Nếu như nói, lần đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ Tống Phổ Tâm ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, thậm chí tiềm thức không muốn thừa nhận sự thật, thì lần này, Tống Phổ Tâm từ đầu đến cuối đều tỉnh táo.
Tư Trạch phảng phất như trong đầu đã mô phỏng mấy lần phải đối phó anh như thế nào, từ lúc vào cửa đã rõ như lòng bàn tay phản ứng của anh, xem mọi kháng cự của anh như không có gì.
……
Trong lòng anh vừa tức vừa hoảng, nhưng lại không có biện pháp gì, khi chuyện xảy ra, anh cảm giác tôn nghiêm đàn ông của mình bị đả kích nặng nề, giống như con trâu bị chày đập*, từ nay về sau không thể ngẩng cao đầu, ngay cả mí mắt cũng phải cụp xuống sống qua ngày.
*Được mô tả trong “Thời hoàng kim” của Vương Tiểu Ba: Mỗi lần thiến trâu tôi đều xem.
Nói chung với trâu đực, dùng dao xẻo là xong, nhưng đối với con hung hãn quá thì phải thiến bằng chày, tức rạch dao lấy tinh hoàn ra dùng chày đập nát.
Sau đó nó chỉ biết ăn cỏ cày ruộng, không biết chuyện gì khác cả, khi giết cũng không cần trói.
Anh còn nhớ rõ khi đó căn phòng kia treo rèm cửa màu xám bạc, lúc Tư Trạch đè gáy anh xâm phạm anh, mặt anh vừa vặn nghiêng về phía rèm cửa, lúc đầu anh giãy dụa còn có thể nhìn thấy tấm vải màu xám bạc kia, về sau chỉ còn nhìn thấy thảm, mép giường, tiếp đó là ga trải giường gần trong gang tấc, mọi thứ trở nên rất mơ hồ, cả căn phòng giống như ngâm trong một hũ nước đắng.
Anh tìm kiếm trong đầu tất cả những cuốn sách, bộ phim mà mình đã từng xem, cố gắng tìm lối thoát tinh thần cho mình, nhưng không có tác phẩm nào viết câu trả lời cho hoàn cảnh của anh, hoặc có thể kiến thức anh hạn hẹp, chỉ nghĩ đến một bộ duy nhất là “Brokeback Mountain”, nhưng nam chính người ta yêu nhau…Anh như vậy tính là gì?
Chờ Tư Trạch rốt cuộc cũng đạt được thỏa mãn từ trên người anh, hắn vẫn ôm chặt anh, hoặc nói dùng tay siết chặt anh, sợ anh chạy mất, nhưng có trời mới biết khi đó anh đã sớm không còn sức lực giãy dụa, động một cái cả người đều đau nhức.
Tư Trạch thì thầm tên anh, Tống Phổ Tâm, anh quá hấp dẫn, tôi nhịn không được không chạm vào anh, anh theo tôi đi, chúng ta sống chung, anh làm tình nhân của tôi, anh muốn gì tôi cũng chiều.
Giọng điệu hắn khi đưa ra yêu cầu vô lý này giống như đang hỏi một người bạn về chiếc xe mà hắn thích nhưng chưa từng lái bao giờ: “Xe của cậu tuyệt thật đấy, cho tôi mượn hai ngày, lấy gì đổi cậu cứ nói với tôi.”
Tư Trạch nói một lúc thấy anh không có phản ứng gì, muốn bẻ mặt anh xem biểu cảm của anh, kết quả vừa chạm tay đã ươn ướt, lúc này mới chậm rãi lùi ra sau, vội vàng tiến lại gần nhìn mặt của anh, hỏi: “Sao lại khóc?”
Tống Phổ Tâm nghe vậy giật mình, không biết là mình đang khóc.
Nhưng anh lập tức chú ý đến tôn nghiêm của mình, không để kẻ bạo hành nhìn thấy bộ dáng uất ức của mình, nhanh chóng tránh ngón tay của Tư Trạch, tiếp tục vùi mặt vào trong chăn, hy vọng tấm vải kia có thể lập tức hút khô nước mắt trên mặt mình.
Anh nghe thấy Tư Trạch ở sau lưng hoảng hốt nói: Tôi làm anh đau à? Xin lỗi, anh đừng khóc.
Anh bảo hắn cút.
Tư Trạch quả nhiên xuống giường, lê dép đi vào phòng tắm, cầm một chiếc khăn nóng ra muốn lau mặt cho anh, anh liều mạng né tránh, lại quên mất tay mình vẫn còn bị trói, động tác giãy dụa trông vô cùng buồn cười, hai mắt anh tối sầm, siết chặt tay nói: “Cởi ra!”
Tư Trạch hiểu anh muốn nói gì, rõ ràng do dự hai giây, đến khi anh lớn tiếng nhắc đi nhắc lại, hắn mới làm theo.
Đợi tay được thả tự do, việc đầu tiên Tống Phổ Tâm làm chính là đánh người, ngoài làm vậy ra anh không biết làm gì để phát tiết cảm xúc của mình nữa.
Tư Trạch tựa như cũng đoán được anh sẽ có phản ứng này, vội vàng dùng tay che mặt và đầu, dáng vẻ “trừ mặt ra chỗ khác mặc cho anh đánh”, dường như người đang cố tình gây sự chính là anh.
Đánh hai đấm xong Tống Phổ Tâm cảm thấy không có ý nghĩa gì, Tư Trạch dùng tư thế phòng thủ quyền anh chuyên nghiệp, cả người anh lại mất sức, những nắm đấm kia đánh vào người Tư Trạch quả thực không đau không ngứa, thậm chí có thể bị loại súc sinh tâm tư xấu xa này cho là tán tỉnh.
Thấy anh dừng lại, Tư Trạch lại hỏi anh có đồng ý không.
Tống Phổ Tâm suy sụp hỏi vấn đề vừa rồi anh nghĩ mãi vẫn không ra: “Vì sao nhất định phải là tôi?”
Anh còn nói rất nhiều, thí dụ như chỉ cần Tư Trạch vẫy tay, loại tình nhân nào mà không tìm thấy.
Họ không thể duy trì mối quan hệ cấp trên cấp dưới hay bạn bè được sao? Anh còn giải thích mình là trai thẳng, tính hướng bình thường, không thích đàn ông.
Tư Trạch nghe nửa ngày, chỉ nói với anh một câu “Anh không giống”, sau đó lại nói: “Anh theo tôi đi, tôi sẽ không bạc đãi anh.”
Tống Phổ Tâm thiếu chút nữa tức giận bật cười, anh cảm thấy Tư Trạch nghe không hiểu tiếng người, sau này nghĩ lại, cảm thấy người nực cười mới chính là mình, tự dưng đi nói lý lẽ với một tên cầm thú.
Đêm đó trải qua quá nhiều chuyện, đầu anh đau như muốn nứt ra, sợ Tư Trạch điên lên rồi sẽ không buông tha cho anh, bảo đối phương đừng ép mình nữa, để anh được yên tĩnh một mình.
Nghe giọng điệu của anh, Tư Trạch lầm tưởng rằng chuyện này còn có đường để thương lượng, cảm thấy loại đầu óc chết tiệt như Tống Phổ Tâm có thể nhất thời nghĩ không ra, bèn nhượng bộ nói: Vậy anh suy nghĩ kỹ đi.
Tống Phổ Tâm ngồi trên giường đưa lưng về phía hắn, không để ý đến hắn nữa, Tư Trạch cũng cảm thấy nhàm chán, ở lại một lúc rồi rời đi trước.
Tư Trạch vừa đi, Tống Phổ Tâm lập tức đứng dậy, đến trước cửa khóa cửa lại, kéo thân thể khuất nhục vào phòng tắm, tắm suốt bốn mươi phút, đem cả người cọ đến sắp rớt một lớp da, vừa tắm vừa suy nghĩ chuyện từ chức.
Cả đêm anh không ngủ, trời vừa sáng đã trả phòng rời khỏi khách sạn, trở về chỗ ở của mình.
Buổi sáng Tư Trạch gọi cho anh mấy cuộc điện thoại, anh đều không nghe máy, Tư Trạch nôn nóng nhắn tin hỏi anh đang ở đâu, nói muốn đi tìm anh, Tống Phổ Tâm mới trả lời muốn xin nghỉ hai ngày, bảo Tư Trạch đừng liên lạc với mình nữa.
Buổi chiều sau khi xây dựng tâm lý xong, Tống Phổ Tâm gọi điện thoại cho Giang Hiểu, xin được điều chuyển công tác.
Đương nhiên anh không dám nói nguyên nhân thật sự, chỉ tỏ vẻ gần đây áp lực công việc của mình rất lớn, vòng tròn của Tư Trạch quá loạn, anh sợ liên lụy quá sâu.
Khi đó dưới sự trợ giúp của anh tổ chức đã cài rất nhiều người vào Tư thị, tuy vị trí không đặc biệt bằng người làm thư ký Tư Trạch như anh, nhưng ít nhất khiến anh không cảm thấy mình vô dụng, không cách nào bàn giao giống như trước kia.
Phó Diên Thăng nghe đến đó phản ứng lại: “Là lần anh xin điều chuyển công tác hai năm trước à?”
Tống Phổ Tâm: “Ừm.”
Thì ra khi đó anh đã gặp rắc rối, Phó Diên Thăng nhớ tới lúc Giang Hiểu sắp xếp nhiệm vụ cho mình từng đề cập đến, Nhậm cục muốn hắn đảm nhiệm vị trí của A Tâm, nhưng hắn lại bởi vì lòng riêng, lựa chọn Thích Nguyên Thành của tập đoàn Tư Nguyên.
Mặc dù cấp trên không phản đối lựa chọn của hắn, nhưng chuyện sau này Tống Phổ Tâm gặp phải hắn cũng không thể nói là không có trách nhiệm, vì vậy nét mặt hắn lộ ra vẻ xấu hổ hối hận.
Nhưng Tống Phổ Tâm lại tự giễu nói: “Có điều không quá hai ngày tôi đã tự rút đơn xin điều chuyển.”
Ánh mắt Phó Diên Thăng lạnh đi: “Vì sao?”
Hắn đã đoán được Tống Phổ Tâm bị uy hiếp, sau này quả thật là như thế.
Hai ngày sau Tống Phổ Tâm trở lại công ty, nộp đơn từ chức với Tư Trạch, lúc ấy anh còn ảo tưởng duy trì chút quan hệ ngoài mặt, cố gắng bình tĩnh nói: “Tư tổng, tôi không thể tiếp nhận yêu cầu của cậu, xảy ra chuyện như vậy tôi cũng không thể ở lại được nữa, cảm ơn cậu đã đánh giá cao tôi, nhưng xin cậu thông cảm, tôi không thể thừa nhận sự “yêu thích” quá mức cậu dành cho tôi… Nể tình lúc trước, tôi có thể không đổ lỗi mọi chuyện cho cậu, về sau…”
Anh còn chưa nói xong, Tư Trạch đã đột nhiên đứng dậy, xé đơn từ chức trước mặt anh, giống như lúc đó hắn xé danh thiếp của Vinh Kha, giấy vụn như bông tuyết rải khắp bàn, xé xong Tư Trạch nghiến răng nghiến lợi ném ra ba chữ: “Anh đừng hòng.”
“Cậu…”
Sắc mặt Tống Phổ Tâm tái mét, vừa định nói gì đó, Tư Trạch đã đi vòng qua bàn bước tới gần anh, anh vốn lấy hết dũng khí mới dám bước vào phòng làm việc chung một không gian với Tư Trạch, theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Tư Trạch không chạm vào anh, chỉ ghé sát anh, đè giọng hung ác nói: “Tống Phổ Tâm, anh đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, việc này chúng ta không có đường thương lượng, tôi đã nói rồi, anh ngoại trừ đồng ý ra cũng là đồng ý.”
“Dựa vào cái gì?” Tống Phổ Tâm tức giận.
“Dựa vào tôi nắm tất cả nhược điểm của anh, anh không thể nào thoát được.” Tư Trạch nhìn đôi mắt lấp lánh của anh, trong mắt toát ra sự cố chấp khiến hắn không lý giải nổi.
“Có ý gì?” Tống Phổ Tâm run rẩy hỏi.
“Có ý gì?” Tư Trạch cười, ẩn ý nói với anh, “Muốn biết có ý gì, buổi tối đến phòng tầng cao nhất của club đường Hoài Kim, tôi cho anh xem một thứ, anh sẽ biết ngay thôi.”
……
Phó Diên Thăng nhíu mày: “Là tấm ảnh anh nói với tôi khi đó?”
Tống Phổ Tâm do dự gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói: “Không chỉ là ảnh chụp… Thật ra là video… Đêm đầu tiên…”
Anh nói đứt quãng, lần bị Phó Diên Thăng gặng hỏi ở khách sạn suối nước nóng anh không nói rõ, căn cứ vào thông tin anh vừa tiết lộ, Phó Diên Thăng suy đoán hẳn là Tư Trạch lợi dụng lúc anh mê man, dùng điện thoại hoặc máy quay phim quay lại toàn cảnh lần đầu tiên phát sinh quan hệ với anh.
Mà Tống Phổ Tâm cơ bản không dám đối mặt với hiện thực này, Tư Trạch bỏ lại câu nói đó rồi đóng cửa rời đi, sợ anh không đi, buổi chiều còn gửi cho anh một tấm ảnh, nhân vật chính trong bức ảnh là anh và Tư Trạch.
Tống Phổ Tâm cảm thấy như bị ai đó dội nước đá, lạnh buốt từ đỉnh đầu đến lòng bàn chân, anh nhanh chóng nhận ra rất nhiều chuyện, chẳng trách sau đêm đó Tư Trạch bắt đầu tín nhiệm anh, bảo anh phụ trách công việc quan trọng của
công ty, dẫn anh ra vào Tư gia, thậm chí không ngại để tất cả mọi người nhìn ra sự coi trọng của hắn đối với anh, anh còn tưởng Tư Trạch đền bù cho lần nhận nhầm người đó, không ngờ tới tất cả chỉ là vì Tư Trạch nắm được nhược điểm của anh.
Anh không dám không đi, đêm đó đến phòng club kia, Tư Trạch ra mở cửa cho anh, nhìn thấy người tới, Tư Trạch nở nụ cười đắc thắng, giống như thợ săn nhìn con mồi tự mình đi vào lồng giam.
Trên TV trong phòng đang phát sóng chuyện xảy ra đêm đó, anh trong trạng thái mê man, nhắm chặt hai mắt, biểu tình vừa thống khổ vừa có chút mê loạn…
Tống Phổ Tâm bị hình ảnh kinh khủng này dọa sợ, cả người cứng đờ tại chỗ.
Tư Trạch ung dung ngồi xuống ghế sofa trước TV, cầm điều khiển từ xa ấn nút tạm dừng, còn cố ý hỏi một câu: “Nhìn thấy ảnh không?”
Cũng không biết ngày thường đã thầm hồi tưởng lại đoạn hình ảnh này bao nhiêu lần, lúc hỏi ánh mắt còn lưu luyến dừng ở trên đó.
Tống Phổ Tâm nhắm mắt lại, run giọng hỏi hắn: “Rốt cuộc cậu muốn thế nào?”
Tư Trạch cầm bật lửa trên bàn trà, không nhìn anh, vừa đốt xì gà vừa nhẹ nhàng nói: “Tối hôm đó không phải tôi nói với anh rồi à, làm tình nhân của tôi…”
Hắn châm điếu xì gà bỏ vào miệng, dừng một chút như đang suy nghĩ gì đó, đợi đến khi nhả ra một làn khói mới ngẩng đầu nhìn anh, “Lên giường với tôi ít nhất hai lần một tuần, yêu cầu này không tính là quá đáng chứ?”.