Phượng Ẩn Thiên Hạ

Nàng vừa đứng dậy, thì nghe thấy người sau màn che lười nhác nói: “Ngươi
không thể không bán, bởi vì, nếu ngươi không bán, lỗ sẽ càng nhiều!”

Lời nói của người này chắc chắc như vậy, khiến Hoa Trứ Vũ kinh hãi vô cùng.

Gió đêm thổi vào khiến tấm màn như sương như khói kia chậm rãi lay động,
bóng người thản nhiên ngồi đó càng thêm mơ hồ. Rõ ràng hắn ngồi yên ở đó không hề nhúc nhích, nhưng lại làm cho người ta sinh ra ảo giác, thấy
hắn như một dòng nước, một cơn gió nhẹ thổi, cho dù có vươn tay tới,
cũng không thể bắt được hắn.

Hoa Trứ Vũ dừng bước, chậm rãi ngồi xuống ghế, nàng rất có hứng thú muốn biết, hắn định cho nàng lỗ như thế nào.

“A Bảo vui lòng lắng nghe, các hạ định làm ta lỗ như thế nào.” Hoa Trứ Vũ mỉm cười nói.

Người sau màn che chậm rãi nói: “Số cửa hàng trong tay ta còn nhiều hơn của
ngươi, nếu ngày mai ta phá giá bán hết ra ngoài, ngươi nghĩ thử xem, giá thị trường ở Kinh Lăng có thể tuột dốc hay không?! Hơn nữa, nếu lộ ra
việc triều đình không có ý định mở Tư Thuyền ở nơi này, ngươi nói giá cả sẽ thê thảm tới mức nào nữa? Tới lúc đó, cửa hàng trong tay các ngươi
còn có người nào muốn mua, ai cũng muốn bán ra ngoài, ngay cả một vạn
lượng ngươi cũng không thu lại được!

Giọng nói của hắn vô cùng bình thản, nhưng khi rơi vào trong tai Hoa Trứ Vũ, không khác gì sóng to gió lớn.

Thì ra, người này biết rõ về chuyện Tư Thuyền. Chuyện này vốn là do Hoa Trứ Vũ bảo Hoàng Phủ Vô Song ủy thác cho những trọng thần thân tín trong
triều lặng lẽ truyền ra một tin tức giả, vậy sao, người này lại biết
được? Nói như vậy, hắn đã biết tất cả những chuyện này là mưu kế của
nàng, là hắn cố ý đối phó với nàng.

Nếu thật sự trong tay hắn có nhiều cửa hàng như vậy, nếu hắn tung tin đồn
ra ngoài, giá thị trường Kinh Lăng sẽ tụt dốc thảm bại, hơn nữa, nếu xác định được chuyện Thuyền Tư không có thật, thì hơn ba mươi cửa hàng
trong tay nàng cũng không thể bán ra ngoài.

Một trận gió lạnh thổi vào từ bên ngoài cửa sổ, lay động màn che cũng lay
động quần áo Hoa Trứ Vũ, mang đến cảm giác mát mẻ giữa đêm hè.

Hoa Trứ Vũ nhíu mày, không đúng, nếu thật sự như vậy, nếu hắn bán cửa hàng
trong tay với giá thấp, người bị thiệt đầu tiên chính là hắn. Hắn sẽ làm như vậy sao? Cho dù hắn giàu có tới đâu, nàng cũng không tin hắn sẽ làm như vậy.

“Ngươi không sợ mình sẽ bị lỗ trước sao?” Hoa Trứ Vũ áp chế sự kinh hãi trong lòng, lạnh lùng hỏi.

“Ta sẽ không lỗ, ngược lại còn kiếm được rất nhiều.” Người ngồi sau màn che thản nhiên nói, thờ ơ không hề để ý, vân đạm phong khinh. Trong tay hắn hình như có một chén rượu, tự rót cho mình uống.

Nghe thấy vậy, Hoa Trứ Vũ bốc cao lửa giận, ý cười trên mặt càng lúc càng
rạng rỡ: “Nói như vậy, các hạ thu mua cửa hàng còn sớm hơn so với tại
hạ?” Lúc chưa nghĩ ra kế này, chính nàng còn không biết. Sao hắn lại
biết? Nếu không chắc giá thị trường không tăng lên, thì sao hắn lại mua
nhiều cửa hàng đến như vậy.

Người sau màn che khẽ cười, thản nhiên nói: “À không phải, lúc giá bắt đầu
tăng ta mới tiến hành thu mua, nhưng thứ ta mua không phải cửa hàng, mà
là nhà dân giá rẻ, rồi cải tạo nhà dân thành cửa hàng, chi phí cũng
không mất thêm là bao.

Giá nhà dân đương nhiên không thể so với giá cửa hàng, không những thế còn
thấp hơn gấp mười lần. Sao nàng lại không nghĩ tới điểm này? Nếu đúng
như vậy, xem ra nàng phải dừng cuộc chơi tại đây.

Cảm giác khủng hoảng và lạnh lẽo như băng đánh úp tới, vô thanh vô tức như muốn đông cứng cứng người nàng lại thành băng.

Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có người nhìn ra mưu kế của nàng, càng không
ngờ, có người còn dùng chiêu của nàng đối phó với nàng. Nàng khổ tâm
thiết kế tất cả, lại bởi vì người trước mặt mà tan vỡ.

Người này là ai, vì sao phải đối nghịch với nàng?!

Lúc này, nàng thật sự rất muốn biết, rốt cuộc người này là ai? Là nam hay
nữ? Là già hay trẻ? Hiển nhiên Hoàng Phủ Vô Song cũng có suy nghĩ giống
Hoa Trứ Vũ, hắn vẫn lẳng lặng đứng sau Hoa Trứ Vũ, vẻ mặt biến đổi liên
tục, đến lúc này, hắn không kiềm chế được nữa, lạnh lùng đưa mắt nhìn
qua, tên thị vệ bên cạnh hiểu ý, bước nhanh đi về phía trước, vươn tay
muốn kéo tấm màn che lên.

Bỗng nhiên tay hắn bị thứ gì đó đâm phải vội rụt tay lại, còn muốn động thủ
kéo tấm màn lên, thì thân mình đã không động đậy được nữa, giống như là
bị điểm huyệt đạo.

Hoa Trứ Vũ vẫn ngồi ở trên ghế, chăm chú nhìn về phía bóng người khuất sau
màn che kia, nhưng cũng không phát hiện hắn ra tay như thế nào. Rõ ràng
hắn vẫn ngồi yên trên ghế không hề động đậy, mà sau tấm màn che, ngoài
hắn ra không còn ai khác nữa.

Võ công của người này sâu không lường được, nàng ngưng mi, ý bảo Hoàng Phủ Vô Song không được làm bừa. Mấy tên thị vệ kia nhìn thấy, vẻ mặt ngưng
trọng tạo thế hình quạt bảo vệ Hoàng Phủ Vô Song.

Áp lực nặng nề bao phủ cả căn phòng, khiến hô hấp cũng trở nên khó khăn.

Người sau màn che nhẹ nhàng cười, nhấp một ngụm rượu, chậm rãi nói: “Các vị
không cần lo lắng, ta chỉ muốn mua cửa hàng của các vị. Nơi này rượu
ngon, thức ăn ngon, A Bảo công tử xin mời dùng.” Nói xong, chỉ thấy
người đó khẽ vỗ lên hai tiếng.

Một cô nương thướt tha đi vào, nàng ta mặc váy dài màu lục, búi tóc vấn
cao, bên trên cắm một cây trâm ngọc bích thượng đẳng, trong tay ôm một
cây đàn tỳ bà, khuôn mặt trắng như tuyết, dịu dàng uyển nhiên, trên môi
còn nở nụ cười xinh đẹp động lòng người.

“Các vị đại gia, Thiên Thiên xin kính chào, không biết các vị muốn nghe khúc nhạc gì?” Thiên Thiên dịu dàng hỏi.

“Thiên Thiên cô nương, mời cô đàn một khúc “Ngu Mỹ Nhân” Người phía sau rèm chậm rãi nói.

Thiên Thiên lên tiếng đáp ứng, nàng ta ngồi ở trên ghế, những ngón tay ngọc
lướt qua dây đàn, bắt đầu vừa đàn vừa hát. Tiếng tỳ bà leng keng, thanh
âm tuyệt vời, tiếng ca rõ ràng, uyển chuyển, êm tai. Áp lực trong phòng
lúc trước hoàn toàn biến mất, kiều diễm vô hạn.

Nhưng món ngon có ngon, khúc hát có tuyệt vời, tiếng đàn có êm tai tới đâu
cũng không ai có tâm tình dùng bữa, nghe nhạc. Ngoại trừ người ngồi phía trong kia.

Hoa Trứ Vũ tâm phiền ý loạn, trong đầu cân nhắc cả vạn lần, nếu theo ý
người này, đem cửa hàng bán cho hắn với giá thấp, như vậy bao nhiêu
chuyện nàng làm trước đây coi như vô ích. Nhưng nếu không bán, kết quả
còn thảm hại hơn. Dù có làm thế nào, thì nàng vẫn là người thua cuộc.
Nàng đã tự sa chân vào tấm lưới chính mình giăng ra, không còn đường
thoát thân.

Giá thị trường hiện tại, đã nằm gọn trong tay người này, nàng không thể nắm giữ được nữa.

“Có thể thương lượng……” Hoa Trứ Vũ nói.

“Không thương lượng gì hết!” Hoa Trứ Vũ còn chưa nói xong, người sau màn che
đã dứt khoát ngắt lời nàng lại. Hoàng Phủ Vô Song sớm đã tức giận đến
hai mắt mở trừng trừng, chuyện sắp đến lúc thành công, lại thất bại
trong tay người này. Cho dù là ai, cũng sớm tức tới hộc máu.

“Các ngươi, bắt người này lại cho ta, ta không tin bắt được hắn rồi, hắn còn có thể gây chuyện được nữa! Ta muốn nhìn xem, rốt cuộc ngươi là thần
thánh phương nào, mà phải lén lút ở sau màn che không dám gặp người.”
Hoàng Phủ Vô Song vỗ bàn đứng dậy, ra lệnh cho thuộc hạ xông lên.

“Sao vị công tử này lại ngang ngược như vậy, công tử phải biết rằng, nơi này không phải là Vũ Đô!” Một giọng nói già nua truyền đến từ phía sau cửa, chỉ thấy một ông già còng lưng, đang tủm tỉm cười nói.

Người này chính là Tây Giang Nguyệt A Quý.

Hoa Trứ Vũ vừa thấy đến ông ta liền hiểu ra người ngồi phía sau màn che là ai.

Nam Bạch Phượng Dung Lạc.

Từ sau khi tới Tây Giang Nguyệt mượn ba mươi vạn lượng, Hoàng Phủ Vô Song
đã phái người đi tìm hiểu tin tức về Nam Bạch Phượng, nhưng kết quả cuối cùng chỉ có hai chữ: Thần bí.

Hắn từ đâu đến, phát tài bằng cách nào, thích thứ gì, hay là hắn bao nhiêu
tuổi, bề ngoài trông như thế nào, giao du với những ai, có thế lực chống đỡ phía sau hay không…… Không thể tra ra được bất kỳ điều gì.

Chỉ biết hắn nổi tiếng ở Nam Triều mới được hai, ba năm, biết hắn phú khả
địch quốc, biết hắn mở một căn lầu Tây Giang Nguyệt, nhưng hắn chưa bao
giờ lộ mặt, mọi chuyện đều giao cho người khác quản lý.

A Quý cầm theo một ấm trà trong tay, chậm rãi đi tới trước mặt Hoàng Phủ
Vô Song, nâng cao tay rót nước trà vào trong chén, cười nói: “Công tử
uống trà đi, hạ hỏa, hạ hỏa.”

“Là ngươi!” Hoàng Phủ Vô Song vừa nhìn thấy A Quý, liền cười lạnh nói, “Thì ra con rùa rụt cổ kia chính là chủ nhân nhà người? Được lắm, chúng ta
mượn bạc của các ngươi, chỉ vì muốn trả nợ mà phải làm như vậy. Thế mà
các ngươi lại dám ra tay ngăn cản. Đã vậy, số bạc kia chúng ta không trả nữa!”

“Các ngươi không trả, thì sẽ có người khác trả cho chúng ta.” A Quý rót đầy
chén trà, liền tự động lui đến trước màn che, lẳng lặng đứng ở nơi đó.
Hoa Trứ Vũ hiểu A Quý muốn nói gì, trong tay bọn họ vẫn còn giữ giấy vay nợ do chính tay Hoàng Phủ Vô Song ký tên, chỉ cần cầm lấy giấy vay nợ
đó, khiếu kiện tới triều đình, thì đích thân Viêm Đế sẽ phải trả nợ thay bọn họ.

“Vì sao các ngươi phải làm như vậy, bọn ta cũng chỉ vì muốn trả nợ cho các
ngươi còn gì!” Hoàng Phủ Vô Song trừng mắt, lạnh lùng nói.

“Cũng chỉ là nói dối một câu, giở trò lừa đảo, không cần tốn nhiều công sức
đã muốn kiếm được hơn mấy chục vạn lượng bạc trắng. Không biết khi các
ngươi nghĩ ra cách này, có bao giờ nghĩ tới, sẽ có bao nhiêu ngươi vì
các ngươi mà táng gia bại sản, sẽ có bao nhiêu người gánh trên lưng món
nợ khổng lồ!? Có lẽ, dùng cả đời này cũng không trả hết được.” Dung Lạc
cười lạnh nói.

Hoa Trứ Vũ chấn động, lúc trước, nàng cũng từng nghĩ tới, có người kiếm
được, thì sẽ có người bù lỗ. Nhưng có lẽ vì nàng chưa từng làm qua
chuyện kinh doanh buôn bán, nàng chỉ nghĩ những thương nhân này rất giàu có, dù có lỗ cũng không tới mức táng gia bại sản. Nhưng nàng không ngờ
được, dưới sức hút của món hời lớn như vậy, lại có người bí quá hóa
liều, đi vay nặng lãi mua cửa hàng, như thế khác nào là đeo món nợ khổng lồ trên lưng, còn có thể bỏ mạng không biết chừng.

Gió đêm thổi qua cửa sổ, rõ ràng rất mát, rất lạnh, nhưng sao thái dương
nàng lại chảy mồ hôi. Trong lòng nàng như bị thứ gì đó chặn lại, khiến
nàng hít thở không thông.

Hoàng Phủ Vô Song còn muốn vùng dậy, Hoa Trứ Vũ đã lập tức ngăn lại: “Công tử bớt giận!” Sau đó nàng quay đầu nhìn bóng người sau màn che thản nhiên
nói: “Nếu Dung công tử đã ra mặt, vậy vụ làm ăn này, ta đồng ý.”

Vốn ban đầu nàng còn chưa hiểu vì sao hắn lại đối nghịch với nàng, thì khi
biết được thân phận của hắn, cũng không còn khó đoán nữa. Nếu hắn mở Tây Giang Nguyệt, có lẽ, hắn đã nhận bái thiếp của người khác, hoặc cũng có lẽ, hắn đã nhận ra kế hoạch này của nàng từ rất lâu.

Nàng thua.

Cam tâm tình nguyện nhận thua.

Vội vàng ký tên vào khế ước, Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu nhìn bóng người phía sau, thản nhiên cười nói: “Cáo từ.” Đoàn người từ từ rời khỏi phòng, dưới
lầu một vẫn đầy khách khứa như cũ, trên sân khấu có một cô nương đang
hát bài gì đó, giọng hát lọt vào tai nàng, tràn đầy bi thương.

Nàng đi thẳng về phía cửa lớn, có mấy cô nương dường như nhắm trúng dung mạo xuất chúng của Hoa Trứ Vũ, cố ý chen tới, muốn giữ Hoa Trứ Vũ lại.
Nhưng khi nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt nàng, tất cả đều biết điều mà
lui về sau.

Cũng đã quá nửa đêm, người đi trên đường rất thưa thớt, Hoàng Phủ Vô Song
sải bước đuổi theo nàng, lớn tiếng hỏi: “Nguyên Bảo, ngươi nói đi, có
phải chúng ta sẽ không kiếm lại được ba mươi vạn lượng kia không?!”

Hoa Trứ Vũ quay đầu, xuyên qua ánh trăng đan vào ánh sáng đèn đường, nheo
mắt nhìn Hoàng Phủ Vô Song, chậm rãi nói: “Không kiếm được nữa! Nhưng nô tài vẫn là hy vọng, ngài có thể đáp ứng chuyện nô tài cầu xin ngài!”

Chuyện Hoa Trứ Vũ nói, chính là việc mở Tư Thuyền, cũng chỉ sau khi về kinh,
biến lời đồn thành sự thật, mới có thể bù lại sai lầm của nàng.

“Chuyện đã đến nước này, ngươi nghĩ rằng ta có thể đồng ý với ngươi sao?!”
Hoàng Phủ Vô Song cười lạnh lướt qua nàng, bước nhanh vào một con ngõ
nhỏ.

Hoa Trứ Vũ đứng ở trước cửa ngõ âm u, bốn phía toàn là bóng cây, có một cơn gió thổi qua, những chiếc lá không chịu được sức nặng của gió, từ từ
rơi xuống, rớt trên vai áo nàng.

Nàng không đi theo Hoàng Phủ Vô Song, mà rẽ về phía ngã tư đường, chậm chạp đi về phía trước.

Minh Nguyệt Lâu.

Một bóng người cao lớn, tao nhã chậm rãi bước ra khỏi tấm màn che, A Quý đi tới bên cạnh hắn, khẽ nói: “Nguyên Bảo này, đúng là một người thông
minh!”

“Uổng cho vẻ bề ngoài tuyệt thế, tâm lại quá ngoan độc, thật là đáng tiếc……”

Tiếng nói mang theo hơi thở lạnh lẽo, rét buốt, dần dần ngưng tụ lại, hòa vào màn đêm đen tối.

Hoa Trứ Vũ đi ngang qua một cửa hàng môi giới, mới được lập ra mấy ngày gần đây do xả ra tranh chấp trong quá trình mua bán, đêm đã rất khuya,
nhưng bên trong vẫn đông người như cũ.

Nàng lẳng lặng ở đầu đường, trong đầu nhớ lại những câu nói của Dung Lạc,
cảm giác khổ sở mãnh liệt lấp đầy lòng nàng. Cảm giác này giống hệt như
lần đó, vì nàng ra quyết định sai lầm, làm cho quân ta lâm vào vòng mai
phục của Tây Lương, khiến rất nhiều binh sĩ mất đi tính mạng.

Cơn gió đêm đi qua thổi tung mái tóc nàng, che khuất đôi mắt mơ hồ của Hoa
Trứ Vũ, nàng thả lỏng người, chạy liên tục thẳng một đường, cứ chạy mãi
như vậy, nàng mới có thể thả lỏng được linh hồn mình.

Nàng không chút kiêng kị bay qua nóc nhà, xẹt qua một tầng ban công, chạy
qua từng con ngõ hẻm, chưa đầy một chén trà, đã đến ngoại ô Kinh Lăng.
Nàng nhún người nhảy lên, giống như một đám mây tinh xảo băng qua khu
rừng nhỏ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một hồ nước nhộn nhạo gợn sóng,
phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Hồ nước cũng không lớn, chỉ là một mảnh nhỏ hẹp, nàng không chút suy nghĩ, chìm sâu cả người xuống nước, hơi lạnh tinh tế xâm nhập vào trong. Nàng ngừng thở, cả người từ từ chìm xuống.

Giống như trở về vòng tay mẹ hiền, lại giống như tiến vào một giấc mộng vĩnh
cửu, nàng nhắm mắt lại, để cơ thể tự nhiên trôi nổi trên mặt nước, lặng
lẽ cảm nhận làn sóng nhấp nhô trong lòng.

Hồ nước lạnh lẽo làm nàng thông suốt, nội lực trong cơ thể không ngừng chuyển động, khiến nàng dần dần thanh tỉnh lại.

Nàng đã nín hơi thật lâu, may mà hồ nước cũng không quá sâu, lúc nàng sắp
không thở nổi, thì trên mặt nước vang lên những tiếng xao động, những
bông nước trắng bạc hắt ra, nàng nhảy ra khỏi mặt nước, hạ xuống ven hồ.

Quần áo ngấm nước ướt sũng, nàng nhẹ nhàng cởi bỏ thắt lưng, tháo cột tóc,
để mặc gió đêm sấy khô bộ quần áo và mái tóc ướt đẫm của mình. Bên
trong, chiếc khăn dài buộc ngực màu trắng đã ngấm không ít nước. Nặng nề làm nàng khó thở, nhưng nàng cũng không dám tháo ra hong khô.

Dáng người nàng cao gầy, nhưng thuộc lại nhỏ gầy, nàng trưởng thành chậm hơn so với những cô nương cùng tuổi, vì vậy, mấy năm trước nàng cải trang
thành đàn ông rất thuận lợi. Nhưng gần nhất, nàng cảm giác được thân thể có sự biến hóa, bộ ngực thường hay trướng đau, dáng người lung linh
biểu hiện càng lúc càng rõ, khiến nàng không thể không dùng vải trắng
buộc chặt ngực mình lại.

May mắn, thân phận hiện tại của nàng là thái giám, có thêm vài phần nữ tính cũng không khiến người khác nghi ngờ.

Trong chốc lát, quần áo đã khô hẳn, nàng chậm rãi cột tóc lại.

Nàng quyết định sẽ trở về khách điếm Hỉ Lai Khách, cho dù như thế nào, con
đường này nàng vẫn phải đi tiếp. Sau khi về kinh, phải nghĩ cách để
Hoàng Phủ Vô Song tới cầu xin Viêm Đế, mở Tư Thuyền ở Kinh Lăng, giảm
bớt tai họa nàng đã gây ra.

Nàng vừa mới sửa sang quần áo xong, thì bỗng cảm giác được một tia quỷ dị.

Trong màn đêm lạnh lẽo, có sát ý dần dần tiến lại, nàng rất quen thuộc với loại cảm giác này.

Hoa Trứ Vũ không nhanh không chậm đi về phía trước, nhìn qua trông rất thản nhiên, nhưng, tay phải đã lén lút đặt lên bội kiếm để bên hông.

Khi ở chiến trường nàng đã quen dùng trường thương và đại đao, bởi vì khi
chém giết trên lưng ngựa, uy lực của kiếm quá nhỏ. Nhưng không có nghĩa
nàng không biết dùng kiếm.

Nàng từ từ đi tới, lúc đi qua một gốc cây cổ thụ, người ẩn mình ở nơi bí mật cũng bắt đầu hành động.

Một ánh đao nhanh như chớp giật bổ từ trên cây xuống, chém thẳng vào sau
gáy Hoa Trứ Vũ. Này thế đao rất đơn giản, không chút hoa mỹ, nhưng lại
rất thực tế.

Dù tính từ góc nào. Lực đạo đều vô cùng chuẩn xác.

Cùng lúc đó, trong rừng cây có một bóng người nhảy ra, xoay tròn phóng lên
cao. Khi đến giữa không trung, lại giương cánh tay lên, vô số ám khí bắn về phía Hoa Trứ Vũ. Dưới ánh trăng, lấp lánh những tia sáng quỷ dị, nở
rộ trong đêm giống như một đóa hoa tử vong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui