Phúc Yêu

Một tháng sau——-

Trong lúc đó giữa Linh sơn và Thiết thành, tồn tại một mảnh
rừng cây rộng lớn.

Nhân dân Thiết thành truyền thuyết nơi này trong rừng cây có
thần quỷ yêu ma tu hành, không dám xông loạn, ở nơi này ngoại trừ côn trùng
chim thú, luôn yên tĩnh không tiếng động. . . . . .

“Ngu ngốc! con người tùy tiện cầu cứu, muội liền dùng nội lực
trăm năm tu hành cứu sống hắn, muội đem
nội lực phân chia cho ta có phải tốt hớn không!” Kim Vượng cầm củ khoai lang
trong tay Kim Phúc đánh trên đầu nàng.

“Huynh niệm lâu như vậy, còn niệm nửa không khéo thuốc luôn
đấy?” Kim Phúc trái phải tránh công kích của ca ca.”Hơn nữa muội không phải tùy
tiện hô một tiếng liền cứu người, mà là bọn hắn nói muốn cho muội một tòa bánh
bao sơn!”

“Muội vì một tòa bánh bao sơn mà mất đi trăm năm công lực,
ngốc đến không có thuốc cứu được!” Kim Vượng khẽ đảo mặt, trong tay khoai lang
vung đánh càng dùng sức.”Muội vì hắn ta mà mất bao năm tu hành, nếu muội giờ gặp
nguy nan thì ai đến cứu?”

“Huynh a.” Kim Phúc đến cười hì hì nói ra.

“Ai nói huynh sẽ cứu muội? Muội ngốc đến nổi ta không muốn cứu!”
Kim Vượng đá nàng một cước.

“Được rồi. . . . . . Muội sẽ không tùy tiện cứu người nữa,
ca ca tốt!” Kim Phúc đến bên Kim Vượng, đầu chỉ đến vai hắn, con mắt nháy nháy
nhìn .

“Tóm lại, ta không cho phép muội lần nữa muốn ăn tòa bánh
bao sơn!” Kim Vượng dùng bàn tay đánh đầu của nàng.

“Chính là muội còn chưa thấy banh bao a. . . . . .”

“Có người đến rừng rậm!” Kim vượng cảnh giác bộ lông dựng đứng dậy.

” mùi hương của bánh bao tướng quân!” Kim Phúc mắt sáng lên,
tại chỗ thốt lên .

“Muội như thế nào nhận biết mùi của hắn ?”

“Muội dùng miệng bả khí đến trong miệng hắn thì nhớ rõ của
mùi hương hắn. Có nham bích, Thiết khí cùng mùi máu, nhưng cũng có một chút ấm
áp. Hắn tới vừa vặn, muội tìm hắn đòi bánh bao.” Kim Phúc nhếch miệng cười,
không thể chờ đợi được chạy vội đi.

Kim Vượng nhìn nàng bộ dáng không có học láu lỉnh, tức đến
đưa khoai lang hướng phía sau nàng phong đến.

” Muội cút vào trở lại trong huyệt động cho ta, nếu không ta
liền không bao giờ mang thức ăn cho muội nữa!” Kim Vượng hung ác nói.

Thân thể Kim Phúc dừng lại, nàng chậm rãi quay đầu, con mắt
tròn không cam lòng nhìn xem Kim Vượng .

Ô. . . . . . Nàng sợ nhất chiêu này.

Kim Phúc mím môi, cúi thấp đầu, buông lỏng cước bộ trở lại
huyệt động.

” Bánh bao của muội a. . . . . .” Nàng không cam lòng, đi
hai bước lại quay đầu liếc mắt nhìn.

” trở lại trong huyệt động, huynh ngày mai mang bánh bao trở
về cho muội ăn, cái này vừa lòng chưa?!” Kim Vượng lớn tiếng trách móc.

“Hảo.” Kim Phúc mặt mày hớn hở, phút chốc lui về trong huyệt
động. Có bánh bao, mọi thứ đều được!

******

“Báo cáo tướng quân, rừng này không có một bóng người.” Lý Hổ
hét lớn một tiếng.

Thiết Mộc Ưng gật đầu, nhảy xuống ngựa, buồn bực tiến rừng rậm
um tùm đi vào.

Tuy nói quân địch leo lên Linh sơn tiến công Thiết thành cơ
hội cực kỳ bé nhỏ, nhưng cùng Chu gia quân trải qua trận chiến ấy, bất luận chi
tiết nào hắn cũng không chủ quan bỏ qua.

Dù sao, Thiết thành bị Chu gia quân công hãm tuy nhiên chỉ
có một tháng, nhưng đã trải qua nhà bị đốt cháy, của bị cướp mất, các con sống
cùng đường đi đều bị phá huỷ một phần ba, khiến cho hôm nay nhân tâm mỏi mệt.
Cha tiến hành ba, bốn mươi năm xây dựng cuộc sống an nhàn cho nhân dân, lại vì
mê sắc đẹp, nhẹ dạ tin vào nhạc phụ, lời gièm pha của thê tử mà Thiết Minh Anh
có thể hủy hoại tất cả trong nháy mắt.

“Trong thành cây cối đã điêu tàn hầu hết, nhưng nơi này cỏ cây lại xanh tươi gần
như quỷ dị, nguyên nhân là gần Linh sơn sao?” Thiết Mộc Ưng đem ngựa cột tại
thân cây .

“Linh sơn có tiên khí.” Lý Hổ nói ra, còn hướng Linh sơn xá
một cái.

“Xác nhận Linh sơn hơi nước dồi dào, nơi này tràn trề sức sống.”
Thiết Mộc Ưng cũng không tin những chuyện thần tiên yêu ma.

“Làm sao huynh lại nghĩ như vậy? Kim Phúc cô nương đến từ
Linh sơn, đút huynh một khỏa tiên đan thần dược, lại không biết truyền cái gì
vào trong miệng huynh, huynh mới sống lại . Còn không tin có tiên nhân!” Lý Hổ
nói ra.

“Vị Kim cô nương kia có thể là một vị thần y hậu nhân, đúng
lúc đi ngang qua nơi đây.” Thiết Mộc Ưng nhìn xem rừng rậm phát ra ánh sáng
xanh trong vắt, nhớ tới Kim cô nương kia, tâm hắn có chút trầm xuống.

Nàng sau khi rời đi, hắn liền thỉnh thoảng nhớ thương nhất đối
với đôi mắt, nghĩ đến là vì có ân không báo, trong nội tâm cảm thấy không yên
a.

“Trong thành mọi người
chính là mỗi ngày thắp hương bái Phật, cảm tạ lão thiên gia phái nàng đến cứu hắn
một cái mạng, cứu toàn thành.” Lý Hổ vừa nhắc tới tình cảnh lúc ấy, mặt chữ điền
của hắn kích động ửng hổng.

“Ta chỉ hi vọng Kim Phúc cô nương có thể xuất hiện lần nữa,
để cho ta hảo hảo đáp tạ ơn cứu mạng của nàng.” Thiết Mộc Ưng quắc con ngươi
đen nhìn qua Linh sơn, nghĩ thầm Kim cô
nương kia bộ dáng không sợ trời không sợ đất, thật sự vô cùng có hứng thú.

“Kim cô nương không xuất hiện, huynh mỗi ngày phân phó tiệm
bánh bao làm bánh bao sơn, tạo được lợi cho dân chúng huynh đệ .”

“Mọi người cảm thấy tốt mới là trọng yếu nhất, những này qua
mọi người khổ cả rồi .”

“Đoàn người biết rõ huynh nguyện gánh vác chức thành chủ, tất
cả đều cao hứng bừng bừng, đều nói thời thái bình đã đến, từ nay về sau bánh
bao có thể ăn thoải mái”

Thiết Mộc Ưng nhìn về phía trước, trong huyệt động lại có
con hồ ly đi ra, hắn đột nhiên khẽ giật mình…

Vì sao đối với con mắt cảm thấy quen thuộc?

“Có hồ ly!” Lý Hổ giơ lên cung tiễn nhắm vào hồ ly.

“Chậm đã, chúng ta hôm nay không phải đi săn. Huống hồ,
ngươi nếu tin tưởng Linh sơn có linh, không nên lúc này vọng sát sanh linh.”
Thiết Mộc Ưng cũng không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn hồ ly, lập tức cảm thấy có
chút hứng thú.

“Hồ ly thì giết cũng không sao.” Lý Hổ nói ra.

“Đôi mắt nó có linh tính.” Thiết Mộc Ưng hướng hồ ly đến gần
một bước.

Hồ ly cũng hướng hắn đến gần một bước, còn lung lay cái
đuôi.

“Nó hiểu được huynh đang nói nó!” Lý Hổ nói ra.

“Nếu thật hiểu được ta đang nói cái gì, liền không nên động
thủ. Nếu như giờ ta đi săn mà gặp được ngươi, ngươi chính là chỉ còn đường chết.”
Thiết Mộc Ưng mày rậm nhíu một cái, cả khuôn mặt nghiêm nghị lại.

” Tướng quân chúng ta chính là thần xạ thủ.”

“Còn không mau đi!” Thiết Mộc Ưng hướng phía hồ ly lớn tiếng
quát.

Hồ ly không có nghe khuyên, lại đi đi về trước vài bước.

Lý Hổ cười lên ha hả.” đệ nghĩ con hồ ly này rất có ý tứ, lông mặc dù không xù, cũng là trơn bóng đáng
yêu, tướng quân không bằng đem nó về làm thú cưng, coi như làm bạn.”

“Hồ ly vốn là động vật hoang dại, sao có thể tùy ý nuôi tại
trong phủ.” Thiết Mộc Ưng cùng hồ ly cứ như vậy nhìn nhau.

“Nó có lẽ nghĩ đến phủ tướng quân hưởng thanh phúc, ha ha
bánh bao a!” Lý Hổ ha ha cười.

“Ngươi nếu nguyện ý theo ta tới, liền chính mình đi bên cạnh
ngựa.” Thiết Mộc Ưng thuận miệng nói đùa
ra.

Hồ ly phút chốc chạy như điên đến bên cạnh ngựa.

Thiết Mộc Ưng nhìn thấy, thật sự ngây ngẩn cả người.

“Nhìn cái này hồ ly đúng là hồ ly, hẳn là bị tướng quân anh
khí bừng bừng hấp dẫn.” Lý Hổ vui nói.

Hồ ly quay đầu lại nhìn Thiết Mộc Ưng liếc, ánh mắt dường
như trách hắn động tác quá chậm.

Thiết Mộc Ưng bỗng nhiên cười, bước đi bên cạnh mã, tiểu hồ ly lúc này mới hài lòng
lung lay cái đuôi.

Thiết Mộc Ưng nhất chân lên, khom người nhảy lên hắc mã. Tiểu
hồ ly nhảy dựng lên, bá ở bắp chân của hắn.

Thiết Mộc Ưng ầm ĩ cười lớn, cánh tay dài chụp tới, liền đem
tiểu hồ ly lao đến trước người —– là loại không sợ hắn, rất tốt!

“Chưa thấy qua hồ ly hoang dại lại cùng người thân cận như vậy
.” Thiết Mộc Ưng thân thủ xoa xoa đầu hồ ly.

Hồ ly mở to một đôi con ngươi đen sáng ngời, cái đuôi rung
hai cái.

“Đi thôi.” Thiết Mộc Ưng ghìm cương ngựa, giá ngựa nghênh
ngang rời đi.

“Tiểu hồ ly này lại làm cho tướng quân nở nụ cười, cái đó quả
không đơn giản .” Lý Hổ cao hứng bừng bừng nói, cũng lên ngựa theo tướng quân
bước thong thả trên đường trở về

Lúc này, trong rừng đi ra một cái con hồ ly khác, liều mạng
trừng mắt bọn họ đang ly khai, thẳng đến thân ảnh họ biến mất hẳn.

Tức chết hắn! Hắn chỉ đi hái quả tiên,trở về liền thấy cảnh
như vậy. Không bao giờ muốn xem vào việc của tiểu muội này nữa! Nàng thích ăn
đau khổ, việc tu hành thì lại bỏ. Đáng chết!

Nàng đáng đời chịu khổ!

Một tháng sau ──

Thiết Mộc Ưng đang ngồi ở bàn ghi tính sổ sách buôn bán, ngước
mặt lên, xoa xoa chụt cặp mắt đã mỏi, lại cúi đầu nhìn bên chân hắn, hồ ly Tiểu
Phúc còn ăn bánh bao a

“Ngươi tiểu gia hỏa này, lúc nào cũng ăn thật nhiều bánh
bao .” Thiết Mộc Ưng xoa xoa đầu Tiểu Phúc.

Tiểu Phúc dùng đầu cọ cọ lòng bàn tay của hắn, miệng cũng
không ngừng tiếp tục nhai bánh bao.

“Tiểu phúc.” Hắn vì tưởng niệm ân nhân cứu mạng Kim Phúc
nên đã đặt tên cho con tiểu hồ ly này là Tiểu Phúc”Ngươi nếu ăn nữa, sẽ biến
thành hồ ly béo tròn đấy!”

Tiểu phúc không để ý tới hắn, miệng vẫn không ngừng.

“Mọi người đúng là đã làm hư ngươi.” Thiết Mộc Ưng lấy lại
bánh bao, giơ cao trên không trung.

Tiểu Phúc nức nở nghẹn ngào lên tiếng, đứng lên, muốn bắt trở
lại bánh bao.

Thiết Mộc Ưng nhìn nó vừa nhảy vừa vẩy đuôi, còn nhảy vai hắn
nghĩ muốn chiếm lại bánh bao, khuôn mặt nghiêm trọng giờ trở nên nhu hòa, khóe
môi cương nghị hé ra cười

“Ngươi a, chỉ khi được ăn mới trở nên cực kỳ hiếu động.”
Thiết Mộc Ưng đem bánh bao trong tay thả lại trong chén đồng thời tay kia vuốt
nhẹ lông hồ ly rồi lên trở lại mặt nó

“Khuôn mặt của ngươi đúng thật rất mềm mại, đôi mắt càng
nhìn càng giống người.”

Tiểu phúc lộ ra ai oán liếc nhìn bánh bao, một bộ thụ ngược
tư thái.

“Thôi, ngươi nếu là một hồ ly bình thường nguyện ý làm cho
vật cưng nuôi tại sân, mỗi ngày thấy bánh bao đều vui đến quên cả trời đất,
trong đêm còn có thể làm vật sưởi ấm, nhảy đến trên giường dựa vào người bên cạnh.”
Hắn thì thào tự nói ra.

Tiểu phúc vẻ mặt vô tội
nhìn qua hắn.

“Nếu như muốn ở đây một thời gian thì chỉ cần muốn ăn cái
gì, đều có thể làm cho ngươi. . . . . .” Thiết Mộc Ưng xoa xoa cằm dưới hồ ly,
đem bánh bao nhét vào trong miệng Tiểu Phúc.

Tiểu phúc đối với hắn lung lay cái đuôi.

“Ngươi nói ta có nên hay không hạ lệnh chém Thiết Minh Anh?
Hắn dù sai, nhưng dù sao cũng là huynh trưởng khác mẫu của ta. Mặc dù ta là
vì dân chúng mới tiếp nhận chức thành chủ,
nhưng đạo lý vẫn là trên hết. Không có đạo lý, huynh đệ xung khắc, người trong
thành nếu là có học cũng sẽ không thể chấp nhận.”

Tiểu phúc ăn xong một miếng bánh bao cuối cùng, liếm liếm miệng,
trực tiếp nhảy trên đùi hắn, lung lay cái đuôi, trưng ra bộ mặt thâm tình.

“Ta đã quên ngươi nghe không hiểu, có lẽ chính vì ngươi
không hiểu, ta mới có thể chuyện gì đều nói cho ngươi.” Thiết Mộc Ưng vuốt bộ
lông mềm mại của Tiểu Phúc

Đầu Tiểu phúc tựa vào hắn, mắt hồ ly mị hoặc thành một đường.

“Hồng Cương đã thừa nhận hắn sai nữ nhân Hồng Tuyết Anh giựt giây Thiết Minh
Anh mở thành hàng địch, đơn giản là nữ nhi của hắn gả cho Thiết Minh Anh, sợ ta
phản đối, liền muốn bày ra mưu kế này, liên kết với quânChugia. Có chúng làm hậu
thuẫn để chống đối lại ta. Hồng Cương là lão sư phó của ta, năm đó còn từng
trên chiến trường thay cha ta đỡ một mũi
tên, mù một con mắt. . . . . .”

Thiết Mộc Ưng nhìn Tiểu Phúc, thở dài .

Tiểu phúc đột nhiên nhảy lên đến trước ngực của hắn, duỗi ra
trước đủ vỗ vỗ mặt của hắn.

“Ngươi đang an ủi ta sao?” Thiết Mộc Ưng nói nhỏ một tiếng,
trong trái tim tuôn ra một tia ấm áp.

Tiểu Phúc phát ra một tiếng thấp giọng hô, nhảy đến bả vai rộng
lớn của hắn, dùng đuôi vây quanh cổ hắn.

“Ngươi tiểu gia hỏa này.” Thiết Mộc Ưng cười đem mặt vùi
sâu vào cái đuôi của nó, chóp mũi đã có chút cay cay.

Mẫu thân thân là tiểu thiếp, từ nhỏ đối với hắn vô cùng
nghiêm khắc dạy bảo, không để lộ ra bất luận ôn tình nào, chích vì trông mong
được hắn một ngày kia có thể thay thế vị trí cha trở thành Thiết thành thành chủ.
Hắn tuy là áo cơm không ngại, bất luận sự đau khổ gì nhưng lại không người tâm
sự, lâu dần cũng có thói quen đem tâm tình tình giấu ở trong lòng.

Không nghĩ tới tiểu gia hỏa này so với bất cứ kẻ nào cũng hiểu
được hắn

“Tướng quân, có tin tốt!” ngoài cửa thư phòng vang lên giọng
Lý Hổ kêu to.

” vào đi.” Thiết Mộc Ưng nói ra.

“Tướng quân, huynh nhìn xem, đây là do thư sinh Thôi Trường
Xuân vẽ ra chân dung Kim Phúc .” Lý Hổ xông vào thư phòng, trong tay ôm trước
ngực tranh cuốn, gò má đỏ rất giống thần tài tiến vào.

Thiết Mộc Ưng nhìn xem bức họa, vẻ mặt cô nương khờ dại, đầu
hai bối tóc, nhưng đối với con mắt không phải là ──

Hắn đột nhiên cúi đầu nhìn về phía Tiểu Phúc cũng đang tròn
con mắt khờ khạo

Tiểu phúc chính nhảy đến trên bàn, con mắt đen bóng không hề
chớp nhìn chằm chằm vào bức họa.

“Đây là ân nhân cứu
mạng của ta.” Thiết Mộc Ưng nói ra.

“Chúng ta đem bức họa này ra miếu, cho mọi người thắp hương
cũng bái.” Lý Hổ nói ra.

Tiểu phúc tò mò một chưởng đánh về phía bức họa, không ngờ
móng vuốt lại làm rách khuôn mặt trong tranh.

“Ngươi làm cái gì!” Thiết Mộc Ưng hét lớn một tiếng.

Tiểu phúc bị hù nhảy dựng, bỗng nhiên co lại đi đến góc giường,
trợn to hai mắt đáng thương nhìn hắn.

Thiết Mộc Ưng mày rậm nhíu một cái, cúi đầu nhìn về phía bức
họa đã bị hủy hai mắt.

Hắn chỉ nhớ rõ Kim Phúc với con mắt, về phần ngũ quan ngược
lại không có gì ấn tượng, dù sao nàng ngày ấy khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ bụi đất,
cái gì cũng nhìn không ra .

“Tướng quân, làm gì cùng tiểu phúc gây khó dễ, cùng lắm thì
bảo Thôi Trường Xuân vẽ lại bức khác là được.” Lý Hổ đứng ra giảng hòa, trong
ngực còn đang cất giấu một khỏa bánh bao ngọt giành cho Tiểu Phúc

“Làm người có ơn phải báo , Kim Phúc cứu ta, ta đối với
nàng chính là nhìn thấy bức họa đều nên cung kính.” Thiết Mộc Ưng nghiêm trang
nói, vẫn là cẩn thẫn cuộn tròn bức tranh đã rách lại

“Thì ra lý do là vậy! Đệ còn tưởng rằng tướng quân thích
Kim Phúc , mới có thể vì bức họa mà nổi nóng.” Lý Hổ vỗ trán một cái, thở dài một
tiếng.

“Nói bậy! Ta làm sao có thể đối ân nhân cứu mạng có tâm ý.
Huống hồ, Kim Phúc cô nương này xem đến vẫn còn là một tiểu nha đầu.” Thiết Mộc
Ưng vẻ mặt nghiêm nghị nói, nhưng cặp mắt không cách nào dời khỏi bức họa ──

Kim Phúc vốn có bộ dáng tòn tròn đáng yêu, nhìn tựa như. . .
. . . Bánh bao?

Khó trách nàng thích ăn bánh bao như vậy! Thiết Mộc Ưng nghĩ
đến nàng đối với mọi thứ đều không có tia sợ hãi, nên khóe môi không khỏi
giương lên. . . . . .

“Cái này Kim cô nương rõ ràng chính là tiểu thư đã lớn, hơn
nữa diện mạo cũng vừa đúng tuổi lấy chồng.” Lý Hổ nói ra.

“Ta chỉ cảm thấy cặp mắt nàng rất giống với cặp mắt của Tiểu
Phúc.” Thiết Mộc Ưng quắt mắt nhìn về phía Tiểu Phúc.

“Ai da, huynh không nói thì đệ cũng không biết nha, thật sự
là cảm thấy cực kỳ giống, như hai mẹ con!” Lý Hổ chằm chằm vào Tiểu Phúc, vui vẻ
phụ họa.

Tiểu phúc đi đến bên người Lý Hổ, chóp mũi ngửi ngửi như
nghe thấy gì.

“Đệ lại đem theo cái gì cho Tiểu Phúc ăn, nó vừa mới ăn
xong một khỏa bánh bao, đệ chẳng lẻ không sợ nó chết vì no ?” Thiết Mộc Ưng đôi
môi bĩu một cái, nhưng cũng không thể làm gì được.

“Ai da, đệ không có. . . . . .” Lý Hổ há miệng nói.

Tiểu phúc tại người Lý Hổ dạo một vòng quanh, trở lại bên
người Thiết Mộc Ưng

” Thưa Thành chủ, đã tới bữa tối.” Tỳ nữ đứng ở cửa ra vào,
thấp giọng kêu.

“Mang vào.” Thiết Mộc Ưng đầu vừa nhấc, khuôn mặt thói quen
không lộ vẻ gì.

Tỳ nữ sợ tới mức lập tức cúi đầu, không dám ngước mặt nhìn hắn.

Tiểu phúc thì chay như bay đến bên người Thiết Mộc Ưng, bá ở
chân của hắn, biểu hiện một bộ dáng “Hắn rất dễ thân cận” .

Tỳ nữ đem thức ăn đặt ở trên bàn, Tiểu Phúc lập tức nhảy đến
bên cạnh kiểm tra

Hai chén gạo cơm, một dĩa lớn rau cải xào, một dĩa trứng gà,
một dĩa cá lớn, chính là bữa ăn cũng bình thương như những người dân khác.

Thiết Mộc Ưng vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Tiểu Phúc hào hứng trở lại vị trí nó yêu
thích nhất ── trong ngực của hắn.

“Thấy thức ăn liền không chống đỡ nổi sao? Khi nào lại nuôi
ra người thành háo ăn như vậy?” Thiết Mộc Ưng giật nhẹ tai Tiểu Phúc, nó cũng
không toan tính tiếp tục hướng trong ngực
hắn dụi vào.

Tỳ nữ trợn mắt há hốc mồm mà nhìn vẻ mặt ôn hòa thư thái của
Thành chủ, hoài nghi mình hoa mắt.

Thiết Mộc Ưng phát giác được tỳ nữ nhìn chăm chú, trong nháy mắt thu lại thần sắc
trên mặt, nghiêm con mắt hướng nàng quét tới.

Tỳ nữ sợ tới mức thở hốc vì kinh ngạc, thanh âm run rẩy nói:
“Nô tỳ cáo lui.”

Chẳng trách hắn trên chiến trường bách chiến bách thắng, bị
con ngươi đen trừng như vậy, đã cảm thấy bị áp lực thế nào.

Lý Hổ thừa cơ vụng bỏ bánh bao vào chén bên cạnh góc giường
cho Tiểu Phúc.

Tiểu phúc thay đổi tư thái lười biếng, phút chốc đánh về
phía bánh bao, rất nhanh đem bánh bao giấu đi.

“Các ngươi còn như vậy chìu Tiểu Phúc, nó sớm muộn gì cũng
bị các người chìu thành bệnh .” Thiết Mộc Ưng lơ đễnh nói.

Lý Hổ nhìn tướng quân, chỉ là sờ sờ đầu cười ngây ngô.

“Tướng quân đối với
việc Thiết Minh Anh cùng Hồn Cương, nên xử lý như thế nào.” Lý Hổ vội
vàng nói sang chuyện khác.

“Thiết Minh Anh cả đời giam cầm, Hồng Cương trảm, thân tộc
lưu đày đến biên cương, để lại Hồng Tuyết Anh ở
bên cạnh Thiết Minh Anh chuộc tội.” Thiết Mộc Ưng nhìn bữa tối, mặt
không thay đổi nói ra.

Lý Hổ trừng mắt to, không thể tin nhìn khuôn mặt kiên cường của tướng quân.

“Tướng quân. . . . . . Không, Thành chủ, huynh như vậy hình
phạt có thể hay không quá nghiêm khắc? Hồng Cương dù sao cũng là lão tướng đã về
quê. . . . . .” Lý Hổ gấp đến độ đỏ bừng lên mặt, lớn tiếng hét lên.

“Đã hết làm quan về quê, càng nên biết sự khổ sở của dân
chúng, không nên hãm hại dân chúng Thiết thành.” Thiết Mộc Ưng nhìn Tiểu Phúc
đang chậm rãi tới gần, hắn vỗ vỗ đùi, nó
liền nhảy lên, nằm trên đùi của hắn cùng nhìn Lý Hổ.

Hắn vuốt lông Tiểu Phúc, trong nội tâm lại mơ hồ cảm thấy nó
chọn lúc này tới gần, là vì muốn an ủi hắn.

“Chính là, Hồng Cương xưa nay cũng lập nhiều công, tưởng rằng
trước giờ là người lương thiện, lại thêm có nhiều công lao trong việc phụ trách
bên cạnh Thành chủ. Lúc này hồ đồ dung túngChugia quân vào thành, các dân chúng
tất cả đều căm ghét Thiết Minh Anh, ngược lại đối với Hồng Cương thì không hề
có lời nói nặng nào.”

” Dân chúng không biết Hồng Cương bụng dạ khó lường, chẳng
lẽ ta cũng vậy ngu muội theo?”

Thiết Mộc Ưng gầm lên một tiếng, Lý Hổ liền tắt thanh âm, chỉ
dựa vào Tiểu Phúc bên cạnh hắn, đang dùng đỉnh đầu xoa xoa bàn tay của hắn, như
là gọi hắn bớt giận lại.

Thiết Mộc Ưng nhìn qua tiểu tử kia chỉ biết nhìn mà không biết
nghĩ, làm cho hắn phải nặng lời nghiêm trọng giáo huấn

“Bất kể thế nào nói, Hồng Cương cũng là cựu thần, lại từng
là sư phụ của huynh. . . . . .” Lý Hổ dắt giọng nói ra.

Thiết Mộc Ưng tay phải đưa ra một ngón tay, ngăn cản lời Lý
Hổ.

“Ta tâm đã quyết, ngày mai sẽ công bố.” Thiết Mộc Ưng nói
ra.

“Đệ sợ huynh mới vừa lên nhận vị đã dùng phép nghiêm hình nặng,
dể dẫn đến làm phật lòng dân chúng.” Lý Hổ sốt ruột nói.

“Ta thà rằng trong thành dân chúng kiêng kị hình pháp mà
trong lòng còn có sợ hãi, cũng giúp bọn họ nhìn thấy đã bị trọng tội thì không
thể tha thứ. Trong thành bây giờ việc cần làm nhất vẫn là trừng trị những người
như Hồng Cương hay là Hồng Tuyết Anh , nếu bởi vì không có những người như thế
làm bậy, dân sao phải chịu khổ?.” Thiết Mộc Ưng sắc mặt nghiêm túc nói ra.

“Thành chủ lúc nào cũng vì dân chúng, thật sự khâm phục.”
Lý Hổ kích động nói ra, mặt hình vuông lại đỏ bừng.”Đệ lập tức sẽ đem tâm tư lần
này của huynh cùng tất cả mọi người nói rõ ràng. . . . . .”

“Không cần giải thích thêm, lâu ngày liền có người hiểu, đệ
trước xuống dưới nghỉ ngơi đi.” Thiết Mộc Ưng đem tiểu phúc ôm đến một bên, đi
đến bàn, bắt đầu dùng cơm.

Lý Hổ nhìn hắn không lên tiếng nữa, cũng ngượng ngùng lui xuống.

Tiểu phúc ghé vào trường giường , nhìn Thiết Mộc Ưng nhíu lại
mày rậm dùng bữa, nhìn mãi cũng mỏi mắt nhắm lại.

“Ai.” Thiết Mộc Ưng thở dài một tiếng, mong bản thân sẽ giống
tên tiểu tử kia vô tư vô lo thì tốt biết mấy.

Thiết Mộc Ưng miễn cưỡng nuốt xuống trong miệng cơm canh, để
đũa xuống, rốt cuộc không cách nào nuốt xuống. trong lúc đó, hắn đem khuôn mặt
vùi sâu vào bàn tay thống khổ thở hổn hển.

Địch bị giết vô số, làm như vậy là để bảo vệ đát nước, quyết
định hiện nay mặc dù cũng là vì bảo vệ nước, nhưng người bị giết lại là Hồng
Cương mà hắn từng xem như cha. Lòng của hắn cũng là thịt, làm sao có thể không
đau ?

Thiết Mộc Ưng toàn thân căng cứng, bên chân truyền đến một cổ
ấm áp, hắn cúi đầu vừa nhìn ──

Tiểu Phúc đã ngủ, chính là ôm bắp chân của hắn, như là muốn
an ủi cùng bảo vệ hắn.

“Ít nhất còn có ngươi hiểu ta, đúng không?” Thiết Mộc Ưng
đem tiểu phúc một mực ôm vào trong ngực,
nhưng vẫn là nhịn không được thở dài .

Hắn vì là một Thành chủ đứng đầu, người để chia sẽ hỉ nại ái
ố cũng không đều không có, quyền cao chức trọng như vậy nhưng lúc nào cũng thấy đơn độc.

Có lẽ, hắn thực nên nghĩ đến lời đề nghị của Lý Hổ mấy tháng
trước, sớm lấy một người vợ nhập môn, sinh vài đứa nhỏ, tạo chút không khí vui
vẻ trong phủ, cũng giúp hắn có thêm người
nhà a. . . . . .

Cách một ngày sau, trời bắt đầu chạng vạng, ánh tà chiều ở
trong sân phủ Thiết Mộc Ưng xuyên qua cỏ cây toàn bộ nhuộm thành vàng óng ánh ấm
áp trong vắt.

Tiểu phúc ăn quá nhiều bánh bao, bụng nở, liền đi vòng quanh
sân, để mau mau tiêu trừ bụng trướng đau nhức, như thế mới có thể nuốt thêm nhiều
cái bánh bao nữa

“Tướng quân. . . . . . Không. . . . . . Thành chủ có thể
hay không quá không hợp tình hợp lý? Hồng Cương đại nhân tuy làm hỏng đại sự,
nhưng dù sao cũng vì Thiết thành đã từng có nhiều công lao. Đem Hồng Cương lưu
đày biên giới còn chưa tính, làm gì đến nổi phải bị xử chém ?” Đại thẩm cầm
khăn lau nước mắt nói.

“Từ nay về sau mọi người làm việc, phải chú ý một chút,
Thành chủ mới cũng không phải là người chú ý đến tình cảm xưa nay. Giết được địch
tuy bên ngoài chính là Thiết Diện tướng quân, nhưng giờ trị quốc lãnh huyết vô
tình, ta xem từ nay về sau đã kêu hắn là Thiết Diện thành chủ thì tốt
hơn.”Namnhân đã trung tuổi vừa quét lá rụng vừa phụng phịu nói ra.

Tiểu phúc dừng bước lại, nghe được bọn họ thảo luận những
chuyện này, miệng một phát lộ ra răng nanh.

Nói hưu nói vượn!

Bọn họ không biết Thiết Mộc Ưng tối hôm qua sau khi hạ quyết
định kia, một đêm không ngủ, làm cho nàng cũng không ngủ ngon. Hôm nay sáng sớm,
Thiết Mộc Ưng còn vụng trộm dặn dò Lý Hổ dẫn theo ngân lượng đi cho Hồng Cương
an cư!

Con người mặc dù nàng thấy không nhiều lắm, lòng người thiện ác cũng sẽ ở tự bản thân hình thành. Mấy
ngày nay cùng Thiết Mộc Ưng sớm chiều ở chung, biết chắc hắn là người mặt ác
tâm thiện.

Huống hồ, nàng ăn của Thiết Mộc Ưng nhiều bánh bao như vậy,
được hắn ưu đãi cưng chìu thật tốt, nghe hắn tâm sự nhiều như vậy, đã sớm nghĩ
hắn cùng Kim Vượng đến giống nhau là ca ca tốt của nàng.

Đúng vậy, nàng Tiểu Phúc chính là Kim Phúc , cũng có thể nói
Kim Phúc chính là Tiểu Phúc.

Nàng ngày hôm ấy ở trong rừng nghe được trong phủ tướng quân
có tòa bánh bao sơn, nghe vậy không khỏi vui mừng, trực tiếp lợi dụng nguyên
hình hồ ly hiện thân theo Thiết Mộc Ưng về nhà.

Dù sao, Kim Vượng nói nàng nếu như không trở về trong huyệt
động, huynh ấy sẽ có thức ăn cũng không cho nàng ăn. Mà nàng thật sự có trở lại
trong huyệt động, bất quá là lại chạy ra ngoài mà thôi.

Nhưng là, nàng một chút cũng không hối hận với chuyện đi
này.

Thiết thành có nhiều người mong đợi nàng, Thiết Mộc Ưng cũng
đem nàng trở thành thú cưng sủng, hơn nữa tựa vào bộ ngực của hắn ngủ rất ngon,
thân thể lại ấm áp, quả thực là ở nhân gian có thật nhiều thứ vui. Cho nên,
nàng đối hắn nên báo ơn, cũng là chuyện đương nhiên.

Dù sao nàng mặc dù ở nhân gian không lâu, nàng nghe Kim Vượng
nói qua rất ở nhân gian có nhiều người nghĩa khí làm nên sự tích, hôm nay đúng
là thời điểm nàng nên biểu hiện nghĩa khí.

Nàng giống như người trong Thiết thành nói Thiết Mộc Ưng có nhiều việc để tâm lương khổ, Kim Phúc đến
quẩy đuôi, lập tức hướng trong sân đi một bước.

“Tiểu Phúc, ngươi tới rồi, có muốn ăn bánh bao hay không?”
Đại thẩm vừa nhìn thấy nàng, lập tức thân thiện
hỏi.

“Tiểu phúc , gia gia Bão Bão.” Lão bộc nói ra.

Ta tuổi so với người già làm gì đến nối phải gọi là gia gia?
Kim Phúc đến trong lòng nói thầm một tiếng.

“Thành chủ đợi người bên ngoài, nếu hắn có chút tâm đối người
như đối với ngươi thì toàn thành dân chúng sẽ có phúc .” Trung niên nô bộc nói
ra.

Thiết Mộc Ưng mỗi đêm vì suy nghĩ như thế nào làm cho Thiết
thành có cuộc sống tốt, nửa đêm canh ba mới ngủ, hiện tại muốn chém một tội phạm,
nhiều người lại liên tiếp chỉ trích hắn bất nhân bất nghĩa, thật sự là quá
không công bình.

Kim Phúc mở ra miệng muốn nói chuyện, lại chỉ nghe được một
hồi thanh của thú.

Ngu ngốc a! Nàng thực đã quên bây giờ mình đang là hồ ly
không phải người.

“Đói bụng rồi, đúng không?” Đại thẩm vỗ vỗ đầu Tiểu Phúc , từ
trong túi tiền rút ra một khối bánh.

Kim Phúc không đói bụng, nhưng có bánh không ăn rất kỳ quái,
vì vậy ngậm chặt bánh, lung lay cái đuôi sau, nhanh như chớp xoay người lui về
trong phòng Thiết Mộc Ưng .

Nàng tu hành ba trăm năm, có thể dể dàng thành người, ngoại
trừ việc muốn hành tẩu nhân gian, thưởng thức vẻ đẹp bên ngoài, còn có một việc
khác trọng yếu hơn phải xử lý ──

Nàng, Kim Phúc ── muốn thay Thiết Mộc Ưng lấy lại
chính nghĩa!

Nàng muốn cho Thiết thành dân chúng biết Thiết Mộc Ưng không
phải là cái gì Thiết Diện thành chủ, mà là thành chủ khẩu xà tâm phật.

Kim Phúc đi vào nhà trong, cái đuôi hất lên đóng cửa lại.

Vừa thấy bốn bề vắng lặng, Kim Phúc đến hai mắt nhắm lại,
trong nội tâm niệm chú ngữ, một tầng kim quang vòng quanh nàng quanh thân di
chuyển, kim quang bắt đầu biến hóa ra nhiều màu sắc rực rỡ, càng di chuyển càng
nhanh, cuối cùng tạo ra một đạo gió lốc, đem thân ảnh của nàng hoàn toàn ôm trọn
trong kén ảnh màu vàng trong lúc đó. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui