Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Ngực truyền tới một cơn đau đớn kịch liệt, một luồng khí màu đen lan dần lên mặt của Quân Mặc Thần, môi của hắn cũng bắt đầu biến thành đen, mấy gân mạch trên cổ cũng dần dần hiện ra, phơi bày một màu tím đen không tầm thường…

“Mặc Thần...”

Vân Thanh Nhiễm cầm lấy bàn tay không tự chủ được nắm chặt của Quân Mặc Thần, cảm giác bất an chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của nàng.

“Mộ Dung Tu, sao chàng lại bị như vậy?” Nhìn sắc mặt Quân Mặc Thần biến đổi hết sức không tầm thường, Vân Thanh Nhiễm không có cách nào coi nó là chuyện tầm thường để đối đãi được.

Khuôn mặt Mộ Dung Tu đông cứng lại, hắn cũng rất khẩn trương, hắn cũng không thể bảo đảm trăm phần trăm cách điều chế của mình là chính xác được, bởi vì lúc trước hắn chưa từng thí nghiệm qua, chưa từng nghiệm chứng qua, tất cả đều dựa vào sở học của hắn, tất cả đều dựa vào kinh nghiệm của hắn.

Quân Kiệt không dám nhìn nữa, vội vàng xoay người.

Quân Mặc Thần sờ lên mặt của Vân Thanh Nhiễm: “Không sao, đừng khóc, sắp làm nương rồi, còn khóc sướt mướt, người khác nhìn chẳng phải là chuyện cười sao.”

“Khó chịu sao?” Vân Thanh Nhiễm nhìn làn da hắn từng chỗ từng chỗ một biến thành màu đen, làm cho khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của hắn bị ăn mòn từng chỗ.

“Không khó chịu.” Quân Mặc Thần dùng ánh mắt của mình nói cho Vân Thanh Nhiễm biết, hắn không khó chịu, không đau đớn.

Nhưng sao nàng lại không biết hắn đang giả bộ đây, hắn đau khổ hơn hai mươi năm, lại nói cái loại cảm giác đau đớn đó đã thành thói quen, hắn rất biết lừa gạt, rõ ràng bệnh còn chưa chữa khỏi, kết quả bỏ dở nửa chừng là càng chết nhanh hơn, hắn còn phải ăn dược vật để cho mình thoạt nhìn là rất khỏe mạnh.

Cho nên nàng không có cách nào từ vẻ mặt hắn hiện tại mà phán đoán xem hắn có phải là đau đớn thật hay không.

“Này, nếu như khuôn mặt nàng vì buồn khổ, mà trở nên xấu xí, đến lúc đó ta sẽ không cần nàng nữa, vậy thì nàng sẽ trở thành hạ đường thê* rồi.”

*hạ đường thê: người vợ bị bỏ

Quân Mặc Thần nghĩ nếu như đây là thời điểm cuối cùng của sinh mệnh mình, hắn nhất định phải lưu lại thật tốt hình ảnh của nàng ở trong mắt của mình, khắc ở trong lòng của mình.

“Quân Mặc Thần, chàng nghe cho rõ, ta chờ chàng nửa năm, tự ôm hài tử chiếu cố mình, không phải để đợi cùng chàng sinh ly tử biệt, nếu như chàng qua khỏi một kiếp này, ta sẽ nói với chàng, ta thích chàng, ta yêu chàng, có được hay không?”

Ánh mắt Quân Mặc Thần bắt đầu mơ hồ, trong lỗ tai chỉ nghe thấy tiếng ông ông ông, không nghe được rõ ràng âm thanh cho lắm... Thanh Nhiễm, Thanh Nhiễm... bóng tối.

Sau đó, Quân Mặc Thần ói rất nhiều máu, màu đen, màu nâu, thậm chí không biết là thành phần máu nhiều hay là thành phần độc nhiều.

Rồi sau đó, hắn hôn mê.

Lần hôn mê này cũng không biết là hôn mê trong bao lâu.

Quân Mặc Thần mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhấc thân thể lên, đầu có chút nặng.

Xoa xoa huyệt Thái dương, Quân Mặc Thần đang muốn đứng dậy, vừa hơi cử động người, bỗng cảm giác được một vật thể hết sức mềm mại, hắn cúi đầu nhìn, là một đứa bé sơ sinh, đang ngủ say ngọt ngào, trong giấc mộng không biết là nằm mơ thấy cái gì, mà miệng phun bong bóng.

Nữ nhi của hắn!

Quân Mặc Thần bế hài tử lên, nhiệt độ cơ thể hài tử ôn hòa làm hắn ấm áp.

Hắn còn ở đây, tức là chứng minh hắn vẫn còn sống, thuốc của Mộ Dung Tu có hiệu quả.

Cửa “Két” một tiếng mở ra, Quân Kiệt bưng một chậu đồng đựng nước nóng tiến vào: “Gia, cuối cùng người cũng tỉnh! Quá tốt!”

“Ta hôn mê bao lâu rồi? Nhiễm Nhi đâu?” Quân Mặc Thần vội hỏi.

“Người hôn mê hai ngày hai đêm rồi, bản thân nương nương cũng vừa mới sinh hài tử xong, lại còn để Mộ Dung công tử rạch cho một dao, có vết thương nên không thể tự mình xuống giường được, không có biện pháp chiếu cố người, sau đó Mộ Dung công tử và Mộc tiên sinh phải luôn miệng bảo đảm mãi là người không có gì đáng ngại, nương nương mới ở trong căn phòng cách vách nghỉ ngơi. Tiểu tiểu thư là nương nương bảo chúng ta ôm tới, nói là để cho hài tử phụng bồi người, xem người có dám bỏ đi hay không.”

Quân Kiệt kích động không thôi: “Lần này bệnh của gia ngài cuối cùng cũng khỏi rồi, thuộc hạ phải đi nói cho thế tử phi nương nương biết đây!”

Quân Mặc Thần không ngăn hắn lại, phải nhanh chóng nói cho nàng biết, hắn đã bình phục!

Quân Mặc Thần suy nghĩ tỉ mỉ một chút, cảm thấy chưa đủ, liền từ trên giường đi xuống mặc xong y phục, ôm nữ nhi lên, tự mình chạy sang căn phòng cách vách.

Hắn có thật nhiều thứ muốn nói với nàng

Trước nên nói cái gì đây? Nàng sinh hạ hài tử rất khổ cực, hắn muốn cảm tạ nàng trước, nàng liều mạng như thế, cố chấp như vậy.

Sau đó hắn phải nói cho nàng biết, hắn muốn cùng nàng đi trên con đường dài, hắn có thể phụng bồi nàng cùng nhau biến thành lão già tóc bạc trắng!

Quân Mặc Thần trong lòng nghĩ đi nghĩ lại liền nở nụ cười, người gặp chuyện vui tinh thần thoải mái, mà vào lúc này Quân Mặc Thần quả thực là thoải mái đến muốn bùng phát.

Quân Mặc Thần, mặt mũi rạng rỡ ôm nữ nhi mở cửa phòng Vân Thanh Nhiễm ra.

“Nhiễm Nhi.” Quân Mặc Thần vào cửa,

Có thể còn được thấy nàng, ông trời đối xử với hắn không tệ.

Nghe được Quân Kiệt báo lại, nói là Quân Mặc Thần đã tỉnh lại, Vân Thanh Nhiễm suýt nữa muốn vọt thẳng đến căn phòng cách vách xem hắn.

Rốt cuộc tảng đá trong lòng nàng cũng rơi xuống, hắn tốt rồi, hắn khỏe thật rồi.

“Nhiễm Nhi, mặc dù ta thật cao hứng khi nàng nhìn ta lâu như vậy, nhưng mà nàng nhìn có phải hơi lâu rồi hay không?” Ngoài miệng thì Quân Mặc Thần nói như vậy, nhưng thật ra trong lòng hắn rất vui, bất kể nàng muốn nhìn mình bao lâu, cũng không thành vấn đề!

“Ta chỉ là muốn xác nhận một chuyện, rốt cuộc có phải người nào đó hoàn toàn khỏe mạnh rồi, chứ không phải là ăn ngưng tụ đan gì đó đến để làm cho bản thân thoạt nhìn không tệ, chứ thật ra thì bệnh của hắn đã rất nguy kịch rồi.”

Vân Thanh Nhiễm thu hồi ánh mắt quan sát Quân Mặc Thần của mình, trên miệng vẫn không chịu thừa nhận là mình lo lắng cho Quân Mặc Thần rất nhiều.

“Nếu như ta dám lừa gạt nàng thêm một lần nữa, thì không phải cả đời nàng cũng sẽ không cần ta nữa hay sao?”

Quân Mặc Thần cười, hắn nào dám có lần thứ hai, lần này đã là đủ rồi.

“Bị bệnh một lần, trái lại giác ngộ không ít đấy.” Vân Thanh Nhiễm tức giận nói.

“Nhưng mà, cũng thật đáng giá, bởi vì nhờ chuyện này, ta mới biết được lòng nàng đối với ta nặng bao nhiêu.” Bởi vì lần này, hắn mới có thể nghe được nhiều lời thật lòng của nàng như vậy.

Lần đầu tiên trong đời Quân Mặc Thần có thể cười thật đắc ý giống như giờ khắc này, rực rỡ như vậy, không kiêng dè chút nào như vậy.

Hắn cười lên thật rất đẹp, đẹp đến nỗi làm cho người ta không tìm được từ ngữ để hình dung hắn.

Vân Thanh Nhiễm thấy có chút choáng váng, ngay cả Quân Kiệt đứng ở một bên cũng cảm thấy si ngốc, Ặc, hắn cũng không phải là si mê gia nhà bọn họ, lòng thích cái đẹp mọi người đều có, bình thường bình thường.

“Chàng chỉ là phụ thân hài tử của ta mà thôi, ta chỉ lo lắng cho hài tử của ta còn nhỏ không có phụ thân bảo vệ nó mà thôi.”

Vân Thanh Nhiễm hờn dỗi nói, nghĩ tới lúc trước Quân Mặc Thần che giấu nàng chuyện quan trọng như vậy, trong lòng nàng còn có một chút khó chịu nho nhỏ.

“Thật sao, không phải còn có cái tên hỗn tiểu tử Đông Phương Triệt kia nói muốn gánh vác cái thân phận này sao?” Quân Mặc Thần cũng nhớ rất rõ ràng, thời điểm Đông Phương Triệt nói những lời đó, hắn rất buồn bực, không phải bởi vì hắn đồng ý, mà là hắn không còn lòng dạ quan tâm đến những chuyện kia.

“Thật sao, cũng được, ta để cho hắn làm phụ thân của hài tử vậy.”

“Được rồi được rồi, ta nhận thua, không cho phép nàng làm ra loại chuyện này chọc tức ta!” Quân Mặc Thần nhanh chóng nhận thua, Nhiễm Nhi là đang xấu hổ đây, hắn biết là được rồi, không nói thì không nói, khà khà.

“Chàng cười cao hứng như vậy làm gì?” Vân Thanh Nhiễm buồn bực nghĩ, làm mình lo lắng rầu rĩ vì hắn cả buổi.

“Ta nhớ được trước lúc ta hôn mê, có người nói nếu như ta có thể qua khỏi một kiếp này, nàng sẽ nói cho ta biết nàng thích ta bao nhiêu, nói với ta là nàng yêu ta.”

Mặc dù thời điểm Quân Mặc Thần nghe được câu này, ý thức của hắn đã có một chút mơ hồ, hơn nữa hắn cũng ngủ mê man mấy ngày, nhưng mà lời nói quan trọng như vậy, nói gì thì nói hắn cũng phải nhớ thật kỹ.

“Ta có nói như vậy sao? Ta không nhớ.” Vân Thanh Nhiễm chơi xấu nói.

“Rõ ràng là có nói qua, lúc ấy ta đã ăn thuốc Mộ Dung Tu cho, dược tính bắt đầu phát tác, nàng nắm thật chặt tay của ta, chính miệng nói với ta!” Chuyện quan trọng như vậy, hắn tuyệt đối không thể nào để cho nàng lừa bịp qua ải.

“Chàng cũng nói lúc ấy chàng đã ăn thuốc Mộ Dung Tu đưa cho chàng, dược tính cũng bắt đầu phát tác, chứng minh khi đó đầu óc của chàng cũng không tỉnh táo, cho nên mới nghe nhầm thôi.” Vân Thanh Nhiễm phản bác.

“Không thể nào, ta nhớ rất rõ ràng, tuyệt đối không phải nghe nhầm, Nhiễm Nhi, nàng dám chơi xấu hả, mau nói với ta!”

“Chơi xấu cái gì chứ? Là người nào hả, trả nữ nhi lại cho ta, chàng không phải ngay cả chuyện quan trọng như vấn đề sinh tử cũng gạt ta sao? Ngay cả nữ nhi muốn theo người khác họ cũng không sao cả sao? Đi ra đi ra.”

Nghĩ tới chuyện hắn gạt nàng, trong lòng Vân Thanh Nhiễm liền cảm thấy không thoải mái, không nói rõ được là một loại cảm giác thế nào.

Bệnh của phu quân mình đã sắp nguy kịch, nàng lại không biết chút nào, còn tưởng rằng hắn khỏi rồi, sau đó đột nhiên qua miệng người khác mới biết chuyện này.

Bị một chậu nước lạnh giội từ đầu đến chân không nói, còn phải chịu đựng đau khổ hắn sắp rời khỏi nhân thế.

Loại cảm giác này, rất ủy khuất, cũng rất tức giận, nhưng lại không thể nào phát tiết, trách hắn sao? Thật không thể, hắn chỉ là vì mình mà thôi, nhưng mà nàng không có biện pháp không quan tâm!

“Nhiễm Nhi...” Được rồi, hắn khỏi bệnh rồi, bình phục rồi, món nợ đó Nhiễm Nhi từ từ tính cùng hắn là được rồi.

“Ta muốn cho hài tử bú sữa rồi, chàng đi ra ngoài trước đi.” Vân Thanh Nhiễm buồn bực nói. Biết hắn thật sự khỏe mạnh rồi, thật sự bình phục rồi, nàng liền an tâm, tiếp theo cho hắn một chút trừng phạt nho nhỏ là được rồi, chỉ là một chút trừng phạt nho nhỏ, sẽ không nhiều.

“Ta canh chừng, tránh cho có những người không có nhiệm vụ đi vào.” Quân Mặc Thần ngược lại nói, Nhiễm Nhi cần cho bảo bảo của bọn họ bú sữa rồi, tất nhiên hắn không thể để cho những người không có nhiệm vụ xông vào.

“Bây giờ với ta mà nói, chàng cũng bị ta quy về hàng ngũ những người không có nhiệm vụ.” Vân Thanh Nhiễm không khách khí nói.

“Khụ khụ khụ... Nhiễm Nhi, ta bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, ta nghĩ nhất định là Mộ Dung Tu lầm thuốc liều lượng rồi, cho nên ta vẫn chưa phục hồi.” Quân Mặc Thần làm bộ nói.

“Hửm?” Vân Thanh Nhiễm nheo mắt lại, trong ánh mắt mang tín hiệu nguy hiểm.

“Ta nghĩ ta bình phục.” Quân Mặc Thần vội vàng đổi lời nói.

Nguy rồi, xem ra muốn dụ dỗ bắt nàng đáp ứng chuyện trước khi hắn hôn mê, hắn còn phải ăn một phen khổ trước.

“Thanh Nhiễm, có người tới thăm nàng.” Quân Mặc Thần tới đây, đồng thời còn mang theo hai vị khách đến thăm.

Có người đến thăm nàng ư? Vân Thanh Nhiễm buồn bực, việc bọn họ ở nơi này có rất ít người biết, sao lại có người đến thăm nàng đây?

Trấn Nam Vương và Trấn Nam Vương phi ở sau khung cửa bước vào.

“Nhiễm Nhi.” Thấy Vân Thanh Nhiễm, Trấn Nam Vương phi rất là cao hứng: “Nương không ở bên cạnh con, tiểu tử này không ức hiếp con chứ? Nương thật xin lỗi con thân mang thai lại không thể giúp được con bị giam ở trong Hoàng lăng.”

Đối với chuyện này, Dạ Hồn cảm thấy thật có lỗi, vốn nhi tử đang bế quan chữa bệnh, mình nên chăm sóc con dâu thật tốt, vậy mà hết lần này tới lần khác Dạ Hoằng Nghị lại xuất ra một cái tội danh “Yêu nữ hại nước”, rồi nhốt Vân Thanh Nhiễm lại.

“Nương, chuyện này không liên quan đến người, sự việc đột nhiên tới, con cũng không nghĩ tới Dạ Hoằng Nghị sẽ nhằm vào con.”

Thời điểm Vân Thanh Nhiễm ở trong Hoàng lăng nghe Cửu Trọng giải thích qua, bởi vì là một tinh tượng (hiện tượng sau khi bói sao), nàng trở thành cái đinh trong mắt Dạ Hoằng Nghị, không thể không chết.

Đây là sự việc trước đó không ai nghĩ tới, mặc dù lúc trước Cửu Trọng tới tìm nàng, cũng vì lý do này, nhưng nàng không nghĩ nó lại nghiêm trọng như vậy.

Nàng cứ cho là ít nhất sẽ không làm cho Dạ Hoằng Nghị chú ý quá nhiều, nên cũng chưa từng chuẩn bị cho chuyện này, làm sao có thể trách phụ vương và mẫu phi không chu toàn đây.

“Đúng rồi nương, sao người và phụ vương lại ra được đây, Hoàng thượng hắn chịu tha cho hai người rời khỏi phủ Trấn Nam Vương ư?” Lấy hiểu biết của Vân Thanh Nhiễm về Dạ Hoằng Nghị, hẳn là đã sớm phái người nhìn chăm chú phủ Trấn Nam Vương, dưới tình huống này, Quân Vô Ý là lợi thế lớn nhất trên tay hắn ta, bên Cảnh vương có Vân Tử Hy, bên này Dạ Hoằng Nghị nhất định phải một người có thể ngang tầm với Vân Tử Hy, thậm chí phải hơn tướng lĩnh của Vân Tử Hy, tất nhiên phụ vương không thể là chọn lựa thứ hai.

Đồng thời Dạ Hoằng Nghị cũng rõ ràng Quân Vô Ý chưa chắc đã đồng ý, càng lo lắng Quân Vô Ý có thể nổi loạn ở thời khắc mấu chốt hay không, cho nên trước đó hắn ta nhất định sẽ phái người nhìn chăm chú mọi hành động của phủ Trấn Nam Vương.

“Không phải chỉ có Dạ Hoằng Nghị đề phòng chúng ta, chúng ta cũng sớm đề phòng hắn, ăn qua một lần thua thiệt còn không rút ra kinh nghiệm ư? Nương cũng không muốn lại bị hắn nắm đằng chuôi (lợi dụng nhược điểm) uy hiếp phụ vương con một lần nữa, cho nên ngay từ lúc phủ Trấn Nam Vương vừa hoàn thành thì cũng xây xong một cái mật đạo có thể tránh mọi tai mắt từ trong vương phủ đi ra ngoài. Người khác phái người nhìn chằm chằm vào Vương phủ đến giọt nước cũng không lọt, thì chúng ta chui xuống đất cho hắn nhìn!”

Vân Thanh Nhiễm cũng cười, đúng vậy, mẫu phi ăn thiệt một lần, đã sớm có phòng bị với hoàng thượng rồi, lần này há lại để cho Hoàng thượng tùy tùy tiện tiện được như ý.

“Vậy tiếp theo nương có tính toán gì?”

“Ông ấy nói, phải theo ta đi khắp nơi, lời này trước kia ông ấy đã nói với ta từ rất sớm rồi, hiện giờ hả, đã đến lúc ông ấy thực hiện lời hứa rồi.” Dạ Hồn nhớ rất rõ ràng, trong nhiều năm như vậy, một câu giống lời tâm tình nhất ông từng nói với bà: “Tuy ta đã già, có sự tình gì thì cũng là chuyện của người trẻ tuổi các con, biết đứa nhỏ của Lục ca còn sống, ta cũng an tâm, nó muốn báo thù, trong lòng ta hiểu, mặc dù ta không tán thành, cho nên tùy bọn nó thôi, ai thắng ai thua không có quan hệ với ta và Vương gia.”

“Đúng rồi, đứa nhỏ đâu, để cho ta ôm một cái được không?” Dạ Hồn tìm bóng dáng đứa nhỏ ở khắp mọi nơi.

Quân Kiệt vội vàng bế hài tử lại.

Dạ Hồn nhận lấy đứa nhỏ ở trong tay Quân Kiệt, trong hốc mắt có chút ướt át, Quân Vô Ý đau lòng ôm bà vào trong ngực.

“Ta còn tưởng rằng đời này ta sẽ không thấy được Thần Nhi làm phụ thân...” Nước mắt từ trong hốc mắt lăn xuống, cảm xúc bị Dạ Hồn đè nén rất nhiều năm trong nháy mắt khi nhìn thấy đứa bé toàn bộ đều trào ra: “Là lỗi của ta, là ta hại Thần Nhi vừa sinh ra liền bị bệnh, là ta làm hại nó phải chịu đau khổ nhiều năm như vậy, chịu tội nhiều năm như vậy, là do người làm nương như ta vô dụng, lại để cho hài tử giúp ta nhận và chịu đựng tất cả nỗi đau...”

Dạ Hồn vẫn luôn rất đau khổ, mặc dù có Quân Vô Ý ở bên cạnh bà, loại đau khổ này cũng không có cách nào hoàn toàn hóa giải được.

“Lúc trước ta đã biết từ rất sớm, ta không giữ được đứa bé này rồi, ngay cả lý do cũng không có, nó sống đau khổ như vậy, ta làm sao nhẫn tâm vì chút tư tâm kia của ta mà để nó tiếp tục lưu lại chịu tội...”

Hai mắt của Quân Vô Ý cũng đỏ.

“Đây là hài tử của Thần Nhi, Thần Nhi: “Dạ Hồn nhìn ngắm Quân Mặc Thần, bà thiếu nợ nhi tử quá nhiều: “Rốt cuộc con có thể giống như một người bình thường lấy vợ sinh con, sau đó nhìn hài tử trưởng thành, thể nghiệm quá trình làm cha mẹ...”

Quân Vô Ý nhẹ nhàng lau đi nước mắt cho Dạ Hồn, im lặng an ủi bà.

Sau khi hai phu thê đến thăm Vân Thanh Nhiễm xong, không có ở lâu, buổi tối hôm đó liền rời đi, hai người bị triều đình trói chặt hơn nửa đời người, đã đến lúc nên đi tìm con đường của bọn họ rồi.

Mấy ngày tiếp theo, Quân Mặc Thần vẫn chưa thể từ miệng Vân Thanh Nhiễm nghe được câu nói mà hắn muốn nghe không nói, còn là bởi vì bị “Trừng phạt” và phải đảm nhiệm chiếu cố nữ nhi, tình trạng thân thể Vân Thanh Nhiễm sinh xong lại giảm xuống một bậc, lúc trước thật vất vả lắm mới dưỡng ra được tý thịt, lúc này lại tốn không ít thời gian tiếp tục dưỡng.

Quân Mặc Thần ôm nữ nhi của hắn đang ngủ say, căn bản là không biết mọi việc xung quanh: “Bảo bảo ơi, có vài nam nhân, bản thân không có nữ nhân không có hài tử, liền nảy ra ý đồ dụ dỗ hài tử nhà người khác, cả ngày bày ra gương mặt như người chết, đoán chừng đời này hắn ta chính là kiếp độc thân.”

Khuôn mặt Đông Phương Triệt lạnh lùng, Quân Mặc Thần vừa hồi phục lại, đối với Đông Phương Triệt tự nhiên là có oán báo oán có thù báo thù.

Thật ra thì Quân Mặc Thần cũng không cần phải làm gì, bây giờ hắn thê nhi (vợ, con) đầy đủ, cũng đã làm cho rất nhiều người ước ao ghen tị rồi.

Đông Phương Triệt còn chưa tìm được Hạ Hầu Tĩnh mất tích gần nửa năm, chuyện này chính là một cây gai trong lòng hắn, ai cũng biết mỗi ngày Đông Phương Triệt ngoại trừ xử lý việc làm ăn trong giáo thì chính là đi tìm Hạ Hầu Tĩnh, Hạ Hầu Tĩnh mất tích lâu như vậy, không riêng gì hắn đang tìm, mà Hạ Hầu Địch cũng đang đi tìm, vẫn là như trước không hề có một chút tin tức nào, đây mới là vấn đề làm cho Đông Phương Triệt lo lắng.

Sắc mặc Đông Phương Triệt tiếp tục khó coi mấy phần, không nói một lời như cũ.

“Bảo bảo ngoan, sau khi trưởng thành, nếu như con thích công tử nhà nào, thì phải nói cho phụ thân biết, phụ thân nhất định định ra hôn sự thật sớm cho con, bảo đảm ai cũng không cướp lang quân như ý của con đi, nếu như hắn ta không muốn, phụ thân lập tức cho người trói hắn ta lại.”

Quân Kiệt bưng mâm trái cây đi tới, vừa vặn nghe được Quân Mặc Thần nói chuyện với hài tử, suýt chút nữa bổ nhào ngã lăn xuống đất.

Gia, tiểu tiểu thư mới bao nhiêu lớn hả, người làm phụ thân như ngài, đang dạy hài tử cái lộn xộn gì vậy hả!

Quân Kiệt đặt mâm trái cây lên trên bàn, nhìn thấy Đông Phương Triệt cũng ở đây, một lần nữa suy ngẫm kỹ lời Quân Mặc Thần vừa mới nói, tỉnh ngộ.

Gia, hóa ra người đây là đang chỉ gà mắng chó ư! Ấy không, không phải chỉ gà mắng chó, phi phi phi, làm sao có thể so sánh tiểu tiểu thư với con vật này.

“Gia, người nói có lý, thuộc hạ cũng cảm thấy, lúc tiểu tiểu thư được mười hai mười ba tuổi, nếu như thật sự nhìn trúng công tử nhà nào rồi, thì nên định hôn sự của tiểu tiểu thư xuống, nữ hài tử mười hai mười ba tuổi cũng không nhỏ rồi, ở tuổi tác đó nàng đã biết mình thích một người hay là sùng bái một người rồi, nhất là nếu như hài tử được thừa kế huyết thống tốt đẹp của gia và thế tử phi nương nương, khẳng định sẽ hiểu chuyện sớm hơn so với hài tử của người khác!”

Quân Kiệt liền vội vàng phụ họa, sau đó liếc nhìn Đông Phương Triệt một cái, lại thấy Đông Phương Triệt chợt đứng dậy, xoay người đi ra ngoài.

“Gia, thuộc hạ cảm thấy Đông Phương công tử này đối với Hạ Hầu tiểu thư nhất định là có tình ý, bằng không mới vừa rồi cũng sẽ không xoay người rời đi.”

“Quân Kiệt, nếu như sau này ngươi thích nữ tử nào, thì nhanh chóng cưới người ta vào cửa nhé, biệt biệt nữu nữu không phải là cách làm của nam nhân, học làm nam nhân nhớ học gia nhà ngươi, chớ học cái người khó hiểu kia.”

*biệt nữu: không được tự nhiên, chỉ người hay không thật với lòng mình

“Ách... Dạ gia, thuộc hạ biết, biết rồi...”

Quân Kiệt thầm nghĩ, học gia ngài thì làm sao thành việc, ngài chỉ là ôm tâm tình xem kịch vui lấy thái tử phi nương nương về nhà, kết quả lại bồi thêm mình vào.

Cái chuyện trước tiên bái đường, xong rồi tiếp tục phải tiêu tốn tâm tư này, thuộc hạ không học đâu, hay là để thuộc hạ học bình thường một chút đi.

Đông Phương công tử dĩ nhiên là càng không thể học, rõ ràng trong đầu nhớ Hạ Hầu tiểu thư người ta, lại mở miệng nói tuổi nàng còn nhỏ, chỉ biết chuyện huynh muội không phải là tình yêu nam nữ, làm cho một đoạn nhân duyên tốt đẹp lại thất bại.

“Đúng rồi thế tử gia, buổi sáng ngày hôm nay lúc thuộc hạ đứng gác ở bên ngoài phòng nương nương, mơ hồ nghe được thế tử phi nương nương và Đông Phương công tử, Mộ Dung công tử đang thương lượng chuyện trở về Thương Lan giáo, người nói, thế tử phi nương nương có phải hay không định đi theo hai vị sư huynh của người trở về Thương Lan Chi, sẽ không trở về đây nữa?”

Mấu chốt là Thế tử phi nương nương lại không nói chuyện này cho gia bọn họ biết, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ thế tử phi nương nương không có ý định mang gia bọn họ cùng đi đến Thương Lan giáo!

Quả nhiên, Quân Mặc Thần nghe thấy vậy, sắc mặt đen kịt lại.

“Gia, gia...”

Quân Kiệt đang muốn hỏi Quân Mặc Thần có cảm tưởng gì, lại thấy Quân Mặc Thần nhanh như chớp không còn bóng dáng, đã sớm không biết bay đi nơi nào.

Quân Kiệt chỉ biết nhìn không khí than thở, gia ơi, thuộc hạ biết hiện giờ thân thể người tốt rồi, không cần tiếp tục để ý đến gì nữa, võ công cũng có thể tận tình xuất ra, nhưng mà người có cần phải kích thích thuộc hạ như vậy không!

Lúc này ở trong phòng Vân Thanh Nhiễm đang an tĩnh đọc sách.

Bỗng nhiên một cơn gió mạnh thổi bay cửa phòng ra, ngay sau đó một nhân ảnh bay vào, cửa phòng một lần nữa đóng lại, toàn bộ quá trình diễn ra liền mạch lưu loát, ăn khớp trót lọt vô cùng.

Chỉ có điều trong chốc lát, trước giường Vân Thanh Nhiễm có thêm Quân Mặc Thần, cùng với nữ nhi trong tay hắn.

Quân Mặc Thần nhanh chóng đặt nữ nhi sang một bên.

Vân Thanh Nhiễm ngước mắt nhìn hắn: “Ngươi mẹ nó chứ...” Một câu nói còn chưa kịp nói ra đầy đủ.

Miệng đã bị phong bế rồi, Quân Mặc Thần phong bế miệng Vân Thanh Nhiễm hôn xuống.

“Ưm ưm ưm, ô ô...” Vân Thanh Nhiễm giơ tay đánh Quân Mặc Thần, kết quả nam nhân này hiện giờ xương cốt bền chắc, chịu đòn rất tốt, bất kể Vân Thanh Nhiễm đánh thế nào, hắn cũng mưa gió bất động mặc kệ Vân Thanh Nhiễm muốn làm gì thì làm.

Mẹ nó, thân thể của nàng còn chưa khỏe, không chịu nổi bị hắn dày vò đâu!

Lúc trước thân thể của hắn không tốt, thời điểm đó thân thể nàng coi như tốt, cũng không chịu nổi hắn gây sức ép, bây giờ nàng mới vừa sinh con xong, còn bị Mộ Dung Tu rạch cho một dao lúc sinh, thân thể không tốt, đoán chừng không dưới hai tháng mới có thể xuống giường, nếu như hắn dám táy máy tay chân, tuyệt đối là muốn lấy mạng của nàng!

“Quân Mặc Thần chàng dừng tay lại cho ta, chàng muốn mạng của ta hả!” Thật vất vả miệng được thả ra, Vân Thanh Nhiễm rất muốn đẩy cái đầu đang chôn ở trên cổ nàng ra.

Trên cổ vừa nhột vừa đau vừa tê dại, nam nhân này lại cứ hết cắn rồi gặm cổ của nàng như cổ vịt vậy, đừng nói nhất định sẽ có không ít hồng ngân, đoán chừng dấu răng cũng sẽ có không ít.

Giãy giụa không có kết quả, Vân Thanh Nhiễm buông tha.

Hồi lâu, Quân Mặc Thần thở hồng hộc ngẩng đầu lên, hung tợn nhìn Vân Thanh Nhiễm, ánh mắt kia, như sói như hổ.

“Ta biết nàng giận ta không để ý thân thể của chính mình, nàng không để ý tới ta, cho ta giáo huấn, cũng không thành vấn đề.”

Quân Mặc Thần biết Vân Thanh Nhiễm không phải thật sự tức giận hắn, cũng không phải không hiểu được tâm tư của hắn, nàng là đau lòng hắn, hắn biết rõ: “Nhưng mà nàng mẹ nó cho ta thời gian xin lỗi nàng được không, mẹ nó nàng trừng phạt ta luôn một lần không được sao, mẹ nó ta cũng đã nói mặc cho nàng xử trí rồi, bây giờ nàng và tên khốn Đông Phương Triệt còn có tên tiểu tử chết tiệt Mộ Dung Tu kia hợp mưu dự định vứt ta lại bỏ chạy tới Thương Lan giáo thì là cái việc vớ vẩn gì!”

Quân Mặc Thần đè bờ vai Vân Thanh Nhiễm xuống rít gào nói.

Gì?

Vân Thanh Nhiễm chớp chớp mắt, thật giống như có chỗ nào không đúng lắm.

“Cái kia, ai nói cho chàng biết ta muốn ném chàng đi, sau đó cùng Đông Phương Triệt, Mộ Dung Tu đi Thương Lan giáo?”

Nàng thề nàng không có nói qua lời này mà.

“Quân Kiệt nói thời điểm hắn gác ở ngoài cửa nghe được các người nói chuyện với nhau.” Khuôn mặt Quân Mặc Thần lạnh lẽo, nàng lại muốn ném hắn đi, sao nàng lại dám! Đổi phương thức trừng phạt khác không được sao! Trói hắn lại đánh một trận cũng được mà, dù thế nào đi nữa hiện tại thân thể hắn rất rắn chắc, nói thế nào cũng không thể đánh hỏng mà!

“Ta nghĩ có thể Quân Kiệt nghe lầm rồi, Đông Phương Triệt và Mộ Dung Tu quả thật có nói chuyện trở về Thương Lan giáo với ta, có điều là hai người bọn họ trở về không bao gồm ta, di hài sư phụ Hồng Dược là Đông Phương Triệt mang đến, đặt ở trong biệt viện cũng không phải là một chuyện hay, cho nên hai người bọn họ dự định trở về Thương Lan giáo trước một bước an táng sư phụ Hồng Dược, còn ta, chàng cảm thấy tình huống của ta hiện giờ chịu được vất vả khi đi xe ngựa sao? Đoạn đường này lắc lư, ta còn sợ vết thương của ta rách ra đây.”

Y thuật Mộ Dung Tu tuy tốt, nhưng chuyện động dao này vẫn có khiếm khuyết, vết thương được khâu lại này cũng không thể tốt lên dễ dàng như vậy.

Quân Mặc Thần ngẩn ra.

“Nói như vậy không phải nàng muốn ném ta đi?”

“Gia, sao thần thiếp ném người đi? Mặc dù lúc trước việc chàng làm có một chút đáng ghét, nhưng mà ta cũng nói, ta không thể trách chàng.”

Loại chuyện đó bảo nàng làm sao đi trách hắn? Hắn chỉ là lựa chọn một loại phương thức mà hắn cảm thấy là tốt nhất đối với nàng mà thôi, nàng có quyền gì đi trách cứ hắn?

Nàng chỉ có một chút khó chịu, không vui, đó là bởi vì nàng thiếu chút nữa đã mất đi hắn, loại cảm giác đó, đời này nàng cũng không muốn có lần thứ hai nữa.

Quân Mặc Thần nghe vậy, nụ cười lại hiện lên hai gò má của hắn, hắn vùi đầu ở bên tai Vân Thanh Nhiễm: “Vậy... vậy nàng có thể thực hiện lời hứa với ta hay không?”

“Hứa hẹn ư? Hứa hẹn gì? Ta hứa hẹn với chàng lúc nào?”

“Còn nói không có, nàng là tên tiểu lừa gạt, có muốn ta tìm bọn Quân Kiệt, Mộc Bách Dương đến hỏi thăm từng người hay không, hôm đó trước khi ta hôn mê rốt cuộc nàng có từng nói với ta như vậy không.”

“Có thì có đi.”

“Bây giờ nàng thừa nhận đi, mau nói, không cho phép nói láo, nữ nhi của chúng ta cũng ở chỗ này, nàng làm nương không thể lật lọng, như vậy sẽ dạy xấu nữ nhi!”

Làm ơn đi, hài tử căn bản là nghe không hiểu có được hay không!

Vân Thanh Nhiễm chép miệng: “Thiếu nợ trước đi.”

“Thiếu nợ?”

“Đúng vậy, có muốn viết giấy nợ trước hay không?”

Gương mặt Quân Mặc Thần đau khổ: “Nhiễm Nhi, chúng ta hôn cũng đã hôn rồi, giường cũng đã lăn rồi, hài tử cũng đã sinh, không phải một câu nói sao, có khó như vậy không.”

“Gia, người cũng đã nói, hai ta hôn cũng đã hôn rồi, giường cũng đã lăn rồi, hài tử cũng đã sinh, không phải một câu nói sao, có quan trọng như vậy không?”

“...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui