Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Bởi vì không nhìn thấy, Dạ Minh Uyên lại không dám tùy tiện đụng vào, đành phải mở miệng hỏi: “Ngươi có khỏe không?”

Vừa mở miệng, liền hít vào một chút khói mê.

Dạ Minh Uyên thấy không rõ lắm, nhưng mà Vân Thanh Nhiễm lại có thể nhìn xem rõ ràng tình hình trước mắt, nàng không trả lời Dạ Minh Uyên, liền tiến lên nắm lấy tay Dạ Minh Uyên, lôi kéo hắn chạy đi.

Bên trong khói mê, đội ngũ đón dâu không nhìn thấy gì, cho nên đối phương muốn đợi khói mê tan đi mới đi vào tìm người.

Vân Thanh Nhiễm là người duy nhất xuyên qua khói mê nhìn rõ ràng tình huống xung quanh, thấy được xung quanh có người mai phục, nàng liền lôi kéo Dạ Minh Uyên chạy trốn, cách xa nơi này.

Dạ Minh Uyên vừa hỏi xong, liền thấy một bàn tay nhỏ bé lôi kéo hắn, hắn còn chưa biết được là ai nắm tay hắn, đối phương liền kéo hắn chạy xuyên qua màn khói mê.

Dạ Minh Uyên cảm giác được, bàn tay đó so với tay hắn thì nhỏ hơn rất nhiều, cũng mềm mại hơn rất nhiều, phản ứng đầu tiên của Dạ Minh Uyên là rụt tay lại, nhưng mà vừa rồi hắn hít vào chút khói mê, khí lực mất đi một nửa.

Dạ Minh Uyên phát hiện, nàng lôi kéo hắn, một đường đi ra ngoài, một chút va chạm cũng đều không có.

Dần dần, khói mê cách càng xa bọn họ.

Vân Thanh Nhiễm lợi dụng khe hở của đối phương, thừa dịp hỗn loạn chạy thoát.

Chạy sâu vào trong một con ngõ nhỏ, Vân Thanh Nhiễm dựa vào tường nghỉ lấy hơi, thể lực thân thể này quá kém, mới chạy một lúc đã mệt mỏi, hơn nữa vừa rồi nàng vẫn ngừng thở, bây giờ cách xa khói thuốc mê, liền há to mồm để thở.

Dạ Minh Uyên hít vào ít thuốc mê, cho nên đầu hắn có chút mờ mịt, hắn thấy Vân Thanh Nhiễm, thấy trên người nàng là giá y.

“Ngươi là… Vân Thanh Nhiễm?” Dạ Minh Uyên kinh ngạc, vô cùng kinh ngạc, hắn biết Vân Thanh Nhiễm, là một nữ tử bị điên nhiều năm, làm sao nữ tử này có thể mang theo hắn chạy ra khỏi chỗ đó…

Vừa nói xong, Dạ Minh Uyên cũng không kịp hỏi, không nghe thấy gì nữa, lập tức hôn mê.

Sợ rằng đây là lần mà Dạ Minh Uyên mất mặt nhất từ trước đến giờ, ban nãy vừa mở miệng nói chuyện đã khiến hắn hít phải khói mê, ai biết được khói mê này mạnh như vậy…



Dạ Minh Uyên chậm rãi tỉnh lại, đợi cho ý thức của hắn hoàn toàn khôi phục, hắn liền mạnh mẽ ngồi dậy.

Nhìn xung quanh bốn phía, phát hiện một mình hắn ở trong phòng của một gia đình bình thường.

Trên người mặc hỉ phục đỏ thẫm như trước.

Vân Thanh Nhiễm từ ngoài cửa tiến vào, trong tay bưng một cái chậu rửa mặt, nhìn Dạ Minh Uyên trên giường đã tỉnh lại: “Ngươi tỉnh? Nghỉ ngơi thêm chốc nữa đi, mê dược kia rất mạnh.”

Lại một lần nữa nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, trong lòng Dạ Minh Uyên kinh ngạc không thôi, không biết dùng từ gì để hình dung nữ tử trước mặt này, nàng rất đẹp, cho dù hắn đã gặp vô số người đẹp, nàng là nữ tử đẹp nhất trong số những người hắn từng gặp qua.

Thoạt nhìn nàng còn thực giỏi giang.

Dạ Minh Uyên nhìn Vân Thanh Nhiễm đem chậu rửa mặt đến bên cạnh hắn, sau đó thả khăn mặt vào vắt khô, đưa cho hắn: “Lau mặt một chút đi, vừa rồi ngươi ngã xuống đất, mặt dính không ít bụi.”

Vân Thanh Nhiễm cũng không nói gì, vừa rồi nàng lôi hắn đến đây, nàng cũng không quên cảnh mặt hắn tiếp xúc thân mật với mặt đất.

Dạ Minh Uyên chậm rãi lấy khăn mặt từ tay Vân Thanh Nhiễm, lau lau mặt mình rồi nói: “Đây là chỗ nào?”

“Là một nhà gần chỗ ngõ nhỏ vừa rồi, chủ nhân là một bà lão, ta gõ cửa sau của nhà bà, kể cho bà chút tình huống của chúng ta, xin bà cho mượn phòng tránh nạn một chút.” Trên người Vân Thanh Nhiễm không mang theo ngân lượng, liền lấy một chiếc trâm đưa cho bà lão kia.

“Ngươi, ngươi thật sự là Vân Thanh Nhiễm?” Dạ Minh Uyên lại một lần nữa hỏi Vân Thanh Nhiễm về vấn đề này, vừa rồi hắn ngất đi, không nghe được câu trả lời của Vân Thanh Nhiễm.

“Hôm nay còn có tân nương thứ hai à?” Vân Thanh Nhiễm hỏi ngược lại, phu quân thật đúng là có hai người, một người là đến đón dâu giúp – Dạ Minh Uyên, còn một người khác thì đang đợi ở vương phủ chờ bái đường – Quân Mặc Thần.

Dạ Minh Uyên nghe thấy câu hỏi của Vân Thanh Nhiễm, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, “Thực sự rất khó tưởng tượng, người điên trong miệng mọi người lại là nữ tử trước mặt.”

Hai người này khác nhau quá lớn.

“Ha ha, cho nên ngươi vì kinh ngạc mà hôn mê?” Vân Thanh Nhiễm cố ý trêu chọc Dạ Minh Uyên, nàng biết hắn hôn mê là vì hít vào khói mê.

Dạ Minh Uyên nghe vậy, lần đầu tiên trong cuộc đời biết thế nào là quẫn bách.

Lúc này đây, hắn lại để cho một nữ tử cứu mình.

Nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của Dạ Minh Uyên, Vân Thanh Nhiễm không quan tâm, nói: “Lúc nãy đối phương có chuẩn bị mà đến, chỉ là không biết mục tiêu của họ là ai, là sính lễ? Không có khả năng, vì tiền tài không đáng để đối địch với Trấn Nam vương phủ, vậy thì mục tiêu là ngài – Cửu hoàng tử, người trong hoàng thất thật không đơn giản.”

Dạ Minh Uyên nghe thế, rất bội phục Vân Thanh Nhiễm thân là một nữ tử lại có thể hiểu rõ mọi chuyện như vậy: “Ngươi nói không sai, đối phương hẳn là nhằm vào ta, là ta liên lụy đến ngươi.”

Kỳ thật trong lòng Dạ Minh Uyên đã biết người kia là ai.

Vân Thanh Nhiễm cũng không truy cứu nữa, nếu là chuyện trong hoàng thất, không liên quan đến nàng, không biết có khi lại tốt hơn.

“Đợi cho đến khi mê dược tan đi, những người đó chỉ có một ít thời gian để hành động, bởi vì Ngự lâm quân sẽ đuổi tới, chờ một lát nữa chúng ta có thể đi ra ngoài.” Vân Thanh Nhiễm đánh giá thời gian một chút nói.

Dạ Minh Uyên gật gật đầu, nàng nói rất đúng, “Đúng rồi, vừa rồi, ngươi vì sao có thể kéo ta chạy thoát khỏi khói mê kia chuẩn xác như vậy, rõ ràng là khói mê dày đặc, cái gì cũng không nhìn rõ.”

Đây là chuyện mà Dạ Minh Uyên tò mò, vừa rồi một đường chạy đi, chớ nói là đụng vào người mai phục, mà ngay cả những người khác, cả đồ cưới cũng không đụng vào.

“Cái này là… trực giác nữ nhân.” Vân Thanh Nhiễm cười trêu ghẹo nói.

Dạ Minh Uyên nhìn Vân Thanh Nhiễm trêu đùa, nàng cười vô cùng đẹp, không giống những nữ tử diễm lệ trong cung, nàng tựa như một đóa sen xanh nổi trên mặt nước.

Dạ Minh Uyên biết Vân Thanh Nhiễm có điều giấu diếm, cũng không hỏi nhiều. Nàng cho hắn kinh hỉ thật lớn, kinh rất nhiều, hỉ cũng không thiếu.

Lúc sau, chủ nhân của căn nhà bưng một ít đồ ăn tiến vào.

“Đến đến đến, vợ chồng các ngươi hẳn là đói bụng rồi, trước ăn một chút gì đi, nơi này của ta cũng không có thứ gì tốt, chỉ có bánh ngô thôi, nếu các ngươi không ngại thì hãy ăn một ít lót bụng.” Bà lão này sống một mình, có một đứa con trai ở bên ngoài làm công cho người ta, hàng tháng đem chút bạc trở về, cuộc sống của bà lão có vẻ túng quẫn.

Vừa rồi Vân Thanh Nhiễm nói với bà lão, hôm nay là ngày bọn họ thành thân nhưng gặp phải cường đạo, nên bọn họ phải chạy trốn, chờ đợi người trong nhà tới cứu.

Bà lão nhìn hai người cũng không nghi ngờ gì, vì hai người đều mặc hỉ phục, là thành thân không sai, hơn nữa quần áo hoa lệ, tất nhiên là người có tiền, có thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui