Editor: Rice ☘
Tề Duệ nhìn thấy ánh mắt khác thường của Phong Ca, đảo mắt nhìn cô nhiều hơn một chút.
"Tư Nguyệt, vẫn rất thông minh, mỗi lần tôi có việc muốn giấu diếm Tư Nguyệt, đều sẽ bị cô ấy phát hiện..." Trên mặt Phong Ca mang theo nụ cười, thanh âm nhẹ nhàng lại nói ý vị không rõ ràng.
Đồng tử Tề Duệ khẽ siết chặt, nhìn nữ nhân đang kích động chơi bài trong lòng mình, Mộ Tư Nguyệt đang một lòng một dạ đánh bạc kiếm lợi không để ý tới bọn họ nói chuyện.
"Này, này, Mộ Tư Nguyệt cô cho bọn tôi chút mặt mũi được không, cô xem chúng tôi đều thua đến mức muốn lột quần lót!"
Sở Phi Phàm nhìn mình ngân hoa ào ào chảy ra ngoài, thịt cực kỳ đau, hơn nữa còn thua một nữ nhân, một nữ nhân thoạt nhìn thuần lương vô hại.
"Không cần quần lót, quần lót các người size nhỏ, thắng đem về Tề Duệ cũng không mặc được..." Mộ Tư Nguyệt mặt đơ trả lời một câu, tiếp tục hạ hắn anh.
Sở Phi Phàm hai mặt nhìn nhau một hồi lâu, trong nháy mắt nở nụ cười lớn, "Mẹ kiếp, Tề Duệ, vợ cậu đối với mã số của cậu tương đối hiểu rõ, ha ha ha..."
Biểu tình nghiêm túc của Tề Duệ và Phong Ca cũng theo khóe môi nhếch lên, Mộ Tư Nguyệt quả thật rất chọc cười.
"Mộ Tư Nguyệt, cô..." Tề Duệ cúi đầu, vốn muốn nói gì đó với cô.
Nhưng lúc này, cửa bị người gõ vài cái, lập tức quản lý câu lạc bộ bước nhanh vào, cung kính khom lưng nói với Tề Duệ một câu, "Duệ thiếu, An tiểu thư nói có việc gấp tìm ngài. "
Một câu An tiểu thư làm cho mọi người ở đây không khỏi giật mình một chút, trước kia nữ nhân thường xuyên theo bên cạnh Tề Duệ chính là An tiểu thư, An Dĩ Nhu.
Mộ Tư Nguyệt giống như là không nghe thấy, tiếp tục cúi đầu chơi bài, ném một lá bài lớn ra ngoài.
Sở Phi Phàm lại gào thét một trận, "Mộ Tư Nguyệt, cô còn là nữ nhân sao, tình địch của cô đều đã đánh tới rồi, cô còn có tâm tư đánh bạc..."
"Đừng nói nhiều như vậy, đưa tiền!" Mộ Tư Nguyệt vẻ mặt không thèm để ý, buông tay tiếp tục đòi nợ.
"Để cho cô ta vào." Thanh âm Tề Duệ lạnh đi vài phần.
An Dĩ Nhu mặc một chiếc váy quá đầu gối màu trắng, áo khoác phối với bộ âu phục nhỏ tay áo màu vàng nhạt, nghiêng nghiêng tùy ý khoác lên người, trên mặt mang theo nụ cười yếu ớt, cử chỉ tao nhã, thiếu đi ba phần diễm lệ tuyệt sắc trên màn ảnh, nhìn càng thêm thanh thuần ngọt ngào.
"Chào mọi người." Thanh âm của An Dĩ Nhu ngọt ngào, rất tự nhiên chào hỏi bọn họ một câu.
Mấy vị ăn chơi ăn chơi ở đây đều biết cô, nhao nhao chào hỏi cô, bình thường An Dĩ Nhu vẫn luôn ngồi bên cạnh Tề Duệ, nhưng lần này ánh mắt cô chuyển hướng đến Tề Duệ, nụ cười trên mặt lại dừng lại, anh cư nhiên dẫn cô ta đến tầng cao nhất?
Bầu không khí vốn náo nhiệt bởi vì An Dĩ Nhu đột nhiên đến mà có chút kỳ quái, Mộ Tư Nguyệt ngước mắt nhìn thoáng qua An Dĩ Nhu, "Chào." Cô nói một cách thản nhiên.
Đuôi lông mày Sở Phi Phàm nhướng lên, nhìn về phía Tề Duệ, Tề Duệ vẫn mặt không chút thay đổi, bất quá bàn tay ôm eo Mộ Tư Nguyệt lại chợt thắt lại, hại Mộ Tư Nguyệt trên thắt lưng có chút đau.
"Tiểu An, cô ngồi bên tôi." Sở Phi Phàm cười hì hì nói, lập tức đưa bài trên tay cho cô, "Giúp tôi đánh bài, ngăn cản Mộ Tư Nguyệt..."
"Chị dâu đêm nay đại khai sát giới..."
"Xong rồi, chỉ còn lại có một cái quần lót, bất quá bị chị dâu ghét bỏ..."
"Chị dâu, hiện tại chị muốn tiền không có, tôi chỉ có một cái mạng tiện, nếu không chị cầm đi..."
An Dĩ Nhu nghe thấy mấy vị công tử bình thường ngạo mạn trước mắt này, cư nhiên hướng mộ Tư Nguyệt một tiếng hô tự nhiên như vậy, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
"Mộ Tư Nguyệt, đêm nay cô vận khí tốt như vậy, không bằng chúng ta chơi lớn một chút..." Sở Phi Phàm trên mặt giương lên nụ cười tà ác.
Mấy vị còn lại lập tức thầm nghĩ, mấy đại nam nhân bọn họ thua một tiểu nữ nhân, nói ra quá mất mặt, vì thế chật vật dụ dỗ Mộ Tư Nguyệt vào bẫy.
"Được." Mộ Tư Nguyệt không chút suy nghĩ, lập tức đáp ứng.
"Lát nữa thua, tôi sẽ không cứu cô."
Tề Duệ thấy mấy người bọn họ làm quen Mộ Tư Nguyệt nhanh như vậy, cũng tùy ý bọn họ nháo, cúi đầu ở Mộ Tư Nguyệt bên tai trêu chọc một câu, giọng điệu kia rõ ràng chuẩn bị nhìn cô xui xẻo.
"Không có việc gì, tôi không cần anh cứu." Mộ Tư Nguyệt ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngây thơ trả lời một câu.
Tề Duệ nhìn vẻ mặt ngây thơ của cô, nhưng lời nói của cô nghe vào trong tai, lại làm cho anh có chút khó chịu.
Phong Ca gả cho Thẩm Diệu Thiên đã bốn năm, tuy rằng cô rất ít khi cùng Thẩm Diệu Thiên đi ra ngoài, bất quá cũng gặp qua Tề Duệ nhiều lần, biết Tề Duệ nam nhân này cùng người họ An kia ái muội không rõ, hơn nữa Tề Duệ cá tính âm lệ vô tình.
Hiện tại nhìn thấy biểu tình rõ ràng bị Mộ Tư Nguyệt làm cho tức giận đến đen chìm khó chịu của hắn, Phong Ca nhất thời có chút kinh ngạc.
"Đã định, nửa đường không thể đổi ý..." Sở Phi Phàm cười âm trầm.
"Lần này chúng ta chơi đơn giản một chút, rút một lá bài, nói thật hay mạo hiểm. Nhưng mỗi lần đều phải cởi một món đồ..."
Mộ Tư Nguyệt trực giác Tề Duệ đám trư bằng cẩu hữu này chính là muốn liên minh hại cô, biểu tình có chút do dự, trong đó có một nam nhân nhảy dựng lên nói, "Vô luận ai thua, mỗi một lần chơi đều phải cống hiến cho chị dâu một trăm vạn. "
Sự cám dỗ tiền bạc trần trụi!
Mộ Tư Nguyệt hai tròng mắt lóe lên ánh sáng, có chút kích động, "Vậy tôi chẳng phải là giống như tú bà, các người chơi một lần, tôi liền có thể thu tiền. Tôi có chút ngại. "
Ánh mắt mọi người bất giác nhìn về phía Tề Duệ: "......" Duệ thiếu tuyển lão bà phẩm vị thật sự là độc đáo.
Mà Tề Duệ nhìn nữ nhân trong ngực, trên khuôn mặt lạnh lùng cũng có thêm một phần ý cười.
An Dĩ Nhu nhìn nụ cười nhạt trên mặt Tề Duệ, đáy lòng dâng trào cảm xúc phức tạp. Mộ Tư Nguyệt này không giống như cô tưởng tượng...
Tất cả mọi người ngồi vây quanh, ngay cả ca sĩ An Dĩ Nhu hòa phong cũng cầm bài, đối tượng công kích chủ yếu của bọn Sở Phi Phàm chính là Mộ Tư Nguyệt, nhưng mà sau một vòng, người thua đầu tiên lại là Sở Phi Phàm.
"Vận khí của tôi sao lại suy như vậy."
"Một lời đã định, không thể nửa đường đổi ý." Mộ Tư Nguyệt cười đắc ý.
"Tôi chọn đại mạo hiểm." Sở Phi Phàm tức giận hừ một tiếng, bộ dáng không sao cả, lão tử thua được.
Mộ Tư Nguyệt chỉ vào một nam nhân bên trái Sở Phi Phàm, phun ra ba chữ, "Cưỡng hôn anh ta. "
Bọn họ nhất thời cũng không kịp phản ứng, lập tức một trận ồn ào cười to, "Chị dâu, chị quá tàn nhẫn. "
"Mẹ kiếp, cùng loại với Tề Duệ, đều đặc biệt có thù tất báo..."
Hai đại nam nhân hai mặt nhìn nhau, Sở Phi Phàm nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Mộ Tư Nguyệt, nói thẳng nhất định sẽ trở về trả thù, hôn xuống, tất cả mọi người đều cười nghiêng ngả.
Nhưng Sở Phi Phàm báo thù không thành, lại thua ba lần, anh bắt đầu cảm thấy sinh vật Mộ Tư Nguyệt này rất tà môn.
"Tiểu An, cô nũng nịu như vậy, tôi cũng ngượng ngùng xuống miệng." An Dĩ Nhu thua một lần, Sở Phi Phàm rốt cục có cơ hội nhìn người khác xui xẻo, nhất thời kích động kêu to.
An Dĩ Nhu cởi áo khoác tây trang nhỏ trên người ra, trên mặt vẫn cười chuẩn như trước, "Sở thiếu, tôi chọn lời thật lòng. "
Ánh mắt tà ác của Sở Phi Phàm trừng mắt nhìn Mộ Tư Nguyệt một cái, âm trầm mở miệng, "Tiểu An, nam nhân đầu tiên của cô là ai vậy? "
Nguyên bản tất cả mọi người đều không quá chú ý, nhưng Sở Phi Phàm vừa nói lời này, nhất thời đều tỉnh táo lên.
Ngay cả Mộ Tư Nguyệt cũng tò mò liếc cô một cái, ánh mắt An Dĩ Nhu lại rơi vào trên người Tề Duệ, khuôn mặt trắng nõn có chút thẹn thùng, "Là Duệ thiếu. "
Sở Phi Phàm giống như đã sớm biết, vốn là muốn nhìn biểu tình xấu hổ, tức giận của Mộ Tư Nguyệt, nhưng Mộ Tư Nguyệt cũng không có nửa điểm khác thường.
Bạn gái cũ của Tề Duệ ở ngay trước mắt cô, cô thật sự không để ý chút nào?
Sau khi chơi mấy vòng, chi phiếu trên tay Mộ Tư Nguyệt dần dần tăng lên, mà sắc mặt Tề Duệ lại âm trầm đi xuống từng chút một.
Đúng vậy, Tề Duệ trước khi kết hôn đã cảnh cáo Mộ Tư Nguyệt, nói cô không có quyền can thiệp vào cuộc sống của anh, nhưng hiện tại thấy vẻ mặt cô không sao cả, lại không hiểu sao lại rất tức giận.
Mộ Tư Nguyệt
"Cô có gian lận không đó!" Sở Phi Phàm nhịn không được đưa ra kháng nghị.
Mộ Tư Nguyệt nhìn về phía thân trên trơn bóng của Sở Phi Phàm, cười đến mức trộm hề, chỉ vào quần anh, "Cởi ra. "
"Chị dâu, chị quá tàn nhẫn."
Sở Phi Phàm chưa bao giờ mất mặt như vậy, cởi thắt lưng ra, khuôn mặt có chút ửng đỏ, từng chút từng chút cởi quần ra, người bốn phía lại từng đợt ồn ào.
"Chị dâu, vận khí đêm nay của chị cũng quá tốt, chị xem ngay cả Tề Duệ cũng thua một vòng." Rút quỷ bài vốn không cần chỉ số thông minh, toàn bộ đều dựa vào vận khí.
Mộ Tư Nguyệt thấy bọn họ oán khí ngút trời, quay đầu liếc nhau với Phong Ca, Phong Ca đang nhịn cười, đám người này thật sự coi Mộ Tư Nguyệt là thỏ trắng, cho dù Mộ Tư Nguyệt cá tính giống thỏ, cô cũng là thỏ biến dị.
"Ông trời mở mắt rồi!" Sở Phi Phàm kích động đến mức không thể kiềm chế được, "Mộ Tư Nguyệt, cô nói đi, cô muốn chết như thế nào! "
Rất trùng hợp, Mộ Tư Nguyệt vòng tiếp theo thật sự rút trúng quỷ bài, điều này làm cho bọn họ đều cảm giác vô cùng quỷ dị, tiểu nữ nhân này không phải là nhường bọn họ chứ, đây chẳng phải là càng thêm mất mặt mũi.
Nhưng Sở Phi Phàm mặc kệ, chuyện mặt mũi kia đã không còn quan trọng, quan trọng là phải trả thù.
Bởi vì là vào mùa thu, cho nên Mộ Tư Nguyệt cũng khoác một chiếc áo khoác nhỏ, vẻ mặt cô thong dong nhìn về phía khuôn mặt khổ đại cừu thâm của Sở Phi Phàm, "Ừm, tôi chọn đại mạo hiểm. "
Bọn Thẩm Diệu Thiên cười khẽ, Mộ Tư Nguyệt này rất thông minh, biết Tề Duệ ở chỗ này, bọn họ khẳng định không dám làm bậy.
Chẳng lẽ muốn cho Mộ Tư Nguyệt đi cưỡng hôn nam nhân khác? Vậy sẽ bị Tề Duệ lăng trì.
"Mộ Tư Nguyệt ngươi liền bày ra một chút công lực trêu người của cô đi."
"Tôi sẽ không." Mộ Tư Nguyệt vẻ mặt mơ hồ.
"Không thì đem toàn bộ số tiền cô thắng đếm nay, toàn bộ trả lại cho chúng tôi."
"Sở Phi Phàm, anh quá lừa gạt, đây là của tôi!" Mộ Tư Nguyệt nghiêm mặt, bộ dáng thủ tài nô, nhìn quanh một vòng, tìm một nam nhân dễ đỏ mặt hẳn là tương đối dễ dàng thành công.
"Cô đang nhìn đi đâu..." Thanh âm quen thuộc trầm thấp bên cạnh vang lên bên tai cô.
Mộ Tư Nguyệt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đáy mắt Tề Duệ lộ ra sát khí, làm cho cô cẩn thận run lên một chút, trước mặt anh chủ động trêu chọc nam nhân, đó chính là muốn chết.
"Tề Duệ, cứu tôi..." Mộ Tư Nguyệt xoay người, hai tay quấn lấy thắt lưng anh, đôi mắt to trong suốt sáng quắc nhìn chằm chằm anh, hạ thấp thanh âm mang theo cầu xin.
Tề Duệ thấy tốc độ biến sắc của cô cực nhanh, nhất thời có chút giật mình, trong nháy mắt, thanh âm lạnh lẽo, "Vừa rồi ai nói không cần tôi cứu. "
Bàn tay nhỏ bé của Mộ Tư Nguyệt gãi trên thắt lưng anh, khuôn mặt trắng nõn dán vào cổ anh, tiếp tục cầu xin anh, "Tề Duệ, tôi là lão bà của anh, sao anh có thể thấy chết không cứu được. "
Cái gì chí khí, mấy thứ này đều là hư, chi phiếu đã đến tay cô, liền đừng hòng trở về!
Thanh âm của Mộ Tư Nguyệt mềm mại nhu nhu, không giống với thanh âm của An Dĩ Nhu, thanh âm của cô trời sinh có chút mềm mại, mang theo ngây thơ mềm nhũn, mềm nhũn đến trong lòng.
Tề Duệ đột nhiên đại não có chút mơ hồ, cố nén xúc động trong lòng, vẫn lạnh lùng như trước, "Không cứu. "
"Điều kiện gì cũng được..." Mộ Tư Nguyệt lý trí đàm phán với anh.
Tề Duệ cúi đầu nhìn nữ nhân treo trên người mình, thanh âm có chút khàn khàn, "Hôn tôi..." Vừa nói ra miệng, anh liền có chút hối hận, đây không phải là chứng minh mình đối với cô có xúc động, chết tiệt.
"Được." Mộ Tư Nguyệt đáp ứng rất dứt khoát, bình thường bị anh hôn thành thói quen, hôn một cái mà thôi, sẽ không thiếu một miếng thịt, ngẩng đầu lên, bĩu môi nhỏ nhắn, nghiêm túc hôn anh.
Nhưng đồng tử Tề Duệ khẽ mở, nhìn cánh môi đỏ tươi của cô, từng chút từng chút áp sát mình, không hiểu sao tim đập có chút nhanh, trong lúc bối rối, khuỷu tay phải đẩy cô một cái.
Mộ Tư Nguyệt di chuyển thân thể xuống, lại thẳng tắp hôn về phía yết hầu anh, cổ họng đối với nam nhân mà nói càng thêm mẫn cảm, thân thể Tề Duệ có chút cứng đờ, bất giác nuốt nước miếng.
"Tề Duệ, anh... Anh đỏ mặt! "