Phúc Yêu

Thiết Mộc Ưng từ trong thùng gỗ đứng dậy, rất nhanh lau sạch
thân hình, mặc lên áo đơn, vỏn vẹn thêm lớp áo bào mỏng liền đi vào trong
phòng, cũng không có bảo gia nhân đang ngủ ở bên cạnh phòng vào đốt than cho ấm.

Thời yên bình cũng phải nghĩ đến thời loạn, hắn tòng quân nhiều năm qua cũng không có
quên nguyên tắc, mặc dù đã lên làm thành chủ, hắn vẫn không dám bởi vì an nhàn
mà phóng túng, lúc nào cũng nhắc nhở bản thân phải luôn chuẩn bị đề phòng những
khó khăn phía trước.

Lúc trước mỗi đêm làm cho người ấm áp là vì có Tiểu Phúc ngủ
bên cạnh bộ dáng rất thỏa mãn. quả thực tựa như người đang mỉm cười.

Thiết Mộc Ưng nhớ tới Tiểu Phúc vừa ngốc nghếch vừa dể
thương kia thì khuôn mặt nghiêm khắc liền trở nên nhẹ nhàng

Có đêm hắn không thể nào chợp mắt được, xoãy qua xoay lại
khiến Tiểu Phúc nhay lung túng trên giường bày ra kháng nghị, cuối cùng cũng vì
nuông chìu mà nằm yên cho nó yên ổn ngủ, khiến nó vô cùng đắc ý.

Tiết Mộc Ưng còn nhớ rõ vào cái đêm đầu tiên mang Tiểu Phúc
về, nó liền nhanh chóng nằm chết dí bên cạnh hắn, muốn cùng nhau ngủ. Hắn đuổi
nó xuống đến vài lần, hết lần này tới lần khác nó không có chịu xuống giường.
Mà Tiểu Phúc khi vừa lên giường liền ngủ say như chết không chút đề phòng, cho
dù bị hắn làm thịt lột da, khả năng cũng không biết chuyện gì xảy ra.

“Tiểu phúc, ngươi đã chạy đi đâu?”

Thiết Mộc Ưng đưa mắt nhìn bốn phía, phát hiện trong phòng bất
quá trở nên trống rỗng, hụt hẫng trong lòng khiến lòng hắn vô cùng khó chịu.

Sột soạt. . . . . .sột soạt

Chung quanh đều tịch , Thiết Mộc Ưng nghe được cửa ra vào
truyền đến thanh âm kỳ lạ. Thần sắc hắn rùng mình, toàn thân căng thẳng lên,
không lẻ là Kim Phúc kia lại nữa a!

Hắn giả bộ không nghe thấy tiếng vang, thậm chí thổi tắt tất
cả ánh đèn trong phòng, không muốn cùng nàng dây dưa.

Tại nơi này không phải không có nữ tử giống nàng cứ luôn vây
quanh hắn lấy lòng , nhưng nữ tử lớn mất như vậy muốn bỏ lên giường của hắn chỉ
có nàng, hắn trước đây chưa từng gặp qua.

Kim Phúc cùng Tiểu Phúc có nhiều điểm rất tương đồng nhau, mắt
đen sáng, không nghĩ tới cử chỉ lại như thế làm cho người ta sợ hãi. Xem ra hắn
mau mau ban thưởng tạ ơn, sớm tiễn khách phương xa. Nhưng Kim Phúc đã cứu mạng hắn hai lần, hắn nợ nàng xem ra không
phải dùng quà cáp mới đáp lại được, trừ khi nàng cũng bị nạn hai lần để tạo điều
kiện cho hắn giúp đỡ thì mới vẹn toàn được.

Thiết Mộc Ưng nhắm mắt lại, đắp chăn mỏng, chuẩn bị ngủ.

“Ô. . . . . .” Cửa ra vào truyền đến một tiếng động vật đáng
thương gào thét.

Thiết Mộc Ưng mãnh liệt nhảy người lên, phóng tới cạnh cửa.
Mở than cửa ra, một thân ảnh nho nhỏ phút chốc tiến đến.

“Ngươi đã về rồi.” Thiết Mộc Ưng mừng rỡ nhìn Tiểu Phúc, khom người chờ nó nhảy vào
lòng.

Chỉ là xưa nay vừa thấy hắn, Tiểu Phúc liền hướng nhào vào
người hắn hưởng thụ, thế sao lúc này lại đứng xa xa ở bên ngoài mấy bước, vẻ mặt
ai oán nhìn hắn.

Thiết Mộc Ưng dùng thạch đánh lửa nhóm lên hai ngọn đèn cầy,
phát hiện Tiểu Phúc vẫn không nhúc nhích
nhìn hắn.

Hắn nhăn lại lông mày, ngồi chồm hổm dưới đất cùng Tiểu Phúc
bốn mắt giao tiếp.

“Như thế nào không đến?” Hắn nhẹ giọng hỏi.

Kim Phúc đến trợn mắt há mồm mà nhìn mặt mũi tràn đầy hiền
lành trước mặt, trong nội tâm nỗi băn khoăn cuối cùng rõ ràng ──

Quả nhiên là người không bằng hồ!

Chẳng trách Thiết Mộc Ưng bày ra vẻ mặt lạnh lùng nhìn Kim
Phúc, còn đối Tiểu Phúc khuôn mặt tươi cười đón chào.

“Cái kia Kim Phúc quả nhiên nói bừa, còn nói ngươi cái gì
huynh đệ gặp nạn…”Thiết Mộc ưng nói ra.

Hắn giám nói nàng nói bậy! Kim Phúc đến trừng liếc hắn, nhảy
lên giường, tứ chi mới quán đều lại lập tức bật dậy , không hiểu được trừng mắt.

Thiết Mộc Ưng bị Tiểu Phúc trên giường biểu lộ ra khuôn mặt
hung tợn, chọc cho cười ha ha.

“Ta bảo người đốt than.” Thiết Mộc Ưng không nghĩ lại kêu
tên gia nhân bên cạnh phòng ngủ , cầm lấy thạch đánh lửa thiêu đầy uể oải, vài
cái liền đốt lên hơi than ấm áp đặt dưới giường

“Ngươi hôm nay làm sao vậy? Bình thường không phải nhào vào
ngay hay sao?” Thiết Mộc Ưng tại trên giường gạch ngồi xuống, rộng mở vạt áo lộ
ra lồng ngực tinh tráng rắn chắc .

Kim Phúc nhớ đến bộ ngực của hắn có bao nhiêu ấm áp lại có
thể ngủ tốt, không tự chủ liền hướng hắn đến gần một bước.

Thiết Mộc Ưng chờ mất đi kiên nhẫn, cánh tay dài duỗi ra, liền
đem tiểu tử kia tiến vào trong ngực.

“Ngươi cả ngày chạy đi đâu?”

Hắn ý tứ khá tốt hỏi nàng chạy chạy đi đâu? Nàng cả ngày đều
bị hắn mắng cho xoay quanh, còn bị hắn cột vào trên cây, đáng thương vô cùng.

Kim Phúc đến hướng hắn nhe răng trợn mắt một phen, hồ ly đứa
ra chưởng tát đánh tay của hắn.

“Ta nghĩ một hồi mới biết rõ hồ ly cũng sẽ giận dỗi.” Thiết
Mộc Ưng cười xoa đầu Tiểu Phúc , tùy ý nó đang dương trảo phá xiêm y cũng không
quát trách móc.

Kim Phúc đánh cho hai cái, nàng ngáp một cái, đảo hướng lồng
ngực Thiết Mộc Ưng tựa vào

“Muốn ngủ rồi?” Thiết Mộc Ưng nằm xuống giường , thuận tay
đặt Tiểu Phúc nắm ở bên cạnh mình.

“Cũng chỉ có ngươi không sợ ta.” Hắn vuốt đầu Tiểu
Phúc , thấp giọng nói ra.

“Buổi sáng sau khi tuyên an xử phạt Hồng Cương, tất cả các
đại thần nhìn ta với ánh mắt sợ hãi. Ta làm sao không nghĩ đối với hắn pháp ngoại
khai ân ? Chỉ là Thiết thành đã có mấy ngàn người thiệt mạng, dù có lòng khoan
dung nhưng phải tuy việc mà xét. . . . . .”

Kim Phúc đến gật gật đầu lại gật đầu, cuối cùng hai con mắt
đều nhắm lại.


Thiết Mộc ưng nhìn tư thái ngủ say của nàng, nhẹ nhàng cười,
tiếp tục nói: “Hôm nay đến thăm chính là Kim Phúc cô nương , tuy nói đã cứu ta
một mạng, nhưng nàng hành tung quỷ dị, ta hết lần này tới lần khác so với ngươi
có hai mắt tựa nhau…”

Thiết Mộc ưng còn chưa nói xong, Tiểu Phúc đã sớm tứ chi nằm
ngửa, ngủ như một tiểu oa nhi

Hắn khóe môi cong lên, nhìn Tiểu Phúc trong chốc lát sau, liền
hai mắt nhắm lại, không nói thêm lời .

Đêm lạnh thế này có ai đó để nói chuyện, cảm giác này thật sự
không tồi.

Buổi sáng hôm sau, Kim Phúc tỉnh lại, bởi vì giường ấm áp
quá thoải mái, căn bản không nghĩ đứng dậy. Nàng từ từ nhắm hai mắt tại trên
giường gạch quay lại lăn qua, lăn đến đã đói bụng, mới cảm thấy mỹ mãn lung lay cái đuôi rời giường.

Nàng tứ chi vừa chạm đất, liền nghe được ngoài cửa truyền đến
tiếng thanh âm nói chuyện.

“. . . . . . Thành chủ ngày hôm qua đem ân nhân cứu mạng
Kim Phúc đến cột vào trên cây, là muốn lấy oán trả ơn sao?”

“Trước giết ân sư, lại giết ân nhân cứu mạng, tại chiến trường
giết địch đã quen, quả nhiên không đổi được cá tính lãnh huyết.”

Kim Phúc vừa nghe, tức đến quên đã đói bụng, lập tức muốn
phóng tới ngoài cửa.

Chỉ là, Kim Phúc vừa ngủ dậy nên tinh thần thỏi mái, đầu óc
cũng linh quang rất nhiều, nàng trước đem chính mình biến thành người, sau mới
đẩy cửa ra, lớn tiếng nói: “Các ngươi không được nói bậy về Thiết Mộc Ưng ! Hắn là người tốt!”

Bên ngoài vội vàng im miệng, xem xét Kim Phúc cô nương lại
theo từ trong phòng thành chủ đi ra, tất cả đều trợn mắt há hốc mồm mà dừng lại
tất cả động tác.

Kim Phúc thấy tất cả mọi người không nói lời nào, nàng hai
tay tra eo, dương dương đắc ý nói: “Rất tốt, các ngươi đều đã hiểu.” Nhất định
là nàng nói được rất tốt.

“Ai da, không biết Kim cô nương ở nơi này.” Đại thẩm lên tiếng
kinh hô, mím môi cười trộm nói.

“Như thế nào thành chủ ngày hôm qua còn cột Kim cô nương,
hôm nay hai người tựu như keo như sơn rồi?” Nô bộc có người nhỏ giọng nói.

“Thiết Mộc Ưng ngày hôm qua cột ta, là muốn hỏi ta là thế
nào đi vào trong thành tới.” Kim Phúc đến xem hướng tên kia nô bộc, lớn tiếng
nói.

“Nguyên lai thành chủ là vì an toàn Thiết thành mới chất vấn
cô nương , dụng tâm lương khổ, dụng tâm lương khổ.” Nô bộc bừng tỉnh đại ngộ
nói.

“Tóm lại, các ngươi đừng có lại tìm Thiết Mộc Ưng trách
oán. Giết Hồng Cương, trong nội tâm cũng rất khổ sở, nhưng hắn sợ hãi nếu không
bỏ qua tình cảm cá nhân, tất cả mọi người sẽ học nhân tạo phản, trong thành sẽ
đại loạn.” Kim Phúc đến dừng lại một chút, hồi tưởng lời nói Lý Hổ lúc ấy, lại
bổ sung.”Thành chủ lúc nào cũng vì dân chúng, thật sự rất tốt”

“Thì ra là thế a, ta đã nói thành chủ sẽ không như vậy vô
tình vô nghĩa.”

“Ngài ấy quả thật là vì mọi người suy nghĩ .” tất cả mọi
người đồng thanh nói.

“Hảo, ta đã nói xong .” Nàng muốn biến trở về hồ ly, như vậy
Thiết Mộc Ưng mới có thể đối với nàng khá tốt.

Nàng thích hắn đối nàng đặc biệt, thích hắn đối với nàng cười,
đối với nàng tốt nhìn hắn càng lâu, tựu càng không nỡ rời đi hắn, chưa hết một
ngày đã bắt đầu mong hắn. . . . . .

“Kim cô nương tình cảm động lòng, như người trong lòng
Thành chủ tận tâm giúp đỡ thành chủ nói chuyện !” Đại thẩm cười nhạo nàng.

“Người trong lòng là cái gì? Trong lòng không có cách nào
khác bày một người a?” Kim Phúc đến nháy mắt to, không hiểu hỏi.

“Kim cô nương đơn thuần đáng yêu, chẳng trách Thành chủ vừa
ý. Người trong lòng chính là vừa nghĩ đến hắn, ngực hội thẳng nhảy liên hồi.” Đại
thẩm giải thích

“Ta chỉ biết rõ hắn mỗi khi hung hăng với ta thì tâm hội
đau nhức.” Kim Phúc đến vỗ ngực một cái, trề môi dưới.

“Cô nương để ý thành chủ, mới có thể đau lòng a, ta lúc tuổi
còn trẻ cùng oan gia cũng là như vậy . . . . . .” Đại thẩm khanh khách rung động
cười.

Một, hai tên nô bộc sợ nhịn không được muốn nói chuyện thành
chủ cùng Kim cô nương thân mật, lặng lẽ theo trong sân chuồn êm đi ra ngoài,
không nghĩ tới lại gặp ngay Lý Hổ.

” Chào Lý phó.” Nô bộc hành lễ, vội vàng rời đi.

Lý Hổ đã nghe xong bọn họ nói một hồi lâu , đi vào trong
sân, lớn tiếng nói ra: “Kim cô nương, thành chủ thỉnh ngươi đến đại sảnh.”

“Làm cái gì?” Kim Phúc đến không hiểu hỏi.

Lý Hổ cười ha hả nhìn
xem nàng.”Thành chủ mới lên, cái chư hầu ở những nơi khác đều đem cống vật đến
tạ lễ, thành chủ muốn cô tới, nhìn xem có cái gì yêu thích, huynh ấy hội ban
cho cho cô nương.”

Bảo nàng chọn! Thích nhất nếm thức ăn. Kim Phúc lập tức hoa chân múa tay vui sướng,
cao hứng vô cùng.

“Chúng ta đi mau đi mau!” Kim Phúc thúc giục Lý Hổ, muốn hắn
đi nhanh một chút.

Lý Hổ đi đến bên người Kim Phúc, nhìn qua nàng nụ cười mượt
mà trên mặt, cảm thấy cũng chỉ có nữ tử tươi sáng như vậy mới có thể hòa tan lạnh nhạt trên mặt Trành
chủ.

“Thành chủ bên cạnh chính là thiếu ngươi tri âm.” Lý Hổ nói
ra.

Kim Phúc đầy trong đầu đều là đợi tí nữa muốn sẽ thấy những
thứ bắt mắt, lung tung điểm hai cái đầu.

“Thành chủ khi còn bé, mẫu thân dạy bảo cực kỳ nghiêm khắc,
lúc ấy, vì rèn luyện thân thể của huynh ấy, vào đông lại muốn hắn đứng ngoài
tuyết, không cho phép vào nhà.” Lý Hổ nói ra.

Kim Phúc đến gật đầu, cười hì hì nói ra: “Ta cũng vậy thường
xuyên vào đông trời hạ đại tuyết đều ra mặt đất chơi đùa, rất vui !” Nàng tích
nhất cùng Kim Vượng truy đuổi trong đống tuyết.


Lý Hổ trừng lớn mắt, thoáng cái mặt chữ điền bị bóp méo sau mới còn nói thêm: “Thành chủ chỉ
mặc áo mỏng, quỳ gối trong đống tuyết, một ngày không có ăn cơm.”

“Thật đáng thương!” Kim Phúc đến vừa nghĩ tới ngày đại hàn
chẳng những không có áo da lông mặc, lại không có cơm ăn, nước mắt lập tức tựu
bão tố đi ra.

Lý Hổ lúc này mới hài lòng gật đầu, tiếp tục nói: “Bởi
vì mẫu thân nghiêm khắc hơn người, luôn
luôn buộc huynh ấy luyện võ công tốt nhất, lấy được quân quyền, chuyện khác một
mực không cho phép huynh ấy để tâm, năng
lực tuy mạnh, nhưng cũng không hiểu được như thế nào cùng người ở chung, lại
càng không biết cái gì gọi là đạo lí đối nhân xử thế. . . . . .”

Kim Phúc đứng ở tại chỗ, cau mày nhìn xem Lý Hổ.

“Những khó khăn này, ta nghe không hiểu, ngươi trực tiếp
nói với ta, điều này cùng ta có quan hệ gì?” Nàng nói.

Lý Hổ cái cằm muốn rơi xuống, vội vàng lấy tay vịn lấy, cái
này. . . . . . Nàng như thế nào sự tình
đơn giản như thế cũng đều không hiểu?

“Nói mau a!” Kim Phúc đến xem miệng hắn há to vô cùng

“Thành chủ cần phải có người ở cùng.” Lý Hổ bật thốt lên
nói ra.

“Hảo, ta thích ở cùng hắn, không có vấn đề.” Kim Phúc đánh
một chưởng về phía sau lưng Lý Hổ.

Lý Hổ bị đánh cả người thiếu chút nữa ngã sấp trên mặt đất,
lại cũng chỉ có thể gượng cười vài tiếng, bởi vì chỉ cần thành chủ có thể có
giai nhân làm bạn, hắn hi sinh chút ít nội thương thì có ngại gì .

Thiết Mộc Ưng ngồi phía trên cao, nghe tổng quản đọc chậm tất cả những thành đưa tới quà tặng, cảm thấy
bả vai cứng ngắc, toàn thân đau nhức, thầm nghĩ muốn luyện võ, tìm người đối
chiến mấy trận vận động gân cốt.

Hắn hi vọng dân chúng Thiết thành phải biết sống tốt, như vậy
những việc lặt vặt có thể tự giải quyết,
bất luận là dân cần thiết, hoặc là các khoản số sách thuế, không nhất thiết lúc
nào cũng cần hắn xem qua.

Những việc nếu đối với người dân có lợi, thì hắn đều cam tâm
tình nguyện nổ lực, mà loại lễ nghi phiền phức tế cống này, hắn không thể chịu
đựng được. Nhưng hắn là thành chủ, không thể không nhẫn, bởi vậy cũng chỉ có thể
nghe tất cả thành tiến cống quà tặng, nghĩ những thứ vô bổ này bán đi đổi tiền
mặt như vậy giúp được cho dân nhiều hơn

“Trái cây ngon ở nơi nào a!” Kim Phúc người chưa thấy mà đã
nghe giọng.

Thiết Mộc Ưng nghe được thanh âm của nàng, tinh thần hơi bị
chấn động, hoài nghi một lúc mới biệt thật là giọng của nàng. Hắn vừa nghĩ tới
hành động của nàng tối hôm qua, mới giơ lên
lông mày, lại rất nhanh nhíu lại.

Hắn ngước mắt hướng cửa ra vào nhìn, đúng lúc thấy Kim Phúc
đến sôi nổi tiến đến.

Kim Phúc đến vừa nhìn thấy hắn, lập tức dạng ra gương mặt đầy
vui vẻ.

Nụ cười của nàng như vậy chân thành, cười đến một đôi con mắt
đều thành đường thẳng, cười đến Thiết Mộc Ưng
tâm cũng không khỏi tự chủ đau nhức , thậm chí còn có ý nghĩ muốn ôm nàng vào trong lòng.

Thiết Mộc Ưng cả kinh, vội vàng trấn định tinh thần, hồi phục
thần sắc nghiêm nghị như bình thường, xoay người nhìn về phía chỗ hắn.

Kim Phúc vừa đến nhìn thấy sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng
rắn, nhìn theo ánh mắt của hắn, nàng lập tức hiểu được liền gật đầu.

Ừ, thật sự không thể trách hắn nhíu mày.

Chồng chất tại trên mặt đất tràn đầy lễ vật, không phải thi
họa cũng chính là Kim Ngân Lưu Ly, toàn bộ không thể ăn, nếu là nàng khi nhận
được những thứ này, tâm tình cũng sẽ rất kém.

“Nhanh đến bên người thành chủ.” Lý Hổ nói ra.

Kim Phúc bước nhanh đi lên phía trước, gặp phải từng người
Thiết thành đối với nàng mỉm cười, làm cho nàng nụ cười trên mặt càng sâu.

Nàng kỳ thật thích biến thành người, thứ nhất là có thể làm
mọi chuyện dể dàng hơn, thứ hai lại không làm lo lắng con người khi vừa gặp hồ
ly liền muốn xé xác lấy lông.

“Chúc mừng cô nương.” Một bên tỳ nữ nhẹ giọng nói với nàng.

“Tại sao phải chúc mừng ta?” Kim Phúc không hiểu, kỳ quái
mà hỏi thăm.

“Cô nương có chuyện vui a.” Ở một bên các nô bộc nghe tin tức
Kim Phúc từ trong phòng thành chủ đi ra, tất cả đều che miệng nở nụ cười.

Chuyện vui! Kim Phúc vừa nghe, cho rằng Thiết Mộc Ưng đợi tí
nữa nhất định là muốn thưởng cho nàng các món ăn ngon, nàng cao hứng đến nổi muốn
loài đuôi ra để vẩy a.

“Thật rất thích có chuyện vui a.” Kim Phúc rung đùi đắc ý
nói, mang theo vẻ mặt vui vẻ nhảy đến bên người Thiết Mộc Ưng.

“Trước mặt mọi người, giật nảy mình còn thể thống gì.” Thiết
Mộc Ưng khẽ quát một tiếng, ánh mắt trừng lớn.

Nàng vừa rồi hướng hắn cười, hơn nữa là trong mắt chích là bộ
dạng n vui vẻ, coi như nàng thật sự rất thích nhìn hắn, thật không có lúc nào
mà bình thường bên cạnh hắn cả.

Kim Phúc ngồi xuống cạnh hắn.

Thấy hắn thân thể cứng đờ, nàng đành không tình nguyện động
hạ thân, miễn cưỡng làm cho giữa hai người kéo ra một khoảng cách.

Thấy nàng vẻ mặt thất vọng làm cho Thiết Mộc Ưng trong lòng
muốn cười, ánh mắt nhìn qua nàng cũng tự nhiên nhu hòa rất nhiều. Nàng như Tiểu
Phúc, tâm tình gì đều hiện rõ trên mặt, quả thực so với những xứ giải dưới kia
thì chân thật nhiều hơn.

“Trong lòng hãy nhớ muốn thứ gì đó, đợi tí nữa yến hội xong
toàn bộ thưởng cho cô nương.” Thiết Mộc Ưng nghiêng người, nói khẽ với nàng.


Kim Phúc mở ra tâm địa nhẹ nhàng, cầm lấy vài cái bánh trên
bàn bên cạnh hắn bắc đầu ăn.

Ăn vào bánh vòng nàng cảm thấy hương rất thơm, bánh giòn ngọt,
một đôi lông mi cao hứng đến độ nhướn cao gần chạm tóc mái, liều mạng ngẩng đầu
lên.

“Ăn ngon không?” Thiết Mộc Ưng bật thốt lên hỏi.

Kim Phúc đến gật đầu lại gật đầu, nắm lên một cái hướng
trong miệng hắn nhét. Thiết Mộc Ưng nhất thời không bắt bẻ, một ngụm liền nuốt
bánh vào, sặc khí, ho mãnh liệt.

“Làm sao vậy?” Nàng nuốt bánh vào, lập tức tiến vào trong
ngực của hắn, đẩy ra miệng của hắn muốn kiểm tra trong cổ họng có hay không bị
gì.

“Ta không sao.” Thiết Mộc Ưng cảm giác lỗ tai tại nóng lên,
một tay vội vàng ra.

“Thật sự không có chuyện gì sao?” Kim Phúc tới bắt cổ áo của
hắn, không yên tâm liều mạng hỏi tới.

Thiết Mộc Ưng trong nội tâm mặc dù vui vẻ nàng như vậy quan
tâm hắn, nhưng trước mặt mọi người, nàng cứ như vậy đối với hắn sờ lung tung,
luôn không giống lời nói, hắn rất nhanh nhìn Thiết tổng quản trong phủ liếc.

Thiết tổng quản cát vội vàng giơ lên danh sách, lớn tiếng
kêu: ” sứ giả Gấm thành mang vật lên hiến.”

” thành chủ Gấm thành dâng lên áo khoác Bắc Hải Tuyết Hồ
trân quý, chỉ mong hai thành mãi mãi là giao hữu.” Gấm thành sứ giả nói ra.

“Ngươi nói đây là cái gì?” Kim Phúc đến sắc mặt phút chốc
trở nên trắng bệch.

” áo khoác Bắc Hải Tuyết Hồ.” Gấm thành sứ giả nói ra.

“Làm sao vậy?” Thiết Mộc Ưng lo lắng nhìn nàng.

“Ngươi theo giúp ta nhìn.” Kim Phúc tới cầm tay Thiết Mộc
Ưng, cùng nhau đi đến trước cống phẩm.

Taycủa nàng mới xoa áo lông mao hồ ly, nước mắt liền ạ rơi.

“Làm sao ngươi ngốc như vậy a? Cư nhiên để con người bắt được,
chém đầu còn lột da, bị người hại biến thành bộ dạng này, ngươi chết được thật
thê thảm a!”

Thiết Mộc Ưng cố nín cười toan tính, nhưng khóe miệng run rẩy
một chút. Hắn thật sự không rõ Kim Phúc
trong đầu như thế nào kì kì quái quái nghĩ gì.

Nhưng nàng xác thực là cô nương rất thú vị, hỉ nộ ái ố toàn
bộ hiện tại trên mặt, khờ dại giống như tiểu oa nhi, giống như nàng đối với hắn
không cách nào che giấu sự yêu thích
bình thường. Thiết Mộc Ưng một nghĩ kỹ, những bất mãn tâm tình đối với nàng, tựa
hồ cũng dần dần làm giảm bớt.

“Kim cô nương tâm địa từ bi, làm cho người bội phục.” Thiết
cát vội vàng tiến lên xin tha thứ.

Thiết Mộc ưng nhìn xem nàng biểu lộ như cha mẹ chết, nhịn
không được hỏi: “Cô thích ăn bánh bao,
bên trong bao chẳng lẻ không phải thịt?”

” không giống.” Nàng lẩm bẩm nói.

“Ở đâu không giống?” Hắn khiêu mi hỏi.

Đợi cho có người dâng lên áo lông da người thì ngươi sẽ hiểu
tâm tình của ta . Kim Phúc đến nuốt vào lời nói, cau mày nhìn lại hắn.

Bất quá, lại chăm chú ngẫm lại, lời hắn nói cũng không còn
sai, nàng bất quá bởi vì mình là hồ ly,
mới có thể như thế hoảng sợ . Nếu không, bình thường ăn thịt cái đó nàng vẫn thấy
ổn.

“Đúng vậy, ta ăn thịt, những này áo khoác Bắc Hải Tuyết Hồ
cũng là thi thể! Tóm lại, tất cả mọi người là dựa vào những thứ này sống sót .”
Nàng đối với Thiết Mộc Ưng lớn tiếng nói.

Nhóm khách quý vừa nghe đến nàng trái một câu thi thể, hữu một
câu thi thể, chỉ cảm thấy những món trên bàn cũng làm cho người thực nuốt không
trôi lên.

Nhưng Kim Phúc đến tuyệt đối không thể có thể vì vậy mà mất
hứng muốn ăn, nàng đi trở về chỗ ngồi trước, cầm lấy trái cây trước mặt vui vẻ
ăn.

“Đa tạ món quà quý của thành chủ Gấm thành.” Thiết cát nở nụ
cười, tay đưa ra tiếp lễ vật từ tay sứ giả Gấm thành.

“Ta muốn cái kia.” Kim Phúc giật nhẹ tay áo Thiết Mộc
Ưng .” đều đã chết, nhưng không thể chết
vô ích, ta muốn hảo hảo mặc.”

Thiết Mộc Ưng gật đầu đồng ý
.

“Đó là muốn hiến cho thành chủ .” Gấm thành sứ giả sắc mặt trầm
xuống.

Thiết cát vội vàng tiến lên tại bên tai sứ giả Gấm thành nói
nhỏ, nói Kim Phúc cô nương chẳng những là ân nhân cứu mạng của Thiết thành, mà
Thiết Mộc Ưng rất nặng nghĩa với cô nương. Đương nhiên, Thiết cát không dại dột
gì nói ra việc Kim Phúc mới từ trong phòng Thiết Mộc Ưng đi ra.

“Cô nương yêu mến tuyết áo khoác hồ này, Gấm thành thật có phúc, thỉnh xin vui lòng nhận
cho.” Gấm thành sứ giả ý cười đầy mặt nói.

Kim Phúc đến xem xét người này đối với nàng cười, cũng liều mạng trở lại cười rộ lên.

Thiết Mộc Ưng xem nàng cười đến ngu ngốc, nghi hoặc hắn như
thế nào cảm thấy nàng có chút gì đó thay đổi.

Rõ ràng hắn nhớ tới hành vi tối hôm qua của nàng rất không
hài lòng, cảm thấy không cho là đúng. Vậy mà hôm nay mới ở chung chưa lâu mà đã
cảm thấy rất yêu mến nàng.

Thiết Mộc ưng nhíu mày, nhìn chằm chằm nàng. . . . . . Thấy
nàng cười đã lâu, cảm thấy da mặt mỏi nhừ, lại bắt đầu nhu nâng gò má, trong
lòng n không khỏi lại là một hồi muốn cười.

“Xin hỏi thành chủ cùng Kim cô nương khi nào thành thân? Gấm
thành sẽ lại các vì người dâng lên đại lễ.” Gấm thành sứ giả tự cho là thông
minh mà hỏi thăm.

“Ai muốn cùng nàng thành thân?” Thiết Mộc Ưng sắc mặt phút
chốc trầm xuống, trừng hướng Thiết cát.

“Đúng vậy, làm gì thành thân?” Kim Phúc đến kỳ quái nhìn Thiết Mộc Ưng.

“Kim cô nương sáng nay trong phòng người đi ra, cả tòa phủ thành chủ ai cũng biết việc này.” Thiết cát bám vào thành chủ bên
tai nói ra.

Thiết Mộc Ưng trừng mắt nhìn nàng, cảm giác mình vừa mới bị
lừa.

“Cô nương lại tự ý vào trong phòng ta, đến tột cùng là dụng
ý gì?” Thiết Mộc Ưng đem nàng kéo đến bên người, nghiến răng nghiến lợi dùng giọng
trầm thấp nói ra chỉ có mình nàng nghe thấy.

Là ngươi bảo ta đi vào! Kim Phúc đến miệng mở ra lại không
cam lòng nhắm lại.

“Ân. . . . . . Là Tiểu phúc bảo ta đi .” Nàng phồng má nói
ra.

“Cô có thể nghe lời Tiểu Phúc nói.” Hắn đôi môi nhuếch, căn
bản cảm thấy nàng thật vớ vẫn.


“Không tin ngươi hỏi tiểu phúc, ta nếu không phải là chủ
nhân nó , nó nhất định sẽ trả lời cho ngươi.” Nàng đứng đắn hồi đáp.

“Đó là gian phòng của ta, cô phải được ta đồng ý mới phép
vào, không phải là Tiểu Phúc.” Thiết Mộc Ưng rất ít tức giận thở hổn hển, nhưng
chỉ cần đụng đến nàng, tâm tình sẽ gặp loạn.

“Cô là một cô nương, không sợ hủy trong sạch, không sợ sau
này không còn trong sạch để gả đi sao?” Cho dù hắn hôm nay không chán ghét
nàng, nàng vẫn quá làm càn.

“Không sợ, ta tu hành nhiều năm, hàng năm mùa xuân điều tiết
động dục đều bình yên vượt qua.”

Động dục! Thiết Mộc Ứng há mồm cứng lưỡi nghe ngôn từ nàng
nói, khóe miệng căng cứng không khống chế được giương lên, hai đạo lông mày cũng chầm
chậm thư giãn xuống.

Tạm thời bất luận nàng nhiều lần vào phòng động cơ vì sao, hắn ngược lại lần đầu
phát hiện cùng cô nương nói chuyện đúng là một việc thú vị như thế. Nàng so
sánh với những cô nương khúm núm nhát gan kia, thật sự thú vị mấy lần.

“Ta thực thích nhìn
ngươi cười.” Kim Phúc đến một tay xoa khuôn mặt của hắn, mê muội nhìn.

Thiết Mộc Ưng đầu tiên là sững sờ, sau đỏ mặt, phút chốc lấy
xuống tay của nàng.

Dưới đài cao mọi người xem xét, chỉ cảm thấy khanh khanh ta
ta, cảm tình rất tốt, tất cả đều hiểu ý cười, ngoại trừ sứ giả Hỉ thành bên
ngoài.

Hỉ thành sứ giả tiến lên vái chào, lớn tiếng nói ra: ” thành
chủ Hỉ thành vì Thiết thành chủ đã chọn kỹ lựa khéo một phần đại lễ, xin ngài vui lòng nhận cho.”

Sứ giả vỗ tay, ngoài cửa đi vào một tòa kiệu.

Kiệu mới đặt xuống đất, một vũ nương tư thái uyển chuyển
xinh đẹp bước ra.

Nàng toàn thân treo đầy chuông nhỏ, thân hình như thủy xà uốn
éo, sa mỏng che bảo hộ ánh mắt mị hoặc hướng Thiết Mộc Ưng nhìn, vũ động lên.

Thiết Mộc Ưng mặt không thay đổi nhìn xem vũ nương, khuôn mặt
lại lần nữa khôi phục như thường lệ. Mỹ mạo chẳng qua là vẻ bề ngoài, hắn cưới
vợ lấy đức, bằng không, ít nhất cũng nên chọn người như Kim Phúc đồng dạng có
thể làm cho hắn vui vẻ.

Ý nghĩ này vừa xuất, Thiết Mộc Ưng thoáng chốc kinh hãi, hắn
hướng Kim Phúc nhìn ──

Nàng chính là đang cao hứng bừng bừng nhìn xem vũ nương.

Vũ nương mủi chân chĩa xuống đất, liền xoay nhiều cái, thân thể đeo ruy băng tất cả đều
tùy theo bay múa, thân hình khẽ cong, cuối cùng múa tại trước Thiết Mộc Ưng, mặt
mày lạnh nhạt nhìn hắn.

“Nhảy thật đẹp.” Kim Phúc đến người thứ nhất vỗ tay bảo
hay.

“Tạ ơn cô nương.” Vũ nương nói ra.

” đây là nghĩa nữ thành chủ Hỉ thành, nguyện hiến cho thành
chủ, vĩnh viên lấy duyên nối kết.” Hỉ thành sứ giả nói ra.

Sứ giả Phương thành vượt mặt sứ giả hỉ thành, vội vàng tiến
lên bẩm báo nói: ” con gái thành chủ Phương thành, tài mạo xuất chúng, thỉnh
Thiết thành chủ cần phải cho Phương thành cơ hội kết duyên. . . . . .”

” nữ tử thành chủ Lý thành, mới là diễm quan hơn người, văn
võ song toàn, hơn nữa Lý thành đất đai dồi dào, mấy năm liên tục thu hoạch cao.
. . . . .”

“Đủ.” Thiết Mộc Ưng hét lớn một tiếng, khiến Kim Phúc sợ tới mức nhảy cao.

“Ngươi làm gì gọi lớn tiếng như vậy? Nếu ta nghẹn đến làm
sao bây giờ?” Kim Phúc đến miệng cắn đậu cao, trừng hắn liếc.

Thiết Mộc Ưng thấy nàng
biểu lộ đúng là không chút nào toan tính, hắn nhíu hai con mắt, trong
lòng không thoải mái.

“Thiết mỗ nhận điệu nhảy đẹp là tốt, mời cô nương về Hỉ
thành.” Hắn trầm giọng nói ra.

“Thành chủ chính là ghét bỏ ta?” Vũ nương giật xuống khăn
sa mỏng, lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc làm cho mọi người kinh hô .

“Thiết mỗ không dám, nhưng thỉnh cô nương trở lại Hỉ thành
thay ta tạ ơn hảo ý của thành chủ.” Thiết Mộc Ưng kiềm chế tính tình nói ra, không cần thương hại loại
hành vi này.

“Thành chủ chưa lập gia đình, tin tưởng nếu thấy khuê nữ của
thành chúng tôi, chắc chắn thay đổi tâm ý. . . . . .” Tất cả thành sứ giả đều
tiến lên đồng thanh nói nghĩ khuyên hắn thay đổi tâm ý.

“Thật nhiều người muốn cùng ngươi thành thân đó.” Kim Phúc
nhặt một trái cây màu đỏ bỏ vào miệng,
ngọt quá khiến nàng phun mạnh đầu lưỡi, cầm ly trà của Thiết Mộc Ưng lên uống

Thiết Mộc Ưng trừng mắt nhìn nàng, trên trán gân xanh lộ ra,
mày rậm trói chặt, một bộ dáng muốn rống giận.

Kim Phúc này rõ ràng một bộ muốn cùng hắn thân mật, nói là
tâm quý hắn. Hôm nay như thế nào lại hề đau lòng nhìn xem đoàn người vì hôn sự của hắn tranh luận.

“Các ngươi tất cả đều không cần cãi nữa, thành chủ chúng ta
không lâu nữa sẽ cưới vợ chính là ân
nhân cứu mạng Kim Phúc cô nương .” Lý Hổ thấy tình huống không đúng, lập tức đứng
ra thay thành chủ giải vây.

Đoàn người vừa nghe, mục quang đều nhìn về phía Kim Phúc , kể
cả Thiết Mộc Ưng.

Chỉ thấy Kim Phúc quai hàm ăn đến phồng tròn, tròng mắt vô tội nhẹ nhàng nhìn lại hắn.

“Vị cô nương này liên tiếp đã cứu thành chủ chúng ta hai lần,
cùng chúng ta thành chủ tâm đầu ý hợp.” Lý Hổ đoán rằng thành chủ kiềm chế bản
thân quá mức mà lưu Kim cô nương qua đêm, nhất định là đã sớm có ý niệm thành
thân trong đầu.

Thiết Mộc Ưng vừa nghe Lý Hổ lời này, trong nội tâm ngược lại
có chủ ý ──
Lý Hổ phương pháp này ngược lại vẫn có thể xem lời từ chối nhã nhặn. Huống chi,
nếu thật muốn kết hôn hôn, Kim Phúc tuy ngốc, nhưng lại sẽ không vướng bận. Cố
gắng mỗi ngày thưởng nàng vài bánh bao, nàng sẽ an phận tại trong phủ trêu chọc
hắn vui vẻ. Mà lại nhìn nàng thân cường thể tráng, lại ăn được, nên cũng có thể
thay hắn sinh vài tiểu oa nhi dể thương a.

Kim Phúc đến xem xét mọi người toàn bộ chằm chằm nhìn vào
nàng, nàng nuốt xuống thực vật trong miệng, kề đến bên người Thiết Mộc Ưng, dán
bên tai hắn hỏi: “Lý Hổ không phải nói ngươi muốn cưới vợ là cưới người liên tiếp
cứu ngươi hai lần, thế sao tất cả ai cũng nhắm vào ta?”

“Chúng ta về phòng, ta có lời muốn hỏi cô.” Thiết Mộc Ưng nắm
tới tay Kim Phúc, cùng nhau đứng dậy.

Nàng cúi đầu nhìn qua bàn tay của hắn, lại ngẩng đầu nhìn về
phía mắt đen của hắn, lại cúi đầu nhìn qua hai người lẫn nhau cầm tay.

“Không có người nắm qua tay của ta.” Nàng cười toe toét miệng
đối với hắn mãnh liệt cười, nắm chặt tay của hắn.

Thiết Mộc Ưng cũng dùng vài phần lực đạo nắm chặt trở về,
lúc này mới nhớ tới hắn cũng chưa từng nắm qua tay nữ tử.

“Ta thích như vậy.” Kim Phúc đến nắm được càng dùng sức
chút ít.

Thiết Mộc Ưng
giơ lên khóe môi, dẫn nàng cùng nhau đi vào phòng, ngoài ý muốn phát hiện cảm
giác ôm nàng sóng vai, thật sự ──Rất tốt


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận