Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Lúc Vân Thanh Nhiễm đi theo Vân Lâm Mị đến tẩm cung của công chúa Thiên Duyệt, không nhìn thấy Đông Phương Triệt, cũng không nghe thấy tiếng huyên náo, Đông Phương Triệt không giống như người lỗ mãng, có lẽ sẽ không làm chuyện xúc động.

“Trân phi nương nương giá lâm, thế tử phi phủ Trấn Nam Vương giá lâm ——”

Vân Thanh Nhiễm cùng Vân Lâm Mị tiến vào cung điện của công chúa Thiên Duyệt.

Một công chúa có được cưng chiều, một hậu phi có được sủng ái hay không, có thể nhìn ra từ mức độ xa hoa trong điện các nàng, nhân số cung nữ hầu hạ các nàng.

Lúc trước Vân Thanh Nhiễm đi qua chỗ ở của công chúa Thiên Hà rất nhiều lần, chỉ có ba năm gian phòng, mà công chúa Thiên Duyệt bên này, thì nàng có thể nhìn thấy đầu tiên là phòng ở đây ít nhất có tám chín gian.

Không chỉ trên số lượng, so với những lan can xà ngang chạm trổ, đình đài lầu các, ao hồ thủy tạ của công chúa Thiên Duyệt bên này, công chúa Thiên Hà bên kia chỉ có mấy gốc hoa mai hiu quạnh.

Lúc nhìn thấy công chúa Thiên Duyệt, nàng ta bởi vì cung nữ thông truyền mới từ trong một gian phòng đi ra, phòng kia hẳn không phải là nơi nàng ta ngủ.

Vân Thanh Nhiễm thấy công chúa Thiên Duyệt, trên tay nàng ta đang cầm một cái roi, trên roi có xước mang rô mỏng, nếu có người bị roi của nàng ta đánh tới, xước mang rô sẽ đâm vào trong làn da đối phương, sau đó kéo xuống một lớp da thịt.

Vân Thanh Nhiễm chứng kiến trên roi có vài chỗ màu đỏ, là vết máu.

Sau đó Vân Thanh Nhiễm nhìn gian phòng mà công chúa Thiên Duyệt vừa mới đi ra.

Tầm mắt xuyên thấu qua vách tường, Vân Thanh Nhiễm thấy được tình huống bên trong, có một số nữ tử túm tóc một tiểu cô nương, tiểu cô nương đó áo quần rách rưới, trên người rất nhiều chỗ cũng đã bị thương, một mảnh máu thịt mơ hồ, từ miệng vết thương đến xem, hẳn đã bị roi của công chúa Thiên Duyệt gây thương tích, công chúa Thiên Duyệt không vội để nữ tử quy thiên, lưu lại chậm rãi hưởng thụ quá trình tra tấn đối phương.

Tuy rằng trên khuôn mặt đều dơ bẩn, Vân Thanh Nhiễm vẫn nhận ra tiểu cô nương kia chính là Hạ Hầu Tĩnh.

Trong phòng không có bài trí dư thừa, hoàn toàn vắng vẻ, giống như được công chúa Thiên Duyệt đặc biệt dành ra dùng để xử phạt người ta.

Sau đó, Vân Thanh Nhiễm đã phát hiện Đông Phương Triệt ở trên nóc gian phòng.

Ỷ vào võ công của mình tốt thì to gan làm việc như vậy, Vân Thanh Nhiễm ngược lại nhớ tới một chuyện trước kia của bản thân, lúc ấy nàng cũng từng phối hợp với người khác làm những chuyện tương tự.

Nàng và Vân Lâm Mị sẽ giữ chân công chúa Thiên Duyệt, Đông Phương Triệt có thời gian có thể giải quyết hỗn tạp trong phòng, sau đó mang theo Hạ Hầu Tĩnh đến cung Vân Lâm Mị, tạm tránh một chút.

“Ha, đến, để Bổn cung cẩn thận nhìn xem, công chúa Thiên Duyệt của chúng ta thật sự là càng lớn càng xinh đẹp mà!” Vân Lâm Mị lắc lắc cái eo thon nhỏ vô cùng xinh đẹp của mình đi về hướng công chúa Thiên Duyệt, nàng mang thai còn chưa lâu, bụng cũng không rõ ràng.

Vẻ quyến rũ này của Vân Lâm Mị khiến Vân Thanh Nhiễm nhịn không được rùng mình một cái.

“Cảm ơn Trân phi nương nương khích lệ.” Mức độ chán ghét Vân Lâm Mị và Vân Thanh Nhiễm của công chúa Thiên Duyệt, từ bên trong đôi mắt nàng ta cũng có thể nhìn ra.

Vừa vặn hai nữ nhân này của Vân gia đều mang thai, nếu hai người các nàng đều không cẩn thận ngã xuống từ nơi cao nào đó, ha ha, chỉ có thể xem như vận khí của hai người các nàng không tốt.

“Muội muội, muội xem xem, công chúa Thiên Duyệt không hổ là đệ nhất công chúa của hoàng triều Thịnh Vinh chúng ta, nhìn xem này, khó trách hoàng tử Bắc Yến nhiều lần xin chỉ muốn lấy công chúa làm phi với Hoàng thượng nha! Nếu tỷ là nam nhân, nhất định cũng sẽ không bỏ qua đại mỹ nhân yểu điệu như công chúa Thiên Duyệt đây!”

Mở mắt nói dối!

Người nào không biết vị hoàng tử ồn ào náo loạn muốn lấy công chúa Thiên Duyệt là kẻ ngu chứ?

Tên ngốc này là thịt đầu tim của hoàng đế Bắc Yến, chính thê của hoàng đế Bắc Yến liều mạng sanh ra một nhi tử ngốc như vậy, nuôi đến bốn tuổi, hoàng hậu nương nương mất, lưu lại đứa trẻ gào khóc đòi ăn, hoàng đế Bắc Yến mang theo bên người tự mình chiếu cố, cưng chiều đến vô pháp vô thiên.

Mọi người biết rõ trong lòng, hoàng tử ngốc này tuy được hoàng đế thương nhất, nhưng mặc kệ như thế nào kẻ ngốc thì vẫn là kẻ ngốc, không làm được người thừa kế ngôi vị hoàng đế, ngay cả đám hậu phi cũng không thèm tính kế, đám ngoại thần thì không thèm kiêng kị, do đó hoàng thượng dung túng cho hắn gây chuyện thị phi.

Năm trước, hoàng tử ngốc đi theo hoàng thúc hắn đến hoàng triều Thịnh Vinh một chuyến, kết quả nhìn trúng công chúa Thiên Duyệt, khóc la hét nói muốn ôm công chúa Thiên Duyệt về nhà, mở miệng gọi một tiếng “Mỹ nhân”. Bởi vì là đồ ngốc, mọi người đều không coi là chuyện gì, chỉ cho là công chúa Thiên Duyệt xinh đẹp đến mức hấp dẫn của hoàng tử ngốc.

Nhưng mấy ngày trước, hoàng đế Bắc Yến phái sứ thần tới chơi, nói muốn lấy mười tòa thành trì nơi tiếp giáp giữa hai nước làm sính lễ, vì nhi tử ngốc của ông ta nghênh thú công chúa Thiên Duyệt.

Chuyện này bị hoàng thượng áp xuống, trong cung ngoài cung vẫn chưa có người nào biết, nhưng những người không biết không bao gồm Vân Lâm Mị, Vân Lâm Mị thổi gió bên gối, những chuyện kia của Dạ Hoằng Nghị ít nhiều đều có thể bị nàng thổi ra một ít.

Phải nói thái hậu kiêng kị Vân Lâm Mị như vậy cũng thật sự không phải là không có nguyên nhân, nữ nhân này, dừng ở trong mắt nữ nhân khác của hậu cung, tuyệt đối là kẻ gây tai hoạ không thể nghi ngờ.

Vân Lâm Mị ngoài miệng thì nói lời khen ngợi công chúa Thiên Duyệt, kì thực là đang chọc nỗi đau của nàng ta, ngẫm lại, nàng ta thật vất vả mới tránh thoát được chuyện bị đưa đi man di hòa thân, nhưng chỉ chớp mắt, đã có nguy hiểm bị gả đi Bắc Yến làm hoàng phi cho hoàng tử ngốc.

Hoàng thượng đúng là rất thương công chúa Thiên Duyệt, nhưng đặt ở trước giang sơn xã tắc, sợ là vô cùng nhỏ bé.

Chuyện này rơi vào trong tai Vân Thanh Nhiễm, trải qua một phen uẩn nhưỡng*, thì cho ra một kết luận như này, thì ra Đảng Ngụy kia cho bảng giá quá thấp, hoàng thượng cảm thấy không có lợi, chỉ đủ mua một nữ nhi của đại thần bọn họ, đổi sang mười tòa thành trì của Bắc Yến, tiếp tục định giá, cuộc mua bán này ngược lại cũng có lời, vậy thì bán nữ nhi đi!

(*: công đoạn ủ rượu)

“Trân phi nương nương quá khen, nhi thần sao có thể so sánh với nương nương người được chứ, cả thế tử phi cũng vậy, Vân gia có tiểu mỹ nhân chính là chuyện mà trên dưới kinh thành không ai không biết không ai không hiểu, hiện giờ Trân phi nương nương và thế tử phi nương nương đồng thời có thai, thật sự khiến người ngoài ước ao!”

Công chúa Thiên Duyệt cũng là chủ nhân biết giả bộ, gương mặt kiều diễm có thể so với hoa hồng tháng ba, nắng to tháng bảy, trong lòng sợ là đã cắn nát hàm răng trắng rồi, Vân Lâm Mị đang tự vạch áo cho người xem lưng.

“Ôi, muội muội, muội nghe những lời công chúa nói này, rõ ràng, là muốn gả cho người đây mà! Đừng nóng vội, trở về Bổn cung sẽ nói với hoàng thượng, cho dù không phải hoàng tử của Bắc Yến, những người khác cũng có thể, chờ hôn sự này vừa thành, không bao lâu ngươi cũng có thể giống như chúng ta. Đáng tiếc là, mỹ nam tử như muội phu của Bổn cung chỉ sợ là công chúa điện hạ không có phần. Công chúa điện hạ ngài nói xem?”

Công chúa Thiên Duyệt hận Vân Lâm Mị hận đến ngứa răng, hận không thể nhào lên cắn nàng vài cái.

“Ha ha… Trân phi nương nương nói đùa.” Công chúa Thiên Duyệt trong lòng có hận, cũng không tiện phát tiết với Vân Lâm Mị, nhất là đang ở trong cung này, không thể bị người ta nắm thóp.

“Tỷ tỷ, điện Tử Hà của công chúa thật sự rất độc đáo.” Vân Thanh Nhiễm ca ngợi một câu, đây là lời nói thật, điện Tử Hà của công chúa Thiên Duyệt rất xa hoa, không hổ là đệ nhất công chúa của hoàng triều.

“Ha ha, còn không phải à, công chúa Thiên Duyệt là công chúa được hoàng thượng thương yêu nhất, ăn mặc chi tiêu đều là tốt nhất, chỗ ở của Nhị muội há có thể so sánh? Đi thôi, khó có được ngày muội tiến cung, đi dạo chung quanh với tỷ tỷ một chút, nghe nói trong điện Tử Hà của công chúa Thiên Duyệt có không ít hoa quế, vừa rồi ngửi được mùi thơm, có lẽ là hoa quế mở, muội muội cùng đi xem với tỷ đi.”

Vân Lâm Mị thái độ ngạo mạn, trang nghiêm không đem công chúa Thiên Duyệt vào trong mắt. Giống như nàng mới là chánh chủ của điện Tử Hà.

Vân Lâm Mị và Vân Thanh Nhiễm không nhìn đến chủ tử là công chúa Thiên Duyệt, công khai đi dạo hoa viên.

Hai người dọc theo thuỷ tạ đi tới, càng lúc càng xa.

“Đóa hoa kia rất tươi đẹp, nhưng chỉ là hào nhoáng ở bên ngoài.”

“Đình hơi đổ nát một chút, suy cho cùng thì cũng đã có lâu lắm rồi.”

“Đồ trang trí kia quá xấu, không thể so sánh với thứ muội muội tặng tỷ.”

“Nước quá bẩn, chắc chắn đám nô tài lười biếng, không vớt sạch lá rụng nổi trên mặt nước.”

“…”

Công chúa Thiên Duyệt nhìn bóng lưng hai người càng lúc càng xa, lạnh lùng cười, khi nào thì chỗ của nàng ta đến phiên hai tiện nhân ả đến giương oai?

“Công chúa, Trân phi kia thật sự là càng ngày càng không coi ai ra gì.” Một tiểu thái giám bên người công chúa Thiên Duyệt tức giận nói.

“Không ngại.” Công chúa Thiên Duyệt lúc này đã không còn tức giận, nàng ta sẽ không phân cao thấp với người chết, “Tiểu Quái Tử, đi mời phụ hoàng và hoàng tổ mẫu đến, nói Bổn cung xảy ra ngoài ý muốn, nguy hiểm đến tính mạng.”

“Vâng, công chúa.”

Công chúa Thiên Duyệt nhìn hai tỷ muội Vân gia, lòng sinh một kế, mỗi ngày trên người mình đều mang xạ hương cũng không thể làm mất đứa con trong bụng hai người, xem ra hai người này thành sự đề phòng nàng ta, nếu như vậy, nàng ta không ngại đổi một phương thức khác.

Vân Lâm Mị đi một hồi, thì ngừng lại, nhìn gợn sóng trong nước nói, “Ngươi để ta bức nàng nóng nảy, nếu nàng ta cắn ngược lại một cái cũng thôi, nếu không cắn lại, chẳng phải là lãng phí nước miếng của ta một cách vô ích à?”

“Nước miếng của ngươi thật đúng là quý giá, bao nhiêu ngân lượng một cân?”

“Bao nhiêu ngân lượng cũng không bán, nếu không phải thấy người ngươi muốn trị là công chúa Thiên Duyệt, ta cũng không thèm phản ứng.” Vân Lâm Mị cao ngạo nói, trong cung này người hận nàng tuyệt đối không ít, nhưng tuyệt đối cũng không nhiều giống như người khác nhìn thấy, có một vài địch nhân là thật sự, có một số lại chỉ là làm bộ, “Nói thật với ta, vì sao ngươi nghiêm túc với công chúa Thiên Duyệt, bởi vì thế tử? Nếu là như vậy, ta khuyên ngươi vẫn nên thu tâm này đi, nam nhân ba vợ bốn nàng hầu là chuyện rất bình thường, thế tử hiện giờ chỉ có một mình ngươi, đơn giản là hắn lực bất tòng tâm, không còn ở nhân thế bao lâu, nữ nhân với hắn mà nói, nhiều hơn nữa cũng chỉ là trói buộc. Vì tranh sủng thì không đáng.”

Đây là Vân Lâm Mị nói lời thực lòng, nhiều năm như vậy nếu nàng thật đặt tâm tư mình ở trong việc tranh lòng nam nhân, thì không cần chờ người khác hại chết nàng, nàng đã bị tức chết rồi.

“Nàng ta không phải mang theo xạ hương lượn lờ ở trước mặt ngươi mấy lần à?”

Vân Lâm Mị rõ ràng, “Nữ nhân này thật sự là không quen nhìn người khác mang thai? A, xem ra là bản thân không hoài thai được nên ghen tỵ.”

“Thật cao hứng ngươi có thể thấy rõ như vậy, lại nói tiếp, vị kia của ngươi đối với ngươi cũng không phải chân tình, cầu chẳng qua là thân thể của ngươi, vui vẻ nhất thời, lúc trước sao ngươi lại chọn nam nhân như vậy?”

Vân Thanh Nhiễm thầm nghĩ, nếu như là nàng, nàng ít nhất cũng chọn Dạ Minh Uyên, nếu không thì Dạ Minh Sâm cũng tốt, ít nhất tâm tư Dạ Minh Sâm đủ đơn giản, loại đơn giản này nói dễ nghe là đơn thuần, nói khó nghe là ngu ngốc, nam nhân không hiểu chuyện thích đi đường vòng, tự cho là thông minh lại không giỏi tính kế.

“Bởi vì nam nhân đó khỏe, có thể làm cho ta thích, hiểu không?” Vân Lâm Mị nói lời dâm đãng.

Bất kể đánh giá Vân Lâm Mị từ góc độ nào, nàng ta cũng sẽ không phải một cô gái tốt, nàng ta hại tính mạng người khác, nàng ta xuất quỹ, nàng ta dâm đãng, nhưng mà nàng ta sống sót, ở trong thâm cung này nàng ta nắm giữ được địa vị không thể lay động cho tới bây giờ, ngay cả thái hậu muốn động nàng ta cũng không có biện pháp.

Vân Thanh Nhiễm không nói, chuyện của Vân Lâm Mị nàng không có hứng thú nhúng tay, cũng không thể nhúng tay, chính nàng ta chọn con đường này, hoặc là, bị bức bách lựa chọn con đường này, sau này có thể đi tiếp hay không, còn phải xem bản thân nàng ta.

Vân Thanh Nhiễm và Vân Lâm Mị đang đi, trước mặt có một gã nam tử đi tới, vóc dáng nam tử rất cao, dáng người khôi ngô, vừa nhìn đã biết là người tập võ.

Hoàng triều Thịnh Vinh thượng võ, từ hoàng thân quý tộc, cho tới dân chúng bình dân. Bao gồm không ít môn phái võ lâm cũng không bị coi là lùm cỏ giang hồ, cũng như vị nhân sĩ giang hồ ngày ấy Quân Mặc Thần mời đến để làm nhân chứng cho Vân Thanh Nhiễm và Hán vương, hắn được mời đến, do hắn có thanh danh có uy vọng, chẳng những không bị người trong triều đình kiêng dè, ngược lại rất được kính trọng.

Nhưng người tập võ này cũng không bao gồm ba tỷ muội Vân gia, Vân Lâm Mị và Vân Yên Nhiên tiểu tiện để sư phụ xem qua, không có tuệ căn, nhiều nhất là học cưỡi ngựa bắn tên.

Mà Vân Thanh Nhiễm, lúc nhỏ không được cha mẹ coi trọng, đi theo ca ca, ngược lại bị quên mất, sau đó thì bị điên, lại càng không cần nói đến, cho nên không ai kiểm tra qua nàng có tuệ căn hay không. Kỳ thật cũng từng có người nhìn qua, chỉ là người nọ vì tìm đồ đệ mà tới, tự nhiên sẽ không thông cáo thiên hạ.

Tỷ muội Vân gia đều không biết võ công là chuyện mà tất cả mọi người đều biết được, đối mặt với hai mãng hán này, Vân Thanh Nhiễm và Vân Lâm Mị có vẻ rất nhỏ yếu.



Hoàng thượng thái hậu trước sau đuổi tới, nghe nói công chúa Thiên Duyệt nguy hiểm đến tính mạng, vô cùng lo lắng chạy qua, một khắc cũng không dám chậm trễ.

Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi.

Trên giường, một nữ tử với khuôn mặt trắng bệch, không có chút huyết sắc nào, trước giường là máu loãng đựng đầy một chậu rửa mặt. Nhưng nữ tử lại không phải công chúa Thiên Duyệt, mà là nha hoàn bên người công chúa Thiên Duyệt.

Công chúa Thiên Duyệt đang ở bên giường, lông tóc không tổn hao gì.

Vừa thấy thái hậu, công chúa Thiên Duyệt liền nhào tới thái hậu nương nương, “Hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu… Nhi thần tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại người, nhi thần thật sự tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại người nữa…”

Công chúa Thiên Duyệt nhào vào trong lòng thái hậu khóc không thành tiếng.

Thái hậu thấy công chúa Thiên Duyệt không bị thương trái tim mới buông xuống, vừa nghe nàng ta khóc thương tâm như thế, lại đau lòng.

Thái hậu vội lấy tay vỗ về phía sau lưng công chúa Thiên Duyệt, trấn an tâm tình nàng ta.

“Duyệt Nhi, đã xảy ra chuyện gì, con nói cho hoàng tổ mẫu, có hoàng tổ mẫu ở đây, không ai dám khi dễ con.”

Công chúa Thiên Duyệt lại khóc ở trong lòng thái hậu một lúc lâu, khóc tới khi hoàng thượng cũng tới, lúc này mới ngẩng đầu lên, xoa xoa nước mắt.

“Hoàng tổ mẫu, nhi thần không phải cố ý, nhi thần thật sự không phải cố ý…” Công chúa Thiên Duyệt môi trên cắn môi dưới, liên tiếp lắc đầu.

“Ngoan, nói cho hoàng tổ mẫu và phụ hoàng con, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Thái hậu nâng cao giọng không ít, uy nghiêm hiện rõ vô cùng.

“Nãi nãi… A Bích nàng bị thương thay nhi thần, thiếu chút nữa, người nằm ở trên giường biến thành nhi thần…”

“Vì sao?” Thái hậu nghe vậy cả kinh, lại nhìn về phía nữ tử trên giường, nếu nàng ta đổi thành Duyệt Nhi, khiến bà người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh… việc này, ngẫm lại bà đã cảm thấy sau lưng phát lạnh.

“Duyệt Nhi con đừng vội, đem sự tình từ đầu chí cuối nói cho phụ hoàng, trẫm ngược lại muốn nhìn xem, người nào lớn mật như thế, dám hành hung trong hoàng cung này!” Trong giọng nói của hoàng thượng lộ ra một cỗ hàn khí, nơi này là hoàng cung, ai dám động sát niệm đối với nữ nhi bảo bối của ông ta, cho dù là giết cửu tộc cũng không đủ!

“Hôm nay nhi thần không cẩn thận gặp được… gặp được…”

Công chúa Thiên Duyệt ấp úng, thái hậu nghe mà sốt ruột.

“Bắt gặp cái gì?!” Thái hậu thúc giục nói.

“Hôm nay thế tử phi phủ Trấn Nam Vương tiến cung thăm Trân phi nương nương, con muốn đi tìm thế tử phi tán gẫu, nhưng ai ngờ… Bắt gặp thế tử phi ở chỗ của Trân phi nương nương với một nam tử xa lạ… tằng tịu với nhau… Nam tử kia không phải người trong cung, có lẽ là thế tử phi mang vào từ ngoài cung, mượn chỗ của Trân phi nương nương…”

Vân Thanh Nhiễm “không trong sạch” đã sớm lan xa, trên dưới toàn bộ kinh thành đều đã biết được, đứa trẻ trong bụng của nàng chính là bằng chứng, thái hậu vì thế tức giận người trong cung đều biết, chẳng qua bất đắc dĩ có phủ Trấn Nam Vương cùng phủ Hán vương che chở, cho dù là thái hậu cũng không làm gì được nàng.

Hiện giờ công chúa Thiên Duyệt nói lời chuẩn xác, mọi người đương nhiên tin.

Giỏi cho một Vân Thanh Nhiễm! Lớn mật tới tình trạng như vậy, lại dám dẫn theo thị vệ của vương phủ tiến cung, còn ở nơi của tỷ tỷ nàng ta là Trân phi để yêu đương vụng trộm, gan lớn lắm! Đủ dâm đãng!

Thái hậu tức giận đến mũi cũng lệch.

“Được, được lắm, giỏi cho một Vân Thanh Nhiễm!”

Thái hậu tức giận đến đứng cũng không vững, Dạ Hoằng Nghị vội vàng bước lên phía trước nâng thái hậu, đỡ bà ta đến chỗ ngồi ở một bên ngồi xuống. Sau đó ý bảo công chúa Thiên Duyệt kể tiếp, chuyện này khẳng định vẫn chưa hết, bằng không cũng sẽ không có nha hoàn đang hấp hối trên giường kia.

“Nhi thần nhìn không nổi, nên đi tìm Trân phi nương nương, đem chuyện này nói cho Trân phi nương nương… sau khi Trân phi nương nương nghe xong bộ dáng rất tức giận, sau đó nói việc xấu trong nhà không thể lộ ra ngoài, trước hết đưa nhi thần trở về điện Tử Hà, trở lại đi tìm thế tử phi, nhi thần liền tin…”

Nếu sự tình đến nửa phần trước đã không còn, như vậy người bị liên luỵ cũng chỉ có Vân Thanh Nhiễm, không thể kéo cả Vân Lâm Mị xuống. Lưu lại Vân Lâm Mị kia quyến rũ hoàng thượng thổi gió bên gối, làm chứng cho Vân Thanh Nhiễm, kết quả là công chúa Thiên Duyệt tính kế cũng chỉ có thể thất bại, cho nên phần phía sau này là thiết yếu.

“Nhưng sau khi trở lại điện Tử Hà, Trân phi nương nương nói nhi thần biết quá nhiều, đã…” Giọng nói dừng lại, công chúa Thiên Duyệt không ngăn được nước mắt rơi xuống… “May mắn, A Bích xuất hiện đúng lúc… chắn thay nhi thần… sau khi nhi thần lấy lại tinh thần, Trân phi nương nương biết nhi thần có phòng bị nàng ta tuyệt đối không có khả năng đắc thủ, nên vội vàng rời đi…”

Công chúa Thiên Duyệt khóc rất thương tâm. Đồng thời cầm chủy thủ nhuốm máu trên mặt bàn bên cạnh nàng ta, trình lên.

Chủy thủ kia hoàng thượng biết, là đồ ông ta ban cho Trân phi, chủy thủ rất quý giá, vỏ đao của nó dùng mấy chục miếng bảo thạch khảm nạm mà thành, vô giá, do phiên bang cống nạp, hoàng thượng thấy thích nên ban cho Trân phi.

Công chúa Thiên Duyệt suy nghĩ vô cùng chu đáo, ngay cả hung khí cũng đã nghĩ tới.

Mặt khác, nếu muốn cả câu chuyện càng đủ sức thuyết phục, khổ nhục kế là thiết yếu, chỉ là công chúa Thiên Duyệt không chịu được tự đâm mình một đao, nên đâm vào nha hoàn bên người mình, để nàng ta diễn phần khổ nhục kế, cũng hứa hẹn cấp cho người nhà của nàng ta một khoản tiền, nếu đã trúng một đao này mà nàng ta không chết còn có thể đưa nàng ta xuất cung.

“Hoàng thượng! Con nghe được! Ai gia đã nói rồi, nữ nhân Vân gia không có một thứ nào tốt! Nhìn xem, hiện tại ngay cả tôn nữ bảo bối của ai gia muốn hại!” Thái hậu giận không kềm được, vừa nghĩ tới người bị thương nặng kia có thể là cháu gái mình, bà ta đã hận không thể hủy diệt cả Vân gia.

Công chúa Thiên Duyệt dụng tâm lương khổ, nàng ta biết hoàng tổ mẫu mình chán ghét nữ nhân Vân gia, cho nên lúc diễn vở kịch này cho phụ hoàng nàng ta xem tất nhiên không thể thiếu thái hậu tham dự, phẫn nộ của bà sẽ vì diễn xuất này của nàng ta mà thêm không ít phần.

Hoàng thượng vốn còn do dự, nghe thấy tiếng khiển trách của thái hậu, lúc này mới làm ra quyết định.

“Người đâu, tuyên Trấn Nam Vương, thế tử Trấn Nam Vương, Vân tướng tiến cung!” Hoàng thượng cả giận nói, nói xong, nghĩ nghĩ, lại sửa miệng, “Vẫn đừng quấy nhiễu thế tử.”

Đây là sợ Quân Mặc Thần chịu không nổi kích thích, bị chuyện của Vân Thanh Nhiễm chọc tức.

Công chúa Thiên Duyệt trở lại bên giường, ôm nha hoàn nàng ta khóc, trong lòng rất hài lòng hiệu quả mà mình mang đến.



Nếu muốn tra xét hai người Vân Thanh Nhiễm và Vân Lâm Mị, như vậy việc đầu tiên cần làm chính là phải bắt hai phạm phụ này trước.

Hoàng thượng tự mình mang người đến bắt người.

Lúc này Vân Thanh Nhiễm và Vân Lâm Mị đích xác đã trở về cung điện của Vân Lâm Mị, bởi vì dựa theo kịch bản của công chúa Thiên Duyệt, lúc này các nàng nên ở trong này chuẩn bị chạy trốn.

Đương nhiên, còn mang một gian phu là nhất định, tiếp đó gian phu này tốt nhất là rất cường tráng tài giỏi, sau khi trải qua một phen khảo tra thì cái gì cũng khai ra, chính là đứa bé trong bụng Vân Thanh Nhiễm thật ra là của gã.

Sau đó mặc kệ phủ Trấn Nam Vương và phủ Hán vương che chở nàng như thế nào, làm một nữ nhân bất trung với trượng phu của mình, Vân Thanh Nhiễm cũng khó thoát khỏi cái chết.

Mà Vân Lâm Mị, vì che giấu hành vi phạm tội của muội muội của mình, ý đồ sát hại công chúa điện hạ, cho dù không chết, đời này cũng đừng nghĩ tới việc thấy lại ánh mặt trời.

Không thể không nói, công chúa Thiên Duyệt tính kế rất cao minh.

Nhìn cung điện của mình bị Ngự Lâm quân bao vây, tươi cười tà mị trên mặt Vân Lâm Mị không giảm, vẫn ngồi ở trước bàn trang điểm vẽ mi cho mình, xuyên qua gương đồng, nàng có thể thấy Vân Thanh Nhiễm ngồi ở sau lưng nàng cùng với một nam tử tráng kiện bị trói gô.

“Chậc chậc, đã nói ta càng ngày càng thích ngươi mà, đã lâu không chơi lớn như vậy rồi, ngày thường chơi với những người đó đều là âm thầm mờ ám, làm lớn như vậy, vẫn là lần đầu đấy!”

“Ngươi khen nhầm người, người làm lớn như vậy không phải ta, mà là nàng ta.” Vân Thanh Nhiễm nhún vai, chuyện này muốn làm lớn như vậy dường như không phải công lao của nàng, mà là chuyện của công chúa Thiên Duyệt, nàng chẳng qua cho nàng ta một cơ hội biểu diễn mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui