Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

“Buông ra! Bây giờ lão nương nhìn thấy ngươi rất khó chịu, không muốn bị đánh thì buông tay ra cho lão nương!” Vân Thanh Nhiễm hung hãn quát Quân Mặc Thần.

Mà Quân Mặc Thần lại càng thêm cao hứng, cao hứng đến mức làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.

Hán Vương không khỏi nghĩ, chủ tử ngài bị làm sao vậy? Chắc không phải là đầu óc xảy ra vấn đề chứ?

Quân Mặc Thần cười vô cùng thoải mái, cười đến mức khóe mắt đều ươn ướt. Tiếng cười thật lâu không tiêu tán.

Quân Mặc Thần bất chấp hiện trường đang có bao nhiêu người ở đó, dang rộng hai tay vững vàng ôm Vân Thanh Nhiễm vào lòng, “Thanh Nhiễm, nàng rốt cục chịu dụng tâm với ta rồi.”

Một câu, không phải câu hỏi, mà là câu trần thuật.

Thật cao hứng, thật sự rất cao hứng nàng sẽ để ý, sẽ ghen.

Đó là biểu hiện của việc nàng dụng tâm với hắn, cho nên Quân Mặc Thần rất cao hứng, thậm chí có chút xấu xa cảm ơn lần hiểu lầm náo loạn này.

“Ngươi buông lão nương ra, ai mẹ nó dụng tâm với ngươi!” Vân Thanh Nhiễm vẫn còn đang trong cơn tức giận.

“Thanh Nhiễm, ầm ỹ.” Quân Mặc Thần dùng miệng mình ngăn miệng Vân Thanh Nhiễm, kết quả lại bị Vân Thanh Nhiễm quật cường hung hăng cắn một cái.

“Ặc khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần vuốt miệng mình, chảy máu rồi, thật là ác nha! Lần này cắn còn ác hơn lần bọn họ thành thân rất nhiều!

Hòa với mùi máu tươi, Quân Mặc Thần vẫn cố chấp hôn Vân Thanh Nhiễm, chấp nhất mà triền miên.

“Ô ô ô ——” Vân Thanh Nhiễm không đành lòng cắn Quân Mặc Thần lần nữa, chỉ có thể cố gắng đẩy hắn ra.

Kết quả nam nhân thối này chết sống không chịu nhả ra, chiếm hết tiện nghi xong mới cười hớn hở buông Vân Thanh Nhiễm ra.

“Thanh Nhiễm, sinh vật giống cái này chỉ là nha hoàn của ta mà thôi, cùng một tính chất với Lục Trúc và Hồng Mai, nhưng rất vui vì nàng có thể ghen.” Vui vẻ thì vui vẻ, lão bà vẫn phải dỗ, bằng không nàng chạy mất, không phải là hắn mừng hụt à.

Nữ tử bị Quân Mặc Thần coi thành sinh vật giống cái ngượng ngùng cúi đầu, “Ra mắt phu nhân, nô tỳ là nha hoàn của chủ tử, chỉ phụ trách chiếu cố chủ tử uống thuốc, không có gì khác.”

Nữ tử cúi thấp đầu, không dám vượt khuôn. Quân Mặc Thần nghe, liên tục gật đầu.

Quân Mặc Thần cẩn thận quan sát biểu tình biến hóa trên mặt Vân Thanh Nhiễm.

“Vậy biệt viện này giải thích thế nào?” Nơi này dùng để kim ốc tàng kiều cũng thật là tốt.

“Thỏ khôn có ba hang.”

Quân Mặc Thần mỉm cười trả lời, mặc dù sắc mặt vẫn trắng bệch đến đáng thương, nhưng ánh mắt lại sáng ngời có thần. Có thể thấy được tâm trạng lúc này của hắn thật sự rất tốt, “Nàng nha, ai bảo nàng không quan tâm đến chuyện của ta, lần này chịu thiệt rồi chứ? Lúc trước đã nói với nàng, chuyện của ta, nếu nàng muốn hỏi, ta tất sẽ nói toàn bộ cho nàng, ai ngờ nàng lại không hỏi một chữ nào, mất công tức giận một hồi.”

“Ngươi nói thế, vậy là ta sai?” Vân Thanh Nhiễm trầm mặt, mất hứng.

“Không phải không phải, là ta sai, nàng không muốn biết thì ta phải mạnh mẽ nói cho nàng, nói cái gì cũng phải để cho nàng biết. Ha ha ha…”

Lời nói của Quân Mặc Thần làm cho mọi người trong phòng hắc tuyến đầy đầu, thế tử ngài có tiết tháo chút được không?

“Khụ khụ, chủ tử, hai người có lời gì thì chậm rãi tán gẫu, chúng ta lui xuống trước.” Hán Vương thức thời nháy mắt với đám người Đông Phương Triệt, sau đó mọi người cùng nhau rời khỏi phòng, để không gian lại cho Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm.

“Ta và hắn không có gì để nói!” Vân Thanh Nhiễm còn chưa hết tức giận đâu, cũng không muốn để ý đến Quân Mặc Thần một chút nào.

“Ngoan, về phòng trước, nghe ta nói xong lại quyết định xem có muốn định tội ta nữa không, được không?” Quân Mặc Thần lôi kéo Vân Thanh Nhiễm, nếu để cho nàng chạy mất, trở về nàng lại suy nghĩ miên man cái gì, rồi ngầm đưa ra tội danh cho hắn, vậy thì lúc đó hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.

Vân Thanh Nhiễm quay đầu, nhìn khuôn mặt cười vô cùng sáng lạn động lòng người của Quân Mặc Thần vẫn rất khiến cho nàng khó chịu!

“Được, ngươi nói, ta nghe, đừng động tay chân!” Vân Thanh Nhiễm lùi lại hai bước, tìm một vị trí ngồi xuống, bắt chéo chân.

Quân Mặc Thần nhìn bộ dáng Vân Thanh Nhiễm thở hổn hển, thật sự là càng nhìn càng vui vẻ. Có điều giằng co như vậy vẫn càng ít càng tốt hơn.

“Nàng hẳn vẫn còn nhớ rõ ta từng nói với nàng về chuyện của hai mươi năm trước chứ?”

Vân Thanh Nhiễm không nói gì, chỉ dùng ánh mắt ý bảo hắn tiếp tục.

Quân Mặc Thần biết trí nhớ của Vân Thanh Nhiễm rất tốt, chuyện này khẳng định nàng vẫn còn nhớ rõ, “Năm đó tiên hoàng thương yêu nhất chính là mẫu phi, định lập Lục hoàng tử làm người thừa kế hoàng vị, lúc ấy tiên hoàng đã cảm nhận được dã tâm bừng bừng của vài vị hoàng tử, mà tình cảm của mẫu phi và Lục hoàng tử lại rất tốt, cho nên từ lúc mẫu phi đi biên quan tìm phụ vương thì tiên hoàng đã giao hai món đồ cho mẫu phi.”

“Một là một đạo thánh chỉ, là về thái hậu, hai là một đạo binh phù, binh phù này điều động cũng không phải là bất luận một nhánh quân đội hiện có nào của hoàng triều Thịnh Vinh, mà là Ám bộ hoàng triều. Tiên hoàng vốn hy vọng mẫu phi giúp Lục hoàng tử củng cố giang sơn, chờ đến khi mọi việc ổn định sẽ để mẫu phi giao Ám bộ lại cho Lục hoàng tử. Bởi vì tiên hoàng nhìn ra Lục hoàng tử xử lý mọi việc rất thiết quyết đoán, đối với huynh đệ cũng rất nhân từ, nên mới muốn mẫu phi luôn làm việc quả quyết trợ giúp hắn.”

Ý tưởng này của tiên hoàng rất tốt, chỉ là không ai ngờ sau khi Ám bộ tới tay Dạ Hồn lại không còn cơ hội giao cho Lục hoàng tử.

“Ám vệ của vương phủ mà nàng nhìn thấy đều không phải do phụ vương bồi dưỡng ra, phụ vương không có lòng mưu phản, sao có thể vô cớ bồi dưỡng ám vệ được? Những ám vệ này thuộc Ám bộ, vốn nghe lệnh bởi mẫu phi, sau đó mẫu phi chuyển giao cho ta, Ám bộ được tạo thành trừ ám vệ ra còn có một số nhân vật quan trọng, có hai người nàng đã gặp qua, Hán Vương gia cùng với Úy Trì Trường Thụy. Bọn họ đều thuộc về Ám bộ, là mưu thần thân tín của tiên hoàng, việc năm đó bọn họ cũng biết, nếu Dạ Hoằng Nghị lên ngôi vị hoàng đế là chính đáng, thì sẽ biết có Ám bộ tồn tại.”

Cũng bởi vậy tuy Dạ Hoằng Nghị ngồi trên ngôi vị hoàng đế, nhưng có một số việc lại cảm thấy lực bất tòng tâm.

Bởi vì từ một khắc ông ta lên ngôi, quyền lợi của ông ta đều không phải là nguyên vẹn, có gần một nửa quyền lợi bị muội muội Dạ Hồn của ông ta nắm ở trong tay, chẳng qua Dạ Hồn vì lấy đại cục làm trọng, nên chưa từng nói ra mà thôi.

Vân Thanh Nhiễm gật gật đầu, xem như đã hiểu một chút, thì ra nam nhân bị bệnh này quả thật có tư cách khiêu chiến hoàng đế và thái hậu, không phải là xằng bậy.

“Như vậy còn hôm nay, hôm nay đã xảy ra chuyện gì, vì sao lúc ta đuổi đến nhìn thấy trên đất rất nhiều thi thể, còn cả quần áo của ngươi sao lại cởi ra, bên trên còn có vết máu!”

“Khụ khụ…” Nói đến việc hôm nay, ánh mắt Quân Mặc Thần bắt đầu lóe lên.

“Ngươi nói hay không?” Vân Thanh Nhiễm trừng mắt nhìn Quân Mặc Thần một cái.

Quân Mặc Thần không muốn nói, những chuyện hắn làm vì Vân Thanh Nhiễm đều là hắn cam tâm tình nguyện, cũng không muốn lấy ra cho Vân Thanh Nhiễm biết, nhưng nhìn ánh mắt lúc này của Vân Thanh Nhiễm, hắn không nói sợ là không tránh được.

Thế nhưng lúc này, nếu hắn không nói, lão bà có thể sẽ chạy mất!

“Thái hậu đối với nàng như vậy, ta không thể làm như không nhìn thấy, hôm nay ở trên điện chọc giận bà ta, khó đảm bảo bà ta sẽ không trút giận lên trên người nàng, lúc gần về tiểu thái giám kia rõ ràng là người của thái hậu, nên ta tương kế tựu kế để cho tiểu thái giám tách hai người chúng ta ra, bản thân thì làm bộ ra khỏi hoàng cung, sau đó quay trở lại muốn cắt đứt chút phiền toái.”

“Bà ta là mẫu thân của mẫu thân ta, vốn nên là người cùng máu mủ tình thâm, nhưng năm đó bà ta vì quyền thế mà giết tiên hoàng lại hãm hại mẫu thân ta, hiện giờ ta có thân thể thế này cũng không thiếu công lao của bà ta, bà ta áy náy thương tiếc ta nhiều năm như vậy, ta không có hận ý nhưng cũng không thể sinh ra tình thương.”

“Trước kia bà ta nhiều lần làm khó dễ, ta và mẫu phi đã nói chuyện rồi, nếu bà ta vẫn cứ hồ đồ ngu xuẩn, thì lấy di chỉ của tiên hoàng răn đe, để bà ta biết được, tuy bà ta là thái hậu, nhưng không phải là không có ai dám đụng vào bà ta. Đương nhiên, ý chỉ này không thể do ta đọc, vậy thì chuyện của Ám bộ sẽ bại lộ, mà cần do Hán Vương và lão tiên sinh Úy Trì đọc, hai người họ là trọng thần phụ tá tiên hoàng, trên người có ý chỉ của tiên hoàng cũng không có gì lạ.”

“Cho nên ngươi trở về đi tìm Hán Vương và Úy Trì Trường Thụy công bố thánh chỉ này?”

Lấy khinh công của Quân Mặc Thần, rời khỏi xe ngựa của mình đi tìm Hán Vương rồi trở về không mất bao nhiêu thời gian, tất nhiên cũng sẽ không có ai phát hiện.

“Ha ha…” Quân Mặc Thần cười khẽ, “Nếu chỉ đọc thôi, làm sao đủ, đương nhiên ngay cả thứ viết trên di chỉ cũng phải cùng làm. Trên di chỉ nói muốn bà ta tuẫn táng, nhưng mà lăng mộ của tiên hoàng đã phong kín, để bà ta tuẫn táng là không có khả năng, nhưng mà để cho bà ta đi huyệt mộ ở trong hoàng lăng vĩnh viễn làm bạn với tiên hoàng thì vẫn có thể.”

Cho nên lúc Vân Thanh Nhiễm đi đến cung Thiên Thọ mới đánh vào khoảng không, bởi vì khi đó Hán Vương và Úy Trì Trường Thụy đã cầm di chỉ của tiên hoàng đi gặp hoàng thượng, sau đó hoàng thượng phái người mời thái hậu qua.

Chuyện này Quân Mặc Thần xử lý rất tốt, thái hậu là mẫu thân của hoàng thượng, vốn không có ai có thể động đến, nhưng tuyệt đối không ngờ đến tiên hoàng còn có một di chỉ.

“Nếu nói là bất ngờ thì phải là phản ứng của hoàng đế, thánh chỉ là do tiên hoàng lưu lại, có lẽ đã dọa đến Dạ Hoằng Nghị không nhẹ, mặc kệ nói như thế nào thì đó cũng người do ông ta tự tay hại chết, người cũng đã chết nhiều năm như vậy rồi, giờ còn nhảy ra một đạo thánh chỉ đưa thái hậu vào hoàng lăng. Úy Trì Trường Thụy và Hán Vương đọc xong thánh chỉ thì rời khỏi hoàng cung, đuổi theo ta, vốn muốn cùng trở về phủ Trấn Nam vương với ta, nhưng trên đường lại gặp phải thích khách, là người của Dạ Hoằng Nghị, mục tiêu là Úy Trì Trường Thụy và lão Hán Vương, đại khái là do di chỉ kia đã làm cho ông ta kinh sợ, sợ trên tay Úy Trì Trường Thụy và lão Hán Vương còn có thứ khác sẽ uy hiếp đến ông ta, cho nên định đuổi tận giết tuyệt.”

“Vì thế ngươi rất ‘vô tội’ bị tập kích à? Vậy phiền ngươi giải thích một chút chuyện áo lông của ngươi là thế nào?”

“Khụ khụ khụ, Nhiễm Nhi chẳng lẽ nàng chưa nghe qua câu kim thiền thoát xác à?”

“Ngừng, ngươi ít vũ nhục kim thiền thoát xác của người ta đi, chưa từng nghe qua kim thiền thoát xác lại còn có máu.” Vân Thanh Nhiễm tức giận nói, vừa nghĩ tới tâm tình lúc mình nhìn thấy cái áo nhiễm máu đó, nàng đã cảm thấy tức giận không có nguyên do rồi.

Quân Mặc Thần sờ sờ cái mũi, tự biết đuối lý, là do hắn không thông báo cho nàng đúng lúc, hại nàng lớn bụng rồi còn phải thấp thỏm lo lắng cho hắn.

“Máu không phải là của ta, là của thích khách, quần áo đều bị dính máu bẩn của người khác, tất nhiên ta sẽ không cần.” Quân Mặc Thần còn nói rất có đạo lý.

Nói xong Quân Mặc Thần lại nhìn chằm chằm Vân Thanh Nhiễm, hôm nay là một ngày rối loạn, cũng là ngày hạnh phúc của hắn, nàng nha, rốt cục cũng thông suốt, khiến hắn chờ thật lâu!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui