Tháng mười đầu thu, cơn bão tấn công thành phố nhỏ Vĩnh Ninh, tàu thuyền vào cảng, xe buýt ngừng hoạt động, khuôn viên trường học tan học sớm vào thứ sáu cũng trở nên lạnh lẽo.
"Ầm!"
Những con én trú mưa dưới mái hiên hoảng sợ bay mất, Phong Chi bị người ta túm tóc từ phía sau, đột ngột đập mạnh vào tường.
Tiếng rên rỉ đau đớn đó bị tiếng cười chế giễu đáng sợ của mấy nữ sinh khác lấn át.
"Chậc chậc chậc, bình thường không phải rất giỏi sao, sao giờ lại câm như hến rồi~"
"Mẹ kiếp, đi tìm hiệu trưởng Tôn xin không diễn nữa mau, vai chính của "Ấn tượng Giang Nam" trong lễ kỷ niệm thành lập trường lần này, chỉ có thể là chị Duyệt của chúng ta!"
!
Người cầm đầu là Sầm Duyệt khinh thường khạc nhổ: "Phỉ, con gái của con điếm cũng xứng tranh giành với tao sao!"
Bên ngoài đã đen kịt, một trận đấm đá như mưa rào dữ dội giáng xuống người cô.
Phong Chi ngã vào màn mưa xối xả dữ dội, thân hình lảo đảo đau nhức khắp nơi, nhìn đám người đó cắt nát chiếc sườn xám màu trắng ngà dùng để biểu diễn, ném xuống bùn đất trong bồn hoa dưới lầu.
"Dừng tay! Các người đang làm gì vậy?!"
"Dương Thanh Huy còn ở trong trường sao? Không xong rồi! "
Sầm Duyệt cau mày, lại hung hăng đá một phát vào đầu gối của Phong Chi đang quỳ một chân: "Hôm nay may cho mày đấy, mau cút đi!" Cô ta rất thận trọng, luôn tỏ ra dịu dàng ngoan ngoãn trước mặt người khác, sao có thể để lộ tẩy trước người trong mộng được chứ.
Tiếng bước chân bỏ chạy nhanh chóng biến mất.
Nước mưa bị gió thổi bay tứ tung, Phong Chi muốn đứng dậy, nhưng cơ thể mất kiểm soát lay động như rong biển, suýt nữa ngã từ trên cầu thang xuống.
Lúc này một bàn tay gầy guộc với những đốt ngón tay rõ ràng kịp thời nắm lấy cô.
Ngẩng đầu lên, người đến là bạn cùng lớp của cô - Dương Thanh Huy, nam thần học bá mới nổi của trường số một, vừa chuyển trường đến đã giành mất ngôi vị nhất khối của cô trong kỳ thi đầu vào.
Ánh sáng mờ ảo, chàng trai đối diện cao lớn tuấn tú, sống lưng thẳng tắp như cây thông, ngũ quan sâu sắc thanh tú nho nhã, đôi mắt màu hổ phách trong veo như nước.
Anh vừa giúp cô nhặt những dụng cụ học tập rơi vãi trên đất, vừa lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"
"Không sao, cô ấy chỉ cướp vai chính múa trong lễ kỷ niệm của tớ thôi mà.
" Phong Chi như đang tự lẩm bẩm.
Cô nhận lấy cặp sách trong tay anh, mái tóc đen dài bay tán loạn, thiếu nữ gầy yếu tiều tụy, rõ ràng đáng thương nhưng lại cố tỏ ra mạnh mẽ, giống như chú nai non trong rừng không chịu khuất phục khi mới ra đời.
"Đây là hành vi bắt nạt học đường, tính chất rất nghiêm trọng, cậu đi mách giáo viên đi?"