Phượng Ẩn Thiên Hạ

Sau khi chiếc khăn che mặt được kéo xuống, ai nấy đều giật mình sửng sốt.
Không ai có thể ngờ được trên thế gian này còn tồn tại một nam nhân như
vậy.

Đầu tiên là ánh mắt, mọi người đều cảm thấy dùng từ đẹp để hình dung vẫn
chưa đủ, nhưng ngoài từ đẹp ra cũng không biết dùng từ nào khác để hình
dung. Đó là một vẻ đẹp rất khác lạ với người Nam Triều, làn da trắng
nõn, đôi mắt đen thẫm tỏa ra ánh sáng lấp lánh như bảo thạch, đôi lông
mi cong, dài. Giữa mi tâm có điểm một vết chu sa màu đỏ chói mắt, đồng
thời càng tăng thêm vẻ phong tình của hắn.

Chỉ là một chiếc áo dài bình thường màu xám, kiểu dáng đơn giản, nhưng khi
mặc trên người hắn lại mang theo cảm giác thanh thoát. Hắn đi một đôi
giày ủng thấp, trên cổ chân trái cũng đeo một dây chuông làm từ vàng
giống cô nương kia, hắn chỉ vừa bước đi, dây chuông liền phát ra những
tiếng ngân vang.

Con ngươi đen nhánh chuyển động một vòng quanh phòng, hắn nhếch môi cười:
“Các vị muốn biết người Nguyệt Thị trưởng thành trông như thế nào thì
nhìn Nguyệt Phách là được!”

Câu nói của hắn khiến đám đông trong đại điện thổn thức, nếu người Nguyệt
Thị ai lớn lên cũng xinh đẹp như vậy thì thật đúng là một quốc gia yêu
nghiệt.

Ánh mắt mọi người lúc này đều tập trung hết về phía Nguyệt Phách, không còn ai chú ý tới hoàng tử Nguyệt Thị nữa.

Hoa Trứ Vũ thu hồi tầm mắt, cảm thán, thì ra trên đời còn có vẻ đẹp như vậy.

Yến hội bắt đầu, tiếng nhạc, tiếng trống, những tiết mục ca múa lần lượt được trình diễn.

Rượu ngon, đồ ăn ngon liên tục được đưa lên, bày kín mấy chiếc bàn. Cung nữ
và thái giám đứng hầu phía sau ân cần mời rượu, trên khán đài trước mặt, các ca cơ liên tục trình bày các tiết mục ca múa đặc sắc.

Đến khi ngà ngà say, Nguyệt Phách đột ngột đứng dậy trong sự kinh ngạc của
mọi người, hắn cúi người nói với Hoàng Phủ Vô Song: “Hoàng đế bệ hạ tôn
kính, lần này đến đây, ngoài việc chúc mừng hoàng đế bệ hạ, Nguyệt Thị
chúng ta còn mang theo một sứ mệnh quan trọng!”

Hoa Trứ Vũ kinh ngạc, không biết sứ mệnh mà người này nói là chuyện gì.

Hoàng Phủ Vô Song chỉ nhíu mày, thản nhiên hỏi: “Sứ mệnh gì vậy, mời nói!”

“Mọi người đều biết võ học Thiên triều tinh thâm, khiến các quốc gia nhỏ như chúng ta vô cùng bái phục. Hoàng đế bệ hạ của chúng ta rất muốn trao
đổi võ học với Thiên triều. Đã đặc biệt dặn dò hoàng tử khi tới Thiên
triều phải tìm người có võ công cao cường, luận bàn một chút.” Nguyệt
Phách mỉm cười, chậm rãi nói.

Hoàng Phủ Vô Song nghe vậy, gật đầu, nheo mắt nói: “Nếu đã là tâm nguyện của
hoàng đế Nguyệt Thị, trẫm nhất định sẽ giúp ngươi hoàn thành.” Sau đó
hắn nghiêng người nói với Hoa Trứ Vũ. “Tiểu Bảo Nhi, ngươi sai người tới Ngự Hoa Viên đắp một lôi đài, để lát nữa, khi dẫn chúng thần đi ngắm
cảnh có thể luận bàn võ nghệ luôn.”

Hoa Trứ Vũ đáp lời, hoàng tử Nguyệt Thị vẫn luôn im lặng từ đầu bữa tiệc
liền ngửa đầu uống cạn một chén rượu. Chiếc cổ cao kiêu hãnh như một con thiên nga đen, vô cùng cao ngạo. Dường như hắn cũng nhận ra Hoa Trứ Vũ
đang nhìn về phía mình, trên môi xuất hiện nụ cười ngạo nghễ.

Trong Mai Lâm - Ngự Hoa Viên đã đắp một lôi đài thi đấu. Phía dưới có trải
một lớp thảm rất dày, bày ra mấy chiếc bàn, xung quanh bố trí bình phong ngăn cản gió lạnh.

Các sứ thần và đại thần chia chỗ ngồi xuống.

Bệnh của Ôn Uyển bệnh đã khá hơn nhiều, còn sắp được sắc phong làm phi tử
của Hoàng Phủ Vô Song nên đương nhiên cũng có mặt ở yến tiệc. Hôm nay Ôn Uyển búi tóc nửa đầu, phía trên càu một cây trâm màu xanh lục hình cánh bướm, dưới cây trâm cài nhiều sợi dây đủ màu khác nhau. Chiếc váy cung
trang thêu hoa mai màu vàng nhạt, áo khoác lông cừu màu trắng. Giống như đóa mai vàng nở trong tuyết, thanh nhã không nói nên lời.

Một loạt tiếng trống vang lên, cuộc thi luận bàn võ học bắt đầu. Vốn là do
Nguyệt Thị thách đấu với Nam Triều, nhưng lại khiến Ba Tư, Khâu Từ, thậm chí cả Tây Lương đều cảm thấy hứng thú. Cuối cùng, lại biến thành cuộc
luận bàn võ học giữa các nước với nhau.

Mỗi nước đều phía một người ra trận, phía Ba Tư do đích thân vị sứ thần ra
mặt, lão Thừa tướng Khâu Từ chỉ định một thị vệ, phía Tây Lương cũng là
đích thân sứ thân tham gia, chỉ có phía Đông Yến là không có động tĩnh
gì, Đấu Thiên Kim đang nhàm chán chống má quan sát trận đấu.

Trên đài, người đầu tiên bước lên là sứ thần Ba Tư. Hắn đứng giữa đài chỉ
vào Nguyệt Phách của Nguyệt Thị. Hai người xông vào tỷ thí. Chưa đầy năm chiêu, sứ thần Ba Tư liền bị Nguyệt Phách đánh bại, trận đấu chỉ xảy ra trong vòng mấy giấy. Sau đó là Khâu Từ, Tây Lương, kết quả đều thất
bại. Cuối cùng, Nguyệt Phách phủi phủi tay, cười nói: “Hoàng đế bệ hạ,
Nguyệt Phách đã khởi động xong, người nên cho cao thủ ra thôi!”

Giọng nói của hắn vô cùng kiêu ngạo, nhưng hắn có đủ tư cách kiêu ngạo vì quả thực võ công của hắn rất xuất chúng. Nhìn khắp Nam Triều, có thể coi là thượng thừa, nhưng vẫn chưa thể tính là cao thủ thượng thừa.

“Tiểu Bảo Nhi, ngươi có khả năng thắng hắn không?” Hoàng Phủ Vô Song quay lại hỏi Hoa Trứ Vũ.

Hoa Trứ Vũ mỉm cười nói: “Rất mạo hiểm, hay Hoàng Thượng tìm một người nắm
chắc phần thắng lên đài đi!” Không biết có hạ nổi người này không, nhưng bây giờ nàng không muốn lên đài luận võ, nàng sợ làm ảnh hưởng tới đứa
bé trong bụng.

Hoàng Phủ Vô Song cũng không cưỡng cầu, chỉ nói: “Được rồi! Ngươi lựa chọn một người trong số các võ tướng ra ứng chiến.”

“Vâng!” Hoa Trứ Vũ khẽ nói, vừa định truyền ý chỉ, chợt nghe Ôn Uyển cao giọng
nói. “Hoàng Thượng, hay là để Bảo công công lên đài đi, Hoàng Thượng
nghĩ xem, nếu thái giám của Thiên triều có thể chiến thắng, thể diện của chúng ta sẽ tăng lên. Huống chi, người bên phía đối phương chỉ là một
tên tùy tùng!”

Hoàng Phủ Vô Song nghe vậy vuốt cằm nói: “Nói cũng đúng, Tiểu Bảo Nhi, nếu đã như vậy, hay là ngươi lên đài tỷ thí với hắn đi!”

“Đúng vậy, khi còn ở trên chiến trường, Bảo công công vô cùng dũng mãnh,
Hoàng Thượng, chẳng phải ngài chưa được nhìn thấy phong thái trên chiến
trường của Bảo công công sao?” Ôn Uyển cười nói. Những lời này đã hoàn
toàn đánh động tới tâm tư của Hoàng Phủ Vô Song, hắn đã từng nghe nói về phong thái anh dũng giết địch của Hoa Trứ Vũ, vẫn luôn tiếc nuối mình
chưa bao giờ có cơ hội chứng kiến tận mắt. Nghe Ôn Uyển nói như vậy, hai mắt liền bừng sáng.

“Tiểu Bảo Nhi, ngươi nhất định phải lên đài!” Hoàng Phủ Vô Song quyết định.

Hoa Trứ Vũ đưa mắt nhìn Ôn Uyển, xem ra nàng ta vẫn nhớ chuyện bị nàng dùng mũi thương đâm nàng ta lần trước, lần này muốn đẩy mình lên đài đấu võ
là hy vọng nàng thua cuộc, bị Nguyệt Phách đánh trọng thương càng tốt.
Chỉ là, nàng ta phải thất vọng rồi.

“Hoàng Thượng, nô tài đồng ý nghênh chiến, nhưng nô tài cần có một binh khí đặc biệt!” Hoa Trứ Vũ cúi người nói.

Hoàng Phủ Vô Song nheo mắt: “Binh khí gì? Trẫm nhất định sẽ chuẩn bị cho ngươi!”

Hoa Trứ Vũ cười cười chỉ vào một tảng đá lớn dưới gốc cây mai: “Chính là
tảng đá kia, xin Hoàng Thượng phái người chuyển nó lại đây!”

Hoàng Phủ Vô Song nghi hoặc nhìn tảng đá kia, không lớn cũng không nhỏ, thứ này, có thể dùng làm binh khí sao?

Ai ngồi trong phòng cũng ngây người, ngay cả Đấu Thiên Kim cũng buông cánh tay đang chống má xuống, hứng thú nhìn Hoa Trứ Vũ. Hoàng tử Nạp Lan
Tuyết ngồi yên không nói gì, hắn cũng rất ít nói, nhưng khi nghe thấy
những lời này của Hoa Trứ Vũ liền hơi nhíu mày lại.

Có hai cấm vệ quân chuyển tảng đá lên đài. Hoa Trứ Vũ giũ tay áo bước lên. Trên môi xuất hiện nụ cười kiêu ngạo, ngông cuồng, đầy tà khí.

Hai mắt Nguyệt Phách bừng sáng, cúi đầu cười nói: “Ngươi chính là thái giám Nguyên Bảo sao?”

Hoa Trứ Vũ không ngờ sứ thần Nguyệt Thị mới tới Vũ Đô một ngày mà đã biết
tới danh tiếng của nàng. Xem ra, nàng thật sự đã giương danh thiên hạ.

“Không sai, tại hạ chính là Nguyên Bảo!” Hoa Trứ Vũ chậm rãi nói, nàng có thể mơ hồ nhận ra Nguyệt Phách có ý đối địch với nàng.

Nguyệt Phách hơi nheo mắt, cười lạnh lùng: “May mắn có cơ hội so tài với
Nguyên Bảo đại nhân, thật sự là quá tốt! Vậy mau bắt đầu đi!”

Hoa Trứ Vũ nhếch môi cười lấy tay nâng tảng đá lên cao. Nói thật, nếu là
trước đây, nâng mười tảng đá như thế này cũng không thành vấn đề, chỉ là hiện giờ nàng phải kiềm chế sức lực.

Hoa Trứ Vũ giữ tảng đá đứng trên đài, không hề động đậy.

Nguyệt Phách bị Hoa Trứ Vũ làm cho mơ hồ. Hắn giương thanh đao trong tay lên, hỏi: “Ta nói là bắt đầu.”

Mấy người đứng dưới quan sát cũng bị Hoa Trứ Vũ làm cho ngây người. Có mấy
người không biết chuyện Hoa Trứ Vũ từng ra chiến trường, cũng không biết năng lực của Hoa Trứ Vũ, chỉ biết nghi hoặc nhìn nàng nâng tảng đá đứng trên lôi đài, tự hỏi sao Hoàng thượng lại cho người này ra ứng chiến,
thế này khác gì hủy hoại thanh danh của Nam Triều?

“Ta đang đợi ngươi bắt đầu đấy, ngươi mau bắt đầu đi, tảng đá này nặng lắm, cổ tay ta mỏi lắm rồi!” Hoa Trứ Vũ mặt dày nói.

Nguyệt Phách ngẩn người. Hắn không nhịn được bật cười, đây là lần đầu tiên hắn được một đối thủ thú vị như vậy. Chẳng lẽ tiểu thái giám này định dùng
tảng đá làm binh khí thật sao. Định dùng tảng đá này đập chết hắn sao?

“Nếu vậy, Nguyệt Phách không khách khí nữa!” Nguyệt Phách tập trung nội lực
vào thân đao, thế đao như sấm sét đánh thẳng về hướng Hoa Trứ Vũ.

Hoa Trứ Vũ im lặng nhìn thanh đao nghìn cân kia lao về phía mình, đồng thời ném tảng đá trong tay về phí thanh đao. Quay người đứng sang một bên.

Thanh đao sấm sét chém vụn tảng đá thành nhiều mảnh nhỏ, rải rác phân tán trên lôi đài.

Nạp Lan Tuyết nhìn vào mấy mảnh đá vụn kia, thản nhiên nhíu mày nói một câu: “Thua rồi!”

Tỳ nữ bên cạnh rót đầy chén rượu cho hắn, nói: “Nô tỳ cũng nghĩ Nguyên Bảo thua không còn nghi ngờ gì nữa!”

Nạp Lan Tuyết cười lạnh, hơi thở đầy băng giá. “Không phải hắn thua!”

“Dạ?” Tỳ nữ kinh ngạc buông bình rượu xuống, ngẩng đầu nhìn lên đài.

Chỉ thấy tiểu thái giám kia bắt đầu dùng tới bảo kiếm tấn công Nguyệt
Phách, vốn dĩ hắn không dùng tảng đá làm vũ khí, trên người hắn vẫn còn
có bảo kiếm. Mà Nguyệt Phách tấn công vô cùng yếu ớt, tay chân như bị
trói buộc, hoàn toàn không thể thi triển toàn bộ võ công.

“Đây là chuyện gì vậy?” Tỳ nữ nghi hoặc hỏi.

Nạp Lan Tuyết chỉ cười nhạt không nói.

Mọi người cũng cảm thấy khó hiểu, không hiểu Nguyệt Phách bị làm sao, giống như hắn đang cố ý nhường Bảo công công vậy.

Chỉ có Hoa Trứ Vũ biết. Nguyệt Phách đã bị Thất Tinh Trận của nàng vây kín.

Vừa rồi nàng cố tình để Nguyệt Phách phá vỡ tảng đá kia, lúc so chiêu với hắn, nàng đã lén lút lập Thất Tinh Trận.

Nếu dựa vào thực lực để quyết đấu, nàng nhất định không thua hắn, nhưng bây giờ là thời điểm nhạy cảm, vì đứa bé trong bụng, nàng không thể dốc hết sức chiến đấu với hắn, thành ra nàng mới nghĩ tới biện pháp này.

Trận pháp này khiến Nguyệt Phách không thể phân biệt được phương hướng, Hoa
Trứ Vũ chỉ cần lựa đúng thời cơ chỉ một kiếm vào cổ họng Nguyệt Phách,
khi kiếm cách cổ họng một tấc, nàng lãnh đạm nói: “Ngươi thua rồi!”

Nguyệt Phách ảo não, không biết vừa rồi mình bị làm sao nữa.

Hoa Trứ Vũ thu bảo kiếm lại, phá Thất Tinh Trận mới rời khỏi lôi đài.

Mọi người đồng loạt ồ lên, hoàn toàn kinh ngạc trước chiến thắng khó hiểu của Hoa Trứ Vũ.

Hoàng Phủ Vô Song nhìn Hoa Trứ Vũ, cực kỳ vui vẻ nói: “Tiểu Bảo Nhi, cuối
cùng trẫm cũng được nhìn thấy vẻ dũng mãnh của ngươi rồi.”

Ôn Uyển ngồi bên Hoàng Phủ Vô Song đưa mắt nhìn Hoa Trứ Vũ. Lúc Hoa Trứ Vũ rót trà cho Hoàng Phủ Vô Song, lơ đãng nhìn về phía đó thấy trong mắt
Ôn Uyển khẽ lóe lên một tia lạnh lùng rồi chợt biến mất.

E là Ôn Uyển không buông tha cho nàng dễ dàng như vậy, nàng nghiền ngẫm
suy nghĩ lại, mấy ngày gần đây, ngoại trừ việc yên tâm dưỡng thai, nàng
chưa từng rời khỏi cung, cũng không có hành động gì lộ liễu. Huống chi
có đi ra ngoài cũng không bị ai phát hiện. Hẳn là Ôn Uyển không thể nắm
được nhược điểm của nàng. Nhưng không hiểu vì sao, nàng lại có linh cảm
rất xấu.

Đúng lúc này, có một cung nữ vội vàng chạy tới quỳ trước mặt Hoàng Phủ Vô
Song, thở hổn hển nói: “Bẩm Hoàng Thượng, xảy ra chuyện rồi!”

Hoa Trứ Vũ vừa thắng Nguyệt Phách khiến Hoàng Phủ Vô Song cảm thấy rất vui, nghe thấy vậy cũng chỉ lơ đãng hỏi: “Có chuyện gì vậy! Mau bẩm báo!”

“Chủ nhân đang thưởng mai trong sân, không biết vì sao sau khi trở về phòng
liền đột ngột ngất xỉu!” Tiểu cung nữ sợ hãi bẩm báo.

Hoàng Phủ Vô Song nhíu mày, không kiên nhẫn hỏi: “Chủ nhân của ngươi là ai?”

Tiểu cung nữ dập đầu nói: “Bẩm Hoàng Thượng, Chủ nhân của nô tỳ là Tống Chiêu Nghi của Khang Đế hiện đang ở Vĩnh Đường Cung!”

Hoa Trứ Vũ nghe vậy mới nhận ra tiểu cung nữ này trông khá quen mặt. Mỗi
lần nàng tới cung của Đan Hoằng đều là vụng trộm đi vào ban đêm, mà
trước đó, Đan Hoằng đều đã cho các cung nữ lui hết ra ngoài. Thành ra
khi vừa nhìn thấy, nàng cũng chưa kịp nhận ra cung nữ này.

Đan Hoằng ngất xỉu? Chẳng lẽ là bị bệnh? Nàng vội vàng cất tiếng nói:
“Hoàng Thượng, hay là để nô tài mời Thái y tới chữa trị cho Tống Chiêu
Nghi!”

Hoàng Phủ Vô Song thở dài: “Được, ngươi đi đi!”

“Hoàng Thượng!” Ôn Uyển đột nhiên đứng dậy mỉm cười. “Thiếp biết Tống Chiêu
Nghi có bệnh gì! Cô ta có thai, còn mời Thái y tới làm gì nữa. Chuyện
này, chắc Bảo công công là người biết rõ nhất!”

Hoa Trứ Vũ nghe vậy liền hiểu ra vì sao vừa nãy Ôn Uyển luôn lén nhìn về
phía nàng, thì ra cô ta đã biết ngày nào Đan Hoằng cũng sắc thuốc dưỡng
thai trong phòng. Cô ta đã mua chuộc cung nữ trong cung của Đan Hoằng,
tố giác chuyện này ra ngoài.

Nhưng Hoa Trứ Vũ lại không rõ Ôn Uyển đã biết được bao nhiêu!

Nếu nàng ta đã tra ra Đan Hoằng sử dụng thuốc dưỡng thai, đoán là Đan Hoằng mang thai, bây giờ mới vạch trần thì có tác dụng gì?

“Ôn tiểu thư sai rồi, nô tài hoàn toàn không rõ chuyện về Tống Chiêu Nghi!” Hoa Trứ Vũ trấn định tinh thần, chậm rãi nói.

“Ngươi không rõ sao?” Ôn Uyển bật cười. “Ta từng nghe Hoàng Thượng nói, trước
khi tiến cung ngươi đã có quen biết với Tống Chiêu Nghi, Tống Chiêu Nghi từng cứu mạng ngươi, nên ở trong cung, ngươi cũng rất quan tâm tới cô
ta. Nhưng tất cả đều là lời để lừa gạt Hoàng Thượng, gì mà ân cứu mạng,
rõ ràng là lấy cớ. Ngươi và cô ta còn không biết an phận, vừa vào cung
đã dính sát lại một chỗ. Ta đã sai người tới Kính Sự Phòng điều tra, khi Tống Chiêu Nghi còn là Chiêu Nghi của Khang đế, cô ta vẫn chưa thị tẩm
lần nào, vậy thai nhi trong bụng là của ai? Trong cung này, ngoài ngươi
ra thì còn nam nhân nào khác hay lui tới chỗ cô ta nữa đây. Nguyên Bảo,
ngươi dám giả mạo thái giám gây họa cho hoàng cung!”

Từng lời của Ôn Uyển sắc bén như dao, nhắm thẳng về phía Hoa Trứ Vũ.

Tất cả mọi người đều sững sờ, kinh ngạc, ngay cả Hoàng Phủ Vô Song cũng bị lời này của Ôn Uyển dọa tới mở lớn mắt.

Sóng ngầm trong lòng Hoa Trứ Vũ cuộn trào mãnh liệt, được rồi, nàng thừa
nhận, bởi vì nàng là nữ nên nàng không nghĩ tới khả năng người ngoài sẽ
gán đứa bé trong bụng Đan Hoằng là của nàng. Càng không ngờ, Ôn Uyển sẽ
dùng tới cách này để đối phó nàng!

Giả mạo thái giám, làm loạn hoàng cung, còn khiến phi tần mang thai.

Nếu tội danh này được chứng thực, sợ là ngay cả Hoàng Phủ Vô Song cũng không cứu nổi nàng.

Huống chi, Ôn Uyển còn nói ra chuyện này trong một hoàn cảnh đặc biệt.

Tất cả quần thần đều ở đây, thậm chí, sứ thần các quốc gia khác cũng ở đây.

Như vậy, chỉ cần chứng thực chuyện này, Ôn Uyển hoàn toàn có khả năng đẩy nàng vào chỗ chết.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới khả năng Đan Hoằng chưa từng thị tẩm! Vậy, chuyện này, phải làm thế nào đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui