Trong hộp nhung là một mẫu vật bướm nâu lộng lẫy, được chế tác tinh xảo, có thể nhìn thấy rõ ràng những vảy mỏng như cánh ve trên cánh.
"Đẹp quá, đây là?"
"Mình làm đấy.
” Đây cũng là món quà duy nhất mà cô có thể tặng, cô rất thẳng thắn: “Cảm ơn cậu về chuyện hôm đó nhé.
”
"Đừng khách sáo như vậy.
" Giọng anh dịu dàng: “Cùng lớp giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm mà mình cũng không làm gì cả.
"
Trong vài giây, tâm trạng của Du Thanh Huy lên xuống thất thường, anh cười vì sự tự phụ của mình, thậm chí còn hiểu lầm Phủng Chi muốn tỏ tình với anh.
"Không giống vậy.
” Đôi má trắng như tuyết của cô, màu sắc đôi môi hơi hé mở tươi tắn, giống như trái táo có rắn độc chết người trong vườn địa đàng.
"Nếu lúc đó cậu không xuất hiện, có lẽ mình đã không thể nhìn thấy hoàng hôn đẹp như vậy rồi.
"
Cô gái dịu dàng trong sáng trước mặt này, mười bảy tuổi đáng lẽ phải tươi trẻ, bởi đây là năm tháng đẹp nhất, nhưng trong vẻ mặt của cô lại chứa đựng sự suy tàn bi thương đã hiểu thấu cuộc đời.
"Mình! " Lúc này anh không biết phải an ủi cô như thế nào.
"Hãy nhận lấy đi, mình không thích nợ ân tình của người khác.
"
Cô nói xong rồi bỏ đi một cách hào sảng.
Du Thanh Huy nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hộp nhung cười khẩy.
Hóa ra anh không phải là "miếng mồi ngon" như mọi người nghĩ, không phải có người muốn tránh xa anh sao?
Vẫn là mùi hương hoa dành dành quen thuộc ấy.
Buồn tẻ lạnh nhạt.
Trong mắt người ngoài, Du Thanh Huy trông như ánh trăng sáng, khiêm nhường và lịch sự, nhưng thực tế thì anh có một bức tường thành phòng thủ rất cao không thể lay chuyển.
Cô phải xóa bỏ nghi ngờ của anh trước, chủ động vạch rõ ranh giới, thì mới có thể làm tê liệt sự cảnh giác của anh.
Chiêu này được gọi là "lạt mềm buột chặt”, cô đã học được từ những bộ phim cung đấu.
Một hoặc hai tuần sau đó, cô mới chứng minh được "duyên phận" kỳ diệu đến mức nào.
Vị trí của Phủng Chi ở phía trước, chỉ cách anh hai hàng ghế.
Kể từ "sự cố nhỏ" hôm đó hai người dường như có nhiều điểm chung hơn.
Cô là lớp trưởng, đôi khi thu bài tập sẽ tình cờ đứng bên cạnh bàn anh, nhẹ nhàng hỏi: "Bài của cậu đâu?"
Trong lớp học, trên sân tập, trên đường đi học về, bóng dáng thanh tú ấy luôn đi theo anh ở khắp mọi nơi.
Du Thanh Huy thậm chí còn phát hiện ra lớp học vẽ mà cô đăng ký nằm ngay bên cạnh phòng đàn của anh.
Anh đã quan sát kỹ, lần nào cũng là sự trùng hợp, hai người cùng học một lớp chuyên, vốn dĩ đã "ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp.
"
Nhưng mùi hương hoa dành dành thoang thoảng đó lại luôn xâm chiếm từng dây thần kinh nhạy cảm của anh.
Là anh đã mất tập trung.
…