Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn

Editor: Rice ☘

Chính Tề Duệ cũng không biết mình làm sao, chỉ là ở trong biệt thự nhỏ ấm áp này, nhìn sinh vật ngây ngốc đối diện kia, chân bất giác đến gần cô.

Mộ Tư Nguyệt bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, đang định quay đầu lại, lại bị anh tự dưng túm lấy một phen, toàn bộ thân thể nhào vào trong ngực anh, ngước mắt lên, đôi môi mỏng đã hung hăng hôn xuống.

Mộ Tư Nguyệt trước đó bị anh chiếm tiện nghi qua vài lần, nhưng lần này lại có chút không giống.

Cánh môi dịu dàng chạm vào nhau nhẹ nhàng làm cho tim cô đập có chút cuồng loạn, giữa răng môi bọn họ còn có ngọt ngào của bánh ngọt tổ ong, thế nhưng làm cho cô cảm thấy không kháng cự... Có chút thích.

Thẳng đến khi khuôn mặt cô vì thiếu oxy mà nổi lên ửng đỏ, lúc này mới khẽ bĩu môi, "Đừng như vậy..." Tim có chút kỳ quái.

Anh cưới cô là bởi vì cô mang thai hài tử của anh, cô vẫn luôn rất rõ ràng, cho nên cô sẽ không thích anh, mà bên cạnh nam nhân như Tề Duệ tự nhiên có rất nhiều nữ nhân, sao có thể động tâm như vậy chứ.

"Đừng nói chuyện..." Thanh âm của anh mê ly khàn khàn, nhẹ nhàng nhu nhu, giống như dỗ dành cô.

Tề Duệ chưa bao giờ hưởng thụ cảm giác hôn môi như vậy, nữ nhân và tình dục chủ yếu là để phóng thích do áp lực quá lớn, lần nào cũng là vừa gấp vừa tàn nhẫn xong việc liền cắt đứt, nó giống như công việc bình thường vậy.

Nhưng không biết vì cái gì, anh thích hôn cô, chỉ là như vậy!

Mộ Tư Nguyệt bị anh từng chút một hôn nhẹ nhàng, có chút chống đỡ không nổi, trước đó khi anh quá cường thế cô sẽ phản kháng trước tiên, nhưng lần này thì khác...

Cốc, cốc, cốc

Cửa biệt thự truyền đến tiếng gõ cửa, thanh âm này lập tức phá vỡ sự hài hòa khó có được, "Có người đến! "Mộ Tư Nguyệt giống như là kẻ trộm chột dạ, đẩy mạnh anh ra.

Sắc mặt Tề Duệ không dễ nhìn lắm, giận dữ trừng mắt nhìn cửa lớn, chết tiệt, thật sự là biết chọn thời gian!

Chỉ chốc lát sau, cánh cửa được mở ra.

Ngoại trừ Tề lão gia tử còn có thể có ai công khai tiến vào như vậy, "Con làm sao lại ở chỗ này? "Lão nhân ngồi thẳng trên sô pha trong phòng khách, thanh âm già nua hỏi một câu, nhưng trong giọng nói không có nửa phần kinh ngạc.

Tề Duệ trừng mắt nhìn ông nội của mình, anh dám khẳng định lão đầu chết tiệt này là cố ý!

Ngước mắt lên ánh mắt sắc bén quét bốn góc trần biệt thự chằm chằm, nhất thời tức giận bốc khói, quả nhiên ở chỗ này lắp camera giám sát!

Tề lão gia tử ánh mắt thản nhiên quét qua sắc mặt đen như đáy nồi của Tề Duệ, trong con ngươi già nổi lên một tia đắc ý, ông đã sớm muốn giáo huấn đứa cháu bất hiếu này, lần này thù gì cũng báo về được rồi.

"Còn ngồi đó làm gì, còn không mau tới pha trà cho ta." Lão nhân có chút bất mãn nhìn về phía khuôn mặt thẹn thùng của Mộ Tư Nguyệt, không có chí khí! Nhanh như vậy đã bị nghiệt nợ này mê hoặc.

"À." Mộ Tư Nguyệt lập tức giậm chân hầu hạ.

"Vừa rồi các người ăn cái bánh ngọt gì, lấy chút lại đây..." Tề lão gia tử đối với sự nhu thuận của Mộ Tư Nguyệt tương đối hài lòng, sau này ông bắt lấy Mộ Tư Nguyệt, cũng không tin trị không được nghiệt nợ nhà ông.

"Ông nội, ông làm sao biết..." Mộ Tư Nguyệt thành thành thật thật đưa cho lão nhân một phần bánh ngọt tổ ong, tò mò hỏi.

Có lẽ là ánh mắt trong suốt của Mộ Tư Nguyệt quá thuần túy, Tề lão gia tử cắn một miếng bánh ngọt, chột dạ thiếu chút nữa bị nghẹn, khụ khụ khụ...

"Ông nội, ông ở trong nhà cháu dâu lắp camera giám sát, không sợ bị sét đánh sao?" Tề Duệ ngồi bên cạnh ông, hạ thấp thanh âm nghiến răng nghiến lợi hỏi ông.

Tề lão gia tử uống mạnh vài ngụm trà, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hợp tình hợp lý mở miệng, "Ta là lo lắng có người sẽ khi dễ nó, hừ, may mắn ta kịp đến..."

"Con không có khi dễ cô ấy!" Tề Duệ giận dữ trừng mắt nhìn ông nội mình, lão đầu này thích đối nghịch với anh.

Tề lão gia tử vẻ mặt nghiêm túc, ngẩng đầu nhìn về phía cánh môi Mộ Tư Nguyệt, "Đều bị ngươi cắn sưng lên, còn nói không bắt nạt nó. "

Lão nhân cố ý đem thanh âm nói có chút lớn, Mộ Tư Nguyệt da mặt không bằng tường đồng vách sắt Tề gia kia, trong nháy mắt đỏ bừng đỏ bừng, nhanh như chớp vọt vào phòng bếp trốn đi.

Lão nhân chết tiệt! Tề Duệ tức giận đến mặt đen, ông cố ý nói như vậy, lần sau Mộ Tư Nguyệt khẳng định sẽ không cho anh hôn.

"Uống trà xong, mau đi, đừng ở chỗ này vướng víu!"

"Cư nhiên muốn đuổi một ông già già yếu rời đi, biệt thự này trên danh nghĩa là ủa ta. A Đức, đây là ai, đuổi ra khỏi đây!" Tề lão gia tức giận hừ một tiếng, hướng quản gia tùy tùng phân phó một câu.

"Khu biệt thự Cảnh Viên thuộc dự án bất động sản tập đoàn DM&G bây giờ con sẽ đòi lại quyền sử dụng biệt thự này!"

"Cho rằng làm Tổng giám đốc tập đoàn DM&G mà có thể hù dọa ta, trên tay lão tử còn có 35% cổ phần, đại hội đồng cổ đông lần sau, ta nhìn ngươi khó chịu liền liên hợp với các cổ đông khác bãi nhiệm ngươi!"

"Vậy còn phải xem xem những cổ đông già kia có năng lực như vậy hay không..."

Mộ Tư Nguyệt ở góc nhìn hai gia tôn bên kia cãi nhau nhiệt tình ngất trời, đáy lòng buồn bực, bên ngoài truyền ra uy nghiêm lãnh lệ Tề lão gia tử, còn có Tổng tài âm lệ không có nhân tính Tổng giám đốc Tề, mẹ kiếp, trong nhà bây giờ chính là tình hình này.

"Hiện tại Duệ thiếu cùng lão gia tử tình cảm tốt hơn rất nhiều, Thiếu phu nhân thật sự là cảm tạ người." Đột nhiên quản gia đi đến bên cạnh cô, khó hiểu nói một câu.

Mộ Tư Nguyệt vẻ mặt mê mang, liên quan gì đến cô.

Quản gia nhìn đôi mắt trong suốt màu hổ phách của cô, chỉ là trong nháy mắt, cảm giác có chút quen thuộc, giống như là rất nhiều năm trước đã gặp qua.

Hơi giật mình một chút, bật cười mở miệng, "Trước kia Duệ thiếu không quá để ý tới lão gia tử, ít nhất hiện tại bọn họ có đề tài chung. "

Mộ Tư Nguyệt cũng không chú ý quản gia đánh giá mình khác thường, đáy lòng chửi bới, trêu chọc người Tề gia này chỉ có thể làm bia đỡ đạn.

"A Đức, không phải tôi đã nói đừng để Tề Duệ vào biệt thự này sao?" Cuối cùng Tề lão gia tử ngồi nửa tiếng đồng hồ bị bạn cờ gọi đi.

Quản gia mở cửa xe cho anh, cười trả lời, "Vệ sĩ Tề gia nào dám ngăn Duệ thiếu..."

"Cũng tốt, lần sau khi Tề Duệ tình thú nồng đậm, ta liền tới đây bắt gian..." Tề lão gia tử vừa nghĩ tới khuôn mặt thối của Tề Duệ, nhất thời tâm tình thoải mái.

Quản gia nghe nói như vậy, nhịn không được bật cười ra tiếng, nghĩ lại suy nghĩ một chút, "Trong khoảng thời gian này tính tình Duệ thiếu hình như tốt hơn rất nhiều. "

Ba! Tề lão gia tử có vẻ có chút kích động, vỗ mạnh một cái xuống ghế xe.

"Nghiệt nợ mấy năm nay vẫn không chịu uống thuốc, gần đây tự dưng mắng Mộ Tư Nguyệt khóc nhiều lần, còn nói tính tình nó tốt hơn rất nhiều, ta thấy nó bệnh càng thêm nghiêm trọng."

Tuy rằng là tức giận mắng, bất quá lời nói đến cuối cùng, ngữ khí Tề lão gia tử kia không kìm nén được thương cảm.

Quản gia ngược lại không cho rằng như vậy, "Có thể là Duệ thiếu tương đối để ý cô ấy, nếu không với tính cách của Duệ thiếu anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng tức giận. "Cũng giống như ông."

Tề lão gia tử nổi danh trên thương trường, đó cũng chính là bởi vì ông cường thế trầm ổn, nhưng có ai biết, Tề lão gia tử cả ngày bị cháu trai duy nhất trong nhà ông làm cho tức giận mắng to, cũng chỉ là quan tâm.

Đôi mắt già của Tề lão gia tử nhìn ra ngoài cửa sổ xe, suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, hỏi ngược lại, "A Đức, ngươi có cảm thấy đôi mắt Mộ Tư Nguyệt kia rất quen thuộc hay không..."

......

"Cô đang nấu gì vậy?" Tề Duệ có hứng thú nhìn Mộ Tư Nguyệt ở trong phòng bếp giày vò, bên cạnh là một nồi canh cá ngon, thoải mái múc một chén cho mình.

Mộ Tư Nguyệt xông tới, một tay che chở cho canh của cô, "Này, này, đừng ăn vụng, đây là tôi muốn mang đến bệnh viện cho Phong Ca. "

"Cô nấu đồ cho người khác!" Tề Duệ buông bát xuống, ánh mắt lộ ra sát khí trừng cô, "Đây là của tôi, không được cho người khác! "

Mộ Tư Nguyệt thấy anh để ý như vậy, nhất thời có chút khẩn trương, ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm anh, "Tề Duệ, anh thích đồ tôi nấu như vậy sao? "

Tề Duệ nhìn khuôn mặt chủ động kề sát vào mặt mình, không hiểu sao có chút giật mình.

"Tề Duệ, anh mau nói, anh có phải thích không?" Mộ Tư Nguyệt vẻ mặt hưng phấn, lắc lắc cánh tay anh.

Nhìn con ngươi trong suốt của cô chớp chớp chờ mong, nhất thời khuôn mặt lạnh lùng của Tề Duệ hiện lên một chút đỏ ửng cực nhjat, nhỏ giọng nói hai chữ, "Thích..." Nói xong, lập tức quay đầu đi.

"Anh thực sự thích chúng sao?" Mộ Tư Nguyệt nghe vô cùng kích động, hoàn toàn không chú ý trên khuôn mặt anh đỏ ửng bất thường.

"Vậy nồi canh này của tôi để lại cho anh, Phong Ca lần nào cũng đều ghét bỏ đồ tôi nấu."

Mộ Tư Nguyệt rất nhanh liền buông anh ra, một bên vừa thu thập vừa nói chuyện với anh, "Tôi đi ra ngoài một lát, anh ở lại trông nhà, hầm bào ngư kia trên mạng dạy cần phải để lửa nhỏ hầm, chúng ta tối nay có thể nếm thử. "

Ở lại trông nhà? Lời này Tề Duệ nghe có chút kỳ quái.

Mộ Tư Nguyệt những lời này nói rất thuận miệng, Tề Duệ cư nhiên tán dương trù nghệ của cô, trong nháy mắt cô liền phân loại Tề Duệ là đồng minh thân mật, phảng phất những kiêng kỵ anh trước đó biến mất, ừm, cô vốn là người không nhớ dai.

"Tôi đi cùng cô." Thấy cô ra ngoài, Tề Duệ ngữ khí không được tự nhiên mở miệng.

"Anh còn không lái xe tới đây, anh đi làm gì?" Mộ Tư Nguyệt thay giày, rất tự nhiên phản bác.

Tề Duệ trừng mắt nhìn ót cô, không hiểu sao giận dữ, "Tôi đi không được sao! "Cô có phải rất vui khi không ở cùng tôi đúng không?"

Mộ Tư Nguyệt cứng ngắc quay đầu, bừng tỉnh, tên này nhà mình chính là Đại ma vương, sao có thể nhất thời sơ suất coi anh là đồng bạn đây.

Cuối cùng hai người bọn họ gọi taxi, Mộ Tư Nguyệt cảm thấy khuôn mặt âm trầm của Tề Duệ, một chút cũng không giống như đi bệnh viện thăm bệnh nhân, càng giống đi chém người.

"Người bạn kia có phải là con gái duy nhất của Phong gia thành phố C không?" Tề Duệ thấy Mộ Tư Nguyệt rụt cổ định ngồi xa anh một chút, lập tức bất mãn đưa tay kéo cô trở về.

Chóp mũi Mộ Tư Nguyệt đập vào lồng ngực cường tráng của anh có chút đau đớn, xoa xoa mũi, ngược lại đã quen thuộc bị anh ôm ấp, không có phản kháng, thẳng thắn nói, "Đúng vậy, Phong Ca là con gái duy nhất Phong gia, người có tiền đó. "

Tề Duệ đưa tay trực tiếp nắm lấy khuôn mặt cô, "Bây giờ không phải cô còn có tiền hơn sao? "

Mộ Tư Nguyệt theo bản năng nhìn về phía bụng mình, ý anh là nói cô hiện tại mang thai đứa nhỏ này, người thừa kế Tề gia rất quý giá.

"Thật ra làm người có tiền cũng không tốt, Phong Ca ở nhà tuyệt đối không vui." Mộ Tư Nguyệt lẩm bẩm một câu.

Tề Duệ thấy đáy mắt cô thương cảm, có chút bất mãn, "Cô để ý cô ta như vậy? "

"Tình cảm bạn đời của tôi và Phong Ca mười mấy năm, không ai có thể lay động."

"À." Tề Duệ ý vị không rõ khẽ nga một tiếng, lập tức hỏi ngược lại, "Mộ Tư Nguyệt, vậy cô có biết trượng phu của Phong Ca nhà cô là ai không? "

"Cái gì!" Mộ Tư Nguyệt vẻ mặt kinh ngạc, "Phong Ca kết hôn khi nào! Làm sao tôi có thể không biết! "

"Xem đi, người ta không coi cô là gì cả, chuyện lớn như vậy cũng không nói cho cô biết, " Tề Duệ chậm rãi mở miệng, "Mộ Tư Nguyệt, đừng cả ngày nhớ thương người ngoài, trong nhà cô còn có chồng con. "

"Vậy anh nói cho tôi biết, chồng Phong Ca là ai?"

"Nam nhân kia cô cũng đã gặp qua..." Tề Duệ cố ý nói đến một nửa.

"Tôi không nhớ rõ, anh nhanh chóng nói cho tôi biết, chuyện liên quan đến nửa đời sau hạnh phúc của bạn tôi." Mộ Tư Nguyệt có chút lo âu, kéo cánh tay anh.

Tề Duệ thấy cô vào bẫy, đôi môi mỏng nhếch lên cười yếu ớt, có chút gian trá, "Tiếp tục cầu xin tôi, có lẽ tôi sẽ nói cho cô biết..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui