Edit: kaylee
Diệp Kiều nghe xong âm thanh quay đầu đi nhìn, nhìn mặt nam nhân, chiếu theo ký ức trong đầu hô tiếng: “Nhị ca.”
Nhưng nàng chỉ là hô một tiếng, tiểu nhân sâm cũng không quen biết Diệp Nhị Lang, nàng cũng không biết khách sáo hàn huyên nói chuyện, tự nhiên không có những lời khác để nói.
Diệp Nhị Lang lại không chú ý tới những thứ này, đôi mắt hắn nhìn Diệp Kiều, nhìn một thân quần áo tinh xảo của Diệp Kiều, lại nhìn xe bò ở một bên, cái này làm cho Diệp Nhị Lang có chút quẫn bách.
Đặc biệt là cúi đầu nhìn bộ xiêm y có chút cũ nát vẫn là thường mặc trên người mình kia, nam nhân càng thêm cảm thấy xấu hổ.
Hắn biết hôm nay Diệp Kiều hồi môn, nhưng lại không nghĩ tới Kỳ gia sẽ đánh xe đưa tới.
Diệp gia căn bản không có chuẩn bị tiệc rượu dùng hồi môn.
Trong sự yên tĩnh quỷ dị, Lưu bà tử tiến lên một bước đứng ở bên người Diệp Kiều.
Liễu thị dặn dò Lưu bà tử, bà biết Diệp gia này là người không đáng tin cậy, nhi tức nhà mình nhìn qua là người tính tình tốt, sợ nàng có hại, lúc này mới làm Lưu bà tử đi theo lại đây, chính là vì có thể che chở Diệp Kiều.
Chỉ cần Kỳ Vân thích, Liễu thị cũng sẽ càng coi trọng chút.
Lúc này Lưu bà tử ho nhẹ một tiếng, xụ mặt nói: “Thiếu nãi nãi nhà ta một đường mệt nhọc, ngay cả miếng nước cũng chưa uống đâu.”
Diệp Kiều chớp chớp mắt, rõ ràng vừa rồi bọn họ còn ăn bánh đậu đỏ uống trà mà?
Diệp Nhị Lang đỏ mặt lên, vội vàng tiến lên đẩy cửa ra, hô vào bên trong: “Tức phụ, Kiều Nương đã trở lại! Mau ra đây!”
“Trở về thì trở về, làm ầm ĩ cái gì……” Diệp nhị tẩu từ trong phòng ra tới, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Chỉ là nhìn thấy trận trượng bên ngoài, Diệp nhị tẩu đột nhiên dừng miệng, đôi mắt xoay chuyển ở trên xe bò ngoài cửa, sau đó lại nhìn quần áo Diệp Kiều mặc trên người, vẻ mặt khó có thể tin.
Diệp Nhị Lang cũng không có thời gian quản nàng ta, vội vàng tiếp đón Diệp Kiều vào nhà.
Mà khi Diệp Kiều đi qua Diệp nhị tẩu, đột nhiên nhớ lại người này từng túm chặt tay mình.
Theo bản năng đưa ra phía sau lưng, Diệp Kiều yên lặng mà vòng qua nàng ta, cái này làm cho Tiểu Tố và Lưu bà tử đều nhìn Diệp nhị tẩu nhiều hai lần.
Diệp Nhị Lang thấy tức phụ nhà mình còn ngây ngốc, vội vàng nói: “Đi thu xếp nấu cơm, trong nhà không phải còn có trứng sao? Làm canh trứng, lại đi mua chút rượu, nhanh lên.”
Nhưng Diệp Kiều ở trong phòng nghe xong lời này, lại nói: “Ta không ăn cơm, đợi chút sẽ đi.”
Nàng thích ăn không giả, nhưng tham ăn cũng phải tiến hành đúng lúc.
Diệp Kiều không yên tâm để một mình Kỳ Vân đợi ở nhà, buổi sáng vừa mới nháo một hồi, cho dù Diệp Kiều giao tóc của mình cho Kỳ Vân cũng không thể hoàn toàn bảo đảm Kỳ Vân an toàn.
Tướng công nhà mình chính mình đau, trời lại lạnh như vậy, Diệp Kiều tự nhiên không nghĩ ở Diệp gia lâu.
Lưu bà tử lập tức nói tiếp, giúp đỡ Diệp Kiều nói cho tròn lời nói: “Đây là sợ mệt nhọc đến người nương gia đấy, thiếu nãi nãi thật là người hiền lành, thiện tâm nhất.”
Diệp Kiều:…… A?
Phu thê Diệp gia nghe xong lời này lại là biểu tình phức tạp, Diệp Nhị Lang chất phác lên tiếng, bước nhanh vào nhà muốn trò chuyện với muội tử nhà mình, Diệp nhị tẩu lại là vẫn luôn không có hoàn hồn.
Đưa Diệp Kiều đi Kỳ gia là chủ ý của nàng ta, nhưng Diệp nhị tẩu không phải muốn cho Diệp Kiều đi qua ngày lành, nếu không cũng không đến mức gả tiểu cô của mình cho Kỳ Vân mỗi người đều nói là quỷ chết bệnh.
Chiếu theo ý nghĩ của Diệp nhị tẩu chính là, Kỳ Vân nhịn không được mấy ngày, Kỳ gia này mới vừa xong xuôi hỉ sự đã phải làm tang sự.
Nương tử xung hỉ Diệp Kiều này sẽ không có chỗ nào tốt đẹp, hơn phân nửa phải bị đánh đuổi ra.
Diệp nhị tẩu vẫn luôn nghĩ đều là như thế nào phủi sạch quan hệ với nàng, đừng lại đến trong nhà mình ăn cơm trắng, cố tình hiện tại Diệp Kiều vậy mà lại toàn thân phú quý, nói rõ cuộc sống qua rất tốt.
…… Ai có thể nghĩ đến, Diệp Kiều vậy mà lại có thể quá ngày lành!
Hiện giờ, phú hộ nhân gia và nghèo khổ nhân gia chính là trời và đất, mắt nhìn Diệp Kiều ở Kỳ gia đây là đứng vững gót chân, Diệp nhị tẩu nhưng không có lá gan trương dương ương ngạnh đắc tội nàng.
Nói câu khó nghe, nếu đắc tội Diệp Kiều, cũng chính là đắc tội Kỳ gia, cuộc sống cả nhà Diệp nhị tẩu này cũng đừng mong qua tốt.
Diệp nhị tẩu lặp đi lặp lại ở trong lòng nói cho mình, cầm tiền tất cả đều dễ nói, Diệp Kiều qua như thế nào không có quan hệ với mình.
Nhưng mà trong lòng vô cùng khó chịu, không biết là hâm mộ hay là ghen ghét, thiêu đến nàng ta ngực đau.
Trong phòng, lại có chút quá mức an tĩnh.
Tiểu nhân sâm vốn là không có cảm tình với Diệp Nhị Lang, lời hắn nói Diệp Kiều cũng là vào lỗ tai này ra lỗ tai kia, không để trong lòng.
Diệp Nhị Lang lại rất nhanh đã không còn đề tài nói, suy nghĩ một lúc lâu cũng không biết có thể ôn chuyện cũ gì với Diệp Kiều.
Nghẹn một lúc lâu, Diệp Nhị Lang mới nghẹn ra một câu: “Tiểu muội, ngươi qua tốt sao?”
Diệp Kiều gật đầu: “Tốt.”
Có ăn có uống, tự nhiên là tốt.
Diệp Nhị Lang lại là nỗ lực làm chính mình cười một chút, lẩm bẩm: “Tốt là được, tốt là được.”
Lúc này, có hài tử trên dưới 6 tuổi chạy vào phòng, lúc nhìn thấy Diệp Kiều thì nhăn mặt lại, quay đầu chạy ra cửa lớn tiếng ồn ào: “Nương, con muốn ăn canh trứng, không cho người khác ăn.”
Ai đều nghe ra được người khác hắn nói là ai, chỉ có Diệp Kiều không có chút phản ứng nào.
Đứa nhỏ này tên Diệp Bảo, là nhi tử duy nhất của Diệp Nhị Lang và Diệp nhị tẩu, ngày thường đau sủng quen, cũng thật sự nghịch ngợm.
Nhưng Diệp Kiều nhìn cũng chưa nhìn Diệp Bảo, thậm chí lười lật lại ký ức của mình một lần.
Thật sự là một nhà Diệp Nhị Lang đều đối xử không tốt với Diệp Kiều nguyên chủ, nàng nhưng không có thói quen tự ngược muốn lật xem từng chuyện.
Lúc này cũng là giống vậy, Diệp Bảo nói Diệp Kiều nửa chữ
//