Phượng Ẩn Thiên Hạ

Sắc trời quang đãng, vạn dặm không mây. Nhưng đứng dưới thời tiết tươi đẹp
như vậy, Nam Cung Tuyệt chỉ có cảm giác u ám đầy áp lực.

Dường như đêm qua đã xảy ra chuyện gì mà hắn không biết. Đường Ngọc và Lam
Băng đều bị Tướng gia đánh, khi hắn hỏi nguyên nhân thì hai người kia
đều ủ rũ, dù hắn truy hỏi thế nào, bọn họ cũng không tiết lộ nửa câu.

Phía ngoài trại Cơ Phượng Ly rất vắng vẻ, tất cả thị vệ đều canh giữ ở
khoảng cách rất xa, hắn nghi ngờ gõ cửa rồi chậm rãi đi vào.

“Có việc gì không?” Giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng truyền ra ngoài.

Một cỗ khí lạnh xông tới, Nam Cung Tuyệt nhìn dung nhan lạnh lùng như tuyết của Tướng gia, khó mà tin được, mới chỉ một đêm, Tướng gia ôn nhã đã
trở nên tiều tụy tới mức này, thờ ơ mà xa cách. “Có việc gì mau nói đi.” Cơ Phượng Ly không kiên nhẫn nhướn mày nói.

“Không có gì, thuộc hạ muốn hỏi Tướng gia, ngài đã gặp Tứ nhi chưa?” Nam Cung Tuyệt khẽ hỏi.

“Chưa!” Cơ Phượng Ly khẽ run rẩy, khó nhọc mở miệng nói.

“Đêm qua, sau khi nàng tới đây đã tới tìm thuộc hạ, thuộc hạ định bẩm báo
với Tướng gia, nhưng nàng nói nàng muốn tạo bất ngời với Tướng gia nên
đã chải chuốt đi tìm ngài, nàng ấy chưa tới tìm ngài sao?” Nam Cung
Tuyệt cảm thấy khó hiểu nói, “Vậy để thuộc hạ đi xem nàng!”

“Từ đã!” Cơ Phượng Ly do dự nói: “Vẫn là.... để ta đi!”

Một lúc lâu sau Cơ Phượng Ly mới đứng dậy đi ra ngoài. Hắn xuyên qua một
dãy lều trại tới trước cửa một căn trại nhỏ. Hắn đứng trước cửa hồi lâu
mà không đi vào trong, mãi đến khi một tên nô bộc mở cửa trại đi đổ nước mới nhìn Cơ Phượng Ly đứng lặng ngoài cửa. Gã nô bộc kia dừng bước, thi lễ với Cơ Phượng Ly:“Nô tỳ tham kiến Tướng gia!” Hắn tự xưng là nô tỳ,
đây rõ ràng là nữ cải nam trang.

Cơ Phượng Ly lạnh lùng gật đầu: “Nàng đâu?”

“Ở bên trong ạ.” Tên nô bộc do dự một lúc mới nói, “Tướng gia, không biết
cô nương đã gặp chuyện gì, từ đêm qua về không chịu đi ngủ mà chỉ ngồi
khóc một mình. Hỏi nàng chuyện gì, nàng ấy cũng không nói!” Tên nô bộc
lanh lợi nói.

Cơ Phượng Ly thản nhiên gật đầu, chỉ có nắm tay giấu trong áo khẽ run rẩy, hắn không nói thêm gì đi vào trong trại. Một người mặc nam trang ngồi
bên chiếc bàn nhỏ, nàng không hề cột tóc, suối tóc đen nhanh chảy dài
như thác, lấp lánh sáng bóng trong căn trại u ám.

Cơ Phượng Ly nheo mắt, ký ức đêm qua rất hỗn loạn, tất cả chỉ giống như ảo ảnh khiến hắn không thể nắm bắt. Nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ mái tóc của
nàng. Trong lòng chấn động, hai chân nặng nề như đổ chì đứng bất động.

Người kia nghe thấy tiếng bước chân của hắn, lúc xoay người nhìn về phía hắn, chỉ thấy dưới mái tóc đen rối tung là gương mặt tái nhợt, nhưng điều
này không hề ảnh hưởng tới vẻ ngoài xinh đẹp của nàng. Hai hàng lông mày cong vút, sống mũi dọc dừa, đôi mắt thâm thúy, đây là một cô nương đầy
hào khí, cả người nàng tựa như một cơn gió phương bắc lạnh lẽo. Chỉ là,
khóe mắt nàng có thứ gì đó ẩm ướt, lấp lánh, khiến người ta vừa nhìn đã
cảm thấy thương tiếc.

Trong tay nàng có một chén rượu, lúc nhìn thấy Cơ Phượng Ly, vẻ mặt đang tái
nhợt của nàng chuyển thành trắng bệch như tuyết. Trong mắt có hơi nước
ngưng tụ, nàng đột nhiên ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén rượu. Nàng
lại đưa tay với lấy bầu rượi rót đầy, đang định bưng chén lên uống cạn
lần nữa.

Chợt có một cánh tay xuất hiện trước mặt nàng, Cơ Phượng Ly nheo mắt nhìn nàng: “Vì sao lại uống rượu?”

Cô nương kia ngẩng đầu, buồn bã cười nói: “Ta chỉ muốn say, có như vậy ta mới quên được những chuyện không muốn nhớ!”

Bàn tay Cơ Phượng Ly run lên, chén rượu vỡ tung trong bàn tay hắn. Dung dịch rượu và mảnh sứ nát vụn rơi xuống đất.

“Đêm qua... là muội sao?” Hắn cố gắng trấn tĩnh, một lúc lâu sau mới có thể
thốt ra thành lời. Cô gái kia nhìn về phía hắn bằng ánh mắt phức tạp,
nàng thấp giọng ủ rũ nói: “Ta định gây bất ngờ với Tướng gia, không
ngờ...”

Hai hàng lệ thoát ra, chảy dọc xuống gò má.


“Tứ nhi....” Cơ Phượng Ly chần chừ hồi lâu mới đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Dung Tứ. Hắn vươn tay ôm nàng vào lòng, còn nhè nhẹ vỗ vai nàng,
“Không còn chuyện gì nữa rồi!”

Hắn đứng đó ôm nàng, trong nháy mắt, mọi chờ đợi và hy vọng đều tan biến.
Lòng hắn trống rỗng, cảm giác bi thương và tuyệt vọng dâng trào, ngưng
kết thành băng trước ngực hắn, lạnh lẽo thấu xương.

Trong lòng Dung Tứ như nhớ ra điều gì, nàng đột nhiên đẩy Cơ Phượng Ly ra:
“Tướng gia đừng động vào ta, ta không sao, ngài đi đi!”

Dung Tứ nằm úp sấp xuống giường, sâu trong đáy lòng chỉ cảm thấy nặng nề.

Đêm qua, nàng định vụng trộm tới gặp Tướng gia, cho Tướng gia bất ngờ một
phen. Vậy mà, khi nàng vui vẻ tới trước cửa trại, lại nghe thấy những âm thanh ái muội bên trong truyền ra. Nàng che miệng trốn ở bên ngoài, đợi một lúc lâu nàng mới nhìn thấy một thị vệ quần áo hỗn loạn bước ra.
Nàng không thấy rõ mặt người kia, nhưng, chỉ cần nhìn quần áo trên người hắn cũng đủ để nàng hiểu bên trong vừa xảy ra chuyện gì.

Giống như tiếng sét giữa trời quang khiến nàng muốn ngất đi. Nàng không bao
giờ dám nghĩ tới, Tướng gia ở tầm cao rực rỡ như mặt trăng lại ở cùng
với một nam nhân.

Lúc đó, nàng chỉ ước mình không tới quân doanh, không nhìn thấy một màn vừa rồi. Nàng thật sự rất muốn mất trí nhớ, nhưng dù uống bao nhiêu rượu,
nàng vẫn nhớ rất rõ. Nàng thậm chí còn không ngừng tưởng tượng ra cảnh
Tướng gia với tên nam nhân kia, nàng sắp phát điên rồi.

Nàng biết hắn không thích nàng, nhưng nàng vẫn không ngừng thích hắn, nàng
vẫn luôn chờ đợi hắn. Vậy mà, tất cả hy vọng của nàng đã tan thành bọt
nước chỉ trong một đêm.

Hắn thích nam nhân, cả đời này, vĩnh viễn hắn không thể thích nàng.

Đả kích lớn như vậy khiến nàng đau đớn vô cùng.

Cơ Phượng Ly đứng lặng hồi lâu mới đi tới bên giường, trầm giọng hỏi: “Tứ
nhi, muội có đồng ý... làm phu nhân của ta không? Đồng ý tha thứ cho ta
không?”

Dung Tứ sững sờ, hồi lâu cũng không có phản ứng.

Tướng gia nói hắn muốn kết hôn nàng sao? Nàng yêu hắn, một tình yêu chưa từng che giấu, hắn cũng biết điều đó. Nhưng hắn đã từng kiên quyết từ chối
nàng. Còn nữa, chuyện đêm qua, nàng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Nhưng vì sao? Vì sao hắn lại nói như vậy? Không phải hắn...

Dung Tứ ngước mắt nhìn Cơ Phượng Ly. Nhìn thấy sự bi thương trầm lắng trong
mắt hắn, dường như nàng thấy mình rất hiểu hắn. Tướng gia, hắn cũng
không muốn chìm đắm vào mối tình oan nghiệt không có kết quả kia.

“Ta... Ta có thể không?” Nàng vẫn không dám tin, run giọng hỏi.

Cơ Phượng Ly nặng nề gật đầu.

Dung Tứ lau nước mắt, chậm rãi đi tới nhào vào lòng hắn.

Cơ Phượng Ly ôm nàng, nhưng tận sâu trong đáy lòng đã xuất hiện một vực
sâu thăm thẳm, dường như mọi cơn gió tràn vào đều mất tích không chút
tăm hơi.

Hoa Trứ Vũ nằm trên giường, nàng muốn ngủ mà lại không ngủ nổi, trong đầu
không ngừng nghĩ tới tin tức Bình Lão Đại mang tới: Dung Lạc đã đến đây.

Dung Lạc, người thần bí nhất trong mắt người đời.

Hoa Trứ Vũ không hề biết gì về hắn. Nhưng trải qua mấy lần gặp gỡ vô tình,
Hoa Trứ Vũ cảm thấy, người này rất có hứng thú với Doanh Sơ Tà.

Bên ngoài thành Lương Châu, hắn từng dẫn A Quý tới phá vòng vây cứu nàng,
khi đó, nàng vẫn mang trên mình thân phận Doanh Sơ Tà. Ở Minh Nguyệt Lâu Kinh Lăng, hắn đối địch với nàng, phá hỏng kế hoạch của nàng và Hoàng

Phủ Vô Song. Mà khi đó, nàng chính là Nguyên Bảo. Rồi khi ở Thanh Thành, hắn lại phát giá cao để mua Đan Hoằng.

Những chuyện này, khiến nàng cảm thấy nghi ngờ.

Nam Bạch Phượng Dung Lạc, vì sao hắn phải làm như vậy?

Xem ra, nàng phải nhân cơ hội lần này điều tra hắn.

Hoa Trứ Vũ mệt mỏi suy nghĩ, chợt nghe thấy có tiếng người gõ cửa bên ngoài: “Bảo thống lĩnh, ngài có ở trong không?”

Hoa Trứ Vũ cao giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Tướng gia có lệnh, Bảo thống lĩnh lập tức thu thập hành trang chuyển tới Hổ doanh.” Thị vệ bên ngoài cao giọng nói.

Hoa Trứ Vũ lên tiếng trả lời: “Ta biết rồi!”

Bình Lão Đại còn đang lo Cơ Phượng Ly không chịu để nàng chuyển đi, vậy mà không ngờ hắn đuổi người nhanh như vậy.

Không tìm được nữ nhân giải mị dược cho hắn, liệu hắn có nghi ngờ nàng không. Nhưng nhìn tình hình này, chắc chắn là không có!

Như vậy cũng tốt, nàng cũng không cần phải lo lắng.

Nàng ngồi dậy thu dọn đồ. Đồ riêng của nàng cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy bộ quân phục vừa đủ buộc thành một bao hành lý. Thu dọn xong, nàng cố
gắng mang theo hành lý đi ra ngoài.

Tiết trời quang đãng, vầng thái dương treo cao, lúc Hoa Trứ Vũ bước ra khỏi
trại liền nheo mắt lại, một lúc sau mới tiếp tục đi xuyên qua mấy dãy
lều trại. Đầu óc nặng nề, cả người như một cái xác không hồn theo gió
thổi về phía trước.

Nàng không ngờ mình bị bệnh nặng tới mức này. Khẽ thở dài một hơi, đôi chân mềm nhũn ngã xuống đất.

Thị vệ canh gác phía trước vội vàng tới nâng nàng dậy, quan tâm hỏi: “Bảo thống lĩnh, ngài không sao chứ?”

“Ta không sao.” Hoa Trứ Vũ mệt mỏi nói, cảm giác cánh tay thị vệ nâng mình thoáng run lên, vẻ mặt nghiêm trang.

Hoa Trứ Vũ khó hiểu nhìn lại.

Phía đối diện, Cơ Phượng Ly và Nam Cung Tuyệt đang chậm rãi đi tới, khi nhìn thấy nàng, hắn đột nhiên dừng bước.

Màu áo trắng lạnh lẽo đến cực điểm, vẻ mặt của hắn cũng đông cứng như băng, chỉ có ánh mắt nhìn nàng, vừa giật mình, vừa đau lòng, cũng vừa bi
thương....

“Tướng gia, Bảo thống lĩnh bị bệnh, thuộc hạ có thể dẫn ngựa tới đây không?” Thị vệ thi lễ hỏi.

“Được!” Hắn thản nhiên đáp, tất cả cảm xúc trong mắt như đã tan biến, lần này
nhìn nàng, ánh mắt hắn trở nên xa cách như thiên sơn vạn thủy.

Hoa Trứ Vũ vịn lấy cánh tay thị vệ, thản nhiên mỉm cười với Cơ Phượng Ly,
chỉ là bàn tay khuất trong áo đã nắm chặt lại, móng tay đâm vào da thịt
đau đớn. “Nguyên Bảo đa tạ Tướng gia!” Giọng nói thản nhiên không mang
theo bất kỳ cảm xúc gì.

Cơ Phượng Ly thản nhiên hừ một tiếng, kiên quyết đi thẳng ngang qua người
nàng, ống tay áo lạnh lẽo như gió tuyết thổi qua trước mắt.

Thị vệ dẫn ngựa tới, sau khi đỡ Hoa Trứ Vũ lên ngựa, liền chậm rãi dắt nàng trở về.

Tiếng vó ngựa âm vang như tiếng trống, từng âm thanh một đánh thẳng vào lòng
Cơ Phượng Ly, hắn chợt dừng lại, nhìn hướng người vừa đi khuất.

“Xem ra Bảo thống lĩnh ốm không nhẹ.” Nam Cung Tuyệt nhíu mày nói, nhìn vẻ mặt tiều tụy kia thật khiến người ta không đành lòng.

Hắn quay lại nhìn Tướng gia rồi khẽ rùng mình, sự đau lòng trong mắt Tướng
gia còn dày đặc hơn hắn gấp bội, áp lực đè nén như một cơn hồng thủy.

Vậy mà, chỉ giây lát sau, ánh mắt kia đã lạnh lẽo, tịch mịch như một đầm băng chết chóc.

“Người cầm binh đánh giặc, sao có thể bị bệnh tật đánh bại?” Cơ Phượng Ly thản nhiên nói, rồi sau đó bước nhanh vào trong trại.

Hoa Trứ Vũ về tới Hổ doanh.

Những binh sĩ trong Hổ doanh rất quan tâm, chiếu cố cho nàng. Tám vị giáo úy
thì không cần phải nói, lúc nào cũng tận tâm bốc thuốc, sắc thuốc. Những binh sĩ khác tranh nhau tới thăm nàng, nhất là những binh sĩ Hoa Trứ Vũ từng cứu ở khe sâu ngày đó.

Cuối cùng, một giáo úy trong quân sợ ảnh hưởng tới việc Hoa Trứ Vũ dưỡng
thương nên chỉ cho hai binh sĩ tới chăm sóc Hoa Trứ Vũ, còn tất cả đều
phải đi ra ngoài. Trong quân doanh không thiếu thuốc, ngày nào nàng cũng được uống không ít thuốc chữa bệnh, thuốc bổ.

Lần này Hoa Trứ Vũ dưỡng bệnh trên giường mất hơn nửa tháng. Nửa tháng sau, khi bước ra khỏi trại, nàng lại có cảm giác như mình đã trải qua mấy
đời.

Nàng đứng ở bờ sông, đưa mắt nhìn về chân trời phía xa, ngọn núi cao mênh
mông, ánh chiều tà ửng hồng, cảnh sắc phương Bắc thật hùng vĩ tráng lệ.

Một cánh ưng cô độc gương cánh bay qua bầu trời, khi thì xoay tròn, khi thì lao xuống, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó. Hoa Trứ Vũ nhìn cánh chim ưng cao ngạo, trong lòng càng cảm thấy thê lương. Nàng có cảm giác mình thật giống cánh ưng cô độc kia, lạc lòng giữa biển trời sâu thẳm.

Bị bệnh nửa tháng, trời đã bắt đầu chuyển sang đầu đông. Gió Bắc lạnh lẽo
thổi tung tà áo, sau khi mắc bệnh, nàng gầy hơn trước rất nhiều, bộ quân phục mặc trên người càng thêm rộng thùng thình.

Trong thời gian nàng mắc bệnh, Nam Triều và Bắc Triều đã đánh qua lại thêm
mấy trận, nhưng đều là những trận chiến nhỏ, song phương có thắng có
thua. Trong quân doanh cũng đã xảy ra không ít chuyện, trong đó, chuyện
khiến nàng cảm thấy ngạc nhiên nhất chính là trong quân doanh xuất hiện
thêm một nữ nhân, tên là Dung Tứ.

Hoa Trứ Vũ rất có hứng thú với người tên Dung Tứ này, nhưng không biết vì
sao, nàng lại không thích gặp mặt nàng ta. Thậm chí nàng còn mơ hồ cảm
thấy, sở dĩ nàng ta có thể ở bên cạnh Cơ Phượng Ly, rất có khả năng là
do chuyện liên quan tới việc giải mị dược đêm đó.

Không biết Dung Tứ này có quan hệ gì với Dung Lạc, nàng vốn định điều tra về
Dung Lạc, nhưng do mắc bệnh nặng nên giao việc này lại cho Bình Lão Đại, chỉ nghe hắn báo Dung Lạc ở lại chưa đầy hai ngày đã rời đi.

Điều này khiến nàng cảm thấy tiếc nuối. Nhưng Nam bạch phượng Dung Lạc thần
bí như vậy, nếu muốn điều tra hắn cũng không phải việc dễ dàng gì.
Chuyện này, chỉ e là phải bàn bạc kỹ hơn.

Rất nhanh, Hoa Trứ Vũ đã dồn hết tâm huyết vào chuyện huấn luyện binh sĩ.

Võ công của nàng hiện giờ vẫn chưa đủ mạnh.

Không biết Tiêu Dận đã luyện được loại kì công gì, nàng không phải là đối thủ của hắn.

Võ công Cơ Phượng Ly thâm sâu khó lường, nàng cũng không phải là đối thủ của hắn.

Về phần Đấu Thiên Kim, tuy nàng chưa từng giao chiến với hắn, nhưng nàng cũng biết ba đồng tiền kia rất khó đối phó.

Nàng nghĩ mình có thể trở thành một trong tứ đại tuyệt thế nam tử đương thời là do chiến công hiển hách của nàng, còn về độc chiến, nàng cần phải
luyện tập nhiều. Vậy nên, ngoài việc luyện tập, nàng còn dạy binh sĩ Hổ
doanh cách bày binh bố trận. Dường như chỉ có cách bận rộn mới có thể
giúp nàng quên đi những phiền muộn.

Gió thổi lồng lộng qua cánh đồng bát ngát.

Mấy chục kỵ binh xếp thành hình mũi tên, hai cánh đuôi mở rộng, tạo thành
hình một mũi ten bén nhọn, phía sau có một hàng phòng thủ hối hả chạy về phía trước.

Đây là một đội hình chuyên dụng phá vòng vây hay dùng trong quân, nhưng thế trận này, dưới sự chỉ đạo của Hoa Trứ Vũ lại kết hợp với ngũ hành bát
quái, uy lực tăng lên mạnh mẽ. Trên chiến trường, không cần binh nhiều
tướng mạnh cũng có thể thủ thắng. Có đôi khi, trận pháp lại có tác dụng
lật ngược tình thế.

Hoa Trứ Vũ dẫn theo năm mươi kỵ binh chạy trước, sáu giáo úy dẫn mấy trăm
binh sĩ vây chặt họ, từng vòng một kín đáo không có kẽ hở.

“Bảo thống lĩnh, chúng ta có thể lao ra ngoài sao?” Hai giáo úy đứng bên trái phải Hoa Trứ Vũ lo lắng hỏi.

Hoa Trứ Vũ quát lớn: “Ở trên chiến trường, ngươi nhất định phải tin tưởng vào chính mình!”

Nàng cúi sát người áp xuống lưng ngựa, tư thế này vừa không sợ bị loạn tên
bắn trúng lại vừa có thể tránh được việc ngã khỏi lưng ngựa, đẩy nhanh
tốc độ chạy.

Ngân thương trong tay cũng không hề nhàn rỗi, xoay tròn trong gió đánh bật lại những món binh khí xông về phía này.


Mấy chục kỵ binh chạy theo nàng, khi quẹo trái, lúc quẹo phải...

Mấy chục kỵ binh tả hữu xung đột trong vòng vây, cuối cùng, bọn họ giống
như một thanh lợi kiếm phá vỡ vòng vây chạy ra ngoài, không những vậy
còn mang theo thế công mạnh mẽ lao tới phía trước.

Đội ngũ phá vây thành công, Hoa Trứ Vũ ghìm dây cương, quay ngựa nhìn lại.

Chút ánh chiều tà còn sót lại quấn quít bên nàng, chiếu lên gương mặt tái
nhợt của nàng một màu đỏ vàng, ánh mắt kiêu ngạo mà quật cường.

“Bảo thống lĩnh! Chúng tôi cũng muốn luyện đội hình này!” Những binh sĩ kia giơ cao binh khí hô to.

“Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn luyện!” Mọi người nhất tề hô vang.

Hoa Trứ Vũ thở dài một hơi, đưa tay lau mồ hôi trên trán, bộ quân phục đã ướt đẫm lưng.

Bị bệnh mấy hôm khiến cơ thể tổn hại không ít, nàng cần phải tập luyện thêm mới được.

“Tướng gia đến đốc quân!” Không biết là binh sĩ nào hô lên. Các binh sĩ còn lại đều tỏ vẻ kinh ngạc, đưa mắt nhìn lại.

Hoa Trứ Vũ nghe thấy hai chữ “Tướng gia”, cả người lạnh lùng như một thanh
lợi kiếm sắc bén vừa rút ra khỏi vỏ. Nàng buông tay áo xuống, ngồi trên
ngựa đưa mắt nhìn về phía xa.

Quả nhiên, trên đồi núi có hai bóng người đang đứng đón gió.

Trong đó có một bóng người màu trắng, tà áo phiêu dật tựa như đã đứng ở đó từ rất lâu.

Hoa Trứ Vũ lạnh lùng cười, đang định nhìn về phía khác lại phát hiện bên
cạnh Cơ Phượng Ly có thêm một bóng người màu đỏ, rõ ràng là một cô
nương, trong quân doanh không có binh sĩ nào mặc quần áo màu đó, chắc
đây là cô nương tên Dung Tứ, không ngờ, bọn họ lại cùng nhau tới đốc
quân.

Hoa Trứ Vũ nheo mắt nhìn, trong lòng có đủ loại cảm giác phức tạp pha trộn
lẫn nhau, giống như hôm nàng nhìn thấy Ôn Uyển đứng bên cạnh Tiêu Dận
vậy. Đáng tiếc, khoảng cách lần này khá xa, nàng không nhìn rõ hình dáng người kia.

Từ sau khi nàng chuyển đến Hổ doanh, nghe nói Cơ Phượng Ly cũng chuyển tới thành Dương Quan ở. Cả Dung Tứ kia cũng đi theo hắn.

Hoa Trứ Vũ nhìn chằm chằm hai bóng người một trắng một đỏ, yêu hận tình thù không ngừng cuộn trào trong lòng.

Nàng nhếch môi nở nụ cười kiêu ngạo.

Cơ Phượng Ly, ngươi cứ đợi đấy.

Hoặc là máu của ngươi tưới đỏ đao ta. Hoặc là máu của ta phủ kín cây chiết phiến kia!

Nàng thu hồi tầm mắt, ra lệnh: “Đội tiếp theo, xếp hàng!”

Lập tức có năm mươi binh sĩ dựa theo sự chỉ dạy của Hoa Trứ Vũ tập kết
thành đội hình, Hoa Trứ Vũ giục ngựa chạy vào giữa đội ngũ, hướng dẫn
binh sĩ luyện tập trận pháp. Từ trận pháp có lợi cho việc tấn công nhất
tới trận pháp phòng thủ hiệu quả nhất, tất cả đều được rèn luyện kỹ
lưỡng.

Nàng giục ngựa chạy tới trước đội ngũ, dáng người cô độc và kiêu ngạo giống u như cánh ưng bay liệng trên trời cao.

Hôm đó, gió bắc lạnh thấu xương, sắc trời âm u.

Nam Triều nhận được mật báo của thám tử, Tiêu Dận tự mình dẫn đại quân tấn
công Tương Ngư Quan cách Dương Quan hơn trăm dặm. Tương Ngư Quan có địa
hình hiểm ác hơn Dương Quan, tuy đội quân canh giữ ở đó không nhiều,
nhưng muốn phá thành cũng rất khó.

Dù địa hình thành Dương Quan tương đối bằng phẳng, nhưng lại có lực lượng
quân đội Nam Triều hùng hậu trấn giữ, dù Tiêu Dận muốn tấn công cũng
không phải chuyện dễ dàng gì.

Hoa Trứ Vũ có linh cảm, đã lâu như vậy mà Tiêu Dận mới tấn công, không biết có phải hắn đã nghĩ ra thượng sách gì không, vì sao nàng lại có cảm
giác bất an thế này.

Cơ Phượng Ly và Vương Dục lập tức điều binh khiển tướng, gấp rút tới tiếp
viện Tương Ngư Quan, đồng thời tăng cường thêm binh sĩ thủ hộ Dương
Quan, mong muốn trận chiến này sẽ chặt đứt hoàn toàn dã tâm Nam chinh
của Tiêu Dận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận