Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn



"... Gọi xe cứu thương! Gọi xe cứu thương ngay bây giờ!"

Tề Duệ ngẩng đầu lên, hét vào mặt an ninh khách sạn , giọng nói lạnh lùng xen lẫn một dấu vết hoảng loạn.

Khung cảnh thật hỗn loạn, Bà Quý và Quý Thần đã lao về phía trước. Khi họ cố gắng chen chúc vào đám đông, Tề Duệ đã rời đi, để lại một màu đỏ sẫm gây sốc trên nền đá cẩm thạch màu vàng nhạt, máu.

Bà Quý và QUý Thần đều đứng đực ra tại chỗ. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Họ không có thời gian để nhìn rõ. Họ chỉ thấy Mộ Tư Nguyệt ngã xuống sàn,ngay sau đó là một dòng máu đỏ tươi chảy ra từ phía dưới chận cô, Tề Duệ đã thực sự tỏ ra lo lắng, chứng tỏ điều này rất quan trọng.Có lẽ nào.... Mẹ Quý Thần ngay lập tức nhận ra điều gì đó dưới kinh nghiệm lâu năm của bà

"Mộ Tư Nguyệt ... Cô ấy đang mang thai?" Bà Quý lẩm bẩm một chút, "Không đơn giản thế, thậm chí cô ta đang mang thai đứa con của Tề Duệ?"

Quý Thần nghe những lời của mẹ và cả người đóng băng. Mộ Tư Nguyệt đang mang thai đứa con của Tề Duệ? Sao lại ...

"Cô ấy có phải đang mang thai?" Mẹ Quý Thần căng thẳng khẩn trương với Mộ Hướng Tuyết và hỏi to, "Cô ấy có thai với Tề Duệ?" Mặc dù giọng bà ta truy vấn, Nhưng nó không giống như hỏi thăm.Nó giống như một lời kinh hoảng hơn.

Mộ Hướng Tuyết dường như sợ hãi, với vẻ ngượng ngùng, nhìn bà, khóc không thể giải thích được, "Con không biết, con chỉ đẩy cô ấy, con ... người đàn ông đó, anh ta là ai ... "

Chát!

"Không biết anh ta là ai, mà dám đẩy người của hắn." Mẹ Quý Thần nhìn Mộ Hướng Tuyết với sự ghê tởm, giơ tay lên và tát mạnh cô.

"Trong trường hợp Mộ Tư Nguyệt thực sự mang thai đứa con của Tề gia, thì tôi cũng khó giữ được tính mạng, cô không có suy nghĩ gì cả", Bà ta trừng mắt nhìn Mộ Hướng Tuyết và vẫn còn tức giận.

Mộ Hướng Tuyết bị bà tát một cáit, vuốt ve mặt phải đỏ và sưng, cô bực bội nhưng không dám bác bỏ.

Cô ấy kéo cánh tay của BÀ ta một cách lo lắng và khóc thấp, "Mẹ ơi, con thực sự không có ý đó, con là con dâu của mẹ và con đang mang thai một đứa con ..."

Mẹ Quý Thần liếc nhìn vào bụng của Mộ Hướng Tuyết. Nếu Mộ Hướng tuyết không có thai, bà sẽ không thể để Quý Thần đính hôn với ả, nhưng bây giờ ...

"Đi đến bệnh viện!" Mẹ Quý Thần đột nhiên quay lại và nói với Quý Thần.

"Không muốn!" Mộ Hướng Tuyết chắp hai tay lạy Mẹ QUý Thần, khóccầu xin tha thứ, "Mẹ ơi, con không muốn ... hôm nay là bữa tiệc đính hôn của con với Quý Thần ..."

"Hủy bỏ tiệc đính hôn!"

BÀ ta lay cô ấy ra với một cái nhìn ghê tởm, với một lời cảnh báo , "Tốt hơn là cô nên thông minh hơn, Tề giai, đặc biệt là Tề DUệ, cô thực sự đã động chạm đến anh ấy, tất cả chúng ta không thể đủ khả năng để ..."

"Hãy đến bệnh viện và xin lỗi ngay bây giờ!"

...

Mộ Tư Nguyệt cảm thấy không gian xung quanh đều mờ mịt và không còn năng lượng trong cơ thể. "Giúp ... Cứu tôi với ..." Cô hét to, nhưng không ai trả lời cô.

Bên tai đều là tiếng ồn ào và tiếng mưa rơi, cơ thể tiếp tục chìm xuống, và một cảm giác tuyệt vọng tràn vào trái tim cô, rất khó chịu, cơ thể lạnh toát.

Cô biết đó là một giấc mơ, và cơn ác mộng đó ... Đột nhiên màn hình thay đổi, và ai đó đằng sau cô vội vàng đẩy cô. Ai vậy?Thanh âm rất quen thuốc ...

"Tôi không phải đã nói không muốn cô tham sự bữa tiệc đính hôn của tôi sao" Giọng nói cay đắng vang lên bên tai cô.

Mộ Tư Nguyệt cảm thấy hơi bối rối, chỉ cảm thấy đau đớn trong cơ thể, một dòng nước ấm áp tuôn ra từ phần dưới cơ thể, nhìn xuống một màu đỏ tươi, cô đã sốc.

"Đứa trẻ?" Cô đột nhiên nhận ra điều gì đó, hai tay siết chặt bụng, "Đứa trẻ?" Cô kêu lên.

Cô cau mày trên giường dường như đang vật lộn trong đau đớn, Tề Duệ đang đứng bên cạnh giường. Anh bước về phía trước, cố gắng vươn ra và lay cô dậy. Đột nhiên, Mộ Tư Nguyệt đang nằm trên giường dữ dội. Mở mắt ra.

Đôi mắt của hai người đang nhìn chằm chằm vào nhau, cô nhìn anh bối rối, trán cô đầy mồ hôi lạnh.

"Quý Thần? Cô đã gọi tên anh ấy ngay cả khi đang mơ?" Tề Duệ phá vỡ sự im lặng, giọng anh chế giễu.

Mộ Tư Nguyệt hít một hơi thật sâu và khẽ nhắm mắt lại. Mỗi lần cô gặp cơn ác mộng đó, cô sẽ luôn gọi tên Quý Thần.

"Bệnh viện, đây là bệnh viện ..." Cô nhớ lại. Trong bữa tiệc, ai đó bất ngờ đẩy cô từ phía sau, và rồi ... màu đỏ của máu đã bao trùm tất cả.

"Đứa trẻ thế nào ..." Mộ Tư Nguyệt hỏi với giọng thấp, mắt cô nhắm lại một chút không chịu nổi, như thể đoán được một số sự thật.

"Đứa trẻ ..." Tề Duệ thì thầm những lời này liên tục, và khẽ nhếch lên khóe môi. "Thì ra, ngoài quan tâm đến bạn trai cũ, cô vẫn quan tâm đến người khác ..."

"Anh đã biết từ lâu, đó là bữa tiệc đính hôn của Quý Thần và Mộ Hướng Tuyết?" Cô nói với giọng yếu ớt, từ từ mở mắt và nhìn anh.

"Biết, tôi biết nó một tháng trước."

Những lời của Tề Duệ dừng lại, anh nhìn cô ấy một cách sắc bén, như thể anh muốn nhìn thấu tất cả những suy nghĩ từ biểu hiện của cô ấy, "Tôi chỉ không ngờ rằng cô và em họ của tôi rất tình cảm ..."

"Nếu không có đứa trẻ, rất hạnh phúc, phải không?"

Đứa trẻ, nó đi rồi sao!

Biểu cảm của Mộ Tư Nguyệt giật mình, và bàn tay phải cô đặt trên bụng, khẽ siết chặt.

Tề Duệ nhìn cô vẻ mặt ngạc nhiên, giọng điệu mỉa mai mạnh mẽ hơn. "Có phải bị chị gái cướp mất người yêu , bị đủ phương hãm hại đưa lên giường của tôi , hết thảy cô đều rất không cam lòng "

"Nhưng không cần phải quá tuyệt vọng. Tôi thấy rằng em họ của tôi vẫn còn tình cảm với cô. TNhân cơ hội thân thể yếu đuối , lấy một chút cảm tình từ nó , có thể nó sẽ quay lại với cô..."

"Đủ rồi!"

Mộ Tư Nguyệt đột nhiên hét lên, giọng nói lạnh lùng với sự tức giận.

"Tề Duệ, anh xem tôi là hạng người gì, đó là một sự cố ngoài ý muốn. Thật vinh dự khi tôi trở thành vợ của anh. Mọi người đều nghĩ vậy, tôi có nên biết ơn người đã hãm hại tôi không? Nhưng anh đã bao giờ hỏi tôi có sẵn lòng không hay chưa ...

"Tôi nói cho anh biết, tôi không chính là không nguyện ý! Nếu tôi có thể chọn, tôi không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh, tôi thà sống một cuộc sống bình thường ..."Mộ Tư Nguyệt nhìn lên trần nhà với cổ họng nghẹn ngào, cô cố gắng chặn ước mắt không để nó rơi xuống

"Không sai, tôi không muốn có đứa trẻ này, nó quá bất ngờ đối với tôi ..."

"... nhưng tại sao, tại sao lúc tôi bắt đầu chấp nhận sự tồn tại của nó, nhưng nó lại biến mất."

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng khi mất con, cô sẽ rất buồn. Trước đây, cô thậm chí còn nghĩ rằng nếu không mang thai đứa trẻ này, cô có thể không phải dính líu tới Tề Duệ, hoặc có thể chỉ là tình một đêm. , Nhưng bây giờ ...

Cô nhìn anh trước mặt anh, đôi mắt đẫm lệ và một chút oán giận, một lời phàn nàn về cuộc sống.

"Anh sinh ra xuất thân quyền quý, anh là niềm mơ ước của mọi người. Anh không cần phải làm việc chăm mà đã có tất cả mọi thứ. Những người như anh căn bản sẽ không hiểu. Những lúc phải nhịn ăn hai ngày để tiết kiệm , lo lắng mỗi khi ông chủ trả tiền lương không đúng hạn .... và trước mặt người khác luôn phải dè dặt khép nép.. hứng chịu mọi sự ủy khuất. "

"Tề Duệ, tôi với anh, căn bản không cùng một thế giới ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui