Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Tôn Nhất đẩy hai tay đang nắm chặt của Bạch Mộc ra, rút cây bút bên trong, ở trên bài thi nhanh chóng viết, rẹt rẹt rẹt…

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chỉ chớp mắt, 5 phút đã hết.

Đinh linh linh….

Tiếng chuông vang lên!

Tôn Nhất vừa vặn điền xong các câu còn lại, cạch! Đặt bút viết xuống, vẻ mặt đắc ý nhìn ‘búp bê’ Bạch Mộc, nhoẻn miệng cười, lông mi nhướng nhướng như cố ý nói cho cậu biết: Thế nào? Anh làm bài rất nhanh phải không!

Tôn Nhất rất khí thế rời chỗ ngồi, lướt qua bên người Bạch Mộc đi thẳng về phía bục giảng!

Lớp học yên lặng cũng trở nên ồn ào, các học sinh lục đục đứng lên, trong tay cầm bài thi, tiếng bước chân ngổn ngang, như trút được gánh nặng huyên náo hướng về bục giảng đi tới!

Từng bài thi sạch sẽ đưa lên, rời khỏi bàn tay béo gầy ngắn dài không giống nhau của các thí sinh, dồn dập đặt xuống trên bàn giáo viên, mọi người nộp bài xong liền trở về chỗ, bài thi thì an tĩnh nằm trên đó.

Nhìn kỹ một chút, mặt trên giấy thi của mỗi người không giống nhau, có chữ thì tinh tế cẩn thận, có nét chữ lại cẩu thả, thậm chí có bài toàn dấu vết bôi xoá.

Tôn Nhất nộp bài, trở lại chỗ ngồi, giải phong ấn cho Bạch Mộc.

Trong nháy mắt phong ấn được hoá giải, Bạch Mộc đột nhiên nhảy lên, song quyền nắm chặt, trên không trung nổi điên: “Học trưởng thật là quá đáng!”

“Rốt cuộc là người nào quá đáng? Trong lúc người khác thi lại quơ tay múa chân!” Tôn Nhất ngạo nghễ bác bỏ cùng cậu tranh luận.

Thanh âm lạnh thấu xương của Lão sư bất thình lình từ giảng đường truyền tới, ngăn cản cải vả kịch liệt sắp bùng nổ của hai người: “Tôn Nhất, trò ở lại!”

Hai người không hẹn mà nhìn về phía Cao Sâm lão sư, cùng hỏi: “Lão sư có chuyện gì ạ?” Đương nhiên, tai lão sư, chỉ có thanh âm bình tĩnh của Tôn Nhất! Bạch Mộc hỏi, hoàn toàn không nghe được!

Lão sư biểu tình đương nhiên, tự nhiên nói: “Trò mang bài thi đưa lên phòng giáo viên!”

Trong học viện này, học sinh có thành tích tốt thường được các lão sư chú ý, cầm một đống đồ làm chân chạy vặt đã là việc vô cùng bình thường, Tôn Nhất đã sớm tập mãi thành thói quen.

Lúc này, bạn học trong lớp đã ra về hết, ngoại trừ lão sư, cũng chỉ còn lại có Bạch Mộc và Tôn Nhất!

Hắn bình thản đáp một tiếng: “Vâng!” Trước sau như một, không chút hứng thú đi tới bàn giáo viên.

Mắt Bạch Mộc lóe sáng, hắc hắc, một ý tưởng nhỏ để giúp học trưởng nảy lên trong đầu! Cậu quyết định thừa dịp này, âm thầm tráo bài thi của Tôn Nhất, cũng giúp học trưởng không rớt đợt thi này!

Bạch Mộc lén lút cầm cây bút trên bàn lên, giấu ở trong người, nhẹ nhàng đi theo học trưởng!

Lại không biết, cơ thể u linh ở trong mắt con người là trạng thái trong suốt, cho dù chính cậu cho rằng đang rất bí ẩn giấu trong túi áo, trên thực tế trong mắt lão sư, lại là một cây bút đang bay!

Lão sư không tin được nhìn hết thảy trước mắt, miệng mở càng lớn, nghẹt thở và u lãnh thật chặc đem hắn vây lại, đối với người không có bất kỳ kiến thức về u linh, hoàn toàn không cách nào thừa nhận loại hiện tượng thần quái đáng sợ này. Y lạnh run, cứng ngắc, đến tận khi cây bút đi theo Tôn Nhất mất bóng, lúc này mới xiêu vẹo ngã xuống trên mặt đất!

Mồ hôi lạnh trên người toát ra, thân thể căn bản xụi lơ vô lực!

Bên này, Tôn Nhất ôm bài thi, đi qua hành lang, đi thẳng tới phòng giáo viên!

Cửa phòng đang mở, bên trong không có ai, bàn làm việc được xếp ngay ngắn chằng chịt với nhau, trong đó có bàn của Cao Sâm lão sư!

Tôn Nhất đem xấp bài thi trong tay đặt trên bàn, xoay người đi ra!

“Đừng đi học trưởng!” Bạch Mộc trong lòng sốt ruột, cậu còn chưa kịp đổi bài của Tôn Nhất! Chính là, cậu nhất thời không tìm được lí do thích hợp nào. Cậu gấp đến độ con ngươi loạn chuyển!

“Em đang giở trò quỷ gì?” Tôn Nhất lãnh mi, chất vấn, trực giác nói cho hắn biết, Bạch Mộc có vấn đề.

Đát đát đát….

Tiếng giày cao gót thanh thuý, từ ngoài cửa truyền đến, thanh âm càng lúc càng lớn.

Một người dáng hơi mập mạp, là nữ lão sư thực tập mang mắt kính dày cộm, trong tay cầm sách giáo khoa, đi vào.

Tôn Nhất là một trong ba học sinh có phẩm học giỏi nhất trong mắt các lão sư, lão sư thực tập sớm có nghe qua người này hôm nay mới gặp được, nhất thời trước mắt sáng lên, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười mỹ mãn: “Bạn học? Cậu là Tôn Nhất đi!”

“A! Đúng!” Tôn Nhất đạm nhiên nhìn nữ lão sư: “Lão sư có chuyện gì sao?”

“Thật sự là quá tốt, tôi đang có một vấn đề khó khăn không giải quyết được! Cậu có thể giúp tôi nhìn một chút không?” Lão sư khách khí hỏi, mắt nhỏ dài phía sau tròng kính, mong đợi nhìn hắn.

Thật là phiền phức! Tôn Nhất thầm nhủ trong lòng, thế nhưng lại không thể không theo, khuôn mặt nhìn như bình thản không gợn sóng, kỳ thực đã sớm mất kiên nhẫn, khí thế rất soái lại lạnh lùng đáp: “Nga! Có thể!”

“Thật tốt quá!” Lão sư cực kỳ phấn khích, khẩn trương ngồi vào vị trí cách cửa gần nhất, mở sách ra!

Tôn Nhất đi đến bên cạnh bàn lão sư!

Lão sư thực tập dung mạo không có gì nổi bật, là một người rất khiêm tốn, ngón tay tròn vo của nàng chỉ vào câu hỏi trong sách, mỉm cười nói: “Tôn Nhất bạn học, chính là câu này, nhờ cậu rồi!”

Tôn Nhất cúi người nhìn xuống sách, đây là đề toán học, ít nhiều có chút khó khăn! Thế nhưng, làm một lão sư thực tập, nàng vậy mà không giải được, cái này có chút khó nói!

Nữ lão sư khách khí đem ghế ngồi bên cạnh kéo qua, cười híp mắt nói: “Tôn Nhất bạn học, cậu ngồi xuống giảng đi!”

Rõ ràng không có bất kì tâm tư nào, nhưng trong mắt Bạch Mộc lại cảm thấy không thích hợp, chu miệng, muốn oán trách rồi lại tìm không được lý do!

Tôn Nhất ngồi ở bên cạnh lão sư, cầm bút nàng đưa tới, một bên trên giấy nháp giải toán, một bên tận lực áp chế tâm tình không thoải mái giảng giải: “Đề toán này là làm như vậy…..” Nét mặt Tôn Nhất nghiêm túc, chăm chú phân tích đề tài bài cho nàng.

Bạch Mộc Bên cạnh thấy học trưởng thao thao bất tuyệt, đã rơi vào cảnh đẹp toán học, hoàn toàn quên mình! Tuy rằng rất là bực, nhưng mà, lúc này lại là thời khắc cậu trổ tài!

Bạch Mộc lập tức hành động, nhẹ bay tới trước bài thi, rón ra rón rén, như kẻ trộm tìm được bài thi ‘tàn tạ’ của Tôn Nhất, rồi tìm đến bài của đại tinh tinh.

Ha ha ha, bài thi a! Rốt cuộc cũng để ta tóm được mày!

Tiểu ác ma trong lòng ưỡn bụng ngửa đầu cười sằng sặc!

Bạch Mộc dùng bút sửa lại tên của hai người, đem tên trên bài thi đại tinh tinh và Tôn Nhất đổi cho nhau, len lén nhìn Tôn Nhất một cái, âm thầm nghĩ: “Học trưởng, anh cảm ơn em đi! Hai ngày nữa có bảng điểm, anh vẫn là người đứng đầu! Hì hì!” Vụng trộm trở về bên cạnh Tôn Nhất!

Nữ lão sư rất thông minh, Tôn Nhất đem công thức toàn bộ nói với nàng, lại giảng giải một phen, rất nhanh đã hiểu.

Tôn Nhất cáo từ: “Lão sư, không có chuyện gì khác, ta liền đi về đây!”

“Cám ơn cậu, Tôn Nhất bạn học, không hổ là học sinh ưu tú nhất trong miệng các lão sư!” Lão sư trẻ tuổi nâng tay, cười híp mắt tán thưởng, đưa mắt nhìn theo, lúc sau mới lần nữa chôn đầu trong sách!

Tôn Nhất rời khỏi văn phòng, tiện tay đóng cửa lại, quay đầu ôn hoà nói: “Bạch Mộc hôm nay rất nghe lời! Không ở bên gây rối!”

Bạch Mộc chột dạ, cười hắc hắc: “Em bình thường cũng rất nghe lời mà!”

“Nga?” Dùng ngữ khí chất vấn khẽ hừ một tiếng, “Rất đáng nghi!” Ném ra một câu, nhưng cũng không hỏi nhiều, đi thẳng tới cầu thang.

“Ô! Học trưởng, đã thi thử xong, không bằng chúng ta ra ngoài dạo đi! Người ta nghẹn tới trưa, thật nhàm chán!” Bạch Mộc bay tới phía trước Tôn Nhất, tay ôm trước ngực, nhãn thần sáng lấp lánh, mang theo vẻ chờ mong.

“Anh từ chối!” Tôn Nhất lạnh lùng nói.

“Vì sao?” Bạch Mộc bất mãn hết sức.

Tiếp lời, lời nói vô tình lần thứ hai đánh tới, “Em rất phiền phức!”, Tôn Nhất ngón tay khẽ cong búng cậu.

Động tác này, Bạch Mộc không thể quen thuộc hơn nữa, cậu thoáng cái, nhanh chóng phía trên bay lên, nhanh nhẹn tránh thoát!

“Ha ha!” Tôn Nhất cười một tiếng, “Phản xạ rất nhanh!”

Hai người đi ra khỏi dãy nhà học, đi thẳng đến căn tin. Lúc này là đầu giờ trưa, trong căn tin chỉ mới bày ra vài món ăn, học sinh tương đối ít, bọn họ gọi hai đĩa rau xào, ngồi ở trong góc, ăn!

Hai người ăn, chỉ chốc lát liền ăn no, bọn họ lần nữa trở lại lớp học.

Trong phòng học chỉ có lác đác mấy người, mọi người đang rất náo nhiệt, thảo luận bài kiểm tra vừa rồi!

“Này! Chào mọi người!”

Ngoài cửa, đại tinh tinh chẳng biết lúc nào một mặc áo chơi bóng rổ sáng chói, trong tay đang cầm một trái bóng rổ màu cam, táo bạo tiến vào lớp, to giọng hướng mọi người chào hỏi: “Các bạn! Thi thử xong rồi, có ai muốn chơi bóng rổ không?”

“Ta đi!” Chỗ ngồi phía trước, một nam sinh có gương mặt tươi cười sáng lạng lên tiếng.

Con ngươi Bạch Mộc loé lên!

Bóng rổ! Cậu khi còn sống vẫn muốn trở thành thành viên đội bóng rổ, đáng tiếc bản thân không được cao, thế là, quay qua nhìn Tôn Nhất, mặt đầy hi vọng, “Học trưởng! Chúng ta cũng đi đi!”

Tôn Nhất lơ đễnh, không trả lời cậu, lạnh nhạt thu dọn bàn, đem sách vở bị Bạch Mộc lục tung trước đó thu thập ngăn nắp!

“Học trưởng!” Bạch Mộc đưa tay lôi kéo cánh tay Tôn Nhất.

“Anh từ chối!” Cánh tay lạnh lùng rút về.

“Học trưởng!” Lại một tiếng rồi cả người dán tới!

“Anh….”

Tôn Nhất còn chưa kịp đáp, nơi cửa liền vang lên thanh âm dễ nghe mà ưu mỹ: “Tôn Nhất cũng sẽ tham gia nữa!”

“Đằng Tú?” Ánh mắt của hai người đồng loạt liếc về ngoài cửa, đồng thanh nói.

“Chào!” Đằng Tú tư thái ưu nhã, hướng Tôn Nhất vẫy tay một cái, đi tới trước mặt hắn. Mông nhẹ nhàng dựa về phía sau, dựa vào cái bàn bên cạnh, trước sau như một lộ ra dáng cười hoà ái: “Biểu đệ! Cố gắng lên nha! Anh rất kì vọng ở cậu!”

Bạch Mộc gật đầu phụ hoạ: “Ân ân, học trưởng là giỏi nhất!”

Tôn Nhất lạnh lùng trừng mắt từ trên xuống dưới cái người phiền toái này, y mỗi lần xuất hiện, đều sẽ thả một trái bom nặng kí, sau đó liền thoát thân. Y lần này xuất hiện, e rằng gặp chuyện xui là điều không quá xa vời, cứ sớm một chút tránh xa tên này ra là hay nhất!

Nhanh chóng dọn dẹp bàn, vì không để anh họ nắm được đuôi, gây ra càng nhiều rắc rối, Tôn Nhất đem toàn bộ thư tình cũng nhét vào cặp, cánh tay nhẹ nhàng giương lên, đem cặp khoác lên trên đầu vai, bắt lấy Bạch Mộc, nói câu: “Đi!” Nhanh chóng rời chỗ ngồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui