Phương Chu Cảnh Gia Gia Pháp


"Em không đánh bọn họ."
Vừa dứt lời, Phương Chu bên cạnh đầu tiên là run lên....!công lực tranh luận này....!không thua gì mình a.
Cảnh Trăn chậm rãi nâng lên mí mắt liếc nhìn cậu.
"Vậy chứ màu sắc loang lổ trên cánh tay cùng với trên đùi...!từ đâu có?"
"Lúc thực chiến thì khó tránh khỏi."
Lâm Dục ra vẻ trấn định ngẩng đầu lên.
Cảnh Trăn hận không thể bước lên cho cậu một cái tát, nhưng dù sao mình cũng lớn thêm hai tuổi, nóng nảy cũng thu liễm rất nhiều vậy mà vẫn xung động đến vổ mạnh xuống bàn hỏi ngược lại.
"Đai trắng có thể thực chiến sao? Thực chiến không cần mang hộ cụ sao? Cậu mang đai đen hai gạch đi đối chiến với một người mới học không cảm thấy mất mặt sao?"
Qua hai câu, Lâm Dục biết sư huynh đang trách chính mình không giữ quy củ, thế nhưng càng nghe đây không phải trách mình đánh đau em trai của sư huynh sao?
Trong tức khắc, trái tim cậu như đụng phải cái gì rất mạnh, tủi thân, oan ức ào ào tràn ra tới, giọng nói lạc đi rất nhiều.
"Là cậu ấy muốn đánh với tôi."
Một câu thốt ra hai người đứng đều đỏ cả mặt.
Kỳ thật sự tình qua đi, hai người quan hệ vẫn thật tốt.

Phương Chu kính trọng thực lực Lâm Dục.

Lâm Dục thưởng thức tính nết Phương Chu, vốn là nam sinh lòng rộng mở cũng không đem việc này để ở trong lòng.

Bây giờ lại lần nữa nhắc tới đúng là thật không biết xấu hổ.
Cảnh Trăn lần này là thật sự không vui, cũng không phải bởi vì sư đệ của mình đánh em trai mình mà là bởi vì một huấn luyện viên hiểu đời, thành thục hơn lại đi so đo một học sinh cấp ba chưa qua hết thời kỳ nổi loạn.
Cảnh Trăn đứng lên, ung dung mà sáng ngời bước đến trước mặt Lâm Dục.
"Cậu lặp lại lần nữa."
Lâm Dục cảm thấy Cảnh Trăn tới gần như hút đi hết không khí xung quanh cậu, đôi mắt của cậu đang mở thật lớn, hô hấp tắc nghẽn sắp phải nhờ đến cấp cứu trợ giúp.
Cậu cảm giác được, sư huynh tức giận.
Cậu cũng biết, sư huynh vì sao tức giận.
Thế nhưng cậu chính là khống chế không được muốn thử xem sư huynh đến cùng còn có thể không tức giận vì cậu.
Lời đã nói ra không có biện pháp thu hồi.
Lâm Dục đem trọng tâm thân thể thoáng ra sau, bất tri bất giác muốn rời xa Cảnh Trăn một chút, lý trí tự nói với mình không kiêng nể gì mà cùng sư huynh tranh luận là không đúng, thế nhưng lại không có cách nào kìm chế mình giương cung bạt kiếm trong lúc này, thanh âm từ trong cổ họng toát ra.
"Anh không phải mặc kệ tôi sao?"
Vừa dứt lời, Cảnh Trăn một cước đá vào bụng Lâm Dục.

Phương Chu cũng không dám tưởng tượng dưới cơn thịnh nộ cước lực Cảnh Trăn lớn bao nhiêu.

Nhưng nhìn đến Lâm Dục bị một cước đá bay đến trên tường vang vọng ra tiếng, vô ý thức sờ bụng mình.

Cậu bé cảm thấy không nên tưởng tượng nha....
Lâm Dục dựa vào tường từ từ ngã xuống, thân mình đã sớm cuộn tròn như tôm luộc, mồ hôi lạnh chảy ra ròng ròng, mặt mày nhăn nhó thật khó có thể chịu đựng được đau đớn này.
Qua rất lâu, cậu mới có thể dựa vào tường miễn cưỡng đứng lên nhưng thân mình vẫn cong cong, dù cố ra sức thế nào thân mình vẫn không thể đứng thẳng lên được.
Cảnh Trăn nhướng mày.
"Đứng không thẳng sao? Không phải rất cứng cỏi sao?"
Trong lòng Lâm Dục tích tụ thật lâu một trận lửa hừng hực thiêu đốt, cậu tận lực ép nó xuống, con ngươi đen nhánh lộ ra không kìm chế được, như dùng sức lực cả người khởi động tới khí thế, từng câu từng chữ phát ra.
"Anh dựa vào cái gì đánh tôi?"
Phương Chu tận mắt nhìn thấy gân xanh trên cổ anh nhấp nhô trên làn da.

Cậu càng lúc càng bội phục Lâm Dục đây nếu không sợ chết thì tính là trình độ gì a....
Con mắt Cảnh Trăn híp lại, đưa tay nâng lên hàm dưới của Lâm Dục.
"Đây là cách cậu xử lý sự tình sao? Lâm Dục, hai năm, cậu thật làm tôi lau mắt mà nhìn."
Nói chưa dứt lời, nhắc tới sự tình mấy năm nay, không cam lòng cùng uất ức mà Lâm Dục giấu ở đáy lòng tất cả đều dâng lên hết, đẩy mạnh Cảnh Trăn ra ngoài.
"Đúng vậy! Đây là cách giải quyết sự tình của tôi! Hai năm trước không phải anh đuổi tôi đi sao! Anh có tư cách gì ở chỗ này khoa tay múa chân chứ?"
Cảnh Trăn mày nhíu lại càng chật.
"Tôi đã đuổi cậu đi sao?"
Lâm Dục cảm giác cả người như bị lửa đốt phải nhảy lên.
"Còn chờ anh đuổi sao? Anh không phải cái gì cũng mặc kệ sao? Vậy cũng không cần anh lo cho tôi, tôi xử lý như thế nào liên quan gì đến anh, tôi đánh học sinh thì làm sao, đả thương cùng lắm thì tôi dưỡng chúng cả đời!"
'Bốp!'
Cảnh Trăn giơ tay lên trở một cái bàn tay liền đánh mạnh vào mặt Lâm Diệp, thanh âm vang đến Phương Chu đứng cạnh bên run lên dữ dội.
Cậu thấy trên mặt Lâm Dục lập tức có bốn dấu ngón tay sưng hiện rỏ lên, con ngươi cương quyết, bướng bỉnh vốn bị kinh ngạc áp đảo, rồi sau đó lại nhiễm dày đặc ưu thương.
Phương Chu muốn nói cái gì, lại nhìn đến Lâm Dục đột nhiên không nhịn được ho lên một trận mãnh liệt, một ngụm máu tươi cùng nước bọt tuôn ra.
Cậu bé thật sợ hãi, đứng sửng sờ không biết làm sao.

Cậu bé lần đầu tiên thấy Cảnh Trăn tức giận đến như vậy.
Đầu Lâm Dục bị đánh đến nghiêng đi đang từ từ chuyển quay thẳng lại, muốn sờ sờ mặt, tay đưa lên một nửa đã dừng lại, chậm rãi buông, khóe miệng giễu cợt như thoáng cười một cái.
Lâm Dục! Mày thật là đáng thương.
Lâm Dục tự nhận không phải người có tính nết ngoan ngoãn, đã bao nhiêu lần, Cảnh Trăn đều tuyên bố lại nói bậy, nói tục nên vả mặt, chính là dù cho mông có bị đập nát cũng không được động đến mặt cậu.

Cho dù khi đó bị Cảnh Trăn nghe được cậu đối với ba mình miệng đầy thô tục, cũng chỉ phạt chính mình vả miệng, đánh vài cái nhìn đến đỏ liền cản tay cậu lại, phạt qua đi thoa thuốc đau lòng vô cùng.

Thế nhưng bây giờ chỉ vì Phương Chu lại đánh mặt mình thật mạnh như vậy.
Nguyên nhân cái gọi không quan tâm lại tàn khốc như vậy, mày chẳng qua là một con mèo bệnh trong lúc tâm tình người ta nổi lên hứng thú tiện tay nuôi dưỡng mà thôi.
Chỉ hai năm có thể hoàn toàn quên mất một người, mày cần gì phải ở đây nghĩ mình lại xót cho thân tự mình đa tình.
Lâm Dục đã bị đánh bay tới cạnh cửa, một cái xoay người, liền xông ra ngoài, chạy một mạch không hề quay đầu lại.
Cảnh Trăn đứng ngây ngẩn một hồi lâu, trong đầu vẫn là hình ảnh Lâm Dục cuối cùng lưu lại mặt phản nghịch không kềm chế, mày rậm kiên nghị lạnh thấu xương, mũi cao đẹp, lưỡi đao sắc bén trong ánh mắt lộ ra khí tức phản kháng.
Cảnh Trăn đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.....
Phương Chu đúng làm một đứa em trai tri kỉ, cậu nhìn luôn luôn vui buồn không hiện ra sắc mặt như gió xuân mà giờ sắc mặt anh thật là u ám, liền biết Cảnh Trăn không phải như Lâm Dục nói 'Mặc kệ anh ta'.
"Anh! Em đem bài thi đi phát cho lớp, anh sớm về nhà đi."
Cảnh Trăn đang trong ngây ngẩn, bị tiếng nói Phương Chu kêu gọi trở về, dùng sức nhéo nhéo tay phải hơi hơi tê dại của mình.
"Nói mọi người lấy bài tập ngày hôm qua ra, anh một hồi sẽ đến lớp."
Phương Chu đi đến bên người Cảnh Trăn.
"Anh, sắc mặt anh thật khó coi."
Cảnh Trăn quay qua, khóe miệng gắng gượng mỉm cười.
"Bài tập hôm qua chưa kịp sửa hôm nay tiếp tục sửa.

Em về lớp trước để mọi người không phải sốt ruột chờ, anh cũng đến liền."
Phương Chu muốn nói cái gì nhưng vẫn không có mở miệng, xoay người đi ra khỏi văn phòng, thầm nghĩ 'cậu lạc bộ vẫn chưa có tan học đâu, ai sốt ruột chờ.'
Cảnh Trăn nhắm mắt lại, hít sâu, đi trở về trước bàn cầm lấy điện thoại.
"A Tứ, Tiểu Dục đã trở về."
"Ừ."
"Đi rồi."
Cảnh Trăn thanh âm có chút mơ hồ.

Qua thật lâu.
"Nó sẽ không chạy loạn, cậu đến Ngân Lĩnh plPhố Phòng tìm nó đi."
Nhìn trên bục giảng trước sau như một Cảnh Trăn làm rơi phấn viết lần thứ hai từ hàm số lần xả đến vế sau NBA, trong lòng Phương Chu không biết phải cảm thụ thế nào.
Cậu bé vừa ra khỏi văn phòng Cảnh Trăn lập tức gọi điện cho Cảnh Chí, hỏi anh hai có biết Lâm Dục hay không.
Nghe anh hai trả lời có chút do dự.
"Là sư đệ của anh ba em, hai năm trước xảy ra chút việc, sau lại cùng người nhà đi Âu Châu."
Phương Chu nghĩ những việc này, nếu Cảnh Trăn nguyện ý cho chính mình biết sẽ tự nói với mình.

Nếu không muốn, chính mình từ trong miệng người thứ ba hỏi tới cũng không có ý nghĩa gì, vì thế cũng chỉ nói một câu.
"Anh ấy có tới tìm anh ba" liền kết thúc đề tài này.
Em trai tri kỉ ngay sau đó lại gọi cho tài xế trong nhà.

Cảnh Trăn tâm trạng đang không tốt như vậy mà lái xe cậu thật không yên tâm.
⚡️⚡️⚡️
Phương Chu tự nhận là một đứa bé rất thích náo nhiệt, nhưng hôm nay nhìn bàn ăn hai bên trái phải mình Cảnh Trăn cùng Lâm Dục, lại là một câu cũng nói không nên lời.
Cũng may còn có thần kinh không ổn định Triệu Tư Đạc cùng vị chúa cứu thế là anh hai cũng không cần lo lắng không khí không tốt, yên lặng cúi đầu lùa cơm, trong lòng còn nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi Lâm Dục vào cửa nên cũng im thinh thít.
Triệu Tư Đạc quả nhiên theo Cảnh Trăn nói tìm được Lâm Dục ở trong phòng ngân lĩnh phố.

Hai năm, chìa khóa vẫn luôn ở trong tay Lâm Dục, phòng ở cũng không có đóng lại, lâu lâu Cảnh Trăn còn cho người đến quét dọn.
Lâm Dục cảm thấy cậu đã bước ra rất nhiều bước, cậu một mình đi vào thành phố A, bắt đầu làm huấn luyện, lại vào  Nhị Trung dạy, cậu không phải cố ý muốn thận trọng từng bước, chỉ là không nghĩ muốn lấy tư cách gì đối mặt sư huynh.

Bởi vì hôm nay Cảnh Trăn đối với cậu mặt lạnh vô tình như vậy, cậu thật sự rất đau đớn, mấy tháng gần đây cậu thật cẩn thận như đi trên băng mỏng.
Cho nên khi Triệu Tư Đạc tới tìm cậu, cậu cảm thấy chính mình vô cùng kiên quyết.
"Tôi không đi!"
Triệu Tư Đạc nhìn hai người ngày càng nháo, nháo cho tới hôm nay, ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê, anh hiểu rỏ trong lòng Cảnh Trăn cùng Lâm Dục đều để ý, quan tâm đến nhau cho nên một chút động tĩnh nhỏ, một chút suy nghĩ nhỏ đều có thể bị phóng đại đến vô hạn.
Triệu Tư Đạc không có đánh Lâm Dục nhưng cũng cho cậu ta biết được, chính là, Triệu Tư Đạc cũng không nuông chiều cậu ta.
"Ha ha...Cậu lại ở trong phòng sư huynh của cậu lại nói không muốn gặp anh ta, đây là kiểu anh hùng hảo hán gì? Mau đứng lên cho tôi!" Anh một cái xốc lên Lâm Dục đang gắt gao quấn lấy mền.
"Là anh ấy không muốn thấy tôi, tôi hà tất tự tìm phiền phức!"
Một câu tủi thân dùng mấy lời của mấy bà chợ búa cải nhau hét lên, Lâm Dục cố kéo mền trở về.
Triệu Tư Đạc đánh mạnh một cái vào tay cậu, lôi cánh tay của cậu lên.
"Đừng có ở đây hối tiếc, than thở với tôi, trở về đã lâu như vậy một câu cũng không báo cậu còn có lý? Cậu nói sư huynh cậu không nhận cậu, cậu có xem anh ta là sư huynh cậu sao?"
Lâm Dục cũng không phản kháng, mặc cho Triệu Tư Đạc bắt lấy cậu.
"Tôi thật là làm sai việc không dám gặp sư huynh, nhưng mà tôi đã nhận phạt a! Chẳng lẽ muốn tôi ở cửa trường học quỳ ba ngày ba đêm sao!"
Triệu Tư Đạc thấy Tiểu Dục đi ra ngoài hai năm tính tình một chút cũng không thay đổi, lực đạo trên tay càng tăng lên.
"Cậu thế này mà là nhận phạt sao ? Tôi nói cho cậu biết, tôi hôm nay đem cậu trói lại, tôi muốn coi cậu có phải hay không lớn thêm hai tuổi tứ ca này thật trị không được cậu phải không?"
????????????
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui