Phượng Ẩn Thiên Hạ

Hai thị nữ nâng Hoa Trứ Vũ không kìm được run lên, không rõ vì sao lại nảy sinh cảm giác sợ hãi đối với người trước mắt.

“Hoa tiểu thư còn điều gì muốn nói, chẳng lẽ, muốn kháng chỉ hay sao!” Giọng nói Thường công công rất không thoải mái.

Nếu như có thể, nàng thật sự muốn kháng chỉ. Nhưng Hoa Trứ Vũ biết, nàng
tuyệt đối không thể làm như vậy. Phụ thân nàng — Bình Tây hầu Hoa Mục,
luôn trung thành và tận tâm với triều đình, nếu như nàng kháng chỉ,
người đầu tiên muốn xử tử nàng e rằng không phải ai khác mà chính là phụ thân nàng. Có lẽ vì sự ngu trung này của ông, Viêm Đế mới đối xử với
Hoa gia bọn họ như vậy. Hoa Mục ở biên cương lập được vô số chiến công,
nhưng Viêm Đế vẫn luôn lấy lý do vùng biên cương bất ổn, mười năm liền
không cho ông trở về kinh thành. Ngay cả lúc này, khi Hoa gia quân bọn
họ đại thắng Tây Lương, khiến Tây Lương phải dâng lên năm toà thành để
giảng hòa. Cả nước vui mừng, không biết có bao nhiêu tấu chương dâng lên yêu cầu ban thưởng cho bọn họ, Viêm Đế mới không thể không cho phụ thân trở về kinh thành lĩnh thưởng. Phong cho ông làm Bình Tây hầu, còn
người con gái không dung mạo không tài đức như nàng, được ban thưởng một cuộc hôn nhân người người hâm mộ.

Nhưng hiện tại, bỗng nhiên Viêm Đế lại cho nàng đi hòa thân, chuyện này chắc
chắn có khúc mắc mà nàng không biết, nhưng mà, sớm muộn gì nàng cũng sẽ
điều tra rõ ràng. Còn bây giờ, muốn nàng tiếp chỉ, cũng không dễ dàng
như vậy.

Hoa Trứ Vũ trấn tĩnh lại, nói: “Thường công công, thần nữ bây giờ không
phải là Hoa tiểu thư, mà là Cơ phu nhân, thật sự không biết có nên tiếp
nhân thánh chỉ này hay không? Hôn sự của thần nữ và Cơ tướng cũng là ý
chỉ của Hoàng thượng, nếu còn tiếp đạo thánh chỉ này, không phải kháng
lại ý chỉ trước hay sao? Thần nữ thật không biết làm thế nào cho phải.”
Giọng nói thản nhiên, không hề để ý tới những người khác.

Thường công công không ngờ bị Hoa Trứ Vũ hỏi hắn như vậy. Tứ hôn đúng là ý chỉ của Hoàng Thượng, bây giờ hạ chỉ hòa thân cũng là ý của Hoàng Thượng,
đáng lẽ phải có một thánh chỉ phế bỏ hôn ước nữa, nhưng Hoàng Thượng lại xem nhẹ chuyện đó.

Thường công công có phần khó xử, do dự không biết có nên về cung xin thêm một
đạo thánh chỉ nữa không. Nhưng mà như vậy, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ
trách tội hắn làm việc chẳng ra sao. Hắn lập tức bối rối, nhìn về phía
Cơ Phượng Ly, cười lấy lòng, cẩn thận hỏi hắn: “Tướng gia, người xem……”

Cơ Phượng Ly nhìn ngọn nến đỏ đang cháy, đôi mắt đen thẫm như mực, phản
chiếu ánh sáng ưu nhã. Hắn quay đầu mỉm cười với Thường công công, phân
phó thị nữ bên cạnh: “Mang giấy bút tới đây.”

Thị nữ nhanh chóng bước ra ngoài, chỉ trong chốc lát, giấy và bút mực đã
được đưa tới, dọn sạch những đồ điểm tâm trên bàn, bày tờ giấy Tuyên
Thành ra, đem cây bút đưa tới tay Cơ Phượng Ly.

Cơ Phượng Ly tiếp nhận cây bút, chấm mực, viết thoăn thoắt xuống giấy. Chỉ trong chốc lát, trên tờ giấy trắ ng đã phủ kín chữ.

Thị nữ cầm lấy những chữ viết chưa khô lên, nhẹ nhàng thổi qua, rồi đưa đến tay Hoa Trứ Vũ.

Trên nền giấy trắng, chữ đen như mực.

Chữ viết như rồng bay phượng múa, tự nhiên phóng khoáng khiến Hoa Trứ Vũ rất tán thưởng.

Chỉ đáng tiếc, tờ giấy này chính là một tờ hưu thư.

Hoa Trứ Vũ nhìn hai chữ hưu thư nổi bật trước mắt, ý cười lạnh lạnh từ từ
lan rộng, trong đôi mắt kiêu ngạo thoáng hiện lên nét bi thương.

Chuyện đời thật khó lường, nàng không ngờ tới, Hoa Trứ Vũ nàng cũng có một ngày nhận được hưu thư.

Cơ Phượng Ly không hổ là phụ tướng xuất sắc nhất Nam Triều.

Có lá hưu thư này, mọi chuyện sẽ trở thành Cơ Phượng Ly hưu nàng trước,
sau đó hoàng đế mới ban thêm một chiếu chỉ khác cho nàng đi hòa thân.
Hoàng đế không cần phải phế bỏ đạo chiếu chỉ cũ, cũng không có ai nói
hoàng đế lật lọng.

“Không hổ là Cơ thừa tướng, chữ viết cũng thật đẹp, Hoa Trứ Vũ thật vinh hạnh
có được nét bút của Cơ thừa tướng, nhất định ta sẽ trân trọng.” Nàng
miễn cưỡng nói ra từng chữ, nhưng trong giọng nói đều là sự khâm phục,
không giống như ra vẻ, giống như nàng thật yêu thích nét chữ của Cơ
Phượng Ly.

Nàng không hề sợ hãi, theo lý thuyết, chuyện xảy ra tối nay, nếu là một
người con gái khác không khóc tới đẫm nước mắt cũng sẽ phát điên lên.

Nhưng Hoa Trứ Vũ không khóc, cũng không phát điên, thậm chí còn không có lấy một câu oán hận.

Có phải người này đã bị choáng váng quá không, sao có thể bình tĩnh như vậy?

“Làm phiền hai vị tỷ tỷ thay Hoa Trứ Vũ tiếp nhận thánh chỉ, Hoa Trứ Vũ cám ơn trước.” Hoa Trứ Vũ mỉm cười với thị nữ bên cạnh.

Thị nữ nghe vậy, nhận lấy thánh chỉ trong tay Thường công công, nhét vào trong tay áo Hoa Trứ Vũ.

“Tối nay mời Mộ Vân công chúa ở tạm trong cung, sáng sớm mai, sứ giả Bắc
Triều sẽ tới hoàng cung đón công chúa.” Thường công công cất cao giọng
nói. Hắn thay đổi xưng hô thật nhanh, đã kịp sửa từ Hoa tiểu thư thành
Mộ Vân công chúa.

Cung nữ Thường công công mang theo tiến lại nâng Hoa Trứ Vũ lên.

Trong tay áo Hoa Trứ Vũ có một tờ hưu thư, tay áo còn lại có một tờ thánh chỉ hòa thân, trên đầu còn che khăn voan đỏ, đi ra khỏi phòng.

Nàng không thể cử động, mà cũng không có ai vén khăn voan cho nàng.

Nhưng cho dù có thể cử động, nàng cũng không vén lên, có một người trong phòng này, nàng không muốn nhìn thấy.

Ngoài phòng, những bông tuyết bay lất phất, khăn voan đỏ thẫm thỉnh thoảng bị gió thổi tung, cũng đủ cho Hoa Trứ Vũ nhìn thấy những chiếc đèn lồng đỏ thẫm trong viện, chữ Hỷ đỏ thắm, giấy dán đỏ, nhưng nàng không cảm nhận được không khí vui mừng nào, còn cảm thấy màu đỏ kia giống như màu máu, thật chói mặt.

Hoa Trứ Vũ hít sâu một hơi, hít không khí lạnh lẽo vào trong lồng ngực, trong lòng cảm thấy đau nhức.

Đây là đêm động phòng đầu tiên của nàng.

Cũng là một đêm cả đời này không thể quên!

Hoa Trứ Vũ được hai cung nữ nâng ngồi vào trong kiệu, khiêng về phía hoàng
cung. Nàng ngồi ở trên kiệu, cảm giác được chỗ đau ở đầu gối dần dần
phai nhạt, hiệu lực của thuốc trong rượu hợp cẩn càng lúc càng nặng,
nàng mơ mơ màng màng chìm vào trong bóng tối.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui