Đáy mắt cô gái ngập ngừng sương mù mưa phùn Giang Nam, nhưng vẫn vô cảm: "Quen rồi.
"
"Hiếm khi nhà trường không quản sao?" Anh cau mày.
"Tòa nhà âm nhạc mới xây kia do ba cô ấy quyên góp, tớ chẳng chọc nổi đâu.
" Cô nhìn thẳng vào đôi mắt sáng ngời của anh, vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm.
Những vệt nước quanh co phác hoạ nên thân hình mảnh mai nhưng còn non nớt của thiếu nữ.
Vài giọt mưa vô tình lướt qua chiếc cổ thiên nga trắng muốt mảnh khảnh đó.
Áo choàng bó sát vào làn da trắng ngần trong suốt, ngực phập phồng theo hơi thở, anh vô tình nhìn thấy sự cám dỗ không hề "có chủ đích" bên trong - màu trắng tinh, ren, hấp dẫn mà không tự biết.
Dương Thanh Huy vội vàng rời mắt đi, nhưng tim anh như thể bị sợi tóc trói chặt.
"Hôm nay cảm ơn cậu, hy vọng cậu đừng bị liên luỵ xong gặp phiền phức vì tớ…"
"Liên lụy tớ?" Khóe miệng Dương Thanh Huy cong lên, như thể nghe thấy chuyện gì buồn cười lắm.
Bốn mắt nhìn nhau, tiếng tim đập như trống trận trong lồng ngực Phong Chi, cuốn trôi tiếng kèn xung phong, đè nén sự thôi thúc muốn bắt anh làm tù binh, nói xong lời thoại đã chuẩn bị từ trước.
Cô cảnh cáo bản thân, phải học cách thỏa mãn chậm, như vậy thì khi thực sự thưởng thức "món ăn ngon" mới đủ thỏa thích.
Trò diễn cũng đã diễn xong, cô quay người định rời đi, nhưng giây tiếp theo đã bị anh gọi lại: "Đợi đã.
"
"Ô cho cậu, cầm đi không sẽ bị cảm lạnh đấy.
"
"Dù sao cũng đã ướt rồi.
" Vẻ lạnh lùng xa cách trên mặt cô như thể đang xa lánh người khác ngàn dặm.
"Hey, girl~ chúng ta là bạn cùng lớp mà.
” Anh khăng cười khăng, phong thái lịch thiệp đã thấm vào xương tủy: "Hơn nữa tớ là con trai.
"
"Vậy! cảm ơn cậu.
" Giọng điệu của cô nhẹ nhàng, mỗi chữ đều mềm mại hơn.
Giọng nói ngọt ngào giống như giọng chú mèo tam thể nhỏ anh mới nhặt được ngày hôm qua.
Trong làn sương mưa mờ ảo bốc lên, bóng lưng khuất dần đi có chút khập khiễng, vừa cố chấp kiêu ngạo, vừa yếu đuối đáng thương.
Gió thổi lạnh người, nhưng Dương Thanh Huy lại ngửi thấy một mùi hương hoa thoang thoảng.
Là hoa dành dành~ (Tên nữ chính có nghĩa là hoa dành dành nữa đó)
Sau khi Phong Chi rời xa cổng trường, cô rẽ vào một con hẻm tối tăm ẩm ướt, khóe môi cô hơi cong lên cười đắc ý.
Đâu còn là đóa hoa nhỏ yếu đuối ngây thơ như lúc trước, rõ ràng là một con hồ ly mà.
Vừa rồi cô diễn xuất cảnh để cho "anh hùng cứu mỹ nhân" rất thuần thục.
Mở cánh cửa phòng sơn tróc lở tầng hai cót két, một mùi thơm hấp dẫn xông vào mũi.
Tóc người đàn ông cô nương tựa vào đã bạc trắng, dùng số thịt lợn còn lại trong nhà gói cho cô một bát hoành thánh nước trong, trên đó còn nổi những cọng hành lá xanh biếc và một chút rong biển.