Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

U linh cũng có trọng lượng, mặc dù đặc biệt nhẹ, âm dương sư lại có thể tinh tường cảm nhận được, bắt đầu nhìn biển người chung quanh một chút, đem không gian trong xe chiếm đến không còn một khe hở, suy nghĩ một chút cho dù đuổi cậu đi, cũng không có chỗ để đứng.

Nghĩ đến cậu chỉ là một u linh tạm thời không nhà để về, Tôn Nhất liền cảm thấy không cần thiết cùng cậu so đo, tiếp tục nhìn ra phía ngoài cửa sổ!

Hắc hắc! Ngồi ở trên đùi vẫn là thoải mái nhất! Bạch Mộc thấy Tôn Nhất không có tức giận, lá gan càng thêm lớn! Tinh nghịch xoay xoay mông nhỏ, lại lắc lư rồi lắc lư, cảm thấy thập phần hảo ngoạn! Cậu vòng vèo một hồi vẫn là được ngồi ở trên đùi nha, hơn nữa còn là người cậu thích, ngẫm lại đã cảm thấy thật hạnh phúc!

Tôn Nhất vẻ mặt vặn vẹo quay đầu, nhìn cậu càn quấy nghịch ngợm. Tiểu tử này đang làm gì thế? Nếu không phải là không thể bại lộ thân phận âm dương sư, hắn thật muốn nắm cậu lên, hảo hảo đánh một trận xuống P kia!

Nhịn nửa ngày, cuối cùng cũng ở cửa trường học xuống xe!

Tôn Nhất trực tiếp hướng sân trường đi tới.

Hôm nay sức khoẻ Bạch Mộc vô cùng tốt, lăn qua lăn lại thế nào đều không cảm thấy mệt, nếu là mọi khi, chỉ sợ sớm đã thở hồng hộc! Có thể nguyên nhân là u linh đi! Bạch Mộc cắn ngón tay nghĩ, rất dễ dàng liền đuổi kịp Tôn Nhất, ở bên cạnh hắn bay vòng quanh!

Tôn Nhất quả thực bị đánh bại rồi! U linh đáng chết ở bên cạnh hắn này làm gì luôn luôn bắn ra sinh lực tán loạn bốn phía, mặc dù lúc đầu cảm thấy rất thú vị, thế nhưng loại trạng thái luôn tinh nghịch này cũng sẽ mang đến cho hắn bất tiện!

Quên đi! Coi như không nhìn thấy, dù sao cậu ta cũng chỉ là một u linh!

Bước vào lớp học, tiếng chuông vào học còn chưa có vang lên!

Tôn Nhất đi về phía chỗ ngồi, lấy ra sách giáo khoa!

Mặt ghế trường học tương đối rộng, Tôn Nhất lại tương đối gầy, ngồi ở phía trên vẫn còn lộ ra một chút khoảng trống.

Bạch Mộc cũng không khách khí, chớp chớp mắt to, cứng rắn chen vào ngồi bên cạnh hắn.

Người này muốn làm gì? Tôn Nhất nhíu mi!

Quên đi! Hắn nhường cậu một bên là được!

Đang suy nghĩ, sách giáo khoa trong tay bị bạn học bên cạnh đi ngang qua đụng rơi trên mặt đất, khom người nhặt lên, mông theo theo động tác mà dời đi một chút, lộ ra phần lớn mặt ghế.

Bạch Mộc ngồi bên cảm thấy rất không thoải mái, theo bản năng cúi xuống nhìn một cái! Di? Lại có thêm chỗ trống, thế là xê dịch P, đem diện tích toàn bộ chiếm hết!

Tôn Nhất ngồi dậy, chỉ cảm thấy bên cạnh rất chật chội, giả vờ hướng người phía sau mượn đồ, quay đầu nhìn lại! Ô! Giỏi thật, cư nhiên chiếm hơn phân nửa diện tích mặt ghế!

Phát cáu! Tức giận!

Tôn Nhất bày ra sắc mặt khó xem!

Chẳng qua là nơi này là trường học, hắn không thể gióng trống khua chiêng mà bắt yêu, trong lòng rất là buồn bực, lại chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, nhích sang một bên!

Chuông vào học vang lên, nữ lão sư mang theo kính mắt từ ngoài cửa đi vào!

Đây là lớp ngoại ngữ, Tôn Nhất rất cẩn thận nghe giảng, một bên ghi chép, một bên nghe lão sư sinh động giảng bài.

Bạch Mộc lại ghét nhất loại học quang quác chiêm chíp như thế này cũng sẽ không đi học tiếng Pháp!

Trên bục giảng, lão sư giảng bài chính là thao thao không ngừng nước miếng tung bay! Cậu nghe được một vài cái, kéo lấy tay của học trưởng, không ngừng nhìn.

9 giờ 10 phút!

9 giờ 12!

9 giờ 13!

… …

Mới 10  phút, cậu đã nhìn không dưới 20 lần!

Nhàm chán ngáp một cái, ghé vào trên bàn ngủ thiếp đi!

Hồi lâu, lão sư giảng xong giáo trình trong tay, chỉ vào Tôn Nhất nói: “Đồng học Tôn Nhất, trò có thể đem bài giảng hôm nay đọc một chút không?”

“Vâng lão sư!” Tôn Nhất vừa muốn cầm sách giáo khoa, lại giật mình phát hiện, tên tiểu quỷ này dĩ nhiên nằm ở trên sách của hắn ngủ, trong miệng còn chảy nước miếng!

Ngây ngốc…. Sững sờ….

“Trò Tôn Nhất? Ngươi ngẩn người tại đó làm gì? Mau cầm sách đọc a!” Thanh âm thúc giục của lão sư chầm chậm vang lên!

Tôn Nhất mới lấy lại tinh thần, một tay đơn giản trộm kết ấn chú, trong miệng nhỏ giọng đọc: “Lâm binh đấu giả giai trận liệt — khai!” Trong nháy mắt ngón tay hướng về phía Bạch Mộc.

Ba! Cơ thể Bạch Mộc giống như điện giật, lập tức ngã trên mặt đất.

Cậu bị ngã mà tỉnh, mơ màng ngồi dưới đất, chỉ ngây ngốc nhìn Tôn Nhất.

Tôn Nhất vẻ mặt rất tự nhiên, không nhanh không chậm cầm lấy sách giáo khoa trên bàn.

Bạch Mộc khó hiểu, rốt cuộc là người nào đem cậu đẩy xuống đất, xem chừng không giống học trưởng làm! Sờ sờ đầu, không giải thích được nhìn nhìn mọi người, tìm kiếm hung thủ đem cậu vứt xuống đất.

Trên ghế ngồi, ánh mắt Tôn Nhất cứng đờ dừng lại ở trên bìa sách, phía trên có một mảnh nước miếng ẩm ướt, là lúc Bạch Mộc ngủ chảy xuống. Hắn bên ngoài tâm tình bình thản, trong thâm tâm, dưới lớp da anh tuấn kiệt suất kia, sớm đã sóng lớn mãnh liệt, phẫn nộ, muốn đem u linh trên đất ngũ mã phân thây!

Tôn Nhất bất động thanh sắc, nhớ đến phần bên trong sách, trong đầu đồng thời nổi giận rồi lại hết sức buồn bực.

Nước miếng u linh thì không cách nào thấm vào đồ vật dương gian, chính là tại sao trong sách này lại có nước miếng của Bạch Mộc?

Khóe mắt trộm liếc một chút u linh trên mặt đất, thấy trên người cậu phát ra quang sắc nhàn nhạt, hiển nhiên là u linh mới chết, linh lực hẳn là rất yếu, thậm chí có thể nói là không có!

Nhưng mà, nước miếng cậu làm sao lại thấm ướt sách?

Chỉ là loại này lại có thể có khả năng xâm nhập, là một loại yêu lực rất mạnh, không phải u linh mới chết nên có!

Rất quái dị

Tôn Nhất nghĩ sâu xa một hồi, quyết định, thừa dịp mấy ngày này hai người ở chung với nhau, tra ra nguyên do!

Trên đất Bạch Mộc vẫn đang ngây ngốc xem xét mọi người xung quanh, còn đứng lên đi đến trước mặt từng người một tỉ mỉ điều tra.

Vẻ mặt bọn họ rất bình thường a!

Ân? Cắn ngón tay, vẻ mặt ngu ngốc nhìn trần nhà, chẳng lẽ là cậu mộng du từ trên ghế té xuống?

Lắc đầu một cái! Đi trở về chỗ ngồi Tôn Nhất, ngồi xuống, tiếp tục nằm ở trên bàn ngon giấc.

Tôn Nhất đọc xong bài khoá, mới vừa ngồi xuống, nửa P ngồi xuống, làm thế nào cũng không ngồi xuống được!

P của hắn bị cơ thể Bạch Mộc cản trở, căn bản không còn cách nào ngồi xuống!

Bạch Mộc cũng bị học trưởng ép tới tỉnh lại, dùng sức đẩy cái mông của hắn, mất hứng khi nghe thấy âm thanh huyên náo: “Uy! Học trưởng, P  của anh lớn như vậy, ngồi ở trên người tôi, sẽ không chịu nổi a!”

Cái gì? Rốt cuộc là ai chiếm chỗ ai a!

Tôn Nhất sắc mặt lãnh đạm, rất muốn lần nữa kết ấn, xua đuổi tên âm hồn bất tán này, chính là ấn này tương đối phức tạp, nếu như xuất thủ nhất định sẽ làm cho các bạn học nhìn thấy.

Phiền não, quyết định vẫn là lần nữa nhịn một chút! Nhưng trong lòng có loại dục vọng hủy thi diệt tích!

“Trò Tôn Nhất, ngươi đứng ở nơi đó làm gì? Mau ngồi xuống!” Lão sư thanh âm nghiêm túc vang lên.

Tôn Nhất bộ mặt vặn vẹo, cường tiếu: “Lão sư, ta đau bụng! Ngồi không được!” Cố ý che bụng, làm bộ như rất đau, đánh mắt qua loa!

“Đau bụng còn đứng?” Lão sư hỏi.

“Này…” Từ sau khi hắn ngâm qua nước thánh, thì đã không còn sinh bệnh, cảm giác đau bụng khi còn bé đã sớm quên mất! Vì vậy mở miệng bịa chuyện: “Đây là di truyền, một bệnh đặc biệt, chỉ cần bụng đau một chút thì phải đứng, đứng một lúc sẽ khỏi!” Hỏi một đằng trả lời một nẻo, ngay cả hắn cũng cảm thấy lý do này quá nát!

Trong mắt lão sư, Tôn Nhất là một học trò hoàn mỹ không tỳ vết, thành tích ưu việt, phẩm học đa tài, lại không biết nói dối! Vô luận là môn khoa học xã hội, khoa học tự nhiên, hay thể thao đều là một học trò giỏi không thể xoi mói!

Lời của hắn, nàng mặc dù thấy có chút kỳ quái, thế nhưng tổng hợp lại phẩm chất làm người của y, lão sư vẫn là tin tưởng!

“Trò Tôn Nhất, trò đã không thoải mái, vậy đi đến phòng y tế tìm giáo y kiểm tra một chút đi!”

Một nữ sinh đối diện cũng trộm nhìn, nũng nịu nói với Tôn Nhất: “Bạn Tôn Nhất, cậu liền nghe lời lão sư đi! Đau bụng một chút cũng có thể thành lớn, cậu cũng không nên xem thường!”

Thanh âm ngọt đến mức làm người ta một trận da đầu tê dại, nổi hết cả da gà.

Hay tay Bạch Mộc phía sau P Tôn Nhất đan vào nhau, tình trạng run rẩy, lầu bầu nói: “Hảo buồn nôn! Học trưởng sẽ không thích loại nữ sinh làm dáng này đi!” Mất hứng mà liếc mắt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui