Phượng Ẩn Thiên Hạ

Dưới ánh trăng bạc treo trên bầu trời đen thẫm là hoang mạc mênh mông bát
ngát. Cả trời đất một màn yên tĩnh, chỉ có tiếng vó ngựa của nàng nện
xuống âm vang.

Cô tịch như vậy, thê lương như vậy.

Tuy sắp tới tháng năm, nhưng bầu trời Tây Bắc về đêm vẫn lạnh vô cùng. Gió
đêm gào thét qua màng nhĩ, thổi qua những đám cỏ khô phát ra những tiếng xào xạc.

Trên người Hoa Trứ Vũ cũng không có quần áo rét, để tránh bại lộ thân phận,
khôi giáp và mặt nạ đã sớm bị nàng tháo xuống giấu đi. Nhìn nàng lúc
này, mái tóc đen tán loạn, trên người chỉ có một bộ quần áo trắng mỏng
manh nhiễm đầy máu, nhìn qua chỉ là một cô gái yếu đuối đang trốn chạy
khỏi cái chết, không ai nghĩ tới nàng chính là Ngân diện Tu la.

Đã qua hai ngày, phía sau không còn truy binh đuổi theo. Nhưng ở trên
hoang mạc cũng rất ít khi gặp được người qua đường. Hoa Trứ Vũ rất quen
thuộc với địa hình Tây Cương, biết được trước mắt có một khu rừng trải
dài mấy chục dặm, đi qua đó sẽ tới lãnh thổ Bắc Triều. Đến lúc đó, sẽ
gặp được những người du mục, có thể tìm được ít quần áo rét thay thế bộ
quần áo đẫm máu này.

Thật lòng Hoa Trứ Vũ chưa bao giờ nghĩ tới, nàng lại trở về Bắc Triều nhanh như vậy.

Ngày đó, lúc nàng quay về Nam Triều, đã đồng ý vài chuyện với Tiêu Dận,
nhưng đó chỉ là cách tạm thời để rời khỏi Bắc Triều. Mà Tiêu Dận vốn
cũng không cần tới sự giúp đỡ của nàng, bởi vì bản thân hắn là một người kiêu ngạo, có chuyện gì hắn không thể làm được? Chỉ là vấn đề sớm hay
muộn mà thôi.

Nhưng nàng vẫn quay về đó, bởi vì trong tình huống bây giờ, Bắc Triều là nơi
gần nhất cũng là nơi an toàn nhất. Mà nàng, đã hứa với người khác chuyện gì thì nhất định phải làm cho bằng được, nàng không muốn thiếu nợ ai
cả.

Nhưng Hoa Trứ Vũ không biết, liệu mình còn đủ sức chạy tới Bắc Triều không.

Nàng cảm giác bản thân đang run lên vì lạnh, tuy miệng vết thương đã được xử lý qua loa, nhưng đi suốt hai ngày liền, hình như miệng vết thương bị
rách, đau tới tận tim, thậm chí nàng có thể cảm giác được có máu đang
chảy ra. Trước mắt tối đen, tứ chi dần dần đông cứng, lạnh lẽo, nàng
nghĩ chắc nàng đã phát ốm, mang theo vết thương như vậy chạy trốn như
điên trong đêm, không bệnh cũng phát bệnh.

Nhưng nàng phải chống đỡ đến cùng, có lẽ, xuyên qua cánh rừng này đến Bắc
Triều, sẽ gặp được lều trại của những người du mục. Nghĩ vậy, Hoa Trứ Vũ nằm úp sấp lên ngựa, để mặc con ngựa kéo nàng chạy.

Vừa nghĩ, con ngựa đã chạy ra khỏi cánh rừng, bên tai nàng đột nhiên vang
lên rất nhiều tiếng ngựa hí, còn có vô số cây đuốc sáng rực cả một góc
trời, cháy sáng cả một vùng thôn quê hoang dã.

Hoa Trứ Vũ kinh hãi đột ngột kẹp chặt bụng ngựa, nhưng con ngựa dưới thân
chỉ thong thả bước đi tại chỗ, không chạy tiếp nữa. Chạy suốt như vậy,
có lẽ nó đã rất mệt, cuối cùng thì dừng lại hẳn. Không những vậy, con
ngựa này còn hướng về phía trước hí lên mấy tiếng.

Trong lòng Hoa Trứ Vũ kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy mấy chục tên
thiết kỵ nghiêm nghị tới gần, những cây đuốc chiếu lên mảnh giáp tỏa ánh sáng trắng, lạnh lẽo như tuyết, khiến hai mắt nàng đau đớn.

Những người đó nghe thấy tiếng con ngựa của Hoa Trứ Vũ hí lên, thì giơ cây
đuốc nhìn lại, vô số ánh mắt sắc bén nhìn về phía nàng, lúc bọn họ nhìn
thấy nàng đều cảm thấy kinh dị vô cùng.

Bộ dạng của nàng không ra người cũng chẳng ra ma, kể cả là ai nhìn thấy, cũng phải kinh ngạc.

“……” Lại một loạt tiếng ngựa hí, đến từ đám người trước mắt, chỉ thấy một
con ngựa đen như mực cất vó đi về phía Hoa Trứ Vũ. Nàng nheo mắt, nhận
ra con Đại Hắc Mã này chính là ngựa của Tiêu Dận, nàng đã từng bị ăn một cú đá hậu của nó.

Nếu ngựa Tiêu Dận ở đây, vậy, những người này là binh sĩ của Tiêu Dận? Hoa
Trứ Vũ khẽ thở dài một hơi nhẹ nhõm, nàng chưa bao giờ nghĩ đến, một
ngày nhìn thấy những binh sĩ Bắc Triều đã từng là kẻ địch của nhau, lại
cảm thấy yên tâm hơn nhiều khi nhìn thấy binh sĩ Nam Triều.

Đại Hắc Mã chạy tới bên cạnh Hoa Trứ Vũ, bỗng nhiên cúi đầu, chạm vành tai
và bờm tóc vào cùng một chỗ với con ngựa dưới thân Hoa Trứ Vũ.

Hoa Trứ Vũ bừng tỉnh.

Thì ra con ngựa Tiêu Dận cấp cho nàng, lại là một đôi với con Đại Hắc Mã
kia, hai con ngựa nhiều ngày không gặp nhau nên tỏ ra vô cùng thân
thiết.

Những quân sĩ kia trở nên lúng túng, vốn tưởng có địch xông tới, đang định
rút đao kiếm chống lại Hoa Trứ Vũ, lúc này lại biết con ngựa nàng cưỡi
là ngựa của điện hạ, liền khách khí mời nàng xuống ngựa.

Hoa Trứ Vũ đi theo những binh sĩ kia, lảo đảo bước về phía trước.

Những binh sĩ kia giải tán, trước mắt đột nhiên rộng rãi, chỉ thấy trên đồng
cỏ phía trước, trải ra một tấm thảm thật dày, trên thảm, còn có một cái
bàn, phía sau bàn, có một người đang ngồi.

Là Thái Tử Bắc Triều Tiêu Dận.

Hắn đội kim quan đính ngọc, mặc một tấm huyền bào nhẹ nhàng, đôi mắt khép
hờ, lười biếng dựa vào giường chơi đùa với Hải Đông Thanh.

Hải Đông Thanh vốn rất hung dữ, ánh mắt sắc bén u lãnh, nhưng khi ở dưới tay Tiêu Dận lại hiền hòa một cách bất thường.

Tiêu Dận vừa chơi với Hải Đông Thanh, vừa chuyên tâm cắt miếng thịt trong
khay thành từng miếng nhỏ đút cho nó. Trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra nụ
cười hời hợt.

“Bẩm điện hạ, người……” Một binh sĩ đang muốn bẩm báo, Tiêu Dận khoát tay bảo hắn dừng lại.

Hắn đem miếng thịt cuối cùng đút vào trong miệng Hải Đông Thanh, rồi lấy
khăn lau tay, Hồi Tuyết đứng bên rót một chén rượu cho hắn. Hắn nhấp môi vào chén rượu, hờ hững nuốt vào một ngụm, rồi mới mắt nhìn về phía Hoa
Trứ Vũ.

Ánh lửa chói mắt, đôi mắt hắn hơi nheo lại, mới giấu được sự chấn động trong lòng.

Hoa Trứ Vũ tự giễu cợt mình cười cười, nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy quần áo
trên người đã bị trường kiếm chém thành vô số vết máu đỏ tươi, quần áo
rách bươm, còn máu tươi chảy ra. Thật ra, thế này với Hoa Trứ Vũ cũng
không tính là quá nặng, tuy nàng có đau nhưng cũng đã quen, không có gì
không chịu được.

Nhưng, người như Tiêu Dận phải rất quen thuộc với những cảnh này mới đúng, sao lại khiếp sợ như vậy?!

“Trở lại nhanh như vậy, xong chuyện rồi sao?” Tiêu Dận nắm chặt chén rượu trong tay, lạnh lùng hỏi.

“Sao ngài lại ở đây?” Hoa Trứ Vũ không trả lời Tiêu Dận, thản nhiên hỏi ra nghi vấn trong lòng.

“Bản điện hạ đi săn, thật trùng hợp lại gặp được cô!” Tiêu Dận lại uống thêm một chén nữa, lạnh lùng nói.

Hồi Tuyết đứng bên không nhịn được co rút khóe miệng, nhưng cũng không dám nói gì.

Săn bắn? Thật trùng hợp?

Chạy đến chỗ cách kinh thành vài trăm dặm để săn bắn, còn là đêm hôm khuya
khoắt, ngoài chó sói, còn có động vật khác nữa sao, chẳng lẽ là đi săn
sói?

Còn nói trùng hợp! Mới vừa rồi, là ai đem mấy chục binh sĩ phái ra ngoài,
tìm kiếm con ngựa kia. Sau cũng vẫn là Hải Đông Thanh tìm được người
trước, bọn họ mới yên tâm chờ ở đây, cũng mất khoảng nửa canh giờ.

Đợi trong đêm tới nửa canh giờ để chờ cô ấy đi qua, còn dám nói là trùng hợp?

Nói như vậy, có quỷ mới tin!

Nhưng Hoa Trứ Vũ lại tin. Nếu nói Tiêu Dận đặc biệt tới nơi này chờ nàng, nàng mới không tin!

Nhưng dù tin hay không, Hoa Trứ Vũ cũng không thể suy nghĩ được nữa, bởi vì
nàng đứng cũng không vững. Trước mắt dần dần mơ hồ, trên người càng lúc
càng lạnh, tay chân mềm nhũn, ngã quỵ trên đồng cỏ, đồng thời, màn đêm
lạnh lẽo thâm thúy cũng đã mạnh mẽ ập tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui