Phùng Thanh

Giang Tấn im lặng thật lâu không nói gì.

Hồi bé, tiểu bảo mẫu đã từng nói với hắn, khi hắn muốn có thứ gì đó thì phải không từ thủ đoạn để có nó. Nếu như thật sự không chiếm được thì hãy hủy nó đi, vậy thì sẽ chẳng ai có được nó nữa.

Sau này, Lý bà bà nói với hắn ‘Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cưỡng cầu’.[1]

[1] Thứ đã thuộc về mình ắt sẽ là của mình, thứ không thuộc về mình có cố muốn cũng chẳng được.

Hiện giờ phong cách làm việc của Giang Tấn vẫn theo thiên hướng như hồi còn bé. Chẳng qua là với bốn chữ “Không từ thủ đoạn”, hắn áp dụng đúng theo nguyên tắc mình đã đề ra.

Hắn không có một người bạn nào thật lòng, ngoại trừ Vương Thần. Cũng không phải Giang Tấn thật lòng tâm sự với Vương Thần, mà là Vương Thần là một tên quái thai, cậu ta có thê làm thân với đủ mọi hạng người trên đời.

Giang Tấn cũng khá ưu tú, cho nên rất ít khi hắn không chiếm được thứ gì đó. Duy độc chỉ có Triệu Phùng Thanh.

Trước kia, cô luôn luôn nằm ngoài kế hoạch của hắn.

Sau này khi cô xuất hiện, hắn lại chẳng nhịn được kéo cô vào cuộc sống của mình.

Cá tính của Triệu Phùng Thanh không giống hắn. Cô rất ít khi bộc lộ cảm xúc yêu ghét mãnh liệt lại thích hành động tùy theo ý mình. Phương châm sống của cô rất đơn giản, đó là nhìn tâm trạng. Mà đa số thời điểm, tâm trạng của cô khá tốt.

Càng ở cạnh cô, ấn tượng trước kia càng thay đổi, sức hấp dẫn của cô cũng càng ngày càng lớn

Khi cô vừa nói: “Giang tổng, chúng ta chia tay đi.”

Hắn nghe đến giây tiếp theo, đã muốn đáp một câu: Em mơ đấy à?.

Nhưng cứ nghĩ đến quãng thời gian theo đuổi không hối hận của cô, hắn lại chẳng dám mở miệng.

Trên phương diện tình yêu, cô dũng cảm hơn hắn nhiều.

Giang Tấn quay đầu sang nhìn Triệu Phùng Thanh.

Cô không đợi được câu trả lời của hắn mà đã ngủ luôn rồi.

Hắn cắn lên vành tai cô, nhẹ giọng nói, “Đời này em chỉ có thể ở cạnh anh thôi.”

Trước đây hắn không muốn từ bỏ cô nên chẳng chừa thủ đoạn nào, nhưng hắn cũng chỉ nghĩ ra được cách này mà thôi.

Ngày hôm sau, Triệu Phùng Thanh đã có kế hoạch tốt trước khi về, đó là ngâm suối nước nóng.

Buổi sáng lúc rời giường, xương sống và thắt lưng của cô không những bớt đau, ngược lại càng đau hơn.

Tối qua cô còn đi được. Lúc này vừa bước xuống giường, người dưới bị cọ xát, vô cùng đau đớn. Đi cũng đi không nổi.

Triệu Phùng Thanh lại lần nữa ngã người xuống giường, dang hai chân ra, hét, “Giang tổng, anh ở đâu rồi?”

Không có tiếng đáp lại. Hắn không còn trong phòng nữa.

Cô tức giận gọi cho hắn một cuộc.

Hắn vừa “Alo” một tiếng, cô liền ào ào quát ngay, “Anh đi đâu vậy? Mau về phòng ngay cho tôi.”


Hắn thật bình tĩnh, “Đang chạy bộ, giờ anh về ngay đây.”

“Hừ.” Cô học theo hắn, không chờ hắn nói thêm gì nữa mà cúp máy ngay.

Triệu Phùng Thanh nằm thẳng người, nhìn lên trần nhà. Cô hơi hơi khép hai chân, sau đó “Ôi” một tiếng. Cô không khỏi buột miệng mắng, “Giang Tấn cái tên dã thú thời nguyên thủy này!”

Sau khi Giang Tấn trở về, nhìn thấy bộ dáng cô như vậy liền lập tức gọi bác sĩ. Hắn còn đặc biệt dặn dò nói, “Phải tìm bác sĩ nữ.”

Trong thời gian chờ đợi bác sĩ, Triệu Phùng Thanh mắng Giang Tấn như tát nước vào mặt.

Hắn không phản bác, chỉ gật đầu nói: “Ừm, là lỗi của anh. Anh có lỗi với em.” Trong tình huống này, Giang Tấn có phần yếu thế. Tối hôm qua cô đã tiêu sưng hơn phần nửa, ai ngờ sáng nay đột nhiên lại trở nên nghiêm trọng hơn.

Nửa tiếng sau, bác sĩ nữ mới đến.

Sau khi kiểm tra người dưới của Triệu Phùng Thanh một lúc thì cô ta chau mày nói, “Cô làm chuyện đó với một người, hay cùng mấy người?”

Triệu Phùng Thanh nhỏ giọng đáp, “Một người.” Qua câu hỏi của vị nữ bác sĩ này, Triệu Phùng Thanh có thể suy đoán ra vết thương này thê thảm cỡ nào.

Nữ bác sĩ kia khẽ liếc mắt qua nhìn Giang Tấn.

Hắn ngồi trên sofa, vẻ mặt lạnh tanh.

Nữ bác sĩ không thể tin được người như hắn lại làm ra chuyện tàn nhẫn thế này. Cô quay sang nhìn Triệu Phùng Thanh nói, “Là vì chung phòng quá nhiều lần nên đã dẫn đến viêm nhiễm.”

Triệu Phùng Thanh trả lời: “Bác sĩ, phiền chị nói to lên chút được không, để tên cầm thú ngoài kia cũng nghe thấy.”

Nữ bác sĩ xấu hổ nở nụ cười rồi lại quay qua nhìn Giang Tấn. Sau đó cô tăng thêm âm lượng, “Đề nghị anh chị trong một tuần số lần chung phòng không vượt quá ba lần.”

“Nói hay lắm!” Triệu Phùng Thanh liên tục gật đầu, thiếu chút nữa đã định vỗ tay.

Giang Tấn nghe xong, mặt chẳng chút biến sắc.

“Tôi kê cho cô một liều thuốc kháng sinh mạnh.” Nữ bác sĩ nói, “Mấy hôm tới phải giữ vệ sinh cẩn thận, đợi khi hết sưng sẽ không còn chuyện gì nữa.”

“Tôi đứng dậy cũng rất đau, bác sĩ.” Triệu Phùng Thanh oan ức than.

“Hôm nay cứ nằm trên giường nghỉ ngơi trước đã.” Nữ bác sĩ quay sang Giang Tấn, nghiêm túc đứng dậy, “Nửa tháng tới anh cố gắng tạm dừng cuộc sống tình dục đi.”

Giang Tấn gật đầu.

Đợi vị nữ bác sĩ kia vừa đi, Triệu Phùng Thanh liền trợn mắt nhìn Giang Tấn.

Hắn bước tới, nhẹ giọng xuống nước: “Anh biết rồi, là anh cầm thú, anh không tốt.”

“Biết là tốt rồi.” Cô lạnh lùng nói: “Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không tha cho anh đâu, tôi ghét anh, đi chết đi!”

Nói là nói như vậy, nhưng bôi thuốc vẫn phải nhờ đến hắn.

Không chỉ như vậy, cô đi nhà xí có một đoạn đường, cũng lê lết rất vất vả. Đi đứng cực kỳ không được tự nhiên.

Giang Tấn thấy thế, liền đi tới bế cô lên, đặt cô ngồi xuống bồn cầu.


Triệu Phùng Thanh mặt cứng ngắc, ngước mắt nhìn hắn, “Anh ra ngoài trước đi. Anh đứng ở đây, tôi không đi vệ sinh được.”

Hắn liền đi ra ngoài.

Triệu Phùng Thanh ngồi xuống bồn cầu, dáng vẻ nhăn nhó không thể yêu thương nổi.

Trong lòng cô, tình nhân và vợ chồng là khác nhau, đối với người yêu thì tất cả những gì đối phương nhìn thấy luôn là ưu điểm của bạn. Còn vợ chồng thì chúng ta có thể thoải mái buông thả bản thân trong cuộc sống ăn uống ngủ nghỉ hàng ngày.

Cô muốn để lại cho Giang Tấn một ấn tượng thật tốt.

Để sau này những gì hắn còn nhớ về cô là một cô nàng hồ ly quyến rũ xinh đẹp lại vô cùng có khí chất.

Nhưng đến ngày cuối cùng này, cô lại biến bản thân dính dáng đến phân và nước tiểu. Ngẫm lại, sau này chắc Giang Tấn cũng chẳng ôm người bạn gái nào đi đại tiện nữa.

Ấn tượng cuối cùng cô lưu lại cho hắn rất trí mạng.

Cứ nghĩ tới, cô lại thấy mệt mỏi.

Xả đống phế thải khỏi người, Triệu Phùng Thanh cố gắng chịu đau, đi tới bồn rửa tay.

“Triệu Phùng Thanh, em ổn không?” Ngoài kia, Giang Tấn đang gõ cửa.

“Ổn.” Cô uể oải đáp lời.

Hắn đẩy cửa ra, thấy cô đang nghiêng người tựa vào bồn rửa tay, liền đi tới chặn ngang bế cô lên.

Sau khi thả cô nằm xuống giường, cô lại túm lấy tay hắn, “Giang tổng, anh mau quên chuyện đó đi.”

“Chuyện gì?” Hắn nhìn cô chăm chú.

“Là chuyện anh vừa bế tôi đi đại tiện ấy ——” Triệu Phùng Thanh mở lời kêu thảm thiết, “Ôi! Sao tôi lại nhắc tới chuyện đó làm gì. Sai lầm quá.”

Giang Tấn đã hiểu rồi.

Cô lật người qua lại, cuộn mình theo chiếc khăn trải giường, u oán mà kêu, “Tôi sẽ chẳng bao giờ là Phùng Thanh gợi cảm mê người nữa, kết thúc cả rồi.”

“Triệu Phùng Thanh.” Hắn gọi cô.

“Anh đi ra đi, tôi không muốn thấy mặt anh.” Cô ôm lấy gối che lên mặt mình, “Tôi là nữ vương đại nhân gợi cảm mê người, sao có thể làm mấy chuyện tục tằng đó được.”

“Đầu em chứa cái gì thế?.” Giang Tấn thật sự là vừa bực mình lại buồn cười. Hắn đã sớm biết, tư duy của cô rất kỳ lạ, người thường chẳng thể nào hiểu nổi. Cùng một sự kiện, suy nghĩ của cô luôn có thể lệch lạc khỏi lối tư duy thông thường. Hắn đoạt lấy chiếc gối kia, “Em định buồn đến chết đấy hả?.”

“Đều là lỗi của anh, sao tự dưng lại bế tôi đi toilet làm gì.” Cô vươn hai tay che mặt, “Đều là do anh, sao lại biến chỗ đó của tôi thê thảm như vậy. Mọi chuyện đều là do anh.”

Hắn bắt lấy tay cô, dịu giọng nói, “Được, đều là lỗi của anh cả.”

Triệu Phùng Thanh nhăn mũi.


“Thế thì sao chứ.” Giang Tấn cúi người xuống hôn lên má cô, “Nếu không anh cũng đi đại tiện tiểu tiện rồi cho em xem nhé, coi như chúng ta huề nhau?”

“Tôi không muốn xem.” Cô mếu máo, đột nhiên hung dữ hỏi: “Nói đi, tôi là gì của anh?”

“Nữ vương đại nhân.” Hắn dịu dàng hôn cô.

Cô ôm lấy vai hắn, nhìn vào mắt hắn. Không biết có phải gặp ảo giác hay không, cô cảm thấy trong mắt hắn có sự dịu dàng vô cùng. Lúc này, cô bỗng bật thốt, “Sau này anh sẽ nhớ đến tôi chứ?”

Giang Tấn nói rất chắc chắn, “Cả đời này sẽ mãi không quên.”

Triệu Phùng Thanh cười, cô vừa lòng rồi.

Giang Tấn vỗ vỗ mông cô, “Đứng dậy, anh tắm rửa cho em.”

Sắc mặt cô cứng đờ, che mặt u oán, “Tự tôi rửa cũng được.” Tại sao đến ngày cuối cùng rồi hình ảnh của cô lại chỉ tục tằng thế này.

“Em đứng còn chả đứng vững nữa là.” Hắn cười nhạt, “Cả người em từ trên xuống dưới, có chỗ nào anh chưa thấy đâu. Ngay cả chỗ đó của em, chỉ cần anh nhắm mắt cũng biết nó thế nào.”

“Sao giống nhau được!” Triệu Phùng Thanh thả tay xuống, vẻ mặt mất hứng, “Khi đó, chỗ này là suối nguồn hạnh phúc của anh. Giờ thì chúng ta có làm gì đâu.”

“Em chính là suối nguồn hạnh phúc của anh rồi, có làm hay không cũng chẳng sao cả.

Cô chau mày, chế nhạo nói: “Giang tổng, anh nói thế thật khiến người ta xấu hổ đấy. Mà nghe cũng chẳng có chút thành ý nào cả.”

“Triệu Phùng Thanh.” Nụ cười của hắn biến mất trong nháy mắt.

Hắn biết cô không tin hắn.

Cô có thể cho hắn cơ thể này, nhưng lại giữ thật chặt trái tim.

Còn hắn thì muốn cả thân thể và trái tim của cô.

Giang Tấn giúp Triệu Phùng Thanh rửa sạch người, lúc bôi thuốc cho cô, cô còn rầm rì.

Hắn vừa rút cây bông ra liền hạ giọng nói: “Bông nhỏ thế này em cũng có cảm giác à.”

“Gian dâm cầm thú.” Đều là lỗi sai của hắn.

“Hôm qua đau lắm à?”

Triệu Phùng Thanh nhìn lên trần nhà, “Cũng tạm.” Thật ra lúc ban đầu hắn tiến vào thì có hơi đau, sau khi quen rồi thì cũng bình thường. Thân thể cô vô cùng ăn ý với hắn.

Giang Tấn vứt tăm bông xuống, bình tĩnh hỏi: “Triệu Phùng Thanh, em còn thích bạn trai cũ của mình không?”

Cô quay đầu nhìn hắn.

Ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào chỗ bị thương kia.

Cô trả lời, “Không thích.” Không có can đảm để thích nữa. Từng có được hắn là tốt lắm rồi. Cuộc đời ngắn ngủi chỉ mấy chục năm, nhưng cô không hối hận.

Sau đó, Giang Tấn không nhắc đến chuyện đó nữa.

Đến buổi tối, vết sưng của Triệu Phùng Thanh đã tiêu đi phân nửa.

Giang Tấn cẩn thận nói, “Đã khá hơn nhiều rồi.” Lúc hắn mở miệng hơi thở cũng phun vào nơi đó.

Người cô hơi run lên.

Hắn nhận ra liền nghiêng người nằm xuống cạnh cô ôm lấy cô, “Nửa tháng nữa không thể chạm vào em.”


Triệu Phùng Thanh không kháng cự cái ôm của hắn, liền nói: “Hợp đồng của chúng ta đã đến hạn rồi, hai căn nhà ấy anh đã chuẩn bị xong chưa?”

Giang Tấn gật đầu, “Rồi.”

“Oa.” Cô kinh ngạc, “Cho tôi thật sao?”

“Đương nhiên.”

Cô nở nụ cười, nhớ đến ảo tưởng ngày trước của mình, “Tôi thành tiểu phú bà rồi à?”

Cô nhớ lúc ấy còn nói, đợi khi nào có tiền, cô sẽ đi bao nuôi một cậu chàng soái ca mặt trắng khác.

Ừm, phải tìm người như Giang Tấn vậy.

Giang Tấn nhìn vào mắt cô, “Vui không?” Thật ra hắn biết thừa, cô chẳng quan tâm đến tiến tài cho lắm.

Nét cười trên gương mặt Triệu Phùng Thanh thay cho câu trả lời của cô, “Vui lắm.”

Hắn hỏi: “Em có muốn gì nữa không?”

Cô gãi gãi cằm hắn, “Tôi còn muốn mua một đôi giày nữa, tôi nhìn trúng được một đôi. Nhưng không đủ tiền mua, quẹt thẻ xong chỉ còn hơn tám ngàn thôi.”

“Giày thì không bàn nữa.” Giang Tấn lạnh lùng, “Quần áo muốn bao nhiêu anh sẽ mua cho em.”

Cô tức giận trợn mắt nhìn hắn, “Có phải anh từng bị bạn gái cũ đập giày vào đầu không?”

“Em không nói được lời nào dễ nghe hơn à.” Hắn che môi cô lại.

Cô bị hôn đến mơ mơ màng màng, “Giang tổng, Khi chia tay với những cô bạn gái trước, đều hòa bình như thế này sao?”

“Ai biết được.” Những cô bạn gái cũ, hắn chỉ gọi một cuộc nhắn một tin thì coi là chia tay. Chứ ai như cô nàng trong lòng hắn đây, rõ ràng là nói những lời khiến hắn tức giận, nhưng hắn vẫn cắm đầu bám chặt lấy cô không buông.

Triệu Phùng Thanh cắn lên vai hắn, “Giang tổng, tôi sẽ không quên anh đâu.”

Cô sẽ nhớ hắn cả đời này.

Sáng sớm hôm sau, Triệu Phùng Thanh rời giường.

Cảm giác đau nhức giữa hai chân đã bớt đi ít nhiều.

Cô xuống giường, đi được hai bước. Tuy rằng đi không dễ dàng cho lắm, nhưng tư thế không dặt dẹo như hôm qua nữa.

Giang Tấn không ở đây, có lẽ hắn lại ra ngoài chạy bộ rồi.

Hôm nay là lễ tình nhân mười bốn tháng hai, và cũng là ngày đầu tiên chấm dứt hợp đồng của bọn họ.

Triệu Phùng Thanh nhìn hai chiếc gối đầu kia khẽ nở nụ cười.

Cô thu dọn đồ đạc rồi rời khỏi biệt quán.

Đi ra ngã rẽ, cô lại gặp được người phụ nữ của Chung Định.

Cô nàng kia vẫn ăn mặc kín mít, có vẻ rất sợ lạnh.

Hứa Huệ Chanh nhìn về phía cô.

Triệu Phùng Thanh nở nụ cười với cô nàng.

Hứa Huệ Chanh cũng lịch sự cười lại với cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận