Phượng Câu Tình: Đặc Công Thế Tử Phi

Mộ Dung Tu như lúc trước luôn tùy ý lắc xúc xắc.

Xung quanh thực im lặng, tất cả mọi người ngừng thở, cùng đợi Vân Thanh Nhiễm ra lựa chọn.

Vốn tưởng rằng vào lúc đối mặt với lựa chọn sinh tử như vậy, Vân Thanh Nhiễm ít nhất sẽ có do dự, nhưng nàng ngay cả một giây đồng hồ chần chờ đều không có, gần như là ngay khi Mộ Dung Tu buông chung xúc xắc đã ra lựa chọn.

Dứt khoát nhanh nhẹn, không chút dây dưa nào.

Mộ Dung Tu có chút hứng thú nhìn Vân Thanh Nhiễm, “Vân công tử thật sự chọn tốt rồi? Tại hạ có thể cho vân công tử thêm thời gian suy nghĩ.”

“Không cần, đa tạ ý tốt của Mộ Dung công tử, ta đã chọn xong.” Vân Thanh Nhiễm thực kiên định nói.

“Một khi đã như thế, vậy thì tại hạ muốn công bố kết quả.”

Mộ Dung Tu khẽ cười nhạt, đang muốn đưa tay đi công bố đáp án, lúc tay vừa muốn chạm vào đầu chung kia, bỗng không trung bay tới một thứ lóe ánh hồng, ánh sáng của vật kia đâm vào mắt Mộ Dung Tu, khiến động tác của Mộ Dung Tu chợt dừng, trong lúc điện quang hỏa thạch đó, vật kia nện vào cái nắp chung, cái nắp chịu lực bay ra ngoài, đã công bố đáp án trước.

Một điểm hai điểm hai điểm, không hề nghi ngờ là “Tiểu”, đúng là phong vân xoay chuyển!

Chỉ có Vân Thanh Nhiễm biết huyền cơ trong này là cái gì, nếu biết Mộ Dung Tu dùng phương pháp gì khiến nàng không thắng được, vậy nàng sẽ có biện pháp phá giải nó, có điều thủ đoạn như vậy chỉ có thể dùng một lần, lần thứ hai Mộ Dung Tu sẽ đề phòng, cho nên Vân Thanh Nhiễm mới dám cùng Mộ Dung Tu được ăn cả ngã về không.

Giờ nàng đem cả gian đổ phường này đều thắng được, vậy là đã hoàn thành xong nhiệm vụ mà lão yêu bà công đạo rồi chứ?

Hiện tại Mộ Dung Tu đang nhìn chằm chằm không phải là Vân Thanh Nhiễm, mà là thứ bị Vân Thanh Nhiễm coi như tảng đá mà ném kia.

Vân Thanh Nhiễm lúc nãy dùng đồ ngay tại chỗ, đã cầm lấy Thông Linh Bảo Ngọc nàng treo ở trước ngực, thứ nhất, ngọc bội kia đủ trọng lượng, đủ nặng ném ra mới có lực đạo, thứ hai Vân Thanh Nhiễm nghĩ thứ này nếu là bảo bối của Thương Lan giáo, hẳn là không dễ dàng bị phá hư như vậy, liền cầm nó quăng đi.

Lúc Thông Linh Bảo Ngọc vừa mới văng ra, có hồng quang trong nháy mắt, Vân Thanh Nhiễm thấy được, Mộ Dung Tu tự nhiên cũng sẽ không bỏ qua.

Mộ Dung Tu từ trên mặt đất nhặt Thông Linh Bảo Ngọc lên, sau đó đi đến trước mặt Vân Thanh Nhiễm, giơ ngọc bội hỏi Vân Thanh Nhiễm, “Đây là đồ của ngươi?”

“Đa tạ Mộ Dung công tử giúp ta nhặt nó về, vừa rồi tay hơi trơn, thứ này liền bay ra ngoài, Mộ Dung công tử sẽ không để ý bởi vì vật này mà làm cho kết quả xuất hiện trước thời gian một chút chứ?” Vân Thanh Nhiễm mặt dày đem hết thảy quy kết vì trượt tay.

Mộ Dung Tu không lập tức trả Thông Linh Bảo Ngọc lại cho Vân Thanh Nhiễm, mà tiếp tục truy hỏi, “Khối ngọc bội này ngươi có được từ nơi nào?”

Vân Thanh Nhiễm có thể rõ ràng cảm giác được Mộ Dung Tu thay đổi khí tức, hắn vốn tao nhã lúc này không biết đã xuất hiện một thân lệ khí từ lúc nào, rất có khí thế làm cho người ta sợ hãi.

Thắng được sòng bạc của hắn, cho nên hắn sắp nổi bão à?

Vân Thanh Nhiễm ngẫm lại cảm thấy cũng không phải là không thể nào, dù sao sòng bạc này giá trị không ít tiền mà!

Đang nghĩ ngợi, chỉ thấy Mộ Dung Tu giữ cổ tay của nàng, sau đó đầu ngón tay khác của hắn xẹt qua da của nàng, rơi xuống một vết máu nhợt nhạt.

Trong lòng Vân Thanh Nhiễm mạnh mẽ vang lên chuông cảnh báo, đang định muốn phản kích, đã thấy Mộ Dung Tu không tiếp tục thương tổn nàng nữa, mà là đem Thông Linh Bảo Ngọc kia tới trên miệng vết thương của nàng.

Sau khi máu nhiễm lên Thông Linh Bảo Ngọc, Thông Linh Bảo Ngọc phát ra ánh hồng trong suốt.

Vân Thanh Nhiễm nhìn thấy Thông Linh Bảo Ngọc ánh lên hồng quang, nàng chợt nhớ tới lời lão yêu bà từng nói qua, thứ này có phản ứng với nàng, đại khái là thể hiện như thế này, đêm qua nàng một người ở trong chăn đã nghiệm chứng qua, lúc khối ngọc bội này ở trên người nàng quả thật có thể phát ra ánh sáng như vậy, chẳng qua hiện nay nó dính máu của nàng lại càng sáng hơn một chút.

Nhưng mà… vì sao Mộ Dung Tu phải làm như vậy? Hắn dường như biết thứ gì đó.

Mộ Dung Tu thấy thế dần dần buông lỏng nắm tay Vân Thanh Nhiễm, lực chú ý của hắn đều ở trên ngọc bội, cho nên mới xem nhẹ bàn tay bị hắn cầm lấy này nhỏ xinh mềm yếu như vậy, căn bản không giống tay của một người nam nhân, khí chất của Vân Thanh Nhiễm có thể lấy giả đánh tráo, nhưng tay nàng không lừa được người, so với bàn tay to lớn của nam tử, thì tay nàng lại tương đối nhỏ xinh.

“Khụ khụ khụ… Hiền đệ thật khéo, không nghĩ tới ở trong đổ phường này cũng có thể gặp được đệ.” Quân Mặc Thần rất đúng thời điểm xuất hiện, góc độ hết sức thích hợp xông vào giữa Mộ Dung Tu cùng Vân Thanh Nhiễm.

Chỉ thấy hắn từ tay Mộ Dung Tu đoạt lại tay Vân Thanh Nhiễm, “Hiền đệ đây là làm sao vậy, sao tay lại bị thương, bản thế tử băng bó cho đệ, được không?”

Ngoài miệng vừa hỏi đến, trên tay cũng đã hành động, hắn hỏi như vậy rõ ràng cũng chỉ là hỏi cho có, mặc kệ Vân Thanh Nhiễm đồng ý hay không, hắn cũng đã hành động rồi.

“Đôi tay này của Vân huynh đệ trước đó không lâu mới bị tổn thương nặng, vừa tháo băng không bao lâu lại đỏ hồng lên, xem ra sau này Vân công tử xuất môn vẫn nên dùng vải trắng quấn vài vòng lên tay của mình trước, bảo vệ nó thật tốt mới được, khụ khụ khụ…” Quân Mặc Thần hắng cổ họng, lấy tốc độ thong thả khoan thai nói, trong lời nói giống như có vài phần ý vị trách cứ.

Quân Mặc Thần?

Mộ Dung Tu đem sự quen thuộc giữa Quân Mặc Thần và Vân Thanh Nhiễm nhìn vào trong mắt, Vân Thanh này… Đến tột cùng là đang xảy ra chuyện gì?

“Đa tạ thế tử gia quan tâm, tại hạ không có việc gì, chỉ bị trầy da mà thôi.” Vân Thanh Nhiễm cảm giác tay mình bị Quân Mặc Thần nắm như vậy có chút kỳ quái, vội vàng muốn rút tay từ trong tay Quân Mặc Thần.

Vân Thanh Nhiễm cực lực muốn rút tay ra, nhưng Quân Mặc Thần lại không cho, Quân Mặc Thần nắm tay Vân Thanh Nhiễm thật chặt, không có chút ý tứ muốn buông ra nào.

Đối mặt với hành vi của Quân Mặc Thần, Vân Thanh Nhiễm cũng không biết hắn rốt cuộc muốn làm gì, không cho nàng thu tay về thì thôi vậy.

Vân Thanh Nhiễm khiến mình xem nhẹ bàn tay to lớn của Quân Mặc Thần đang cầm tay nàng, tiếp tục bàn chuyện quan trọng với Mộ Dung Tu, “Mộ Dung công tử, ước định vừa rồi của chúng ta còn giữ lời?”

Vân Thanh Nhiễm nắm chắc Mộ Dung Tu sẽ không quỵt nợ, nam nhân như Mộ Dung Tu rất cao ngạo, mặc kệ trong lòng hắn có đang tiếc đổ phường này, đang tiếc tài sản của hắn hay không, hắn đã hứa hẹn trước mặt nhiều người như vậy thì sẽ không có khả năng nuốt lời trước mọi người, về phần ở sau lưng có nuốt lời hay không thì lại là một chuyện khác.

“Đương nhiên sẽ không.” Mộ Dung Tu sai người bên cạnh mang khế ước khế đất của đổ phường tới, toàn bộ đều giao cho Vân Thanh Nhiễm, “Đây là khế ước và khế đất của Kim Nguyên Thông Bảo, hiện tại đổ phường này sẽ là của ngươi.”

Vân Thanh Nhiễm cẩn thận liếc mắt nhìn khế ước và khế đất mà Mộ Dung Tu giao cho nàng, sau khi xác nhận không sai mới thu chúng nó vào.

Quân Kiệt chứng kiến Vân Thanh Nhiễm đem tất cả khế ước khế đất của Kim Nguyên Thông Bảo chiếm dụng, không nhịn nổi lòng hiếu kỳ, “Thế… à không… Làm sao người có thể cầm tất cả đống khế ước khế đất của Kim Nguyên Thông Bảo đi chứ?”

Khế ước khế đất đều có rồi, không phải thành chủ nhân của Kim Nguyên Thông Bảo này sao?

“Đây là ta vừa mới thắng được.” Vân Thanh Nhiễm trả lời, nhiệm vụ hôm nay nàng tới nơi này xem như hoàn thành xong, sau đó nàng nói với Quân Mặc Thần, “Thế tử gia, hôm nay ta chơi đủ rồi, không biết thế tử gia như thế nào? Có muốn lại chơi vài trò rồi mới đi không?”

Quân Kiệt nghe vậy giống như gặp phải sấm sét giữa trời quang, nói như vậy, ngày hôm nay thế tử phi của bọn họ xuất môn một chuyến, đến đổ phường đổ cho tới trưa, kết quả thắng cả đổ phường nhà người ta luôn rồi? Quân Kiệt gõ đầu mình, thế tử gia rốt cuộc đã thú một thế tử phi dạng gì về nhà vậy trời? Lúc trước cứ tưởng người điên, hiện tại xem ra còn là một con bạc!

Quân Mặc Thần thản nhiên cười một tiếng, “Bài bạc thì lúc nào cũng có thể đổ, nhưng cơ hội tụ họp với hiền đệ lại không nhiều, cái gì nặng cái gì nhẹ đã thấy rất rõ ràng rồi, hiền đệ nói xem có phải không?”

Phải cái đầu ngươi ấy! Chúng ta cùng ở dưới một mái hiên, buổi sáng không thấy buổi tối cũng gặp, hôm nay không thấy ngày mai lại gặp, làm gì có cái cơ hội tụ họp không nhiều đó hả?

Vân Thanh Nhiễm lộ ra tia tươi cười khó coi muốn chết cho Quân Mặc Thần xem, “Ha ha, thế tử gia nói rất có đạo lý, rất có đạo lý…”

Quân Mặc Thần biết rõ Vân Thanh Nhiễm đang oán hắn ở trong lòng, hắn vẫn bá đạo nắm lấy tay Vân Thanh Nhiễm, cũng nói với Quân Kiệt ở phía sau: “Quân Kiệt, dẫn đường. Thuận tiện mời Mộ Dung công tử cùng đi, hôm nay hắn thua một tòa đổ phường to như vậy, tâm tình nhất định rất không tốt, bản thế tử muốn mời hắn uống một chén.”

Quân Kiệt thầm nghĩ, gia, người là cố ý à? Đã nói tâm tình hắn bây giờ không tốt, người còn đâm vào vết sẹo của người ta, thật xấu xa mà!

“Tại hạ đa tạ ý tốt của thế tử gia, có điều tại hạ còn có cửa hàng khác đang vội, sẽ không quấy rầy thế tử gia cùng Vân Thanh công tử ôn chuyện.” Mộ Dung Tu uyển chuyển chối từ.

“Khụ khụ, nếu Mộ Dung công tử còn có việc gấp, vậy bản thế tử cũng không bắt buộc.”

Quân Mặc Thần kéo Vân Thanh Nhiễm ra khỏi Kim Nguyên Thông Bảo.

“Thế tử gia, ngài không sợ sáng mai trong kinh thành sẽ nhiều hơn một lời đồn ngài có sở thích đồng tính à?”

Hiện giờ Vân Thanh Nhiễm đang giả dạng nam nhi, Quân Mặc Thần lại trước mặt mọi người lôi kéo nàng đi.

“Không ngại, khụ khụ, tùy mọi người nói đi, khụ khụ, chờ bản thế tử vào đất rồi, bọn họ có muốn nói cũng không nói được nữa, khụ khụ…”

Người nam nhân này… Không thể nói dễ nghe hơn ư?

“Chuyện ta xuất phủ hôm nay đã xong xuôi, còn thế tử gia?”

“Bản thế tử cũng vừa mới làm xong.” Quân Mặc Thần nói, “Quân Kiệt, ngươi đưa thế tử phi về vương phủ trước đi.”

“Thuộc hạ đã biết.” Quân Kiệt lĩnh chỉ, đi về phía Vân Thanh Nhiễm, thủ thế “mời” với Vân Thanh Nhiễm, “Thế tử phi nương nương, xin ngài hãy theo tiểu nhân.”

Vân Thanh Nhiễm không có ý kiến, nàng vốn định muốn về phủ rồi, nhưng mà… một mình ma ốm không có vấn đề gì chứ?

Xế chiều ở trong hẻm nhỏ yên lặng có rất ít người qua lại, hai bên là tường vây cao cao màu xám trắng, phía trên tường vây là ngói đất đen nhánh, có mấy nhánh cây mận hay cây tỳ bà từ bên trong nhà người dân lộ ra ngoài tường vây, chiếu xuống những bóng cây loang lổ.

Sau khi Mộ Dung Tu quẹo vào trong ngõ hẻm một đoạn đường, bỗng dừng lại cước bộ, phía sau có người đi theo hắn! Nhưng lúc trước hắn vẫn luôn không phát hiện ra, mãi đến khi đối phương tự mình chủ động cho hắn biết hắn mới phát hiện.

Mộ Dung Tu quay đầu lại, chỉ thấy chỗ rẽ ngoặt phía sau ngõ nhỏ, Quân Mặc Thần một thân áo trắng chậm rãi đi tới, cước bộ thực thong thả, đồng thời cũng rất nhẹ nhàng, nếu nhìn kỹ mặt đất nơi hắn bước qua, sẽ phát hiện phía trên ngay cả dấu chân cũng không lưu lại.

Mộ Dung Tu thật không ngờ người theo dõi mình thế nhưng lại là thế tử bệnh Quân Mặc Thần của phủ Trấn Nam Vương!

Mộ Dung Tu khiếp sợ không nhẹ, trong lòng liên tục cảm thán, người nam nhân này thế nhưng lại lừa gạt toàn bộ người trong thiên hạ! Nam nhân mà khắp thiên hạ đều nghĩ rằng không sống được bao lâu này trên thực tế lại có tu vi tuyệt đỉnh vượt quá sức tưởng tượng của mọi người!

Như vậy, hắn hôm nay tìm tới mình là muốn làm gì đây? Mộ Dung Tu cũng không phải đang cho rằng lúc này Quân Mặc Thần tìm tới hắn là muốn cùng hắn ôn chuyện.

Tay phải Mộ Dung Tu phủ lên nhuyễn kiếm bên hông mình, chuôi nhuyễn kiếm này giấu ở trong đai lưng của hắn, chợt liếc mắt sẽ nhìn không tới.

Ngân quang chợt lóe, Mộ Dung Tu đem nhuyễn kiếm rút ra, vèo một tiếng ném về phía Quân Mặc Thần.

Trường kiếm xẹt qua trên không trung, có xu thế xuyên vân phá nhật!

Quân Mặc Thần chậm rãi nâng tay, nghênh đón chuôi nhuyễn kiếm đang đâm thẳng đến trái tim hắn.

Thanh kiếm từ một khắc trước khi xuất vỏ thế tới hung hiểm uy phong lẫm liệt, ngay sau đó lại bị Quân Mặc Thần dùng hai ngón tay chế trụ, nhất thời giống như héo rũ, Quân Mặc Thần vung tay, tiếp đó dùng nội lực đánh văng kiếm kia!

Mộ Dung Tu nhìn thấy tàn kiếm trên tường vây bên cạnh, Quân Mặc Thần không phải đánh gãy kiếm, mà là khiến nó vỡ nát, mảnh nhỏ sắc bén bắn sâu vào trong vách tường vây, những mảnh vụn chiếm nửa bên vách tường.

Quân Mặc Thần!

“Tại hạ rất tò mò vì sao thế tử gia phải theo dõi tại hạ đến nơi đây.” Mộ Dung Tu khiếp sợ qua đi, tỉnh táo lại đối mặt Quân Mặc Thần, hắn khẳng định là tới lấy tánh mạng mình.

“Vì nhắc nhở Mộ Dung công tử một chuyện.” Quân Mặc Thần không nhanh không chậm nói.

“Không biết là đại sự gì đáng giá thế tử gia tự mình đi một chuyến?” Mộ Dung Tu cũng sẽ không cảm thấy Quân Mặc Thần tìm hắn là vì chuyện lớn bằng hạt vừng đậu xanh, nói vậy cũng không phải là trường hợp như hiện giờ.

“Bản thế tử là muốn nhắc nhở Mộ Dung công tử, không cần đánh chủ ý lên hiền đệ của bản thế tử, có một số người Mộ Dung công tử không chọc vào nổi.”

Quân Mặc Thần mặc dù không chỉ mặt gọi tên, nhưng Mộ Dung Tu cũng có thể ở ngay giây đầu tiên tiên biết được người mà Quân Mặc Thần nói đến là Vân Thanh mà hắn nhận thức.

“Thế tử gia sợ ta sẽ thương tổn hắn?”

“Có lỗi thì sửa không lỗi cần cố gắng thêm(1).” Trên mặt Quân Mặc Thần không một gợn sóng sợ hãi, bất luận Mộ Dung Tu thấy thế nào, đều nhìn không ra manh mối gì.

Hay cho một câu “Có lỗi thì sửa không lỗi cần cố gắng thêm”! Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Tu gặp được người nói lời như vậy với hắn!

Rõ ràng hơi thở mong manh, rõ ràng sắc mặt trắng bệch, rõ ràng lúc nói chuyện ngữ khí vững vàng không thấy gợn sóng, lại làm cho người ta cảm nhận được quyết đoán không tầm thường.

Quân Mặc Thần, kinh hỉ mà ngươi mang đến thật đúng là không nhỏ đâu!

“Nếu ta không thì sao?” Mộ Dung Tu nói.

Quân Mặc Thần cũng không giận, chậm rãi tiếp tục nói: “Mộ Dung công tử là muốn đối địch với phủ Trấn Nam Vương ư?”

Trọng lượng của những lời này, biết rõ người của phủ Trấn Nam Vương đều có thể phân biệt ra được.

“Một người khiến cho phủ Trấn Nam Vương hỗ trợ cùng bảo hộ, tại hạ quả thực rất tò mò, có điều tại hạ cũng tiếc mạng, cũng không muốn chết vì lòng hiếu kỳ của mình.” Mộ Dung Tu nói.

Quân Mặc Thần nhợt nhạt khẽ cười, sau đó giống như lúc xuất hiện, chậm rãi xoay người rời khỏi, Mộ Dung Tu tiến lên vài bước, nhìn về Quân Mặc Thần nơi xa, thấy hắn thong thả bước đến cửa ngỏ nhỏ, sau đó ngồi xuống xe lăn, rồi đi xa.

Quân Mặc Thần… Ngươi là bệnh thật hay giả bệnh? Một thân công lực này, thật đúng là không phải đáng sợ bình thường…

Vân phủ.

Từ sau tối hôm qua trong cung truyền đến tin tức, Vân Trần thị đã không chợp mắt, Vân Yên Nhiên thân hãm ngục tù, bà là mẹ nó làm sao có thể an nghỉ?

Vân Viễn Hằng lúc này cũng thật sự không còn cách nào, cái sọt mà Vân Yên Nhiên chọc vào quá to, cho dù ông ta đi cầu hoàng thượng, hoàng thượng cũng không chưa chắc sẽ gặp ông ta.

“Lão gia, nếu không để cho người ta gửi thư đến Lâm Mị?” Vân Trần thị suy đi nghĩ lại cũng nhớ tới đại nữ nhi nhà mình làm phi ở trong cung, đại nữ nhi tiến cung đã hai năm, là Trân phi được hoàng thượng sủng ái.

“Vạn lần không được.” Vân Viễn Hằng bác bỏ đề nghị của Vân Trần thị, “Hiện giờ Lâm Mị ở trong cung, trên có thái hậu, hoàng hậu chèn ép, dưới không có con nối dõi, tình cảnh đã rất xấu hổ, chúng ta không thể cho con bé thêm tai vạ nữa.”

Vân Viễn Hằng tự biết nữ nhi Lâm Mị của mình ở trong cung rất không dễ dàng, tuy nói nàng là nữ nhi của ông, nhưng so giữa vương hầu quý phủ với phi tử, trên thân phận lại kém một đoạn, huống chi trong cung còn có thái hậu cùng hoàng hậu, bên ngoài đều nói hoàng thượng sủng ái Trân phi, nhưng đây đều là mặt ngoài, hoàng thượng cũng sẽ không bận tâm tranh đấu trong hậu cung này, cho nên Vân Viễn Hằng không muốn để cho chuyện này liên lụy đến trên người đại nữ nhi lẻ loi một mình bị vây trong thâm cung, để tránh liên luỵ đến nàng.

“Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ nhìn Yên Nhiên xảy ra sự cố như vậy? Thiên lao cũng không phải là nơi người ở, nghe nói vừa tối lại bẩn, còn có chuột, con bé là một nữ tử nhu nhược sao có thể ở được nơi đó, nhất định sẽ sợ hãi không ngủ được, con bé nhất định rụt vào trong góc sợ hãi gọi chúng ta, nhưng mà thiếp đây làm mẹ nó lại cái gì cũng không làm được!”

Nghĩ đến đây, Vân Trần thị thật vất vả mới ngừng nước mắt lại một lần nữa cuồn cuộn.

Vân Trần thị vừa khóc như vậy, Vân Viễn Hằng cũng càng thêm chán nản.

“Phu nhân nàng chớ khóc, sự tình còn chưa tới nông nỗi không thể vãn hồi, Yên Nhiên hiện giờ tuy rằng vào ngục, nhưng sự tình còn có có thể xoay chuyển.” Vân Viễn Hằng nói.

“Có thể xoay chuyển?” Nghe được mấy chữ có thể xoay chuyển, ánh mắt Vân Trần thị lập tức phát sáng lên, “Cái gì có thể xoay chuyển?”

“Đứa nhỏ!” Vân Viễn Hằng nói, “Hoàng thượng hiện giờ đã ngoài năm mươi, cũng sắp qua đại thọ sáu mươi, ngài dưới trướng có chín con trai, hiện giờ ở trên nhân thế còn có bốn, nhưng mà bốn hoàng tử này không có một người nào có thể cho hoàng thất thêm một hoàng tôn, nếu Yên Nhiên có đứa nhỏ, hoàng thượng cùng thái hậu không thể không lo lắng đến nhiều phương diện.”

Vân Trần thị mặc dù là một nữ nhân, nhưng theo Vân Viễn Hằng nhiều năm như vậy, cái gì nên hiểu đều có thể hiểu được, “Nhưng mà, sẽ có trùng hợp như vậy sao?”

Thân là nữ nhân, Vân Trần thị rõ ràng nhất, có thể mang thai đứa nhỏ hay không, hơn phân nửa đều là ý trời, một lần không thể bảo đảm có thể mang thai đứa nhỏ, mà chuyện liên quan đến tánh mạng, bà không dám đánh cuộc, cũng không đánh cuộc nổi.

Sau đó, cửa phòng hai người bị đẩy ra.

“Ta không phải đã nói không cho phép bất luận kẻ nào vào sao…” Vân Viễn Hằng hiện tại đang phiền, tưởng hạ nhân lại đây nhiễu ông ta, rất không kiên nhẫn nói.

“Cha, nương, là con.”

Vân Tử Hy vào cửa, thấy mẹ hắn đang khóc nức nở, mà phụ thân của hắn mặt co mày cáu.

Nhìn thấy Vân Tử Hy, Vân Viễn Hằng mới thoáng dịu đi một chút, “Thì ra là Hy Nhi, hai ngày này không phải con đến trong quân à? Sao lại trở về nhanh như vậy rồi?”

“Con không phải chính thức nhậm chức, chẳng qua là tạm thay mặt mà thôi, hiện giờ xong việc sẽ trở lại.” Vân Tử Hy từ sau ngày đó tỉnh rượu về đến nhà đã bị gọi đi quân doanh, tạm thay mặt chức giáo luyện, đến lúc này mới trở về, cho nên chuyện xảy ra gần đây hắn vẫn không hề biết.

Thời gian ở trong quân Vân Tử Hy nhớ đến chuyện Vân Thanh Nhiễm, đã nhờ người giúp đỡ hỏi thăm, nghe nói sự tình được giải quyết, Vân Yên Nhiên được đưa về cung, Vân Tử Hy yên lòng, sau đó thì, hắn không hề quan tâm.

“Hy Nhi, muội muội của con đã xảy ra chuyện rồi!” Vân Viễn Hằng thở dài nói, bên trong một tiếng thở dài này bao hàm bao nhiêu thương tiếc cùng ưu sầu chỉ có ông ta tự mình biết.

“Thanh Nhiễm làm sao ạ?” Vân Tử Hy vội truy vấn, nghe thấy Vân Viễn Hằng nói muội muội của hắn đã xảy ra chuyện, Vân Tử Hy phản xạ có điều kiện liền cho rằng đang nói đến Vân Thanh Nhiễm.

Vân Tử Hy vạn phần sốt ruột, nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Nhị lão, sự tình khẳng định không nhỏ!

“Không phải Thanh Nhiễm, là Yên Nhiên!” Vân Viễn Hằng nói, đừng nói tới Thanh Nhiễm, nhắc tới nàng ông ta lại càng phiền!

Nghe thấy không phải Thanh Nhiễm mà là Yên Nhiên, Vân Tử Hy vừa rồi lo lắng dịu đi không ít, Vân Yên Nhiên cũng là muội muội của hắn, hắn đương nhiên cũng sẽ lo lắng, nhưng so với Vân Thanh Nhiễm thì khác.

“Muội muội Yên Nhiên không phải sắp xuất giá à? Lại xảy ra chuyện gì?” Vân Tử Hy tỉnh táo lại, sau đó hướng Nhị lão hỏi tình huống cụ thể.

“Con bé… con bé cùng Cửu hoàng tử, trong lúc… cấu kết bị bắt được.” Vân Viễn Hằng nói với Vân Tử Hy.

Vân Viễn Hằng miêu tả như vậy rõ ràng cho thấy ông ta xen lẫn tình cảm tư nhân, ở trong lòng Vân Viễn Hằng, Tam nữ nhi của ông ta chính là nữ tử hoàn mỹ nhất trên đời, không biết liêm sỉ, từ vô sỉ bỉ ổi như vậy làm sao có thể xuất hiện ở trên người Vân Yên Nhiên?

Nghe vậy, Vân Tử Hy nhíu mày, “Cha, nương, chuyện này nếu như là lỗi của Cửu hoàng tử, hoàng thượng là hiền chủ thanh minh, tự sẽ cho Vân phủ chúng ta một công đạo, nếu muội muội chính mình có phần trong đó, vậy là chính muội ấy không nhìn được nặng nhẹ, nếu hoàng thượng giáng tội, đó cũng là kết quả do chính muội ấy gieo nhân.”

Vân Tử Hy lời nói sắc bén.

“Hy Nhi, sao con cũng nói hồ đồ như vậy chứ!” Vân Viễn Hằng có chút buồn bực Vân Tử Hy, tuy rằng hắn nói rất đúng sự thật.

“Cha, cha làm quan nhiều năm rồi, luôn biết chần chừ đúng mực, con không hy vọng phụ thân lần này bởi vì chuyện của muội muội Yên Nhiên mà làm ra sự tình gì trái với lệ thường, gây thành sai lầm lớn.” Vân Tử Hy khuyên giải Vân Viễn Hằng, hắn còn không biết, phụ thân của hắn đã sớm bởi vì chuyện của Vân Yên Nhiên mà làm ra sự tình trái với lệ thường rồi.

Vân Viễn Hằng thầm nghĩ, con của mình là cái dạng tính khí gì, ông rất rõ ràng, thằng bé từ nhỏ đã là một người đặc biệt ngay thẳng, nếu ông nói ra toàn bộ chuyện của Yên Nhiên nhất định sẽ không được thằng bé thông cảm, chẳng thà gạt nó.

Còn có, ông biết được một bộ phối phương, nếu nữ tử ăn vào, cho dù không mang thai cũng có thể khiến mạch tượng sinh ra biểu hiện giả mang thai, như vậy là có thể bảo đảm Yên Nhiên thoát tội, chuyện sau đó ông sẽ có tính toán khác.

Nhưng hiện tại ông không có cách nào vào thiên lao gặp Yên Nhiên, tự nhiên cũng không có cách nào đem vật kia mang đến cho Yên Nhiên.

Nếu nói còn có người có thể ở phía sau đi thiên lao thăm Yên Nhiên lại không bị hoài nghi cũng chỉ có phu phụ Quân Mặc Thần cùng Vân Thanh Nhiễm, Thanh Nhiễm là tỷ tỷ của Yên Nhiên, thăm muội muội là chuyện hợp tình lý, mà Quân Mặc Thần được thái hậu hoàng thượng yêu thích như thế, hắn vừa khóc nháo còn có thể thú kẻ điên về nhà, vào thiên lao gặp phạm nhân thì có gì khó?

Nhưng ông và Thanh Nhiễm… Vân Viễn Hằng biết lời nói của mình nghịch nữ Vân Thanh Nhiễm này chắc chắn sẽ không nghe, nhưng, có lẽ Tử Hy có biện pháp thuyết phục Thanh Nhiễm.

—— Lời tác giả ——

Nào mọi người cùng thảo luận một chút về Tứ huynh muội Vân gia đi~

Đại thiếu gia: Vân Tử Hy

Đại tiểu thư: Vân Lâm Mị, mị đọc như ran, trước khi nữ chủ xuyên qua tiến cung, là Trân phi của hoàng đế, cũng là nữ tử dâm loạn thông dâm với nam tử khác mà Vân Thanh Nhiễm đã thấy ở chương sáu mươi mốt.

Nhị tiểu thư: Vân Thanh Nhiễm

Tam tiểu thư: Vân Yên Nhiên

___________________________________________________

(1) Hữu tắc cải chi vô tắc gia miễn (有则改之无则加勉): Có lỗi thì phải sửa, không có lỗi cũng cần cố gắng thêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui