Phương Chu Cảnh Gia Gia Pháp



Cảnh Triều cúi chào, có chút sốt ruột, lo lắng nhìn Phương Chu và Cảnh Trăn một cái lập tức rời khỏi thư phòng.

Cảnh Chí ung dung đứng lên khỏi chỗ ngồi, chậm rãi đi tới trước mặt hai người, dựa vào bàn làm việc với tư thế tưởng như ngẫu nhiên nhưng lại rất áp chế, chân phải hơi khuỵu xuống, đầu ngón chân chạm đất, hai tay như có như không ôm lấy ngực.

Nở nụ cười nhàn nhạt, bụi bay lơ lửng trên không như cũng ngừng lại.
"Hôm nay ba người chúng ta cùng nhau nói cho rõ."
Cảnh Trăn cùng Phương Chu gần như nuốt một ngụm nước miếng xuống cùng một lúc.
"Anh chưa bao giờ muốn xen vào chuyện giữa hai anh em em.

Anh nghĩ hai đứa có cách hòa hợp của riêng mình.

Đây cũng là sự tin tưởng tối đa của anh đối với hai đứa."
Cảnh Chí đột nhiên quay sang Cảnh Trăn và thu vào mắt anh một tia né tránh, giọng điệu tăng thêm vài phần nghiêm khắc.
"Anh luôn cho rằng, em làm anh, làm Cảnh gia nhị thiếu có đủ trách nhiệm chịu kết quả do chính mình giáo huấn, dạy dỗ."
"Anh hai!"
Phương Chu không nhịn được.
"Câm miệng!"
Cảnh Trăn nắm chặt tay bên hông, từ trong kẽ răng nặn ra hai tiếng.
Cảnh Chí nhìn Phương Chu đang bẹp bẹp miệng.
"Em không phải là con nít!"
Anh quay sang Cảnh Trăn.
"Em cũng không phải trẻ vị thành niên!"
Dừng lại một chút, ánh mắt của anh đảo qua hai người, hung hăng nói:
"Đều ôn hòa, kiềm chế tính tình mình lại một chút cho anh! Hai đứa đều đã bao nhiêu tuổi rồi còn muốn anh đứng ra làm người giảng hoà."
Cảnh Chí giận dữ nhìn Cảnh Trăn.
"Khi em nói với anh rằng em sẽ không can thiệp vào chuyện của Phương Chu nữa, em đã cho anh cảm giác giống như lúc Phương Chu dọa sẽ rời khỏi Cảnh gia cùng dì đi Hoa Kỳ.

Tất cả giống trống khua chiêng đều là thử, em hy vọng anh sẽ trực tiếp đánh em một trận, đem em đánh tỉnh hoặc nói với em rằng em làm được rất tốt.

Cảnh Trăn! Em không phải thanh niên hai mươi tuổi, còn do dự với chính mình có làm một anh trai tốt không."
Cảnh Chí đưa tay chỉ Phương Chu.
"Em nhìn nó, nói cho anh biết, nơi nào ở Phương Chu làm em không hài lòng ?"
Phương Chu kéo kéo cổ tay áo của Cảnh Chí.
"Anh hai! Đừng nói nữa."
"Câm miệng."
Lần này là Cảnh Chí trừng mắt nhìn anh.
Trong lòng Phương Chu rất hỗn loạn, khó chịu, anh biết Cảnh Trăn đã quỳ gối và ngoan cố nhiều ngày như vậy chắc chắneaz làm anh hai rất tức giận.

Nhưng nhìn Cảnh Chí bức Cảnh Trăn như vậy, trong lòng vẫn không thoải mái.

Vừa định cúi đầu do dự thoáng thấy ánh mắt Cảnh Trăn hướng về mình, ánh mắt ôn nhu, dịu dàng đến khiến người ta nghi ngờ tất cả về khí thái anh hùng của anh.
"Không có không hài lòng."
Một câu mềm mại như bông như nâng trái tim Phương Chu bay bổng lên.
Trong lúc anh đang lưu luyến về sự dịu dàng của Cảnh Trăn, anh đã bị Cảnh Chí nắm kéo vai, giọng nói nghiêm nghị.
"Anh ba của em nói không có không hài lòng.

Anh ba em đã tát em ở trước cửa phòng cấp cứu, về nhà còn đánh em rất nặng, em uất ức?"
Phương Chu sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Cảnh Chí.
Không! Không có ấm ức."
"Anh ba của em từ trước đến nay luôn đối xử lịch thiệp với mọi người, ngay cả khi em phạm sai lầm cũng có thói quen hướng dẫn từng bước.

Anh ba em như vậy không nói một câu đạo lý nào liền đánh mất nữa cái mạng của em, em biết vì sao không?"
Tim Phương Chu đập nhanh, Cảnh Chí vừa nãy vẫn đứng ở bên cạnh mình giọng điệu đột nhiên thay đổi làm giọng nói anh có chút do dự.
"Bởi vì em làm anh ba lo lắng."
Cảnh Chí như muốn nổ tung ngay lập tức.
"Không chỉ là lo lắng -- anh ba của em là sợ! Từ nhỏ đến lớn, khi bị phạt đến hôn mê bất tỉnh, lúc bị treo lên ai roi mây, giá cổ phiếu lên xuống như tàu lượn....!đều rất là phong khinh vân đạm, điềm đạm, thờ ơ khi nào thấy qua thần sắc kinh hoảng, hồn vía lên mây như vậy."
Khi Cảnh Trăn nghe tin, anh sợ hãi đến mặt xanh môi trắng, hớt hơ hớt hãi chạy đến văn phòng Cảnh Chí, bị rầy la một trận may mắn lấy lại được chút thần hồn.

Khi yêu cầu tài xế đưa anh đến bệnh viện, không nghĩ tới nữa đường đã đuổi tài xế xuống xe, một đường chạy tới bệnh viện đã ăn mười mấy giấy phạt.
Phương Chu cúi đầu, hít thở sâu vài hơi, nhưng chỉ nén ra một tiếng.
"Anh ..."
Anh muốn nói thật xin lỗi nhưng lại cảm thấy ba từ này không đủ thể hiện cảm xúc lúc này của mình vì thế anh chỉ gọi một tiếng rồi không biết nói thêm gì.

Cảnh Trăn khẽ mỉm cười, tựa hồ nghĩ đến chính mình lúc đó, loại sợ hãi tột cùng đó, tận sâu trong xương tủy, cùng hoảng sợ tràn ngập từng lỗ chân lông.

Anh đột nhiên quay người, đối mặt với Phương Chu đang cúi đầu, nhẹ nhàng đưa tay lên đánh nhẹ vào ót anh.
"Còn nhớ em từng nói với anh rằng em rất hâm mộ Tô Thức mang giày trúc nhẹ thắng mã, dưới mưa phùn mặc kệ nhân sinh sao?"
Phương Chu ngẩng đầu lên, đôi môi bị cắn đến tái nhợt, Cảnh Trăn không đợi anh trả lời, tiếp tục nói:
"Anh không có tình cảm hào phóng, thanh thoáng siêu nhiên như vậy, cũng không có thái độ xử thế không vui, không buồn tự nhiên làm không được ' Quay đầu nhìn nơi luôn luôn hiu quạnh, quay lại, cũng không mưa gió cũng không tình.' Anh có người thân, có những người mình thương yêu, người anh muốn che chở, tất cả hạnh phúc và niềm vui của những người đó đều là hơi thở của anh.

Cuộc đời của anh chỉ có vậy, có quá nhiều thứ không thể thiếu và không thể vứt bỏ, không màng danh lợi thành bại nhưng không thể thiếu nhất là ...!Một lòng nhiệt huyết, một tấm chân thành và một tình yêu mãnh liệt........"
Cảnh Trăn nói đoạn này, khóe miệng hiện lên ý cười, đáy mắt thoáng lóe lên một tia bất đắc dĩ, không phải lời nói thấm thía chân tình, cũng không lấy tư thái anh trai khuyên nhũ dẫn đường mà là một tư thái rất bình thường, thật giống như tư thế bắt chéo chân dựa vào sô pha, rối rắm cùng Phương Chu nên đặt tên nào vừa tốt vừa đẹp cho cháu trai nhỏ.
Phương Chu giống như bị mắc nghẹn sau khi ăn ba lòng đỏ trứng, nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
"Đang đóng phim truyền hình!"
Cảnh Chí đánh một cái vào ót Cảnh Trăn.
"Nên làm gì thì làm đi, đừng ở nơi này của anh mà trình diễn huynh hữu đệ cung, coi đủ rồi!
Cảnh Trăn quay lại cười, ôm đầu nói.
"Anh, bây giờ ở trước mặt em trai và cháu trai, anh không hề lưu lại mặt mũi cho em."
Cảnh Chí mặc kệ, trừng mắt nhìn một cái, lại kéo kéo tay Phương Chu.
"Anh đã thay em trút giận, vẫn còn ngoan cố."
Ai dám ngoan cố chứ! Phương Chu chửi thầm, mím miệng cúi đầu lại bị Cảnh Trăn choàng vai, ôm cổ, dựa vào người anh.
"Nó không phải ngoan cố mà đã bị em làm cho cảm động tới rồi, có phải hay không?"
Cảnh Trăn nhìn Phương Chu cố tình ủ rũ mặt xuống lại không ngờ bị một khuỷu tay thúc vào ngực, Cảnh Trăn ăn đau, trợn hai mắt nhìn Phương Chu.
"Càng ngày càng không kiêng nể gì mà."
Phương Chu phớt lờ, quay lại và thoát khỏi sự kiềm chế của Cảnh Trăn, mỉm cười nói với Cảnh Chí.
"Anh hai! Em xin lỗi! đột nhiên em nhớ ra em còn có việc phải làm, em về phòng trước đây.

Đầu gối của anh ba làm phiền anh thoa thuốc dùm, thuốc em đều đã mang tới, em về phòng ngay bây giờ a!"
Nói xong như muốn trốn chạy, anh ra khỏi cửa, thuận thế đóng cửa lại, đem hai người trong phòng ngăn cách ở sau lưng, dựa cả người vào tường, một bước cũng không muốn rời đi.

Vết thương sau lưng dựa vào bức tường cứng và lạnh, Phương Chu không muốn nhúc nhích thêm một cái nào, anh từ từ ngồi xổm xuống, vùi đầu vào đầu gối.

Một giọt nước mắt xen lẫn cảm xúc cuối cùng cũng trào ra khỏi khóe mắt.
Anh, anh nhất định biết, Tô Thức dưới ngòi bút định phong ba cùng uốn khúc tiếng nói phản đối và nói rằng 'Nơi yên bình này là quê hương của tôi.'
................................................
Một lòng nhiệt huyết , một tấm chân thành và một tình yêu mãnh liệt....thì không thể thiếu....
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui