Phượng Ẩn Thiên Hạ

Trên chiếc bàn bằng gỗ lim còn sót lại mấy chén rượu, hương rượu phảng phất xông vào mũi, vấn vương quấn quít.

Hoa Trứ Vũ cảm thấy nhàm chán nên lấy tay gõ gõ vào mặt bàn, nàng đổ
nghiêng bầu rượu rót vào chiếc chén bạch ngọc mới rồi khẽ tựa vào ghế
nhấp một ngụm. Hương rượu trong chén thật mê người, nàng đang định nhấp
một ngụm, môi vừa chạm tới tới chén lại đột ngột dừng lại. Ký ức đêm
động phòng ùa về, rượu của Cơ Phượng Ly là thứ không thể uống, nàng cũng không muốn bị tính kế thêm một lần nữa.

Cơ Phượng Ly nhìn xuyên qua đỉnh đầu cô nương trong lòng, nhìn thấy Hoa
Trứ Vũ uể oải gục người vào bàn nghịch chén rượu, đôi mắt phượng đột
nhiên nhíu lại. Nguyên Bảo, ngươi được lắm, muốn an nhàn ngồi ở đó xem
kịch sao? Trong lòng hắn cảm thấy không vui, hắn đột ngột bắt lấy cánh
tay đang mân mê trước ngực mình, đẩy cô nương kia ra.

“Tướng gia……” Nữ tử ngước mắt, ai oán nói.

“Đi xuống đi!” Cơ Phượng Ly nghiêm mặt nói. Trong giọng nói hiền hòa đã thể hiện rõ sự thiếu kiên nhẫn.

Cô nương kia không nói thêm lời nào, vội vàng nhặt quần áo dưới đất lên
mặc vào người, sau khi uyển chuyển thi lễ với Cơ Phượng Ly liền chậm rãi lui ra ngoài.

Vốn Hoa Trứ Vũ đã chuẩn bị tinh thần quan sát học hỏi, vậy mà không ngờ Cơ
Phượng Ly đột ngột dừng động tác lại, điều này khiến nàng thầm thở dài
nhẹ nhõm một hơi. Nói cho cùng nàng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, nếu Cơ
Phượng Ly đi tới bước cuối cùng, nàng cũng không biết mình có thể quan
sát nổi không, cái này không giống như quan sát chiến sự, càng không
giống quan sát người ta luyện võ. Loại chuyện này, nàng cũng không muốn
người khác chỉ bảo, nàng muốn giành chuyện này lại cho phu quân tương
lai.

Cô nương kia vừa lui ra ngoài, trong phòng trở nên yên tĩnh một cách dị thường.

Cơ Phượng Ly tựa vào giường, rất lâu cũng không hề nhúc nhích, còn Hoa Trứ Vũ đưa tay mân mê chén rượu, nhưng cũng không dám uống.

“Tướng gia, xin hỏi ngài có chuyện gì cần sai bảo?” Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu mỉm
cười hỏi. Nàng rất muốn biết, việc hắn vừa nói là việc gì?

Cơ Phượng Ly uể oải đưa mắt nhìn nàng. Trong đôi mắt mênh mông mang theo ánh sáng cướp đoạt hồn phách.

“Lại đây!” Hắn chợt mở miệng, lạnh lùng nói.

Hoa Trứ Vũ ngây người, nàng đặt chén rượu trong tay xuống bàn rồi chậm rãi đi qua đó.

Cơ Phượng Ly vẫn duy trì tư thế nửa nằm nửa ngồi, nội y bên trong hỗn loạn lộ ra gần hết vòm ngực rắn chắc mà gợi cảm. Hoàn khố cũng bị kéo lệch
xuống một bên. Mái tóc đen nhanh rối tung trên vai, khiến vẻ đẹp của hắn càng thêm câu hồn.

Nếu đổi lại là trước đây có lẽ nàng sẽ bị hắn mê hoặc, nhưng hiện tại, nàng đã hoàn toàn miễn dịch với hắn, coi hắn như mầm bệnh để tránh đi thật
xa.

“Tướng gia!” Hoa Trứ Vũ thản nhiên hỏi “Không biết tướng gia gọi thuộc hạ tới đây có chuyện gì?”

“Mặc quần áo cho bản tướng!” Cơ Phượng Ly cất tiếng nói, đôi mắt tuyệt mỹ nhàn nhạt lướt qua người nàng.

Hoa Trứ Vũ sửng sốt, ngẩn người không nhúc nhích.

Đây là tình huống gì vậy, sao nàng càng nghĩ càng cảm thấy mê muội!

Đôi đồng tử đen nhánh của Cơ Phượng Ly nặng nề đặt lên gương mặt nàng, khóe môi khẽ nhếch cười nhạt: “Ngươi cũng hầu hạ Hoàng Phủ Vô Song như thế
này sao?”

Đúng là khi ở trong cung nàng đã từng hầu hạ Hoàng Phủ Vô Song mặc quần áo,
nhưng khi đó nàng là thái giám cận thân của hắn, công việc đó là nhiệm
vụ của nàng. Còn Cơ Phượng Ly, hắn dựa vào cái gì muốn nàng hầu hạ hắn?

“Sao vậy, ngươi không muốn à? Không phải người muốn trở thành thị vệ thân
cận của bản tướng sao, từ ngày tới Tướng phủ đến nay, ngươi đã bao giờ
làm tròn trách nhiệm của mình chưa?” Trong giọng nói đầy uể oải của hắn
không nghe ra cảm xúc.

Hoa Trứ Vũ thản nhiên cười, nàng mở tủ lấy ra một bộ quần áo màu trắng đem tới trước mặt Cơ Phượng Ly.

Thật ra hắn nói cũng không sai, nàng đến Tướng phủ chủ yếu là để thám thính
tin tức. Tối nay nàng đến đây cũng vì muốn tìm kiếm cơ hội. Chỉ cần có
thể ở bên cạnh hắn, cho dù có là người chuyên thay quần áo cho hắn cũng
không sao.

Nàng chậm rãi đi về phía trước hắn, mặc lại nội y cho hắn, khoác bộ quần áo
màu trắng ra bên ngoài, vòng tay ra phía sau thắt lại dây lưng cho hắn.

Cơ Phượng Ly đứng yên hờ hững nhìn về phía trước để tùy nàng mặc quần áo
cho hắn. Cảm thụ được hơi thở của hắn ngay bên cạnh, hơi thở mang theo
một mùi hương nhẹ thoang thoảng. Tuy nàng đã rất cẩn thận, nhưng vẫn có
lúc đầu ngón tay nàng vô tình chạm phải người hắn, sự tiếp xúc này khiến lòng hắn dâng lên một cảm giác rung động trước nay chưa từng có. Ánh
mắt hắn không nhịn được dõi theo nàng, đến khi chạm phải đôi môi đỏ mọng kia, hắn như bị điện giật vội vàng quay mặt về hướng khác.

“Tướng gia, còn chuyện gì nữa không?” Hoa Trứ Vũ tươi cười hỏi.

Cơ Phượng Ly nheo mắt lại, toàn thân tỏa ra khí lạnh thấu xương, thản nhiên nói:

“Cút!”

Hoa Trứ Vũ nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề.

Cơ Phượng Ly trước nay vẫn là một người điềm đạm, vậy mà mấy ngày liên tục có thể văng ra hai chữ “cút” này, lần đầu tiên là nói với Lam Băng, lần thứ hai là nói với nàng.

Một quân tử ôn nhuận như ngọc trong chốc lát đã biến thành ma quỷ tàn nhẫn, lạnh lẽo như băng, khiến nàng cảm thấy hắn thật khó hiểu.

Tuy nàng là kẻ dưới, là thị vệ của hắn, nhưng cũng không phải người thích thì gọi đến, chán đuổi đi.

“Tướng gia, Nguyên Bảo đã làm gì sai sao?” Hoa Trứ Vũ đứng yên khẽ hỏi, “Nếu
ta đã làm gì sai, mong Tướng gia chỉ rõ, sau này Nguyên Bảo sẽ sửa đổi.”

Hoa Trứ Vũ vừa nói xong, một cánh tay trắng muốt bắt lấy cằm nàng. Động tác của hắn nhanh chớp khiến nàng trở tay không kịp. Năm ngón tay dùng lực
ép nàng ngẩng đầu nhìn hắn. Khi hai mắt giao nhau, nàng nhìn thấy sự âm
trầm và sắc lạnh trong mắt hắn, điều này khiến nàng rùng mình không
thôi.

Chẳng lẽ nàng đã lộ ra sơ hở khiến hắn nhận ra thân phận của nàng? Sao nàng
lại có cảm giác Cơ Phượng Ly rất hận nàng. Nàng không sợ hắn phát hiện
ra nàng là con gái, nàng chỉ sợ hắn nhận ra nàng chính là Doanh Sơ Tà.
Chỉ cần như vậy thôi, nàng đã rơi vào tình thế nguy hiểm.

Hoa Trứ Vũ nhanh chóng trấn định tâm thần, chịu đựng cơn đau từ cằm truyền
tới, bình tĩnh nhìn Cơ Phượng Ly, trong mắt hiện rõ vẻ trầm tĩnh và kiên cường, không có chút sợ hãi nào.

“Nghe đây, bắt đầu từ hôm nay, bản tướng ân chuẩn cho ngươi làm việc bên cạnh ta. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, làm xong chuyện phải lập tức rời đi, không được hỏi vì sao! Đi!” Hắn đột nhiên buông tay ra, quay người đi về phía bàn giũ áo ngồi xuống, phong thái kiêu ngạo, toàn thân tỏa ra hơi thở
lạnh lẽo cấm người khác đến gần.

Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nhìn hắn rồi bước nhanh ra khỏi phòng. Nếu còn ở lại
đây, nàng sợ mình sẽ không kiềm chế được xông lên bóp cổ Cơ Phượng Ly.
Trải qua nhiều chuyện như vậy, khả năng nhẫn nhịn của nàng đã tăng lên
rất cao, không còn là một viên tướng nông nổi, bồng bột trên chiến
trường ngày nào.

Ra khỏi Phượng viên, nàng liền nhìn thấy Lam Băng vẫn đang không ngừng đi
lại, lúc nhìn thấy nàng đi ra, hắn vội vàng đi tới. Ánh mắt hắn mở lớn
rà soát nàng từ trên xuống dưới một lúc lâu mới cẩn thận hỏi: “Nguyên
Bảo, sao ngươi ở trong đó lâu vậy?”

Hoa Trứ Vũ đang bực mình chỉ lãnh đạm nói: “Ta hầu hạ Tướng gia, có chuyện gì vậy?”

Lam Băng làm vẻ mặt không dám tin nhìn Hoa Trứ Vũ, hai mắt trừng lớn, khóe
môi run rẩy, lắp bắp không nói nên lời. Hắn giơ ngón tay chỉ vào Hoa Trứ Vũ, há hốc miệng nói: “Ngươi, ngươi, ngươi, ngươi…… Sao……Sao…… Có
thể……”

Hoa Trứ Vũ không buồn đợi hắn nói cho rõ nghĩa đã vội vàng rời đi.

Lam Băng bám theo nàng như hình với bóng, nhưng lời nói lại không thể lưu loát bằng hành động: “Ngươi, ngươi, ngươi……”

“Ta làm sao?” Hoa Trứ Vũ cười lạnh, “Lam đại nhân, chuyện vừa rồi ta còn
chưa tính với ngươi, rõ ràng ngươi biết Tướng gia đang ở cùng với phụ nữ mà còn cố ý cho ta vào trong, ngươi có ý gì vậy?”

Lam Băng ngẩn người, lúc này hắn mới nhớ ra chính mình đã lừa Nguyên Bảo
vào trong. Sớm biết Nguyên Bảo yêu nghiệt tới mức này, có chết hắn cũng
không cho vào. Đúng là hối không kịp, lần đầu tiên của Tướng gia lại do
một tên đoạn tụ “khai”. Tuy hắn thấy Tướng gia rất xứng đôi với Nguyên
Bảo, nhưng bọn họ đều là nam nhân.

Lam Băng đứng ở nơi đó, trong lòng cảm thấy rối rắm.

Hoa Trứ Vũ mặc kệ hắn, lạnh lùng hừ một tiếng rồi xoay người đi về phía Hinh viên.

Sáng hôm sau, Lam Băng đã tới gọi Hoa Trứ Vũ đi theo Cơ Phượng Ly vào triều.

Ánh mắt Lam Băng nhìn nàng rất quái gở, điều này khiến nàng thực sự phát cáu.

Cơ Phượng Ly ngồi kiệu, Hoa Trứ Vũ và đám thị vệ cưới ngựa theo sau Cơ Phượng Ly, đi thẳng về phía hoàng cung.

Hoàng cung vẫn nguy nga, hùng tráng, nhưng người nắm quyền ngồi trên Kim Loan điện đã là một người khác.

Mấy ngày nay, Cơ Phượng Ly rất bận rộn với việc mở hội thi võ. Ở Nam Triều, đến trung tuần tháng tám hàng năm đều tổ chức hội thi võ để lựa chọn võ tướng. Sau đó, Viêm Đế không muốn cho những người giang hồ lỗ mãng nắm
giữ chức vị trong triều nên đã hủy bỏ hội thi võ này. Từ ngày bỏ tới nay đã được hơn mười năm. Các tướng lĩnh hiện nay phần lớn đều là do các
quan viên tiến cử, hoặc đề bạt trong số các binh sĩ lâu năm.

Lúc này, Khang đế Hoàng Phủ Vô Thương quyết định mở lạI hội thi võ nhằm tìm kiếm người tài. Không chỉ có võ công còn phải văn võ song toàn. Cuộc
thi văn tổ chức trước đã chọn ra được năm trăm người. Còn cuộc thi này
để chọn ra một trăm người trong số năm trăm người kia.

Sau khi lâm triều, Cơ Phượng Ly liền cùng mấy vị giám khảo đi đến võ
trường. Tất nhiên, Hoa Trứ Vũ cũng đi theo Cơ Phượng Ly tới đó.

Bầu trời xanh thẳm, quang đãng, không khí thuần khiết mà tươi máy. Mấy đám
mây trăng lơ đãng trôi dạt trên không trung khiến bầu trời càng thêm cao xa thăm thẳm.

Không khí trên đài đấu võ bốc cháy hừng hực, có đủ loại người võ công cao
cường tham gia khiến Hoa Trứ Vũ được mở rộng tầm mắt. Sau đó, Hoa Trứ Vũ lại nghe thấy giám khảo gọi đến tên nàng, Nguyên Bảo.

Hoa Trứ Vũ còn nghĩ mình đã nghe nhầm thì phía ban giám khảo đã nhắc lại
cái tên Nguyên Bảo thêm một lần nữa. Nàng đang phân vân không biết làm
sao thì nghe thấy tiếng của Đồng Thủ khẽ nói: “Nguyên Bảo, còn không mau lên đài đi. Đã là người bên cạnh Tướng gia, tuyệt đối không để cho một
nhân tài như ngươi chịu ấm ức.”

“Nói như vậy là Tướng gia báo danh cho Nguyên Bảo sao!” Hoa Trứ Vũ nghiêm mặt nói.

“Không sai!” Đồng Thủ không nhìn nàng, hắn vừa đưa mắt nhìn người giới thiệu đứng trên đài, vừa thản nhiên nói.

Hoa Trứ Vũ đứng yên sau lưng Cơ Phượng Ly.

Bây giờ nàng không muốn thể hiện tài năng nữa, nàng có nhiệm vụ của bản
thân mình. Nhưng nàng đã là người bên cạnh Cơ Phượng Ly, nếu nàng từ
chối liệu hắn có nghi ngờ hay không. Nàng cảm thấy do dự, suy nghĩ hồi
lâu nàng mới tiến lại gần Cơ Phượng Ly nói: “Tướng gia, võ công thuộc hạ có hạn, sợ là không thể tham gia thi võ.” Nàng cảm thấy nàng vẫn không
nên tham gia trận thi đấu này.

Cơ Phượng Ly cũng không để ý, chỉ thản nhiên lướt mắt nhìn nàng nói: “Tùy ngươi!”

Đến khi người chủ trì đứng trên đài hô tới lần thứ ba, Đồng Thủ mới sai
người lên nói với hắn ta mấy câu, hắn mới bắt đầu đọc danh sách trận kế
tiếp.

Hoa Trứ Vũ đứng sau Cơ Phượng Ly mà cảm thấy không yên lòng. Nàng không
hiểu vì sao Cơ Phượng Ly lại báo danh cho nàng tham gia thi đấu? Chẳng
lẽ, hắn thật sự coi trọng tài năng của nàng? Hắn muốn nàng làm việc cho
hắn sao?

Sau hai ngày thi đấu đã tuyển chọn được hơn một trăm người. Bọn họ lại hẹn ba ngày tới sẽ tiến hành thi đợt hai.

Hôm đó, Cơ Phượng Ly cho gọi Hoa Trứ Vũ đến phòng của hắn.

Từ hôm tới phòng ngủ của Cơ Phượng Ly, Hoa Trứ Vũ cũng biết Cơ Phượng Ly
không muốn nhìn thấy nàng, nên trừ khi có việc quan trọng, còn không
nàng sẽ đợi Cơ Phượng Ly chủ động cho gọi.

Không biết hôm nay hắn tìm nàng có chuyện gì.

Vừa vào trong phòng, Cơ Phượng Ly đã vung tay ném mạnh những báo cáo quân tình xuống bàn, ra hiệu bảo Hoa Trứ Vũ tự xem.

Hoa Trứ Vũ nghi hoặc cầm lấy, chỉ mới nhìn lướt qua đã cảm thấy mất bình tĩnh.

Bắc Triều xâm phạm!

Khi còn đang trị thủy ở Tuyên Châu nàng đã nghe nói biên giới phía Bắc xảy
ra dị động. Lúc đó nàng còn nghĩ là Lam Băng phóng đại sự thật, nhưng
thật không ngờ, còn chưa đầy nửa tháng, Bắc Triều đã xâm phạm qua vùng
biên giới.

Nam Triều và Bắc Triều mới ký hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau trong vòng
năm năm, thế mà chưa đầy nửa năm Tiêu Dận đã Nam chinh. Chuyện này là
như thế nào?

Khi Hoa Trứ Vũ ở Bắc Triều đã từng giúp Tiêu Dận bình định thảo nguyên, thu phục ba bộ lạc lớn. Điều này đã giúp binh lực Bắc Triều tăng lên mạnh
mẽ, còn có cả thực lực tấn công Nam Triều.

Hoa Trứ Vũ cố nén cảm giác xúc động trong lòng, nhẹ nhàng đặt cấp báo quân
tình xuống bàn, khi bắt gặp đôi mắt âm u của Cơ Phượng Ly, nàng chỉ thấy đôi mắt kia đen thẫm, tối mịt tựa màn đêm sâu thẳm.

“Tướng gia, tình hình chiến sự hiện nay thế nào rồi?” Hoa Trứ Vũ nghiêm mặt hỏi.

Cơ Phượng Ly khẽ cười: “Tướng thủ thành ở biên giới Bắc Triều đã dẫn theo
ba vạn quân đại chiến với Bắc quân của Tiêu Dận ở bờ sông, quân ta trúng mai phục, tướng thủ thành chết ngay tại chỗ, ba vạn nhân mã chỉ còn sót lại năm ngàn người lui về Dương Quan. Hiện đang cố thủ ở đó!”

Hoa Trứ Vũ khẽ rùng mình, nàng không ngờ Tiêu Dận có thể đánh tới Dương
Quan nhanh như vậy. Chẳng lẽ, cuộc chiến giữa hai triều Nam – Bắc là
điều không thể tránh khỏi?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui