sóc có khi không qua khỏi.

Jungkook rơi vào trầm tư, lại phân vân giữa việc nên giúp tên đó hạ sốt hay đi ngủ. Cuối cùng Jungkook xuống sảnh tìm hầu bàn xin ít nước nóng, vắt khăn đắp lên trán cho y.

"Xem như kiếp trước tôi sát hại cả họ nhà anh, bây giờ phải ở đây đền tội."
5

Jungkook có một niềm tin mãnh liệt rằng cứu y lần này về sau sẽ được đền ơn thích đáng. Đừng nghĩ hắn làm vậy là vì lòng tốt, mơ đi! Cái gì có lợi Jungkook mới làm, vả lại cứu một mỹ nam thời phong kiến chẳng phải rất thú vị sao.

Cả đêm hôm đó Jungkook thức trắng để săn sóc cho người bệnh. Buổi sáng hai mắt đều mở không lên, cuối cùng chẳng trụ được mà gục xuống.

Trong khi hắn ngủ say như chết, người bị thương dần lấy lại ý thức. Nam nhân anh tuấn nhìn tiểu tử hai mắt nhắm nghiền, suy tư một lúc mới thông tuệ cớ sự đêm qua. Jungkook đã cứu y một mạng, y rất muốn cảm tạ hắn. Song Jungkook đang mệt mỏi, đánh thức có hơi thất lễ.

Việc cấp bách hiện giờ là y phải hồi cung kẻo triều thần hỗn loạn. Cuối cùng hắc y nhân để lại cho hắn một chiếc nhẫn ngọc, không từ mà biệt, lẳng lặng rời đi.

Jeon Jungkook thức giấc cũng là lúc chiều tối, sau khi tỉnh ngủ hoàn toàn hắn mới phát hiện hắc y nhân đã biến mất. Jeon Jungkook khó chịu nhăn mày, chưa được cảm tạ xứng đáng vậy mà đã biệt tăm. Chẳng phải công sức chăm lo cứu mạng của hắn đều đổ sông đổ biển. Jungkook tự nhủ sau này gặp lại sẽ dần cho y một trận.

Bỗng, Jungkook cảm thấy gì đó lạnh lạnh trên ngón tay mình, đưa cả bàn ra trước mặt, miệng mồm há hốc. Jungkook không ngờ người kia tặng cho mình chiếc nhẫn ngọc, chạm khắc hết sức tỉ mỉ, bên trong có cả hoa văn long phụng.

"Tôi cứu anh quả không uổng phí."
7

So về niên đại, chiếc nhẫn này mang đến tương lai sẽ đổi được rất nhiều tiền. Phải vậy chứ, Jungkook chưa bao giờ chê tiền ít, tiền càng nhiều hắn càng thích thú.

____

Jeon Jungkook xuống đại sảnh, nhập hội với vài khách nhân tán gẫu. Hắn muốn nghe ngóng tình hình xã hội lúc bấy giờ.

"Hoàng đế trị vì đã được năm năm nhưng sao chưa thấy có vương tử."

"Ngươi nói ta mới để ý, trong cung phi tần nhiều vô kể mà không ai mang được long thai?"

Mấy năm nay hậu cung ảm đạm, không có một tiếng cười nói trẻ thơ. Những Thái phi Thái Tần của Tiên đế đều có tuổi, người già không thích sự tẻ nhạt này. Họ chỉ biết thở dài, nhìn nhau cười khổ, sống trong cung đã đủ gò bó, từ tốn nhìn thời gian trôi e rằng sớm từ giã cõi đời.

Một trong số đó biểu tình trở nên thận trọng, muốn nói nhưng sợ người ngoài nghe thấy. Jungkook và những người còn lại theo phản xạ chụm đầu sát vào nhau.

"Các ngươi nghĩ xem, vấn đề không nằm ở chỗ Nội mệnh phụ, mà ta e... e rằng bất lực rồi"
2

Nghe qua như sét đánh ngang tai, ai cũng trợn mắt há mồm nhìn nhau không nói nên lời. Việc này liên quan đến vận mệnh quốc gia, không tiện đem ra bàn tán.

"Cái này truyền ra ngoài, cẩn thận đầu ngươi rơi mất."

"Đúng vậy, dân đen không được bàn việc của vua. Nhất là vấn đề khó nói!"

Jungkook thầm chế giễu trong lòng. Tuy hắn ở Mỹ từ nhỏ, lịch sử Hàn Quốc cũng không rõ nhưng lần đầu nghe thấy Hoàng đế bất lực chuyện phòng the. Điều này thật đáng xấu hổ, có lẽ muốn che giấu nên sử sách không ghi lại. Đúng là truyện cười trong thiên hạ. Phi tần, mỹ nữ đầy cung nhưng chẳng làm ăn gì được. Theo cách nói thời hiện đại là Hoàng đế bị yếu sinh lý, càng nghĩ càng không nhịn được cười.
3

"Nếu thật sự vậy chuyện gì sẽ xảy ra?"

Jungkook muốn nắm kỹ tất cả tình hình xã hội thời bấy giờ.

"Ngươi chắc là còn trẻ nên chưa nhìn ra. Triều đình Joseon hiện tại đang chia thành hai phe, một bên là trung thần, một bên là gian thần. Phe gian thần là cả một dòng tộc, Hoàng đế không có người kế vị sẽ sớm bị lật đổ. Một khi gia tộc đó lên nắm quyền nhân dân cực khổ, tô thuế cắt cổ, quân khố, quốc sách nhà nước đều rơi vào tay bọn chúng."

Jeon Jungkook giờ mới hiểu được vấn đề. Tình hình đất nước có vẻ đang nguy cấp. Triều đình có Hoàng đế gian thần đã lộng hành tham nhũng, nếu Hoàng đế bị phế mọi việc sẽ tệ hơn. Đáng tiếc hắn không phải bác sĩ, bằng không dùng kỹ thuật thời hiện đại trị bệnh bất lực cho Hoàng đế là xong rồi. Đùa chứ Jungkook vô năng.
4

"Hiện tại triều chính nước ta có gì bất ổn không?"

"Ngoại trừ chuyện kia, còn lại Hoàng đế làm rất tốt, từ khi người kế vị tô thuế đã giảm đáng kể, cuộc sống người dân ổn định hơn."

Ra vậy, Hoàng đế được cái này mất cái kia, cuộc sống nhân dân không tệ là mừng rồi.

"Hoàng đế có định xử lý đám gian thần không, để lâu ngân khố càng thêm hao hụt."

Jungkook là người của tương lai, còn chưa từng nghiên cứu về lịch sử nên việc gì cũng không rõ. Kể cả tên hiệu Hoàng đế đương thời hắn cũng chả nhớ đành hỏi người ở đây. Bọn họ lại cho rằng hắn là kẻ vô tri, mặc sức thể hiện ta đây thông thái.

"Ngươi sống ở trên núi sao? Bọn họ đều là thân thích của Thái phi, Hoàng đế có phần kiêng nể. Tiên đế đã mất, mẫu phi qua đời vì khó sinh, người căn bản không còn ai để dựa dẫm."

Jungkook cứ nghĩ hoàng đế là người nắm mọi quyền lực trong tay, vậy mà phải đề phòng người khác. Tự do tự tại như hắn thật thoải mái đi.

Sau khi hỏi xong những gì cần thiết, Jungkook chuyển mục tiêu sang việc khác. Hôm nay là ngày thứ hai hắn xuyên không, so với ngày thứ nhất quen thuộc hơn nhiều. Jungkook quyết định thu gom, vơ vét ngân lượng, kỳ trân dị bảo, mã não hồng ngọc, chờ ngày trở về tương lai. Hắn còn cho rằng ông trời đưa hắn đến đây vì muốn hắn chuyển từ sát nhân sang buôn đồ cổ. Nếu mọi điều như ý thì lợi nhuận cao hơn cả khi làm sát thủ.
1

Tưởng tượng hắn tổ chức một buổi đấu giá đồ cổ với quy mô lên đến vài triệu đô là cảm thấy sướng rơn người. Thật sự nằm trên chiếc giường đắt nhất thế giới cũng không bằng nằm trên đống tiền. Hắn sống đến giờ phút này cũng vì thứ đó.

Để làm được những việc nói trên, cần thiết lập ra một kế hoạch an toàn dài hạn. Trừ vua, chỉ quan lại từ tòng tứ phẩm trở lên mới có thể âm thầm biển thủ. Hiện tại hắn là dân đen khó lòng toại nguyện. Tính đi tính lại cần có liên hệ với triều đình như làm quan chẳng hạn. Quan văn thì phải đỗ khoa thi, hắn không có dùi mài kinh sử xem ra vô vọng. Quan võ cần có thể chất, biết dùng kiếm dùng đao và khinh công bay qua bay lại, mà từ nhỏ hắn đã dùng vũ khí hiện đại những thứ này chưa từng đụng tới. Dù bỏ công luyện tập thì với cái thể lực mức trung bình cũng không làm ăn được gì. Khả thi nhất là làm việc dưới trướng ai đó, phi tần, quan lại hoặc người trong hoàng thất.
1

Đăm chiêu một hồi Jungkook quyết định ra ngoài nghe ngóng tình hình, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Đội chiếc mũ gat như nam nhân phong kiến, hắn hiên ngang vừa đi vừa dò xét xung quanh. Ăn vận kiểu này đúng là khiến người ta khó chịu, được cái hoà hợp cộng đồng. Đoạn Jungkook dừng mắt lên đám đông đang tụ tập đằng kia, họ tạo thành vòng tròn đang xem trò hay ho nào đó. Jungkook tuy chẳng mấy hứng thú nhưng sự tò mò đã thôi thúc hắn chen vào.

Đám người chen chúc, chật chội, cọ xát, dồn ép nhau đến ngộp thở. Khó khăn lắm Jungkook mới len lỏi được vào trong, mồ hôi nhễ nhại, thở không ra hơi. Tưởng gì đặc biệt chỉ là diễn viên tạp kỹ, làm trò mua vui, Jungkook quá nhạt nhẽo để tán thưởng những thứ này. Cũng đúng, trên đời không thứ gì vừa mang lại niềm vui vừa thực tế như tiền, đổi lại xe chở tiền lật hắn sẽ tiên phong lên nhặt. Còn xem xiếc Jungkook đành rút lui. Cuối cùng Jungkook tốn kha khá sức mới thoát khỏi đám phàm phu tục tử đó.

Hắn có một điểm yếu rất lớn là quá tự tin, cùng tự cao, trong mắt hắn cả xã hội Joseon đều là phàm phu tục tử. Chỉ có hắn tư duy khác biệt, được hưởng nền giáo dục khác biệt và sẽ làm được việc phi thường.

Dạo một vòng, Jungkook dừng trước bảng thông cáo của triều đình. Là lệnh truy nã, ai tìm được hắc y nhân đêm qua đột nhập vào nội phủ của Hữu nghị chính sẽ được trọng thưởng. Đùa chăng, nếu thật sự là y Jungkook đã vụt mất cơ hội ngàn vàng. Trong vô thức hắn nhìn chiếc nhẫn ngọc trên tay, thầm nghĩ đừng nên tham quá.

"Ah! Mắt để dưới mông à?"

Đột nhiên một lão bà với bạch y đâm sầm vào hắn, Jungkook chưa kịp đề phòng đã ngã lăn. Thân thể nặng nề nằm trên đất, ê ẩm không thôi, Jungkook mặt đầy nộ khí. Đau chết hắn rồi, không cần biết đó là ai, tranh thủ kêu than ăn vạ đã. Hắn còn chưa đứng lên đòi công đạo đã bị một toán binh lính bao vây, hai trong số đó ôm tay hắn nâng dậy.

"Các người là ai? Các người định làm gì?"

Jungkook chỉ ở đây hai ngày, đinh ninh rằng bản thân chưa từng sát hại ai, hoặc phạm pháp, sao quân lính muốn bắt đi. Hắn hết sức hoang mang, tay chân kịch liệt chống trả, những người còn lại xông vào áp chế hắn.

Hiện tại là một chọi mười dĩ nhiên hắn gặp bất lợi. Cuối cùng Jungkook bị đám đông đè đầu cưỡi cổ.

Trong tình huống thế này phải hết sức bình tĩnh, Jungkook nghĩ vậy và chuyển sang thái độ hợp tác, an tĩnh chờ xem bọn họ làm gì. Giờ hắn mới để ý đến lão bà diện bạch y, đứng một góc chứng kiến từ đầu chí cuối. Mặt bà không chút biểu tình, cất bước về phía hắn.

"Ngươi đừng sợ, ngoan ngoãn theo ta, có người muốn gặp ngươi."

Giọng bà đều đều, chẳng chút sắc thái khiến Jungkook càng hiếu kỳ hơn. Bà toát lên vẻ thần bí và điệu bộ khác người, cách ăn mặc cũng phi thường kỳ lạ. Nhìn tình hình này Jungkook đoán sẽ bảo toàn được tính mạng. Bọn họ đến không phải để lấy mạng hắn đâu.

Lão bà dẫn đầu toán lính mang Jungkook đi, hắn tò mò chất vấn.

"Ai muốn gặp tôi? Các người đưa tôi đi đâu?"

"Ngươi mới đến hôm qua, ta nói ngươi cũng không biết."

Gì hắn nghe nhầm sao? Jungkook cứ nghĩ việc xuyên không hắn là người rõ nhất. Bà ta nói vậy là đã sớm nhìn ra.
2

_______강효우_와트 패드_______
Thanks for reading


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui