Phụng Tử Thành Hôn - Tiên Thê Không Được Trốn




Editor: Rice 🍀

Ngày mai chính là Trung thu, khắp nơi Tề gia đều treo đèn lồng nhiều màu sắc, không khí vô cùng vui vẻ.

"Tề Duệ đâu?" Sáng sớm, Mộ Tư Nguyệt từ dưới lầu chạy nhanh xuống, thanh âm có chút vội vàng hỏi quản gia.

"Nghĩ thông rồi? Còn biết phải quan tâm đến chồng mình." Tề lão gia tử vừa dùng xong bữa sáng, đang uống trà.

Mộ Tư Nguyệt buồn bực nhìn thoáng qua lão nhân, "Ông nội, tối hôm qua Tề Duệ có chút không thoải mái, sáng nay nhìn anh ấy có ổn không, có phải anh ấy bị bệnh hay không? "

"Rất bình thường." Tề lão gia tử nghiêm mặt suy nghĩ một chút, tức giận hừ một tiếng, "Nghiệt nợ, sáng sớm đã chém 20% ngân sách dự án của cô nó, hại ta bị mấy đứa cháu này làm phiền chết. "

Quản gia ở một bên mỉm cười bổ sung một câu, "Duệ thiếu, cậu ấy vẫn luôn làm việc trong thư phòng từ 4 giờ sáng, có thể là do kì nghỉ Trung thu sắp tới, nên mấy ngày nay cậu ấy đều tương đối bận rộn."

"Tề Duệ tư bản gia này cũng rất không dễ dàng..." Mộ Tư Nguyệt nhỏ giọng lắp bắp, bất quá nhớ tới tối hôm qua nhìn anh mệt mỏi, biểu tình lại có chút không được tự nhiên.

"Có chuyện gì vậy? Lo lắng về công việc nặng nề của chồng sao, muốn giúp nó sao? Tề lão gia tử liếc mắt nhìn cô một cái, lập tức chậm rãi mở miệng, "Con an phận một chút, đừng chọc nó, phỏng chừng nó sẽ rất cảm kích con. "

Mình có chọc gì anh ta chứ...

Mộ Tư Nguyệt tức giận nhìn Tề lão gia tử, cô rốt cục cũng biết Tề Duệ kia miệng lưỡi ác độc, thì ra là bị lão đầu này thấm nhuần tai mắt dạy hư.

Tề Duệ thật sự rất bận rộn, bình thường năm giờ chiều anh sẽ về nhà, nhưng hôm nay quản gia nói nhận được điện thoại báo về rằng Tề Duệ không về nhà ăn cơm tối, còn phải ở lại công ty tăng ca.

"Ông nội, con đi ra ngoài một chuyến."

"Muốn đến công ty bồi nó tăng ca?" Đôi mắt già của Tề lão gia tử sáng ngời, đang muốn biểu dương cô, nhưng Mộ Tư Nguyệt lắc đầu, "Con về biệt thự Cảnh Viên lấy vài thứ. "

"Hừ! Chồng mình vì nuôi gia đình mà mệt mỏi, thân làm vợ cũng không biết phải quan tâm quan tâm đến người ta! "

"Cho dù con có đi qua công ty cũng sẽ bị anh ta đuổi về thôi..." Mộ Tư Nguyệt nhỏ giọng oán giận một câu, cầm túi xách lên, ngồi vào trong xe liền nhanh chóng rời đi.


Kỳ thật Mộ Tư Nguyệt cũng không tính là không biết quan tâm đến nam nhân nhà cô, cô biết Tề Duệ không thích ăn bánh trung thu, anh nói chúng quá ngọt, bất quá hình như anh rất thích ăn bánh ngọt tổ ong cô nướng, trở về biệt thự Cảnh Viên lấy chút nguyên liệu nấu ăn, ngày mai làm cho anh chút "bánh trung thu tổ ong".

"An Dĩ Nhu?" Lúc trở về, xe chậm rãi chạy qua khu mua sắm, Mộ Tư Nguyệt nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lại có chút ngoài ý muốn nhìn người phụ nữ đang đứng ở ven đường.

"An Dĩ Nhu hôm nay hình như... tâm trạng rất tốt? "Quả thực giống như một người phụ nữ hạnh phúc được tình yêu làm dịu.

"Dừng xe." Mộ Tư Nguyệt hướng tài xế hô một tiếng, xe cũng vững vàng dừng ở bên đường.

Mộ Tư Nguyệt tò mò hạ cửa sổ xe, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm An Dĩ Nhu trên lề đường, cô ta giống như đang chờ người.

"Cô ấy đang chờ ai?"

Bình thường Mộ Tư Nguyệt sẽ lười để ý tới, nhưng họ An này chính là tình địch của cô, đúng như ông nội nói đây là địch nhân, bây giờ cô ta lại mang một bộ dáng ngọt ngào hạnh phúc, không phải lại cùng Tề Duệ thông đồng một chỗ chứ.

Nghĩ tới đây, biểu tình Mộ Tư Nguyệt cũng có chút rầu rĩ không vui, vốn Tề Duệ cùng người nào đó có gian tình, cô sẽ không để ý, nhưng bây giờ lại... có một chút quan tâm.

Chỉ chốc lát sau, một người đàn ông mặc âu phục màu trắng quý giá, dáng người cao gầy đi về phía An Dĩ Nhu.

Tuy rằng Mộ Tư Nguyệt chỉ có thể nhìn bóng dáng của nam nhân kia từ xa, bất quá nhìn quần áo cùng phong thái của nam nhân này, khẳng định hắn chính là công tử nhà giàu.

"An Dĩ Nhu có người đàn ông khác rồi? Ngày hôm qua không phải còn thề son sắt nói mình cùng Tề Duệ tình thâm nghĩa trọng sao? "Mộ Tư Nguyệt có chút không rõ, nghĩ lại, có chút giật mình.

"... Có vẻ như người đàn ông mặc bộ đồ màu trắng đó

Không đơn giản. "

Ít nhất xuất thân và năng lực của nam nhân này khẳng định có thể ngang hàng với Tề Duệ, nếu không nữ nhân An Dĩ Nhu này sao có thể cười đến mức lòng xuân nhộn nhạo.

Nếu đã không phải là thông đồng với người đàn ông nhà mình, Mộ Tư Nguyệt cũng không còn hứng thú xem, phất phất tay với tài xế, xe tiếp tục đi về phía trước.

Bất quá khi xe đi ngang qua bên cạnh An Dĩ Nhu, Mộ Tư Nguyệt rõ ràng nghe được thanh âm mềm mại lấy lòng của An Dĩ Nhu, hướng người đàn ông kia gọi một câu, "... Dung Tây. "


Dung Tây? Đó có phải là tên của người đàn ông đó không?

Mộ Tư Nguyệt quay đầu nhìn bọn họ nhiều hơn một chút, không hiểu sao cô cảm thấy bóng lưng người đàn ông này có chút quen thuộc, cảm giác như cô đã gặp qua anh.

Đôi mi thanh tú nhíu chặt, lẩm bẩm, "Mình nhất định đã từng gặp qua anh ta, nhưng như thế nào lại không nhớ được..."

...

Trở lại Tề gia, Mộ Tư Nguyệt cùng Tề lão gia tử dùng hết bữa tối, Tề Duệ vẫn không trở về.

Mộ Tư Nguyệt ở trong phòng bếp chuẩn bị 'bánh trung thu tổ ong' ngày mai, lăn lộn nửa tiếng đồng hồ, liền trở về phòng ngủ tắm rửa, nhưng lăn qua lăn lại trên giường hết lần này tới lần khác vẫn không buồn ngủ.

"Mười giờ rồi, còn chưa trở về." Mộ Tư Nguyệt nhìn chằm chằm đồng hồ trên vách tường, có chút ngẩn người.

Quay đầu ánh mắt nhìn thoáng qua điện thoại di động của mình, có nên gọi điện thoại cho anh ta?

"Nhưng vạn nhất lại giống như lần trước nghe được tiếng thở dốc ái muội, chẳng phải sẽ rất xấu hổ..." Mộ Tư Nguyệt nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, quyết định không gọi cho anh, hơn nữa cho dù là Tề Duệ nghe máy, cô cũng không biết phải nói cái gì.

Chẳng lẽ nói thẳng ra, tại sao anh lại về nhà muộn như vậy.

Nhưng Tề Duệ có khả năng sẽ lạnh lùng trả lời một câu, chuyện của tôi cô không quản được.

"Đá thối, đá chết!!"

Mộ Tư Nguyệt cầm gối Tề Duệ ném xuống sàn nhà, nhớ tới tiếng thở dốc mập mờ ngày đó lúc gọi điện thoại cho anh, tâm tình cũng có chút không thể bình tĩnh, đạp mấy cước vào gối đầu của anh để trút giận.

Mộ Tư Nguyệt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn ánh đèn lóe lên mừng ngày lễ, ngực lại rầu rĩ rất không thoải mái, "Còn chưa trở về, công ty bận rộn như vậy sao..."

"Cô đang làm gì vậy?"

Mười hai giờ đêm, Tề Duệ vừa về đến nhà, trực tiếp tới thư phòng, nhưng anh vừa mở cửa, lại thấy Mộ Tư Nguyệt đang nghiêm túc ngồi trên sô pha, dùng máy tính của anh xem video gì đó.


Tề Duệ nhíu mày, sải bước đi về phía cô, "Mau đi ngủ cho tôi! "

Bàn tay to đang muốn khép laptop lại, Mộ Tư Nguyệt lại nhảy dựng lên, kéo anh lại, "Không cần, tôi đang xem. "

Tề Duệ bị cô ôm cánh tay, anh vừa từ bên ngoài trở về thân thể có chút lạnh lẽo, mà Mộ Tư Nguyệt thân thể ấm áp, bị cô ôm như vậy đáy lòng có thêm một phần ấm áp.

"Xem cái gì, cũng chỉ là một ít camera giám sát." Tề Duệ nghiêm mặt giáo huấn cô, "Cô không có việc gì chạy tới thư phòng của tôi làm cái gì, trở về phòng ngủ! "

Mộ Tư Nguyệt biểu tình có chút không được tự nhiên.

Mười giờ, lúc đó cô sững sờ không ngủ được, sau khi lăn vài vòng trên giường, quyết định chạy đến thư phòng tìm xem có đồ dùng cá nhân khi còn bé của Tề Duệ hay không, lén lút tìm một hồi lâu, lại đối với những video giám sát trên mặt bàn của anh nổi lên tò mò.

"Tề Duệ, người đàn ông trong màn hình này hình như có chút kỳ quái." Mộ Tư Nguyệt hiếu kỳ, chỉ vào một người đàn ông mặc âu phục đi giày da trên màn hình máy tính.

"Hắn có ba chân hay gì?" Tề Duệ không muốn để ý tới cô, một tay xách cô lên, chuẩn bị ném về phòng ngủ.

Mộ Tư Nguyệt lại có chút cố chấp, gắt gao nằm sấp trên sô pha không chịu di chuyển, ngẩng đầu lên nghiêm túc nói cho anh biết.

"Anh xem, anh nhìn giỏ hàng trên tay người đàn ông này, những thứ anh ta mua đều là hàng giảm giá, hơn nữa toàn bộ đều là mặt hàng thiết yếu trong cuộc sống."

"Vậy thì thế nào?" Tề Duệ thấy cô nằm sấp trên sô pha co lại thành một đoàn trông rất ngu xuẩn, nhất thời tức giận.

"Người đàn ông này một thân hàng hiệu, cho dù anh ta đến siêu thị mua hàng hóa, cũng không nên chọn mấy thứ này." Mộ Tư Nguyệt biểu tình có chút nghiêm túc, bổ sung một câu, "Tôi cảm thấy anh ta rất kỳ quái. "

Tề Duệ ngược lại rất ít khi thấy Mộ Tư Nguyệt bày ra vẻ mặt nghiêm túc, hiện tại nhìn không hiểu sao có chút muốn cười, không nghĩ tới sinh vật trong nhà anh cũng sẽ bày ra khuôn mặt nghiêm túc này.

Bất quá Tề Duệ vẫn không quan tâm lời nói của cô, hai tay trực tiếp ôm qua eo cô, dùng sức nhấc lên, cả người Mộ Tư Nguyệt bị anh dễ dàng khiêng lên.

"Người đàn ông này đến siêu thị là vì tìm con mồi, anh ta chỉ tùy ý cầm lấy hàng hóa, cũng không có tính tiền." Tề Duệ tức giận liếc mắt nhìn cô một cái, "Mộ Tư Nguyệt, thu hồi lòng hiếu kỳ của cô, những chuyện này không liên quan đến cô. "

"Nhưng việc này có liên quan đến anh." Mộ Tư Nguyệt lạch cạch một tiếng, "Bằng không anh cũng sẽ không đặt ở thư phòng. "

Tề Duệ trực tiếp ném cô vào giường lớn trong phòng ngủ bên cạnh, lạnh lẽo mở miệng trêu chọc cô, "Mộ Tư Nguyệt, thì ra đầu óc hạt dưa này của cô còn chưa rỉ sét. "

Mộ Tư Nguyệt cả ngày bị khinh bỉ chỉ số thông minh, cô nhanh chóng xoay người trên giường, có chút không phục, "Tôi cảm thấy người đàn ông vừa rồi trong video giám sát kia, cuộc sống bình thường của anh ấy khẳng định rất nghèo khó. "

"Đoán sai rồi, người của cảnh sát theo dõi truy tìm anh ta nửa năm, xác định đối phương tuyệt đối là người giàu có."


"Tuy rằng nói lời nói cử chỉ của nam nhân kia đều rất có giáo dưỡng, quần áo cũng rất sáng sủa, nhưng những thứ này đều có thể giả bộ ra. Mà thói quen thì khác, anh xem cách anh ta tùy ý cầm lấy những chiếc bánh mì giảm giá kia, tại sao anh ta không đi lấy bánh mì dinh dưỡng cao cấp, nhất định là do thói quen sinh hoạt của anh ta..." Mộ Tư Nguyệt nghiêm trang phản bác anh.

"Cô không chịu ngủ chỉ để ngồi nghiên cứu tên sát nhân kia?" Con ngươi Tề Duệ híp lại, có chút bất mãn kề sát cô.

"Kẻ giết người?"

"Vụ án Thập tự dây chuyền liên hoàn chấn động cả thành phố A..." Lần trước cảnh sát cho rằng tên Lâm Nham bắt cóc Mộ Tư Nguyệt chính là hung thủ, nhưng không quá một tuần, hung thủ chính thức lại lộ diện lần nữa.

"Mộ Tư Nguyệt, tôi đã nói với cô, không cho phép cô xem những thứ đẫm máu này..."

Mộ Tư Nguyệt bị anh nhìn chằm chằm, cảm thấy anh chuẩn bị nổi giận, vội vàng giải thích, "Không có, tôi chỉ muốn chờ anh trở về. "

Chờ anh trở về...

Những lời này lại làm cho Tề Duệ giật mình hai giây, anh mở miệng có chút kỳ quái, "Cô, cô chờ tôi trở về làm gì? "Không lạnh như bình thường, lại nghe có chút không được tự nhiên.

"Không có gì." Mộ Tư Nguyệt nhỏ giọng trả lời một câu.

Tề Duệ nhìn cô một hồi lâu, khóe môi lại hơi cong lên, đột nhiên hướng cô ra lệnh một câu, "Xuống nấu mì cho tôi! "

"Tại sao! Bây giờ là 12 giờ rồi. "

Tề Duệ trực tiếp xách cô từ trên giường lên, đẩy ra cửa, "Chồng cô buổi trưa, buổi tối cũng không ăn gì, cô thân là thê tử nấu mì cho tôi rất khó xử cô sao?! "

"Trợ lý khẳng định có mua đồ ăn cho anh, là chính anh không ăn..." Mộ Tư Nguyệt oán giận với anh một câu, bất quá nhìn thấy sắc mặt Tề Duệ có chút khó chịu, lập tức lăn xuống.

Đêm khuya vắng lặng, trong phòng ngủ rộng rãi ấm áp, Mộ Tư Nguyệt và Tề Duệ ngồi cạnh nhau trên sô pha nhỏ, từ xa nhìn lại, chính là một đôi vợ chồng tình cảm ân ái cùng nhau ăn khuya.

Kỳ thật không phải, Tề Duệ cầm đũa động tác tao nhã ăn mì ăn liền, mà Mộ Tư Nguyệt lại nhìn anh với gương mặt thối, "Này, anh ăn mì còn bắt người khác nhìn, tôi nhìn đến mức bụng cũng có chút đói. "Đáng ghét nhất chính là anh không chịu chia một miếng cho cô.

"Bây giờ cô đang mang thai, đừng ăn những thứ này, không có dinh dưỡng."

"Không có dinh dưỡng, anh lại ăn nhiều như vậy..." Cô vừa nói xong, một sợi mì cũng không còn.

Tề Duệ thấy vẻ mặt bất mãn của cô, buông đũa xuống, xoay người nhào về phía cô...

"A này —— anh vừa mới ăn no, đừng làm bậy..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận