Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Có đôi khi vận mệnh trong vô hình đã làm việc xe chỉ luồn kim, nhân quả tuần hoàn. Lạc Quyền Phong cởi bỏ khúc mắc, vấn đề trước đó cũng dễ dàng giải quyết.

“Ái phi, nàng không cần nhìn nữa, bọn họ đều đi rồi, ca ca nàng cũng đi rồi, mấy tên phiền toái kia đều đi hết rồi.” Quân Mặc Thần nhìn Vân Thanh Nhiễm giống như một con báo săn nhìn thấy con thỏ trắng nhỏ bị mình bắt được.

Những người khác đều đã tránh ra, hiện tại trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

“Vậy ta cũng đi đây.” Vân Thanh Nhiễm làm bộ muốn đứng dậy.

“Ái phi, chúng ta phải hơn nửa năm nữa không thể gặp mặt, nàng không có lời gì muốn nói với ta à?” Quân Mặc Thần không để cho Vân Thanh Nhiễm trốn tránh.

Hắn sẽ rất nhớ nàng, còn nàng thì sao, cũng sẽ nhớ hắn giống vậy chứ?

“Có gì để nói? Thời gian hơn nửa năm, ta đều sinh rồi!” Vân Thanh Nhiễm tức giận nói.

“Ái phi, hiện tại không có người khác, nàng nói với ta mấy lời trong lòng một chút cũng không xấu hổ, thật sự đó!” Quân Mặc Thần dụ dỗ Vân Thanh Nhiễm nói. Có mấy lời, hắn rất muốn nghe được từ trong miệng của nàng nói ra.

“Nói cái gì?” Vân Thanh Nhiễm tỏ vẻ không biết, nàng thật sự không thích hợp với loại thời khắc thương cảm biệt ly này!

“Ái phi, nàng có lời nói rất quan trọng còn chưa nói với ta!” Quân Mặc Thần nhìn Vân Thanh Nhiễm chăm chú, trên khuôn mặt tái nhợt của hắn có nụ cười rất động lòng người.

“Lời quan trọng gì, ta không nhớ rõ, không phải chàng phải đi tiếp thu trị liệu à, vậy nhanh đi đi thôi.” Nghĩ đến việc phải tách biệt với Quân Mặc Thần một khoảng thời gian khá dài, trong lòng Vân Thanh Nhiễm ê ẩm.

Quân Mặc Thần chia ly với Vân Thanh Nhiễm, sau đó thời gian bọn họ tách ra hơn nửa năm, Vân Thanh Nhiễm sẽ về kinh thành an tâm chờ sinh, còn Quân Mặc Thần, thì sẽ do Lạc Quyền Phong mang vào thâm cốc trị liệu, trong lúc đó sẽ không gặp bất luận kẻ nào.

Đối với bệnh của Quân Mặc Thần, Lạc Quyền Phong cũng không nắm chắc mười phần, ông chỉ đáp ứng đem hết khả năng có thể chữa trị cho Quân Mặc Thần. Cũng ưng thuận ước hẹn nửa năm.

Quân Mặc Thần mềm nhẹ ôm Vân Thanh Nhiễm, ôn nhu nói: “Ta phải rời khỏi nàng một thời gian, sẽ khá lâu, nhưng không cho phép nàng quên ta, không cho phép nàng không có việc gì đi câu dẫn người khác, nữ nhân cũng không được, biết không?”

“Không biết.” Vân Thanh Nhiễm khẩu thị tâm phi nói xong, nói mấy lời này thì có ích lợi gì, vì sao không tự mình thừa nhận sẽ bình an khỏe mạnh trở về trước?

“Chờ ta trở lại.” Tay Quân Mặc Thần nhẹ nhàng vuốt ve bụng Vân Thanh Nhiễm.

Tuy rằng thời gian bọn họ cần tách ra không phải rất dài, nhưng hắn đã bắt đầu nhớ nàng.

Vân Thanh Nhiễm trầm mặc, nàng đương nhiên sẽ chờ hắn trở về.

“Ái phi, ngủ gia lâu như vậy, trước khi đi thật sự không định nói mấy lời với gia à?”

Cái gì gọi là ngủ hắn lâu như vậy… Vân Thanh Nhiễm tức giận trừng mắt nhìn Quân Mặc Thần, cảm giác rầu rĩ ê ẩm trong lòng ngược lại càng mãnh liệt.

Im lặng gục đầu xuống, Vân Thanh Nhiễm ngồi xuống bên người Quân Mặc Thần.

“Mặc Thần.”

“Ừ?”

“Phải bình an trở về.”

“Được.”

“Ta sẽ chờ chàng.”

“Ừ.”

“Ta sẽ nhớ chàng.”

“Ừ.”

“Chỉ là thỉnh thoảng bớt thời giờ nhớ chàng một chút thôi.”

“Chỉ như vậy?”

“Ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, ta rất bận rộn!”

“Ha ha…”

Vân Thanh Nhiễm dựa sát vào ôm ấp của Quân Mặc Thần, hồi tưởng lại quãng thời gian mình cùng hắn trải qua, mặc dù hắn có bệnh trong người, đối với nàng săn sóc, đối với nàng ôn nhu, nàng đều thấy được…

Nàng thừa nhận mình có hơi trì độn, nhưng không có nghĩa là nàng không biết, nàng muốn lưu lại tâm của hắn rất mãnh liệt, thậm chí nàng còn muốn cùng hắn đi vào thâm cốc.

Nàng muốn hắn trở nên khỏe mạnh trở về…

Vì muốn cưỡng chế dời đi cảm giác chua xót lấp đầy trong lồng ngực nàng, Vân Thanh Nhiễm đổi đề tài.

“Nói thật đi, chàng biết ca ca ta là con mồ côi của Lục hoàng tử từ lúc nào.” Trong lòng Vân Thanh Nhiễm có chút rầu rĩ, hắn sớm biết tất cả mọi chuyện, lại không đếm xỉa đến, nhìn bọn họ dằn vặt giày vò, cũng không nói cho nàng.

“Trên đường tới đây ta gặp được hắn với Cảnh Vương, mới biết được chuyện này.”

“Trên đường tới đây đã gặp được ca ca và Cảnh Vương? Vì sao không nghe chàng đề cập đến chuyện này với ta?”

“Khi đó ca ca nàng không muốn để cho nàng biết chuyện hắn đang trù bị, cho nên bảo ta giữ bí mật.”

“Chàng cứ nghe lời giúp huynh ấy giữ bí mật như vậy?” Việc này có chút không phù hợp với tính tình của hắn.

“Hắn là ca ca của nàng, còn là đại cữu tử của ta.”

“Vậy à, cho nên chàng giúp ca ca gạt ta, rốt cuộc là ta quan trọng, hay là ca ca ta quan trọng hơn?”

“Khụ khụ khụ… châm trước ta là bệnh nhân đi, đừng tra cứu nữa được không?” Quân Mặc Thần lấy thân phận bệnh nhân của mình thỉnh cầu tha thứ, “Còn về chuyện Lục hoàng tử phi còn ở nhân thế, ta có biết, nhưng ta nói thì Lạc Quyền Phong cũng sẽ không tin, Vân Tử Hy tự mình đến nói cũng chưa chắc sẽ tin, nên ta để Quân Kiệt mang theo tín hàm đi tiếp ứng Vân Tử Hy, để hắn cùng đưa mẫu thân hắn lại đây, ta nghĩ nhìn thấy Lục hoàng tử phi, Lạc Quyền Phong cũng sẽ không cự tuyệt nữa. Như vậy còn nàng, nàng biết được từ khi nào?”

“Tỷ tỷ nói cho ta biết…”

“Trân phi?”

“Ừ.”

“Vậy tại sao nàng cũng không nói cho ta biết.”

“Châm trước ta là phụ nữ có thai, đừng tra cứu nữa nha?” Vân Thanh Nhiễm học được dùng ngay.

“Khụ khụ khụ…” Nữ nhân quá thông minh cũng là một vấn đề lớn.

“Đó không phải là nghĩ đến việc giữa hai người thật sự có mối thù giết cha à, ta có thể nói sao?”

“Được lắm, nàng lại có thể không tin ta!”

“Ha ha ha…”

“Nữ nhân, đừng để cho ta lo lắng, sau này kinh thành sẽ không an bình, phải cẩn thận.” Quân Mặc Thần rất rõ ràng việc mà sắp tới Cảnh Vương cùng Vân Tử Hy muốn làm, điều này làm cho hắn có chút không yên lòng về Vân Thanh Nhiễm.

“Được, ta sẽ chú ý bảo vệ tốt chính mình.”



“Ca ca.” Vân Thanh Nhiễm từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Vân Tử Hy, bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, chuyện hai người không phải huynh muội ruột đã công khai, quan hệ của hai người trở nên có chút vi diệu.

“Huynh đến chào từ biệt với muội.” Vân Tử Hy nhìn Vân Thanh Nhiễm, trong mắt có tình cảm mà người ta xem không hiểu.

“Chào từ biệt?” Huynh ấy muốn đi nhanh như vậy?

“Đúng vậy, huynh sẽ không trở lại kinh thành cùng với muội, huynh có việc mà mình muốn làm, huynh nghĩ hiện tại muội cũng đã biết huynh muốn làm cái gì rồi, bất kể muội có trách huynh hay không, hoặc là sau này huynh có trở thành loạn thần tặc tử để lại tiếng xấu muôn đời, hy vọng muội nhớ rõ Vân Tử Hy chỉ là huynh trưởng của muội mà thôi.”

Trước kia không thể yêu, là bởi vì mình là huynh trưởng của nàng, nay không thể yêu, là vì hắn không có tư cách làm người yêu, thù cha chưa báo, tiền đồ chưa định, hắn lấy cái gì đi yêu nàng?

Cho dù là ở thời khắc nàng cần hắn, hắn cũng không có cách nào cùng nàng.

Chỉ mong lần này Quân Mặc Thần có thể khoẻ lại, từ nay làm bạn ở bên cạnh nàng thật dài thật lâu.

“Bất kể huynh lựa chọn làm gì, muội đều tôn trọng huynh, huynh là ca ca của muội, điểm này sẽ không thay đổi, bất luận chúng ta có quan hệ huyết thống hay không.” Vân Thanh Nhiễm gật đầu, tôn trọng lựa chọn của Vân Tử Hy.

“Ừ.” Bất luận có quan hệ huyết thống hay không, bọn họ đều chỉ có thể là huynh muội, đây là vận mệnh đã định. “Huynh dẫn muội đi gặp một người.” Vân Tử Hy dẫn Vân Thanh Nhiễm đi gặp một người rất trọng yếu, Vân Tử Hy cũng rất hy vọng Vân Thanh Nhiễm có thể trông thấy bà.

Vân Thanh Nhiễm được gặp vị Lục hoàng tử phi bị cho rằng đã qua đời mà nàng được nghe không dưới mười lần.

Chỉ từ dung mạo mà nói, đây không phải là một nữ tử khuynh quốc khuynh thành, dung nhan của bà chỉ có thể được coi là bình thường, ít nhất so với mẫu thân của Quân Mặc Thần, dung mạo của nữ nhân trước mắt thật sự không thể được xưng là đẹp, nhưng nữ nhân này làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái, bà giống như là một làn suốt thanh khiết trong núi, trong suốt, cũng rất nhu hòa.

Tóc mai của nữ nhân có không ít sợi bạc, trên mặt cũng đã có nếp nhăn, tuổi của bà và Dạ Hồn không chênh lệch bao nhiêu, thoạt nhìn lại già hơn Dạ Hồn rất nhiều.

“Nương, muội ấy là Thanh Nhiễm, là… muội muội của con.” Vân Tử Hy giới thiệu Vân Thanh Nhiễm cho nương hắn biết.

Nhìn thấy Vân Thanh Nhiễm, nữ nhân lộ ra nụ cười, “Hy Nhi nói với ta nhiều nhất là về con, cảm ơn con, làm bạn với Hy Nhi nhiều năm như vậy.” Bà là một mẫu thân không đủ tư cách, không thể ở bên làm bạn với con mình.

Nữ nhân vươn tay, cầm tay Vân Thanh Nhiễm, “Con chịu khổ rồi, nếu muốn oán, hãy oán đến trên người ta, ta nguyện ý chuộc lỗi đối những chuyện Cảnh Vương đã làm với con.”

Vân Thanh Nhiễm rút tay trở về, “Không có bất luận kẻ nào có thể thừa nhận sai lầm thay người khác, người hạ độc làm cho ta thần chí không rõ bảy tám năm là Cảnh Vương, không phải ngài, với ta mà nói, ngài là mẫu thân của huynh ấy, cũng là người đã hỗ trợ thuyết phục Lạc trang chủ chữa bệnh cho trượng phu của ta, còn lại, không có quan hệ gì với ngài hết.”

Nữ nhân sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi gật đầu, “Ta biết, nhưng vẫn thực xin lỗi…”

“Lời xin lỗi của ngài không nên nói với ta, so với việc nói xin lỗi, có một số việc trong tương lai càng thêm quan trọng hơn.” Vân Thanh Nhiễm lời ít ý nhiều liếc nhìn Vân Tử Hy một cái, có một số việc nàng không có lập trường đi ngăn cản, đây là thù chồng, thù cha, thù huynh của bọn họ, không phải của nàng.



“Tiểu tử Đông Phương này, ngươi rốt cuộc tính khi nào thì cưới Tĩnh Nhi nhà ta? Ngươi chắc không phải là muốn chối đó chứ?” Hạ Hầu Địch bắt được Đông Phương Triệt, nhanh chóng nhắc tới chuyện này, tuy hiện tại người thúc đẩy Lạc Quyền Phong đáp ứng trị liệu cho bệnh của Quân Mặc Thần không phải ông, nhưng ước định lúc trước của ông với Vân Thanh Nhiễm hẳn vẫn còn hiệu lực!

“Này, sao ngươi không nói lời nào, việc này chúng ta đều đã nói rồi, ta giúp các ngươi cầu tình với Lạc Quyền Phong, ngươi sẽ cưới Tĩnh Nhi, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn cửu đỉnh, tuyệt không có đạo lý đổi ý!” Hạ Hầu Địch cảnh cáo Đông Phương Triệt.

Đông Phương Triệt chỉ gật đầu, hắn không quên mình đã đáp ứng điều gì.

“Vậy là tốt, ta an tâm rồi, rời sơn trang Bình Nguyệt ta sẽ lập tức đi chuẩn bị hôn lễ, nhất định phải làm vô cùng náo nhiệt.” Hạ Hầu Địch cuối cùng cũng giải quyết xong một cọc tâm sự.

“Cha, Triệt ca ca, có thể nói cho con biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Hạ Hầu Tĩnh đã nghe được đoạn đối thoại vừa rồi giữa hai người không sót một chữ nào, giữa cha nàng và Triệt ca ca có ước định? Cho nên cha mới có thể đột nhiên chuyển biến thái độ, đáp ứng hỗ trợ, mà Triệt ca ca mới có thể đột nhiên nói muốn lấy nàng…

Cho nên Triệt ca ca là bị cha bức bách, mới có thể như vậy đúng không?

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao sau khi Triệt ca ca xin cưới xong ngược lại đối với nàng càng thêm lãnh đạm?

“Tĩnh Nhi?” Hạ Hầu Địch quay đầu lại thấy Hạ Hầu Tĩnh, hoảng sợ, trong lòng lập tức có dự cảm không tốt, vừa rồi đối thoại giữa ông và tiểu tử Đông Phương đều bị con bé nghe thấy được?

“Cha, trả lời con, có phải cha bức bách Triệt ca ca cưới con hay không?” Trên khuôn mặt non nớt của Hạ Hầu Tĩnh lộ ra bình tĩnh không hợp với tuổi của nàng.

“Tĩnh Nhi, việc đó, việc đó… Thật ra cha…” Hạ Hầu Địch muốn giải thích, nhưng lại không tìm được lời biện giải.

“Đủ rồi!” Hạ Hầu Tĩnh cảm thấy mình thật ngốc, ngốc đến mức không phát hiện khoảng cách xa xôi giữa mình và Triệt ca ca. Nàng thật lòng thích chàng, nàng không còn nhỏ, nàng biết cái gì là thích, nàng chỉ là muốn tự mình tranh thủ mà thôi, nàng không muốn bức bách ai.

Nàng không có rụt rè mà nữ hài tử nên có, nàng cũng biết mình rất ngốc, nhưng mà nàng chưa từng nghĩ tới mình sẽ làm cho Triệt ca ca khó xử, khiến chàng bị áp chế.

Hạ Hầu Tĩnh cắn môi, không để cho mình khóc ra, nàng rất dễ khóc, gặp phải chuyện không vui là luôn khóc như núi đổ, cho nên cha và Triệt ca ca luôn coi nàng là trẻ con.

Nhìn gương mặt quật cường ẩn nhẫn của Hạ Hầu Tĩnh, ngực Đông Phương Triệt nặng trĩu.

“Cha, con còn nhỏ không hiểu chuyện, sao cha cũng hồ đồ giống con chứ!” Hạ Hầu Tĩnh hít mũi, giương khuôn mặt tươi cười lên, nàng cũng bất chấp việc mình cười có bao nhiêu khó coi, nàng đi lên phía trước, đến trước mặt Đông Phương Triệt, “Xin lỗi, Triệt ca ca, thêm phiền toái cho huynh, huynh cũng biết, muội là đứa trẻ con, cho nên đem loại tình cảm sùng bái đối với huynh nhầm thành thích huynh, lại khiến cho huynh khó xử, thật sự xin lỗi! Nào có muội muội gả cho ca ca, quỷ mới muốn xuất giá ấy, thiệt là.”

“Tĩnh nhi…” Tĩnh nhi trước mắt làm cho Đông Phương Triệt cảm giác có chút xa lạ, không hiểu sao lại cảm thấy nàng giống như cách hắn rất xa.

“Chuyện cha muội muốn làm huynh đừng để ý, huynh vẫn là Triệt ca ca của muội, ca ca tốt, đúng không?” Hạ Hầu Tĩnh cố gắng tươi cười chống đỡ, sau đó trái lại nói với Hạ Hầu Địch, “Cha, con gái còn muốn ở cùng với cha mấy năm nữa, cha có phải ghét bỏ con gái rồi không, cho nên mới muốn đuổi con gái đi?”

“Tĩnh Nhi, cha không có ý tứ này.” Hạ Hầu Địch thấy Hạ Hầu Tĩnh như vậy, đau lòng muốn chết.

“Không có thì tốt rồi, hôn sự giữa con và Triệt ca ca, cha không được phép nhắc lại nữa, chờ muộn mấy năm, con lại tìm con rể cho cha.” Hạ Hầu Tĩnh nói xong xoay người, giống như chạy trốn rời đi.

Xin lỗi xin lỗi xin lỗi… Hạ Hầu Tĩnh một lần lại một lần nói ở trong lòng, nàng thật sự không phải cố ý, nàng thật sự không muốn thương tổn Triệt ca ca…

Nàng muốn gả cho Triệt ca ca, rất muốn rất muốn, nhưng mà nàng muốn chính là chàng coi nàng như một nữ nhân, thích nàng, sau đó cưới nàng, mà không phải là bị bức bách làm vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui