Đôi bàn tay thon dài đắm chìm giữa những phím đen trắng giống như nghệ sĩ dương cầm.
Từ mái tóc đen của anh lan đến xương hàm, yết hầu, ngực đều!
Những cơ bụng dưới vành đai đẹp đẽ, săn chắc, rãnh sâu rõ ràng, bàn tay nhỏ bé cứ thế vươn xuống, thăm dò vào khu rừng rậm rạp, nhìn anh cau mày, vẻ mặt mơ hồ không rõ là đau đớn hay khoái lạc.
"Ừm! đừng!"
Anh muốn phản kháng nhưng lại không nỡ.
Phủng Chi cúi xuống hôn vành tai đỏ bừng của anh, giọng nói như chuông bạc dụ dỗ: "Nào, cầu xin đi~"
Thứ hai đầu tuần, với tư cách là thủ khoa kỳ thi cuối kỳ học trước, Phủng Chi đại diện cho học sinh lớp 12 mới tuyên thệ trên bục diễn thuyết.
Mọi người mới phát hiện cô đã cắt tóc, mái tóc dài ngang eo giờ chỉ đủ che tai, ngược lại lộ ra chiếc cổ thiên nga mảnh mai, đôi mắt thanh tú như nét vẽ.
"Vì ơn nghĩa to lớn của ba mẹ, vì tình thầy trò sâu nặng, vì ngày mai tươi đẹp, tôi xin lấy danh nghĩa tuổi trẻ thề rằng:
Vượt qua gian nan của núi sách!
Vượt qua biển học mênh mông!
Tôi sẽ dùng tất cả nhiệt huyết để đổi lấy thời gian, để ngọn lửa tuổi trẻ cháy mãi mãi!"
!
Du Thanh Huy nhìn cô trên bục chủ tịch điềm tĩnh tự nhiên, tỏa sáng rực rỡ, giọng nói chân thành trong trẻo như muôn ngàn vì sao rơi xuống hồ băng, lại mang theo nhiệt độ nóng bỏng.
Hôm nay cô rạng rỡ, khác hẳn với vẻ bơ phờ tiều tụy hai ngày trước khiến ánh mắt anh thêm phần soi mói.
Học sinh tụ tập lại với nhau, dưới bục không tránh khỏi xì xào bàn tán.
Mạnh Trường Văn đã nhận Thanh Huy làm đại ca từ sớm, ghé đầu lại gần: "Phủng Chi thống trị bảng xếp hạng trong nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp đối thủ, đại ca lợi hại!"
"Này, nghe nói Nghiêm Lang của đội thể thao trường định theo đuổi cô ấy?" Người bên cạnh cũng tham gia chủ đề.
"Anh chàng to lớn đó chỉ có mỗi tứ chi phát triển, có biết thương hoa tiếc ngọc không?" Mạnh Trường Văn độc mồm, tiện thể nhận xét về các cô gái trong khoa: "Thẩm Duệ Khả là trái ớt nhỏ, Lận Tư Vũ nóng tính,nhan sắc Trần Linh thì tạm ổn, nhưng nói về sự dịu dàng thì vẫn là lớp trưởng của chúng ta, Tiểu Phủng Chi~"
"Chỉ tiếc là hoa dành dành quá nhạt nhẽo, không có mùi vị gì! "
"Nhạt nhẽo sao?" Vẻ mặt Du Thanh Huy khó đoán hỏi lại một câu, anh không thấy như vậy.
…
Tiếng chuông hết tiết lại vang lên.
Cả ngày hôm nay Du Thanh Huy đều có chút bồn chồn, nguyên nhân là vì trước giờ tự học, Phủng Chi nhân lúc đi lấy nước đã ném cho anh một tờ giấy, nhưng trước đó hai người không quen biết, thậm chí còn không gật đầu chào nhau.