Phùng Thanh

Cách thời gian bắt đầu tiệc cưới khoảng hai mươi phút.

Giang Tấn ra ngoài nghe điện thoại.

Đầu tiên Lãnh trợ lý nghiêm túc báo cáo tiến độ công việc.

Giang Tấn chẳng để ý nghe lắm, ánh mắt anh đang tập trung vào hội trường hôn lễ.

Sau khi giao việc xong, hắn đang định cúp điện thoại, thì đột nhiên Lãnh trợ lý lại nói một câu, “Giang tổng, thấy anh đi cùng Triệu tiểu thư chắc là mọi người ngạc nhiên lắm nhỉ?”

“Không, tôi ngồi cách cô ấy mấy bàn.” Giang Tấn nói xong liền cúp điện thoại.

***

Lãnh trợ lý vốn là người thích hóng chuyện, *nước mắt lưng tròng*. Hắn trợn mắt nhìn màn hình di động.

Trong trường hợp có nhiều người như vậy, không phải nên làm to sao.

Chỉ là, từ trước đến giờ Lãnh trợ lý chưa từng nhìn thấu được suy nghĩ của Giang Tấn.

Hắn cho rằng Giang Tấn thích Triệu Phùng Thanh, nhưng lúc thuận miệng hỏi một câu, anh lại cho một câu trả lời phủ định. Mà nếu như không thích, thì dằn vặt một năm qua là vì cái gì.

Thậm chí, vị trợ lý tài hoa hơn người như hắn cũng lưu lạc thành đại thần võng du rồi.

Lãnh trợ lý cẩn thận ngẫm lại, bắt đầu từ một năm trước, sếp của hắn bỗng trở nên rất lạ. Tuy rằng trước kia anh ta cũng chẳng bình thường cho lắm, nhưng trong một năm vừa rồi là đạt lên tới đỉnh điểm.

Lãnh trợ lý nhớ rõ, bắt đầu từ hôm lập thu năm ngoái. Hắn và Giang Tấn tới khách sạn của tập đoàn họp.

Sau khi tan họp, hai người đi qua một dãy hành lang thật dài.

Khi ấy một em gái của phòng nhân sự đang cầm một xấp tài liệu, đi qua trước mặt họ.

Lúc đi ngang qua hai người, tờ giấy trên cùng của tập tài liệu kia bỗng rơi xuống đất.

Giang Tấn đưa mắt liếc một cái.

Lãnh trợ lý cũng liếc qua một cái. Nhìn kiểu kia chắc hẳn đẩy là CV xin việc.

Em gái phòng nhân sự vội vàng cúi người xuống nhặt.

Nhưng khi đương định nhặt tờ giấy lên, Giang Tấn bỗng rút tờ giấy kia ra khỏi tay cô.

Lãnh trợ lý có phần hơi giật mình, hắn nhanh chóng chạy qua xem.

Đó là CV xin việc của một cô gái. Tấm ảnh trên hồ sơ cô cười rất tươi, mặt mày có cảm giác quyến rũ nói không nên lời.

Ánh mắt Giang Tấn dừng lại hai giây trong cột tình trạng hôn nhân, rồi mở miệng hỏi: “Cô ấy đến phỏng vấn vị trí nào?”

“Nhân viên quầy lễ tân.” Cô gái kia có vẻ hơi sợ. Sau khi nhìn gương mặt tuấn tú của Giang Tấn thì lại hơi đỏ mặt rồi trả lời thêm “Tuy nhiên tuổi cô ấy không đạt.”

Lễ tân của khách sạn này chỉ chọn những người dưới hai tám tuổi

“Ừm.” Giang Tấn đọc xong CV xin việc thì trả lại cho cô gái kia.

Sau đó anh rời khỏi khách sạn.

Sáng hôm sau, Giang Tấn đột nhiên giao nhiệm vụ cho Lãnh trợ lý, “Để cô ấy đi phỏng vấn vị trí thư ký giám đốc đi.”

“Ai ạ?” Lãnh trợ lý bỗng lơ ngơ. Cô ấy là ai?

Giang Tấn thản nhiên, “Là cô gái trong CV hôm qua, ba mươi tuổi.”

“...” Lãnh trợ lý suýt rớt luôn cằm xuống đất, hắn nghẹn họng nhìn anh trân trối, “Giang tổng... không phải anh đang nói đùa đấy chứ?”

“Không phải tuổi của cô ấy không đủ tiêu chuẩn làm nhân viên lễ tân à?” Giọng điệu Giang Tấn có vẻ khá tự nhiên.

Tuổi của Triệu Phùng Thanh không đủ điều kiện làm nhân viên quầy lễ tân, nhưng bằng cấp của cô lại càng không thể làm được thư ký giám đốc. Năm ấy Lãnh trợ lý một đường chém tướng giết quan, tranh cướp bao nhiêu trận, mới ngồi vào được vị trí hiện tạ. Cho nên, giờ phút này hắn rất muốn khóc.”Giang tổng, tôi cảm thấy cô ấy... không làm được đâu.”

“Cứ để cô ấy thử xem, không được thì tính chỗ khác.”

Giang Tấn đã hạ lệnh, Lãnh trợ lý không thể làm trái. Hắn đi tìm người bên nhân sự, chỉ xin cho cô một cơ hội, còn những việc khác cứ theo quy định mà làm.

Kết quả của việc theo quy định mà làm là tất nhiên cô bị loại.

Sau khi Giang Tấn biết được chuyện này thì chỉ đáp “Ừm”.

Chưa được vài ngày, anh lại dặn dò bên nhân sự, đặc biệt để cô nàng ba mươi tuổi ấy làm nhân viên lễ tân.

Nhưng Triệu Phùng Thanh từ chối.

Lãnh trợ lý buồn bực. Hắn nhìn ảnh hồ sơ trên CV xin việc của Triệu Phùng Thanh, gương mặt rất xinh đẹp, nhưng không đến mức có thể khiến Giang Tấn đặc biệt chú ý thế này. Hơn nữa những cô bạn gái tiền nhiệm trước đây của Giang Tấn có cô nào không phải mỹ nhân đâu.

Thật lâu sau, Lãnh trợ lý mới hiểu được, có đôi khi không phải vì chuyện xinh đẹp hay không, mà là khi Giang Tấn nổi điên lên thì ai cũng phải sợ.

Ngay cả Liễu Nhu Nhu, cô nàng rắn rết độc ác như thế còn nói, “May mà tôi chỉ mới thích Giang Tấn được một tuần, đã biết dừng cương trước bờ vực.”

Chuyện sau này, Liễu Nhu Nhu đóng vai nhân vật nữ chính. Nghe nói cô nàng này có rất nhiều chiêu trò trong yêu đương nam nữ.

Liễu Nhu Nhu nói, “Giang Tấn, anh quan tâm Triệu tiểu thư quá nhỉ.”

Giang Tấn không nói năng gì.

Liễu Nhu Nhu nói, “Nếu tạm thời Triệu tiểu thư không tìm được việc, thì đến làm ở tiệm hoa chỗ tôi đi. Hiện giờ tôi cũng đang rảnh. Cũng có thể giúp anh một tay sớm ngày trói được Triệu tiểu thư.”

Khi Liễu Nhu Nhu nói những lời này là có ý muốn giúp Giang Tấn, chỉ là sau này, cô đột nhiên thay đổi lập trường, vì thế đã xảy ra sự cố.

Ban đầu Giang Tấn không đồng ý với ý kiến của Liễu Nhu Nhu. Nhưng một ngày nào đó hắn lại đột nhiên vứt Triệu Phùng Thanh trước cửa tiệm bán hoa của cô.

Hôm ấy Liễu Nhu Nhu giật nảy mình. Cũng may cô là một diễn viên trời sinh, mọi chuyện đều thuận theo tự nhiên.

Cô là một diễn viên rất có năng lực. Chỉ cần cho cô một kế hoạch, cô có thể diễn trôi chảy không rớt một giọt nước. Ngay cả ngôn ngữ của hoa bồ công anh và cát cánh, cô cũng nghĩ ra được.

Nhưng trong đầu cô thật ra chỉ toàn là cỏ.

Sau khi quen biết Triệu Phùng Thanh, lập trường của Liễu Nhu Nhu bỗng trở nên không kiên định.

Lãnh trợ lý lại thề sống thề chết đứng bên phía Giang Tấn.

Liễu Nhu Nhu lại không như vậy. Cô thấy Triệu Phùng Thanh trông có vẻ rất thong dong, thật là đáng phục. Trong lòng cô thầm mong, hy vọng Triệu Phùng Thanh sớm ngày tìm được người đàn ông của mình, đừng quan tâm đến Giang Tấn làm gì.

Cô đã từng hỏi Giang Tấn, “Anh thích Triệu Phùng Thanh à?”

Hắn trả lời: “Không thích.”

Nhưng câu trả lời đó lại khiến Liễu Nhu Nhu rất bực.

Diễn trò trên lầu hai là đòn sát thủ của Liễu Nhu Nhu, cô muốn Triệu Phùng Thanh hoàn toàn hết hy vọng với hắn. Đương nhiên, đây chỉ là mong muốn của riêng cô, chứ cô không dám thẳng thắn nói với Giang Tấn.

Liễu Nhu Nhu lấy lý do, đơn giản là thăm dò Triệu Phùng Thanh có ý gì với hắn không. Bởi vì Giang Tấn không thích nói yêu đương với phụ nữ. “Ngộ nhỡ cô ấy chưa dứt tình với anh, chẳng phải anh sẽ tự gây họa vào thân sao?”

Liễu Nhu Nhu cho rằng, Triệu Phùng Thanh nghe xong màn diễn đó sẽ tự động xin nghỉ việc.

Ai ngờ, Triệu Phùng Thanh không bỏ chạy. Ngược lại cô vẫn ngồi trông tiệm hoa, làm việc như bình thường.

Nhưng Liễu Nhu Nhu lại cảm thấy xấu hổ.

Sau này cô mới hiểu. Hai người đang đóng phim nhưng chỉ có một mình cô diễn. Người đàn ông kia lẳng lặng ngồi đó, rắm còn chưa thả một cái. Ai thèm tin?

Cô nắm chặt áo Giang Tấn hỏi, “Không phải anh nên phối hợp với tôi chút à? Thở dốc vài cái thôi cũng được. Còn cả bộ quần áo này nữa, có thể nhăn nhúm chút không? Tóc tai phải bù xù lên chứ? Chưa từng ăn thịt lợn, cũng phải nhìn thấy lợn rồi chứ!”

Giang Tấn ngước mắt nhìn cô, “Cô rên là việc của cô, tôi không làm là việc của tôi.” Nói xong, hắn khép chặt hai cánh cửa lại.

Liễu Nhu Nhu tức giận, gào thét chói tai.

Gào xong thì đi xuống nhìn.

Triệu Phùng Thanh vẫn đang ngủ rất thoải mái.

Vì thế, Liễu Nhu Nhu càng gào thảm thiết hơn.

Sau khi Lãnh trợ lý hiểu rõ chuyện này, hắn ngồi suy tư một lúc lâu, mới thốt ra một câu: “Tôi cảm thấy Giang tổng và Triệu tiểu thư xứng đôi lắm nhé, quả là ông trời tác hợp.”

“Xứng cái rắm.” Liễu Nhu Nhu hung hăng dậm chân, “Chị Triệu còn tốt hơn gấp trăm lần tên Giang tổng thần kinh kia.”

Chuyện ở hôm họp lớp, Lãnh trợ lý và Liễu Nhu Nhu đều không biết.

Cho nên, sau khi nhìn thấy Lữ Tiểu Nhân, Liễu Nhu Nhu thiếu chút nữa ngất luôn. May mà cô điều chỉnh tâm trạng kịp thời, mới không để lộ sơ hở.

Sau hôm họp lớp, Liễu Nhu Nhu đon đả mời Triệu Phùng Thanh nói chuyện phiếm, chính là muốn thăm dò tiến triển mối quan hệ giữa Giang Tấn và Triệu Phùng Thanh sau buổi họp đó.

Ai ngờ, khả năng đánh thái cực quyền của Triệu Phùng Thanh cực cao, có nói mãi cũng không thu hoạch được gì.

Liễu Nhu Nhu lơ mơ. Cô đã diễn nhiệt tình như vậy, vì sao Triệu Phùng Thanh lại không nghỉ việc.

Liễu Nhu Nhu thầm nghĩ, có lẽ Triệu Phùng Thanh thật sự đã hết hy vọng với Giang Tấn, cho nên trước mấy tiếng rên đó, cô nàng tỏ ra khá bình tĩnh tự nhiên.

Cuối cùng trận xuân cung đồ đó lại bị gián đoạn vì sự xuất hiện bất ngờ của Khổng Đạt Minh.

Triệu Phùng Thanh chỉ nói một câu “Bà chủ, có người tìm.”

Chắc hẳn ngoại trừ Khổng Đạt Minh, ai cũng nghe ra vẻ hi hứng khi người gặp họa trong câu nói ấy.

Liễu Nhu Nhu diễn đến mệt mỏi, cô nói, “Giang Tấn, tôi cảm thấy thời gian vừa qua chúng ta như mấy đứa trẻ trâu ấy. Một mình cô làm khán giả mà chúng ta vẫn phải diễn. Anh không thích cô ấy, cô ấy không thích anh. Còn cố ép buộc dằn vặt nhau làm gì?”

“Để cô ấy đi đi.” Thật lâu sau, Giang Tấn mới mở miệng nói.

Sau tết nguyên đán, Triệu Phùng Thanh rời khỏi tiệm bán hoa.

Giang Tấn nói, sau này hắn sẽ chẳng thèm để ý đến Triệu Phùng Thanh nữa.

Sau tết, Liễu Nhu Nhu buồn chán ngồi ở tiệm bán hoa. Cô thích diễn vai tiểu thư khuê các, nhưng giờ trong tiệm chỉ có mình cô, mà không có ai xem, cô chẳng buồn diễn.

Cô muốn Triệu Phùng Thanh trở về.

Nhưng Triệu Phùng Thanh không thèm để ý.

Liễu Nhu Nhu nhờ Khổng Đạt Minh tới quan tâm Triệu Phùng Thanh một chút.

Triệu Phùng Thanh cũng từ chối.

Liễu Nhu Nhu tức giận gọi điện thoại cho Giang Tấn gào lên, “Chúc anh độc thân cả đời!”

***

Sau khi Triệu Phùng Thanh rời khỏi tiệm bán hoa, Giang Tấn quả thực không muốn gặp lại cô.

Đúng như lời Liễu Nhu Nhu nói: cứ ép buộc nhau mãi như thế cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Huống hồ, hắn và Triệu Phùng Thanh đã không gặp nhau mười mấy năm nay, nếu hắn thật sự chấp nhất với cô đến vậy, hắn đã đi tìm cô lâu rồi.

Hắn từng nghĩ, Triệu Phùng Thanh đã từng này tuổi rồi, hẳn là đã kết hôn sinh con.

Mà hôm ấy sau khi nhìn thấy mấy chữ chưa kết hôn trên CV xin việc kia, khiến hắn trong nhất thời không biết phải nghĩ thế nào.

Mỗi lần nhìn thấy cô, hắn luôn có một cảm xúc không thể giải mã. Cảm giác chán ghét nhưng lại không thể dứt mắt khỏi người cô, dường như ông trời đang muốn trêu đùa hắn vậy.

Có lẽ không bao giờ gặp lại nữa thì tốt hơn.

Dù sao đã nhiều năm trôi qua rồi, hắn vẫn sống như thế. Cũng chẳng cần biết ba mươi năm mươi năm nữa ra sao.

Tuy là nói như thế, nhưng nick game online kia, Lãnh trợ lý vẫn phải tiếp tục cày.

Nếu không gặp lại Triệu Phùng Thanh, Giang Tấn cũng đã quên mất rồi.

Cuối tháng sáu, bà ngoại Giang đột nhiên gọi điện thoại tới, hỏi thăm cuộc sống tình cảm của hắn.

Giang Tấn hơi kinh ngạc. Từ khi chia tay với Lữ Tiểu Nhân, hắn vẫn độc thân đến giờ. Không phải hắn không có phụ nữ theo đuổi, chỉ là hắn không có hứng thú yêu đương.

Bà ngoại Giang nói, có người tiến cử với bà một tấm ảnh, bà rất thích cô gái ấy, muốn hắn đi coi mắt. Nói không chừng là một mối nhân duyên.

Giang Tấn đồng ý.

Cũng chi là gặp mặt, ăn một bữa, nói vài ba câu chuyện vớ vẩn mà thôi. Không cần thiết phải làm trái lệnh người lớn.

Sáu Xuyên, phòng hoa đào.

Giang Tấn nghĩ, nếu đối phương không phải thuộc tuýp phụ nữ mặt xinh chân dài, hắn sẽ ngồi mười phút rồi đi.

Trong quá trình chờ đợi, hắn đã hẹn bạn bè đi câu cá rồi.

Ai ngờ, vị sắp đến kia, gương mặt xinh đẹp, đùi đẹp chân thon.

Cô nói: “Chào anh, lần đầu gặp mặt.”

Hắn đáp: “Chào cô, lần đầu gặp mặt.”

Đến nửa buổi, anh họ Đường lại nhắn cho hắn một câu, nói cô nàng xem mắt kia không phải tới Sáu Xuyên, mà là Lục Xuyên. Bà ngoại Giang lệnh hắn nhất định phải qua đó.

Sau khi Giang Tấn và Triệu Phùng Thanh chia tay, hắn mới đi qua Lục Xuyên.

Lại không gặp được vị tiểu thư kia.

Nhưng cũng chẳng sao cả.

Dù sao cũng đã gặp được một người.

Cô gái ấy không chỉ mặt xinh chân dài, mà quả thực giống y hệt người bước ra từ trong giấc mộng của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui