Phùng Xuân

Sự thật đã chứng minh, việc đưa bữa khuya đến cho Diệp Phùng Xuân cũng không thể thay đổi được tình hình hiện giờ. Đầu tiên, không phải tối nào y cũng về nhà, hoặc là, mỗi lần đưa cháo tới Diệp Du Đồng đều im lặng đặt khay xuống, sau đó lẳng lặng nhìn y ăn, lúc đó hai người không hề nói câu nào. Cũng may cậu nhóc này là thật lòng muốn quan tâm đến cha mình, chỉ cần ở một bên nhìn y tập trung làm việc, Diệp Du Đồng đã cảm thấy rất thỏa mãn.

.

Có lẽ nếu không có cái mùa hè nóng bức năm cậu mười sáu tuổi đó, nhất định đã không xảy ra chuyện gì.

Sáng hôm qua, mẹ kế lại dẫn em gái ra ngoài, cha cậu cũng làm việc đến tối mới về. Vì không có người kia, Diệp Du Đồng cũng không có lòng dạ nào ăn sáng, cậu nằm lăn tới lăn lui trên giường cho đến chín giờ mới chịu bò dậy. Vừa mới xuống lầu, cậu bỗng nghe thấy tiếng đàn đứt quãng từ trong phòng truyền ra, dường như mẹ kế cậu đang luyện đàn cho em gái.

Ngoài Diệp Du Đồng ra, con cháu trong Diệp gia đều biết chơi đàn. Cho dù không phải giỏi hết, nhưng cũng hơn một người bình thường rất nhiều. Gia thế của Chu Ngọc San không tệ, lại là một người rất giỏi, Diệp Du Đồng thường nghe thấy dì ấy đàn ở trong phòng vào buổi trưa. Mà Ngải Ngải mới bốn tuổi cũng đã bị mẹ mình bắt phải học đàn, mỗi ngày cô bé đều luyện tập đến mày chau mặt ủ.

Lúc vừa vào Diệp gia, vào những lúc có hứng Diệp Phùng Xuân cũng sẽ đàn một bài. Người không hiểu âm luật như Diệp Du Đồng sau một thời gian tìm hiểu mới biết đó là bài “Arabesque No. 1” (của Debussy) bài mà cha cậu thích nhất, tiếng nhạc êm đềm giống như tiếng suối chảy róc rách, nghe rất êm tai. Mỗi lần nhìn thấy Diệp Phùng Xuân đàn đến say sưa, mắt khẽ nhắm, cằm nâng lên, cho dù người nghèo nàn về từ ngữ như cậu cũng cảm thấy được đó là một bức tranh động lòng người.

Kỳ thật Diệp Du Đồng cũng đã từng học đàn piano mấy ngày. Lúc đó bệnh của ông nội còn rất ổn định, công việc của cha cậu cũng không nhiều nên đã dạy cậu một ít. Sau bệnh của ông nội lại trở nặng, cha cũng vội vàng cưới mẹ kế, thêm vào đó là công việc bộn bề, nên không có thời gian quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt như thế. Không có sự chỉ dạy của cha, lại không có năng khiếu với nghệ thuật, Diệp Du Đồng dần dần từ bỏ việc việc học đàn.

Lúc Chu Ngọc San bước vào Diệp gia, Diệp Du Đồng mới vừa mười tuổi. Vì trước kia không được đi học, cho nên lúc đó cậu mới học có lớp hai, tuy nhiên, trẻ con mười tuổi cũng đã có thể biết được rất nhiều chuyện. Lúc đó cậu còn ngây ngô chưa hiểu nhiều, cậu bị người chú thích trêu chọc người nghiêm túc nói với mình "Cha của cải thìa muốn lấy mẹ kế", lúc đó mặc dù cậu không nói gì nhưng trong lòng cậu cảm thấy vô cùng khủng hoảng, cảm giác sợ hãi giống như có tai ương sắp giáng xuống đầu mình.


Cậu còn nghe mọi người bàn tán, sau khi cha cậu chính thức cưới vợ về, sau này nhất định sẽ có thêm em trai, em gái, đến lúc đó thì đứa con riêng không rõ lai lịch như cậu sẽ bị tống cổ ra ngoài. Những lời này đã khiến đứa trẻ đã từng trải bao sóng gió sợ đến mất cả hồn vía, thậm chí đến tối còn mơ thấy ác mộng. Đến Diệp gia hai năm, vất vả lắm cậu mới mập lên được một chút, nhưng lại vì mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên mà tiều tụy đi.

Cho đến khi Diệp Phùng Xuân thu xếp tang sự cho ba mình xong mới phát hiện con mình có gì đó là lạ, mà Diệp Du Đồng lúc này cũng sắp không ra hình người nữa rồi. Lúc đó y hỏi cậu sao lại mất ăn mất ngủ như thế, cậu chỉ mím môi không nói câu nào, ngây người nhìn cha mình, trên mặt là nỗi u buồn, tuyệt vọng lẽ ra không nên có ở độ tuổi của cậu. Diệp Phùng Xuân nhìn thấy, không khỏi giật mình.

"Ba ơi, ba......Có thể không kết hôn được không?" Diệp Du Đồng nhớ rõ lúc đó mình thật sự không chịu nổi cha cứ luôn hỏi mãi như thế, cuối cùng nhịn không được nói suy nghĩ trong lòng ra, hai mắt cậu đỏ bừng, giọng nói khàn khàn. Vừa nói ra cậu lập tức hối hận, rồi cảm thấy xấu hổ vô cùng, cậu vốn không có tư cách yêu cầu cha mình như vậy, sao cậu có thể ích kỉ, chỉ biết nghĩ cho bản thân mình. Chẳng lẽ bởi vì có đứa con như cậu mà Diệp Phùng Xuân vĩnh viễn không thể kết hôn sao? Y còn trẻ như vậy........

Lúc này Diệp Phùng Xuân mới phát hiện, mặc dù cuộc hôn nhân này chỉ là vì ích lợi công việc, nếu làm trái ý của các tiền bối trong gia đình thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến công việc làm ăn trong tương lai rất nhiều. Nhưng đứa trẻ này sợ khiến mọi người không vui, im lặng giống như một chậu hoa trong góc nhà, đến nỗi mọi người đều không chú ý đến sự tồn tại của nó. Rồi đột nhiên gặp phải chuyện không có chỗ trút xuống, không biết đã âm thầm đau khổ bao lâu, mới dám đưa ra thỉnh cầu nhìn như không liên quan gì đến những ngày tháng sống yên phận của mình như thế.

Tuy nhiên, một khi y đã quyết định chuyện gì thì không thể vì một câu nói của con mình mà thay đổi được, Diệp Phùng Xuân chỉ có thể nhẫn nại dỗ dành con, đồng thời cũng hứa hẹn về sau cuộc sống của con cũng không có gì thay đổi. Nghe cha nói như thế, Diệp Du Đồng biết việc này đã là chuyện không thể thay đổi rồi, cậu không nói gì nữa, chỉ lại một lần nữa bạo gan ôm lấy eo y. Lúc ấy dáng người thấp bé còn chưa đến 145cm, khiến cậu chỉ có thể úp mặt vào cơ bụng rắn chắc của y. Cách lớp áo sơ mi mỏng manh kia cảm nhận nhiệt độ cơ thể của đối phương khiến cho cậu an tâm, đồng thời cũng xác định một việc: cho dù tương lai có như thế nào, cũng không màng đến sẽ xảy ra những chuyện gì, chỉ cần một ngày cha cậu còn cần cậu, cậu sẽ ở lại Diệp gia một ngày.

Cho đến bây giờ cậu vẫn còn nhớ rõ cảm giác đó, Diệp Phùng Xuân nhẹ nhàng vuốt ve tóc mình, giống như đang an ủi một con mèo nhỏ đã bị chủ nhân vứt bỏ.......

"Mami, con không muốn đánh đàn!"

Theo tiếng rống giận của em gái, tiếng đàn sai nhịp cũng ngừng lại, đồng thời cũng cắt ngang dòng hồi tưởng của cậu trai. Lúc phục hồi tinh thần lại đã thấy dáng người nho nhỏ của cô em gái đẩy cửa đi ra. Thấy Diệp Du Đồng đang ở cầu thang ngẩn người, bé cười hì hì chạy qua, "Anh hai, bế!"


Vì chuyện chiều hôm đó, Diệp Du Đồng không thể lại lạnh nhạt với cô em này nữa, cậu đành phải xoay người ôm lấy đứa em. Cô bé hài lòng cười khanh khách, thấy mẹ mình đang đi tới, lập tức nói: "Mami, anh hai dẫn Ngải Ngải ra vườn hoa chơi xích đu nha!"

Diệp Du Đồng không lên tiếng, trong lòng thầm chờ Chu Ngọc San mở miệng ngăn cản, không ngờ lại nghe dì ấy nói, "Hai đứa đi đi! Nhớ cẩn thận một chút! Chơi một lát thì về ngay, đừng để mệt quá!" Sau đó đi trở về phòng, để cho cậu trai đang ôm cô em gái không dám tin vào tai mình.

"Anh hai, anh hai, anh nói, gà trống và gà tây (hỏa kê) còn nào chạy nhanh hơn?" Cô bé chui vào lòng anh trai hỏi nhỏ, vẻ mặt rất đắc ý. Còn chưa để cho Diệp Du Đồng kịp trả lời, bé đã nhịn không được mà công bố đáp án, "Đương nhiên là gà trống chạy nhanh hơn rồi! Bởi vì gà tây đã bị bỏ vào trong nồi rồi nha!" (Hỏa kê = gà đã qua "lửa" => gà đã vào nồi =))) còn chưa nói xong bé đã cười khúc khích, quơ tay múa chân, khiến người anh trai gầy nhom phải ôm chặt lại để bé không ngã xuống đất, hai anh em cùng nhau đi tới vườn hoa.

Thấy em gái khoe câu đố mẹo với mình, khóe miệng Diệp Du Đồng giật giật, trán đầy vệt đen, "Em nghe mấy câu này ở đâu thế, đúng là ngốc nghếch!" Em gái thông minh hoạt bát, cậu cũng không hề ghét bé.

"Là chú Nhậm nói với em đó!" Cô bé còn không biết mình đang tiết lộ một bí mật trí mạng, giống như đang khoe những gì mình biết với anh trai, "Hôm qua chú ấy và mami dẫn Ngải Ngải ra ngoài chơi, kể rất nhiều chuyện cười nữa, Ngải Ngải kể lại cho anh hai nghe nha?"

"Hả? Hôm qua không phải hai người đến nhà ông bà ngoại chơi sao?" Cậu còn nhớ sáng hôm qua lúc ăn sáng xong, mẹ kế đã nói với cha cậu như thế, "Chú Nhậm là ai?" Chưa từng nghe tới tên người này, Diệp Du Đồng cảm thấy là lạ, thuận miệng hỏi.

"Chú Nhậm......." Diệp Ngải Ngải xoay xoay hai tròng mắt to tròn, "Chính là chú Nhậm á!" Hiển nhiên bé cũng không biết thân phận của đối phương, "Chú ấy tốt với Ngải Ngải lắm, mỗi lần gặp mặt đều mua quà cho Ngải Ngải, còn kể rất nhiều chuyện cười nữa, ba ba cũng không có kể đâu nha!"

"Nói bậy! Ba ba sẽ không kể mấy chuyện ngốc nghếch vậy đâu!" Diệp Du Đồng nghe giọng điệu của em gái dường như rất thích người chú đó, còn đem cha mình ra so sánh với ông ta, trong lòng cậu nổi giận, cái gì mà mỗi lần, người đàn ông đó rốt cuộc từ đâu tới, dường như không có quan hệ gì với Diệp gia.......Đột nhiên cậu toát mồ hôi lạnh, cậu chợt nhớ lại những lần ra ngoài của mẹ kế, lòng bày tay cậu đổ đầy mồ hôi, tim cũng đập loạn xạ.


Cô bé nói xong mới chợt nhớ lại chuyện gì, lấy ngón trỏ đặt lên môi, "Mami nói đây là bí mật, không thể nói với người khác, để ba ba biết sẽ không thể ra ngoài chơi nữa!"Bé còn muốn Diệp Du Đồng ngoéo tay với mình, để cậu không nói với ai.

Không thể nào, sao lại có chuyện này.

Diệp Phùng Xuân rõ ràng tốt như vậy, sao còn muốn...........

Chỉ trong chốc lát mà cậu cảm thấy lòng mình nóng như lửa đốt, cảm giác như món đồ chơi mình yêu thích nhất bị người khác cướp đi, lại giống như mảnh ngói bị xe tải chạy ngang, ngiền, vỡ nát. Người chưa thấu sự đời như Diệp Du Đồng lúc này mới dần dần hiểu được, trên đời này còn có chuyện so với việc không được cha quan tâm còn khiến cậu đau lòng hơn.

"Anh hai, đau........" Cho đến khi Diệp Ngải Ngải phát ra tiếng kháng nghị, Diệp Du Đồng mới phát hiện mình hơi mạnh tay, tí nữa đã ép chét em gái nhỏ trong lòng rồi.

Trong lòng suy nghĩ rất nhiều chuyện, cho nên trưa hôm đó ăn gì cũng không cảm thấy ngon. Cha cậu vốn nói sẽ về sớm dùng cơm chiều mà cho đến lúc cậu đi ngủ y vẫn chưa trở về. Diệp Du Đồng nhìn bóng lá cây chiếu vào cửa sổ, nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, trong đầu cậu đều là chuyện mà buổi sáng em gái đã nói, mẹ kế dẫn Ngải Ngải ra ngoài chơi, có đôi khi là đến nhà ông bà ngoại, cũng có đôi lúc sẽ đến nhà chú Nhậm.....Trong suy nghĩ hỗn loạn cậu bắt đầu thiếp đi, cậu tình nguyện mình không biết gì hết.

Đến mười hai giờ khuya, tiếng động cơ xe quen thuộc truyền tới, khiến cho cậu nhóc luôn dễ giật mình tỉnh dậy, cậu biết nhất định là cha mình đã trở về. Chưa từng có khát vọng nhìn thấy người đó giống như lúc này, Diệp Du Đồng không đắn đo gì cả, bật dậy, chạy ra khỏi phòng.

Đi tới đại sảnh dưới lầu thì Diệp Phùng Xuân cũng vừa vào tới cửa, thấy con mình đang mặt đồ ngủ đứng dưới nhà, y giật mình, "Sao còn chưa ngủ? Đã trễ vậy rồi?" Y vẫn bình tĩnh, trong giọng nói cũng không hề biểu đạt sự tức giận nhưng lại luôn khiến người khác cảm thấy áp lực.

"Con.....Ngủ không được! Ba ơi, ba muốn ăn chút cháo không? Con đi hâm nóng!" Diệp Du Đồng cúi đầu, nén xuống hàng ngàn lời muốn nói trong lòng, chỉ có cách này mới biểu đạt được sự quan tâm của cậu với y, "Hồi tối đã nấu xong rồi!"


"À, vậy lát nữa mang đến thư phòng cho ba đi!" Thằng bé này thật là.........Về sự cố chấp của Diệp Du Đồng trong việc này, người làm cha như y hoàn toàn không thể hiểu nổi, nhưng dù sao đêm khuya về nhà có người quan tâm mình cũng không phải chuyện gì xấu, mỗi ngày dùng một chén cháo trắng cũng đã thành thói quen của y rồi. Tuy nhiên, đối phương vẫn còn là một đứa trẻ nên khiến Diệp Phùng Xuân cảm thấy không được tự nhiên.

"Ba còn phải làm việc sao?" Nghe cha muốn đến thư phòng, cậu vốn đã bước đi nhanh chóng xoay người lại nhìn y một chút. Tuy rằng khuôn mặt vẫn anh tuấn, nghiêm túc như trước, nhưng cũng không cách nào xóa đi dấu vết mệt mỏi hằn trên khóe mắt y. Thì ra y làm việc vất vả như vậy, nghĩ đến đây Diệp Du Đồng cảm thấy lòng nặng trĩu, như vậy cả nhà mới có nhà lớn để ở, mới có thể muốn làm gì thì làm.......Mà chính mình lại luôn lấy những chuyện nhỏ nhặt ra phiền y.

"Ừm, còn có chút việc! Sáng mai phải họp!" Bản thân Diệp Phùng Xuân cũng không hiểu sao mình lại phải báo cáo nhật trình với con mình, nhưng khi nghe thấy câu hỏi có chút phê bình kia khiến y không tự chủ được mà giải thích với con. Lúc này y mới giật mình, dường như trước giờ chưa có ai quản y như thế. Cha y là người tùy hứng, cũng không quan tâm đến ai quá nhiều. Mẹ y tuy rất hiểu ý người khác nhưng lại mất quá sớm, kế mẫu lại mềm yếu hồ đồ luôn xem y là kẻ địch. Còn Ngọc San, sở dĩ cô chịu gả cho y cũng là vì cha mẹ hai bên ép buộc, mấy em trai em gái nhỏ hơn y rất nhiều, thậm chí còn bị y chiều đến không biết trời cao đất rộng là gì........Nhưng thật không ngờ là đứa con này của y lại khác xa như thế.

Lúc Diệp Du Đồng bưng bát cháo nóng hổi đi vào thư phòng, phát hiện cha cậu đang một tay đỡ trán ngủ gật, đôi chân dài tùy ý duỗi thẳng ra, vừa mệt mỏi vừa tĩnh mịch. Thấy áo khoác của y rơi xuống đất, Diệp Du Đồng vội vàng đặt khay xuống, nhặt áo, khoát lên người y. Chỉ có lúc này hai  người họ mới ở gần như vậy, lông mày cao cao, hốc mắt sâu sâu, lông mi cong, chiếc mũi cao đều ở ngay trước mắt……khiến cậu như ngừng thở. Dường như cậu càng trở nên tham lam muốn cứ nhìn y như thế mãi, vô số lần muốn đưa tay xoa đi đôi chân mày đang nhíu lại của y, nhưng cậu lại sợ sệt, không có dũng khí chạm vào.

Cho dù là động tác rất nhỏ nhưng cũng đã làm Diệp Phùng Xuân tỉnh lại, y mở to hai mắt. Nhìn thấy chiếc áo khoát trên người và cậu nhóc đang giật mình, không biết thế nào, thế nhưng y lại cảm thấy có chút áy náy, "Xin lỗi, ba ngủ quên.......Con cũng mau trở về nghỉ ngơi đi!"

Nhưng con y vẫn không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm cái khay trên bàn. Y nhìn xuống, đưa tay bưng bát cháo lên uống một hơi đến cạn rồi đặt trở xuống, "Như vậy được chưa? Mau đi ngủ đi!" Có lẽ thật sự quá mệt mỏi, ngay cả Diệp Phùng Xuân cũng chưa phát hiện, những lời này của y mang theo một chút cưng chiều cùng dụ dỗ.

Người luôn nhạy cảm với thái độ của cha mình như thế không khỏi mừng đến chết đi được, huống chi y chưa từng nói chuyện với cậu bằng giọng điệu này bao giờ cả. Diệp Du Đồng bị trêu đến cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng cúi đầu, mặt cũng đỏ lên một cách bất thường, giống như chiếc cốc cạn khô đã đổ đầy Champagne, say trong cơn hoan hỉ, "Dạ, ba ba...........Ngủ ngon!" Cậu nói khẽ, không dám ngước lên nhìn Diệp Phùng Xuân, chỉ biết vội vàng gom mọi thứ bỏ vào khay rồi đi ra khỏi phòng.

Nhìn thân hình nhỏ gầy của con, Diệp phùng Xuân bỗng phát hiện mình làm cha lâu như vậy mà lại không hiểu chút gì về đứa nhóc này. Cả ngày ở bên ngoài làm việc không về nhà, con y cũng không mong ngóng y, rồi đến lúc này mới phát hiện mình đã bỏ lỡ những ngày trưởng thành của đứa trẻ này. Giống như một nhà văn nào đó đã từng nói, đại khái là khi một người đàn ông bắt đầu quan tâm đến những ngày tháng trưởng thành của các con mà mình đã từng bỏ qua cũng là lúc y từ tuổi trẻ chuyển sang tuổi xế chiều.

Y đã ba mươi lăm tuổi, đã già rồi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận