Mới ba tháng trước, cậu còn cùng mẹ sống trong trong căn nhà nhỏ ấm cúm hai phòng ngủ, một phòng khách.
Tuy cuộc sống không giàu có nhưng cậu luôn cảm thấy một mình mẹ củ mìn là bằng mười ba ba của người khác.
Từ nhỏ Phương Chu đã biết Cảnh gia tồn tại, dù trên truyền hình, truyền thông là con rồng dẫn dắt thị trường, là giới hoàng kim thương nghiệp tiêu chuẩn, đại gia tộc trăm năm lắng đọng hay là từ trong miệng mẹ nói về người kia như 'Có nổi khổ riêng nói không nên lời' dẫu rời đi hai mẹ con nhưng vẫn có ý 'Đền bù' của cha Cảnh Thăng Hồng làm cậu rất rất phản cảm.
Chẳng qua là Phương Ngạn Nhi mẹ Phương Chu là một phụ nữ rất tuyệt vời đã thay đổi cậu một cách vô tri vô giác.
Lời nói và việc làm đều rất mẫu mực, dạy dỗ Phương Chu 'khoan dung với người khác cũng là khoan dung với chính mình, chúng ta không cần sự thông cảm của người khác, chúng ta chỉ hy vọng một ngày nào đứng cùng một chỗ, có thể dùng cùng tâm lý thông cảm quyết định của người khác.'
Phương Chu đã thật sự hiểu được tấm lòng của mẹ, hiểu được từng lời nói, cử chỉ của mẹ.
Cậu rất cố gắng thử đi tiếp thu những người trước mắt....!vẫn là....!cần thời gian.
Vừa vào nhà, Dì Vân liền chào hỏi.
"Nhị thiếu gia, tiểu thiếu gia, cơm đã chuẩn bị xong ."
Cảnh Trăn cười với Dì Vân, người nhìn anh lớn lên.
"Cảm ơn Dì Vân, chúng tôi đi thay quần áo trước."
Bửa cơm tối ở Cảnh gia là sáu giờ, từ khi Cảnh Trăn đến trường học thì rất ít có cơ hội người một nhà ngồi vây quanh bàn ăn.
"Đại thiếu gia nói đêm nay sẽ trở về."
Dì Vân có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn nói tiếp.
"Nói là...!muốn nhị thiếu gia đi thư phòng chờ."
Dì Vân rất đau lòng với vị nhị thiếu gia này.
Cảnh Trăn luôn luôn đối đãi với mọi người rất nhân từ, nhiệt tình, lễ phép so với vị đại thiếu gia núi băng lạnh lùng kia càng làm mọi người trong nhà thích hơn, nhưng mà đại thiếu gia luôn luôn nghiêm khắc trách móc nặng nề đối với cậu, dì Vân cũng chỉ dám đau ở trong lòng.
"Dạ, Trăn nhi đã biết."
Trong lòng Cảnh Trăn cả kinh nhưng vẫn nhẹ nhàng trả lời.
Anh của Cảnh Trăn, cảnh gia trưởng tử Cảnh Chí, là chủ tịch tập đoàn Cảnh Giang.
Trên dưới công ty đều gọi anh là 'Cảnh tổng giám', nhưng người sáng suốt đều biết nay mai chữ 'Giám' sẽ bị xóa đi...
Trong lòng Cảnh Trăn nghĩ anh hôm nay tìm mình có việc gì nha.
Trường học mới vừa khai giảng, các bộ môn đều có nhiệm vụ cần bố trí, việc ở công ty mình không có nhúng tay làm, mà cũng không phạm cái gì sai.
Nhưng mà anh kêu đi thư phòng chờ, đương nhiên không có chuyện thoải mái nằm ở trên sô pha chờ, mơ hồ ngửi được chút ý vị trừng phạt, trong lòng có chút bất an, một bửa cơm mà cứ lo trước sợ sau.
Phương Chu không có cảm tình với Cảnh Chí.
Phương Chu bị đưa về Cảnh gia này đã ba tháng, nhưng thời gian ở chung Cảnh Chí rất ít, còn với Cảnh Trăn bỏi cả ngày cùng ở trường học nên thân cận với người anh ba này hơn.
"Này...!Ngài không sao chứ?"
Phương Chu cầm đũa chọc chọc cơm trong chén nhìn như không chút để ý.
Cảnh Trăn nghi hoặc ngẩng đầu.
"Cái gì?"
"Mỗi lần ngài ấy về, ngài đều bị đánh a."
Vẻ mặt Phương Chu rất ngây thơ nhìn Cảnh Trăn.
Trong giọng nói còn có một chút tức giận bất bình.
Cảnh Trăn nhìn đứa nhỏ trước mắt, bật cười, tay trái cầm chiếc đũa chĩa ót Phương Chu một cái.
"Đang nghĩ cái gì a! Anh trai dạy dỗ em trai là thiên kinh địa nghĩa, huống hồ là tôi có sai trước ."
Phương Chu có chút hoảng hốt, chửi thầm chẳng lẽ mình về sau cũng muốn bị đánh? Nghĩ nghĩ lại lắc lắc đầu, không có chuyện đó! Không cần! Không bao giờ!
Cảnh Trăn làm sao không biết đứa nhỏ đáng yêu này đang suy nghĩ cái gì, vốn dĩ lời này một lời mà hai ý, vì thế liền khôi phục bộ dáng nghiêm trang của Thầy Cảnh.
"Anh thấy em gần đây rất nóng nảy, đừng tưởng rằng em vừa trở về nên ai cũng thương chìu em, để anh bắt được nhược điểm gì, liền không phải phạt làm mấy lần đề là xong, gia pháp ở trên đầu, kiềm chế chút đi."
Từ khi Phương Chu trở về Cảnh gia, cẩn thận từng chút, không dám lơ là không phép tắc, ngoại trừ cách xưng hô chưa gọi ra được, lễ nghi giáo dưỡng thật không kém thua ai, tự nhận là không có làm xấu mặt mẹ mình.
Chỉ có mỗi Dịch An An, vợ của Cảnh Thăng Hồng, mẹ của Cảnh Chí, Cảnh Trăn, cậu vẫn chưa tiếp nhận được chút nào dù là ngụy trang bên ngoài.
Cậu mới vừa bi thương tang mẹ, Phương Chu ghi nhớ mẹ dạy bảo 'không nên làm Cảnh Thăng Hồng áy náy' nên tận lực chôn dấu cảm xúc của mình.
Thế nhưng, cậu chỉ là đứa nhỏ mười lăm tuổi, lúc nhìn thấy Cảnh Thăng Hồng yên lặng rơi lệ, Phương Chu lộ ra biểu tình chán ghét, nhưng cậu biết ông ấy cũng là thương tâm.
Phương Chu trong lòng bất mãn, nhỏ giọng nói thầm "Đó là gia pháp của Cảnh gia." Vốn cho rằng sẻ bị Cảnh Trăn la một trận, nói xong tự giác đem đầu cúi xuống thật thấp.
Nhưng hồi lâu không có động tĩnh vừa ngẩng đầu liền thấy Cảnh Trăn nhìn mình không chớp mắt.
Trong ánh mắt đã không còn ý nghiêm khắc như vừa rồi mà thay vào ngập tràn bất lực cùng đau lòng.
"Phương Chu" Cái tên này Cảnh Trăn kêu thật thận trọng.
Ánh mắt Phương Chu có chút mơ hồ, có chút sợ hãi, cậu muốn nghe nội dung sắp tới.
"Anh mỗi ngày kêu tên này không dưới mười lần.
Mặc dù em không có cùng họ với anh, nhưng anh trước sau không có hoài nghi qua, em chính là em trai của anh, chúng ta trên người chảy cùng giòng máu, anh có trách nhiệm cùng nghĩa vụ dạy dỗ em.
Đối với em mà nói, tiếp nhận một gia đình mới, thực khó khăn, anh hiểu em và cũng không muốn ép em.
Đối với anh mà nói, anh không chấp nhận lời em vừa nói ra, bởi vì ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em, anh liền cho rằng em chính là đứa em trai mà anh muốn bảo vệ, thương yêu.
Làm anh trai của em, anh có trách nhiệm lấy tiêu chuẩn Cảnh gia tới dạy em."
Phương Chu nhìn người anh trước mắt, khi thì thân hòa giống một bằng hữu, cặp kè cười giởn với cậu, cười chê động tác của cậu ở sân bóng rổ, khi thì giống người thầy nghiêm khắc, thoáng một chút lở lời, lơ là là có thể phạt cậu làm một trăm đề, nhưng cũng có nhiều lúc, cũng là lúc Phương Chu không muốn thừa nhận nhất, chính là lúc muốn người này làm anh trai của mình, chiếu cố mình, hiểu mình, thương yêu mình, yêu cầu mình.
????????????
Bài tập đã làm xong hết ở trường.
Thời gian mỗi ngày sau khi về đến nhà Phương Chu có thể tự do chi phối.
Thành quả của Cảnh Chí, Cảnh Trăn đều đạt từ tinh anh giáo dục.
Từ nhỏ những môn học ở trường học có thể không học, nhưng những môn học ở nhà nhất định phải học: kinh tế, pháp luật, y học, văn học, kỹ thuật, âm nhạc, lễ nghi, võ thuật, đều là môn bắt buộc.
Cảnh Chí cũng không có yêu cầu bắt buộc Phương Chu học này đó.
Cảnh Thăng Hồng cũng không có ý đồ muốn bồi dưỡng cậu làm người nối nghiệp.
Vậy mà không ngờ trong danh sách môn học tự chọn có rất nhiều môn học, Phương Chu lại chọn môn TaeKwonDo.
Nhớ rõ mấy năm trước, thời vàng son của TaeKwonDo, môn võ thuật nổi tiếng vang dội khắp cả nước, Phương Chu rất khinh thường bộ môn khoa chân múa tay này.
Sau đó có một ngày trong lúc vô tình nhìn đến tin tức nhỏ trên báo, Cảnh gia nhị thiếu là tuyển thủ đạt đai đen nhỏ tuổi nhất trong nước lại càng không có thiện cảm với môn võ thuật này.
Phương Chu cũng không biết tại sao bây giờ mình lại chọn đúng môn học này, cậu có chút chán ghét bản thân thay đổi nhanh như chong chóng.
Bên kia, Cảnh Trăn không dám dây dưa, cơm nước xong lập tức về phòng gửi mấy cái mail quan trọng, sau đó đóng dấu mấy đại cương hội nghị sáng mai, vội vàng nhìn thoáng qua đồng hồ, đứng dậy đi đến thư phòng Cảnh Chí, không chút do dự chọn một góc tường đứng thẳng.
Cho dù Cảnh Chí không có yêu cầu đặc biệt, Cảnh Trăn vẫn bắt đầu nhớ lại mấy ngày nay mình có hay không phạm sai? Nghĩ tới nghĩ lui, khoảng cách lần trước mình gặp anh hơn một tuần, sinh hoạt an ổn đến quá kỳ lạ, thật sự không có cơ hội phạm sai lầm a.
Khi Cảnh Chí trở về đã hơn mười giờ, vốn định về phòng thay bộ đồ rồi nghỉ ngơi một chút.
Anh nghe dì Vân nói Cảnh Trăn vào thư phòng đã hơn hai tiếng đồng hồ, đành nhấc chân đi thư phòng.
Mở cửa nhìn thấy bóng dáng quật cường đứng ở góc tường.
Người trước giờ như núi băng, Cảnh Chí hơi hơi mĩm cười, đứa em trai này, dạy, chiều từ nhỏ, hiện tại nó cũng đã làm anh trai người ta, nghĩ nghĩ đi tới sau lưng *Bốp* một cái đánh vào mông Cảnh Trăn.
Cảnh Trăn biết anh hông có tức giận.
Thân mình cứng đờ quay qua kêu một tiếng "Anh ...." giang hai tay ôm lên cổ Cảnh Chí.
Anh mặc kệ mình mặc quần áo sạch sẽ ở nhà, người trước mặt phong trần mệt mỏi còn khoác tây trang.
"Anh, Trăn nhi đã lâu không gặp anh"
Cảnh Trăn vùi đầu vào cổ anh trai, thanh âm có chút rầu rĩ.
Cảnh Chí thật hết cách với đứa em trai này, bên ngoài một mình đảm đương một trường học nổi tiếng, Cảnh gia nhị thiếu.
Chỉ cần một mình đối mặt với người anh này, luôn dính người như kẹo mạch nha.
Hai anh em hơn kém nhau ba tuổi.
Cảnh Chí từ lúc còn rất nhỏ đã đi theo Cảnh Thăng Hồng học làm việc ở công ty, nhiều ít có chút khí chất ông cụ non, mấy năm gần đây lăn lê bò lết trên thương trường, đã dần dần từ trên vai cha mình tiếp nhận phần lớn gánh nặng trọng yếu của Cảnh Giang.
So với anh, Cảnh Trăn biết mình hạnh phúc hơn nhiều.
"Được rồi, xuống.
Nặng chết đi."
Cảnh Chí vỗ vỗ phía sau lưng em trai, oán trách.
"Anh tìm Trăn nhi có chuyện gì nha?"
Cảnh Trăn đứng yên trước mặt anh hỏi.
Sớm chết sớm siêu sinh, huống hồ mình cũng còn có rất nhiều việc phải làm.
Cảnh Chí nhìn thẳng vào đôi mắt Cảnh Trăn, khoan thai mà ngồi xuống ghế sofa dài màu đỏ sậm.
"Em đứng hai tiếng đồ hồ mà không nghĩ ra được anh tìm em là có chuyện gì sao?"
Cảnh Trăn thầm nghĩ không ổn, quả nhiên trong người có sai, cũng không dám dính lấy anh nửa, ngay ngắn đứng một bên.
"Gần nhất đối với việc ở công ty có chút chậm trễ, là Trăn nhi sai."
"Umm? Là chậm trễ sao?"
Giọng điệu của Cảnh Chí thực nhạt làm Cảnh Trăn sửng sốt, tim ngừng một nhịp.
Cảnh Trăn biết, nếu không thành thật nhận sai, hôm nay cũng đừng nghĩ đứng đi ra khỏi phòng này.
"Anh...!Trăn nhi biết sai rồi.
Trăn nhi tháng này cũng chưa đến công ty."
Nói tới đây, liếc mắt nhìn biểu tình anh một cái.
"Anh gần đây thật bận muốn chết, đều tại Trăn nhi không tốt."
Cảnh Chí vừa nghe lập tức tức giận, tay vổ mạnh xuống sô pha.
"Dám chơi bài cảm tình với anh, em biết rõ có anh mới dám chơi trò biến mất một tháng."
"Trăn nhi không dám."
Mỗi lời nói đều mang theo oan ức.
Kỳ thật Cảnh Chí biết đứa em trai này là đứa lương thiện, từ rất nhỏ đã hiểu và thông cảm cho người anh này, biết mình vất vả, vô luận như thế nào cũng muốn giúp đỡ, chia sẻ.
Nếu không phải gần đây tốn nhiều tâm tư ở trên người Phương Chu sẽ không ngơ ngẩn, lơ là phận sự của mình.
Cảnh Chí liếc nhìn đứa em đang rũ mắt, cúi đầu.
Nếu đứng có thể biểu đạt lời xin lỗi, mỗi cái tế bào của Cảnh Trăn đều lộ ra ý xin lỗi.
Trầm mặc vài giây lại dài giống mấy thế kỷ, Cảnh Trăn không dám giằng co.
"Anh...!là Trăn nhi không có phân phối thời gian hợp lý, cuối tuần này em sẽ sắp xếp lại."
Dứt lời, xoay người đi đến kệ sách lấy roi mây, đưa bằng cả hai tay.
Cảnh Chí chưa từng yêu cầu Cảnh Trăn nói lời thỉnh phạt.
Anh so với bất luận ai là người hiểu nhất, biết Cảnh Trăn có bao nhiêu tôn kính mình, tin cậy mình, cảm tình như vậy rất xa lạ với những ngôn ngữ tinh xảo.
Cảnh Chí cầm lấy roi mây, làm cái xoay người thủ thế.
Cảnh Trăn lập tức chuyển qua, cúi thấp người.
'Chát Chát Chát!' Dứt khoát mạnh mẽ ba roi cắt gió quất xuống mông Cảnh Trăn.
Cho dù cách lớp quần, Cảnh Trăn vẫn cảm giác được phía sau nóng rát, rất đau a.
Cảnh Chí dùng roi mây điểm điểm tay Cảnh Trăn ý bảo Cảnh Trăn xoay người để roi mây vào tay.
"Cho em cái nhắc nhở, làm rõ ràng cho anh, đâu mới thật là phận sự của mình."
"Dạ." Cảnh Trăn nghiêm cẩn nghe lời, biết anh không phạt, xoay người đem roi mây để lại kệ sách.
Quay trở lại đứng gần anh hơn một chút, đầu gối cố ý hay vô tình mà cọ cọ vào chân Cảnh Chí.
"Anh.....!Phương Chu cũng rất đáng thương."
"Umm?"
Cũng không phải chuyện lớn lao gì, chỉ là tâm tư đứa nhỏ này tỉ mỉ, mẫn cảm.
Tính tình thì hướng nội, ôn hòa, trong lòng ẩn dấu nhiều chuyện, ngoài mặt lại như không có gì.
Cậu bé cũng chỉ là đứa nhỏ mười lăm tuổi, nếu khí cầu căng quá sẽ dễ bị nổ tung.
Ba tháng qua, ba nói chuyện với em ấy còn không bằng một ngày em ấy ở cùng mình, cũng khó trách cậu bé có cảm giác không an toàn.
Nhớ đến biểu tình trước khi về nhà vào ngày hôm nay của Phương Chu.
Cậu bé cố gắng làm mình mạnh mẽ, nhưng trong mắt Cảnh Trăn lại thấy nó vô cùng yếu đuối làm anh có chút đau lòng.
Cảnh Chí thấy Cảnh Trăn cùng Phương Chu sớm chiều ở chung có chút mừng rở, khi nghe câu sau, tâm trạng liền thay đổi.
Cảnh Chí chậm rãi, thật sâu nhìn Cảnh Trăn một cái, sau đó lại khôi phục lại âm thanh Bắc Băng Dương.
"Anh thấy em ăn roi mây chưa đủ."
Cảnh Trăn đương nhiên biết, việc của người lớn mình không thể xen vào, mình không có lập trường cũng không có tư cách.
Cảnh Trăn mím môi, giọng nói thực nhẹ.
"Trăn nhi không có ý đó."
"So với anh và em lúc mười lăm tuổi, nó bây giờ đã quá nhẹ nhàng? Nếu em cảm thấy nó đáng thương, nó càng sẽ hối tiếc tự ai.
Em và anh không phải không biết đâu mới là đại cục."
Cảnh Chí vừa nói vừa đi đến sau bàn làm việc của mình.
Cảnh Trăn dĩ nhiên biết.
Việc trọng đại chính là đại gia tộc Cảnh gia không được có vết nhơ.
Chỉ cần một tin tức xấu từ gia tộc bọn họ bị lan truyền ra thì ngay ngày hôm sau, thị trường chứng khoán sẽ xoay như chong chóng ngược chiều gió.
Cho dù từ nhỏ không được thừa nhận, Phương Chu cũng phải quy củ, phải học huynh hữu đệ cung, phụ từ tử hiếu....
????????????
Lời tác giả :
Trong lòng Phương Chu thật sự không có kháng cự anh trai mình như vậy.
Tự nhiên muốn trích dẫn lời bài hát của Chậu Kiệt Luân......!'Chính là không thể nói....cho anh biết.'
Cảnh Trăn là người nghiêng về cảm tính, dù là Cảnh gia nhị thiếu nhưng từ nhỏ lớn lên dưới cánh chim che chở của anh.
Cảnh Chí nếu là trưởng môn nhân nhất định phải đứng ở giữa tìm ra cân bằng trong tình cảm cùng nghĩa vụ.....!đây là vấn đề chính yếu nhất anh cần nắm giữ lấy....
Lần đầu tiên viết về đề tài huấn văn, hành văn còn rất non nớt, tình tiết cũng không đầy đặn lắm.
Mọi người đọc giải trí là tốt rồi, không nên ôm nhiều hy vọng.
Truyện này chủ yếu nói về cuộc sống sinh hoạt ở trường học cùng gia đình, lần đầu viết nên muốn viết sát với cuộc sống một chút bởi vì bên trong nhân vật đều có đặc điểm tính cách riêng.
Truyện không có hắc bang, không có đánh đánh giết giết, không có hình phòng cùng tận lực