Phương Chu Cảnh Gia Gia Pháp


"Còn gì nữa không?"
Cảnh Trăn thật sửng sốt, câu hỏi này của anh có hai ý.

Một là việc mình đoán là chính xác, hai là còn có ý đồ khác.

Anh không lập tức mở miệng, chăm chú quan sát tình hình bên ngoài, sau đó đem xe chạy tới một con đường nhỏ rồi dừng lại.
Lúc mười tám tuổi vừa lái xe vừa gọi điện thoại bị đánh một trận về sau mỗi lần cùng làm hai việc này khi lái xe, tay vẫn còn ẩn ẩn đau.
"Không cần tắt máy." Lời nói Cảnh Chí kéo trở lại ngón tay Cảnh Trăn muốn ấn nút tắt máy ngừng xe.
Cảnh Trăn hiểu rỏ, anh không muốn nói vấn đề này với mình, vì thế cũng học nghe lời, ngoan ngoãn nhưng lại gọn gàng dứt khoát.
"Phương Chu bây giờ còn nhỏ có thể không hiểu.

Nhưng đến khi nó hơi lớn chút khó tránh khỏi sẽ có ý tưởng."
Cảnh Chí "Có thật nhiều người có ý tưởng đều có thể cầm lái Cảnh Giang sao?"
Cảnh Trăn không có thói quen sánh vai cùng Cảnh Chí nói chuyện vòng do tam quốc, anh dùng ngón tay bấm bấm vào lòng bàn tay.
"Anh, Phương Chu là em trai chúng ta."
"Biết yêu quý em trai, sao lại đi học xen vào quyết định của ba?" Trong giọng nói Cảnh Chí mang theo bất mãn.
Nếu như hôm nay Cảnh Trăn đã mở miệng nói đến chuyện này thì sẽ không nửa đường bỏ cuộc.
"Công ty là trái tim của ba, nhìn chung đại cục, nhưng em không tin anh sẽ không vì Phương Chu cân nhắc."
Cảnh Chí nhướng mày.
"Em đây là chất vấn anh?"
"Anh!" Ngữ khí Cảnh Trăn có chút khẩn trương, anh mạo hiểm chọc anh tức giận nói ra những lời nguy hiểm này.
"Em biết anh một chút đều không bủn xỉn đối Phương Chu tốt, nó cũng có lòng tự trọng, anh cảm thấy nó là đứa nhỏ ngồi không còn đưa tay xin tiền sao?"
Kỳ thật Cảnh Trăn nghĩ đến cũng không sai, Cảnh Thăng Hồng không nghĩ muốn Phương Chu can thiệp việc công ty là bởi tin tưởng hai đứa con lớn của mình nhất định sẽ không bạc đãi Phương Chu.

Nhưng ba lại không suy xét đến lòng tự trọng của nhóc con này.
Từ lúc Cảnh Trăn còn rất nhỏ, Cảnh Chí đã biết đứa em trai này rất dễ bị tình cảm ảnh hưởng đến mọi việc của nó, đã hao hết không biết bao nhiêu tâm tư muốn loại bỏ tật xấu này, cuối cùng vẫn là không có cách nào chống lại thiên tính.

Lòng anh nặng trĩu, khó được kiên nhẫn như giải thích lúc này :
"Làm một người từ nhỏ tiếp thu quy phạm giáo dục, học đại học cũng chưa biết sẽ học chuyên ngành nào lại quản lý Cảnh Giang, em không sợ nó cơm trắng đều không có ăn? Không sợ toàn công ty trên dưới mấy ngàn người đi theo cũng không có cơm trắng để mà ăn?"
"Anh hoài nghi năng lực của nó hay hoài nghi năng lực của Trăn nhi?"
Cảnh Chí lắc lắc đầu:
"Cái này không quan hệ năng lực.

Nó trúng mục tiêu không có nhiều trách nhiệm như vậy không phải chuyện tốt sao?"
Cảnh Trăn thực kiên trì "*sinh mệnh không thể thừa nhận bị xem nhẹ* em từ lúc tám tuổi, anh phạt em phải viết học đến bốn lần, em không tin Phương Chu một chút cũng không hiểu."
Cảnh Chí rốt cuộc cho em trai một ánh mắt khi Cảnh Trăn còn đang phân tích ý vị thâm trường trong con ngươi kia liền nghe Cảnh Chí nói.
"Em trước nay không hề nghĩ tại sao ba đến bây giờ mới đưa Phương Chu về nhà?"
Thành công làm Cảnh Trăn kinh ngạc cùng nghi ngờ, anh không phải một người mọi việc đều muốn biết đến rỏ ràng mạch mà anh là người biết điểm đến là dừng.
Cảnh Trăn từ trong cổ họng gian nan mà kêu ra một tiếng 'anh!' ngơ ngác ước chừng có một phút đồng hồ, mới lấy lại tinh thần.
"Kia còn có, chính là ba muốn em nghĩ lại."
Cảnh Chí thực thưởng thức em trai tiếp thu việc tốt, anh cho rằng với lượng tin tức này đủ để Cảnh Trăn tiêu hóa một thời gian, vì thế cũng ứng hòa.
"Ba không có nói rỏ, nhưng anh đoán hẳn là muốn em mang hết ý tứ này."
"Em đã biết."
Cảnh Trăn như cần dưỡng khí tới trợ giúp suy nghĩ anh hít một hơi thật sâu.

Anh đối với việc này cũng không có kháng cự quá lớn, bởi vì ngay từ lúc anh tiếp nhận trường học kia anh đã biết mình cũng sẽ tới ngày này.

Huống chi anh cũng biết anh có thể yên bình mà ngồi ở phòng hiệu trưởng kia đổi lấy không biết bao nhiêu đêm không ngủ của anh mình.
Cảnh Chí nhìn bộ dáng Cảnh Trăn liền biết em trai không còn lẩn quẩn trong nghi vấn mà là yêu cầu xác nhận đáp án trong lòng thôi.

Anh hơi hơi điều chỉnh dáng ngồi thoải mái hơn, nói, "Ôn tập một lần *Lễ Ký*.

Nộp cho anh trước cuộc hợp cổ đông."
Cảnh Trăn ngây người, đột nhiên không biết nên đáp lời như thế nào.
Mà Cảnh Chí vẫn điềm đạm từ từ xưa nay không thay đổi:
"Sao? Nói chuyện với anh như vậy không cần trả giá đại giới?"
▪️▪️▪️
Mới vừa bước vào cửa nhà, Cảnh Trăn cố gắng ngửi ngửi không khí trong nhà, đến khi đọc được từ ánh mắt Dì Vân tin tức 'Tất cả như cũ' mới thoáng yên tâm.
Kỳ thật buổi chiều cùng Phương Chu nói chuyện cũng không có vui vẻ, thoải mái lắm, anh cũng ẩn ẩn cảm giác được cậu bé mang theo khó chịu rời đi.

Anh rất tin tưởng Phương Chu sẽ không phản nghịch đến mức hướng bên trên họng súng của anh.....!Anh không cho tôi làm thế nào tôi càng phải làm thế đó.....!Nhưng anh vẫn cẩn thận thử thăm dò ý Cảnh Thăng Hồng.
"Ba, Phương Chu đâu?"
Cảnh Trăn sắm vai con ngoan, pha trà, trò chuyện với ba.

Đầu Cảnh Thăng Hồng cũng không quay lại, mắt nhìn tờ báo trong tay.
"Đang chơi bóng với nhóc Lâm Dục."
Cảnh Trăn liếc liếc mắt một cái trên tường không khỏi nhíu mày.
"Tiểu Dục tới thật lâu rồi sao?"
Lời ít mà ý nhiều.
"Tới ăn chực cơm."
Lâm Dục từ rất nhỏ đã coi Cảnh gia là nhà mình, ra ra vào vào so với Phương Chu càng giống đứa con thứ ba của Cảnh gia hơn, đến đây ăn chực là chuyện bình thường hợp tình hợp lý.
Chỉ là hôm nay lông mày Cảnh Trăn nhăn rất chặt, Phương Chu khi nào học được đầu cơ trục lợi, không muốn cùng ba ở chung liền đi gọi Lâm Dục đến chơi với nó chứ.
"Ba, con đi xem bọn nó, quá muộn."
Cảnh Thăng Hồng lúc này mới nhìn con thứ hai một cái, không nói gì, nhưng mà Cảnh Trăn thấy rấy rỏ bất mãn từ trong ánh mắt kia, có chút ngượng liền xoay người rời đi.
Đến gần sân bóng quả nhiên nghe được tiếng bóng rổ va chạm cùng tiếng giày chơi bóng ma xát mặt đất, định bước chân ra đã thấy hai người như không biết mệt mỏi người công người thủ.

Cảnh Trăn biết hai đứa nhỏ khẳng định đã nhìn thấy mình, nhưng không ai tạm dừng bóng trên tay không quá để ý, biết mấy đứa nhỏ cố ý đổ thêm dầu vào lửa đây.
Phương Chu bực bội khẳng định sẽ không ngoan ngoãn dừng lại chào hỏi.

May mắn Lâm Dục vẫn có chút lý trí, mấy cái ném bóng đều không có đột phá liền từ từ chạy tới, dùng tay áo lau lau mồ hôi.
"Sư Huynh! Anh đã trở về."
Cảnh Trăn liếc qua một cái hoàn toàn không có muốn dừng lại, như cũ một người một đầu rổ, chỉ chừa lại một cái bóng dáng Phương Chu, trừng mắt liếc nhìn Lâm Dục một cái.
"Đã mấy giờ trước khi ngủ không thể vận động kịch liệt không biết sao?"
Lâm Dục khóe miệng hơi nhếch lên.
"Nửa đêm bị lôi đầu dậy bắt nhảy cóc sao không biết sớm muộn."
Cảnh Trăn tát nhẹ vào cái đầu ướt nhẹp làm dính cả một tay mồ hôi đem tay lau lau vào quần áo cậu ta.
"Bị phạt còn tùy em chọn sao?"
Lâm Dục nhấp môi cũng không cãi lại sư huynh, quay đầu lại nhìn Phương Chu.
"Sư huynh, cậu ta hình như tâm tình không tốt."
"Thế à?" Cảnh Trăn biết rõ cố hỏi.
"Hẹn cậu ta đi sân bóng ngoài phố thì không đi, vốn tưởng rằng anh lại bố trí cho cậu ta thêm nhiệm vụ gì nửa nha, nghĩ đến chơi cùng cậu ta.

Kết quả cơm nước xong cậu ta đột nhiên nói vẫn là chơi bóng đi, mà anh nhìn nó kìa đó là chơi bóng sao? Là quăng bóng a."
Cảnh Trăn thoáng nhìn qua đứa nhỏ nơi xa ra hết sức lực đem bóng rổ ném mạnh vào miệng rổ.

'Phanh' một tiếng bóng dội trở về so với cậu ném còn bay xa hơn.
Anh hỏi Lâm Dục.
"Không phải Phương Chu gọi em tới?"
Nhìn Lâm Dục lắc lắc thật đầu, tim Cảnh Trăn đột nhiên như không trọng lượng, trống rỗng từ trên cao rơi tự do xuống.
May mắn mình không có nhất thời xúc động đi lôi kéo Phương Chu lại đây chất vấn nó, chính mình từ khi nào lại đa tâm như vậy.
Cảnh Trăn đuổi Lâm Dục đi tắm rửa nhưng không đi lại kêu Phương Chu.

Chỉ lùi về phía sau vài bước ngồi vào chiếc ghế dài bên cạnh sân bóng, kiều chân lẳng lặng chờ.

Tư thế ngồi của anh vậy mà cũng hiện ra áp bách, có rất ít người đàn ông có thể ngồi mà nội liễm khí phách bình tĩnh lại độc đoán đều hiển hiện chúng ra hết như vậy.
Thời gian chầm chậm trôi, âm thanh bóng rổ rơi xuống đất bình bịch quanh quẩn trong sân bóng, lại như xuyên thấu vách tường, như xuyên qua đêm đen dày đặc bay đi ra ngoài.
Đôi mắt Cảnh Trăn thủy chung không có rời khỏi thân ảnh Phương Chu, anh thậm chí còn mang theo nhè nhẹ ý cười làm cho đứa nhỏ bị nhìn đến lòng càng nôn nóng hơn.
Có đôi khi thái độ bình tĩnh so với khí thế hùng hổ doạ người càng dễ đánh gãy lòng người hơn.
????????????
Thời gian trôi qua ước chừng một chén trà nhỏ, Phương Chu rốt cuộc chịu không nổi bầu không khí quỷ dị này, cuối cùng sau khi bóng dội về trong tay cậu, cậu không có lại ném văng ra mà kẹp ở eo đi đến gần Cảnh Trăn.

Đem bóng rổ để xuống gốc ghế, lui hai bước đứng phía trước cách Cảnh Trăn khoảng chừng hai mét.
Đôi mắt Cảnh Trăn vẫn không có rời khỏi thân hình cậu, Phương Chu bị nhìn đến tóc gáy đều đã dựng đứng lên, cậu tránh đi ánh mắt, kêu một tiếng anh.
Cảnh Trăn cười cười, liếc mắt nhìn trái banh kế bên.
"Không đánh?"
Phương Chu chửi thầm anh ngồi ở đây nhìn như vậy, em còn có thể đánh được sao.

Trong cổ họng lại lười nhác mà ừ một tiếng.
Cảnh Trăn vèo đứng lên, động tác mạnh bạo làm Phương Chu hơi giật mình, nhìn anh dán sát mình không đến hai mươi centimet, ánh mắt đột nhiên hoảng loạn lên, mà con ngươi Cảnh Trăn vẫn bình tĩnh lặng lờ như nước cứ nhìn chằm chằm cậu nhóc.

Anh yên lặng, ung dung mang theo ý cười nhìn nhìn Phương Chu mười mấy giây, bỗng nhiên nói.
"Vậy sớm một chút tắm rửa ngủ đi."
Sau đó cũng không màng đến biểu lộ kinh ngạc cùng bối rối của cậu nhóc xoay người bước nhanh đến hướng cửa.
Phương Chu ngơ ngác không nhúc nhích, đến khi kịp phản ứng quay đầu nhìn đã thấy Cảnh Trăn muốn chạy tới cửa.

Vốn dĩ đã bày bố sẵn sàng đón quân địch muốn cùng anh phản kháng một trận rốt cuộc lại bị anh bốn lạng đẩy ngàn cân mà làm lơ, thật giống như đã mở ra hai tay chuẩn bị nghênh đón tiếp banh, lại chỉ tiếp lấy bầu không khí trống rỗng.

Cậu thật không biết làm sao, sân bóng lớn như vậy, trong khoảnh khắc trở nên thật thanh lãnh làm cậu không muốn ở lại thêm giây phút nào.
Cậu xoay người chạy theo Cảnh Trăn, bên ngoài không khí lạnh đến thấu xương, Phương Chu chơi bóng luôn luôn là quần đùi áo ba lổ, bởi vì nhất định đánh tới cả người nóng lên như lửa đốt nên cũng không cảm thấy lạnh.

Nhưng mà hôm nay hình như đặc biệt khiến cả người cảm thấy quá lạnh lẽo.
Cảnh Trăn cũng không có đi xa, Phương Chu chạy ra vườn hoa nhỏ liền nhìn thấy bóng dáng anh, vài bước xông lên phía trước đã đứng trước mặt Cảnh Trăn, vừa mở miệng liền nhìn đến bộ dáng 'Hít mây nhả khói' của mình mà gọi tiếng "Anh!....."......!lại cái gì cũng nói không nên lời, chỉ mở miệng phun sương trắng.
Cảnh Trăn nhìn lướt qua Phương Chu, không có một cái tát đánh vào đầu cậu sau đó túm lấy cổ áo cậu xách vào phòng mà là tàn nhẫn tâm, đem thanh âm hạ thấp lạnh lẽo giống như độ lạnh ở ngoài này, nói:
"Anh cho em mười giây đồng hồ chạy về phòng.

Anh tại đây đếm đến mười nếu như đèn phòng em còn chưa bật sáng....!Từ nay về sao em đừng hòng đụng vào banh rổ nửa.....!Một."
Phương Chu dùng một giây xác nhận anh nghiêm túc, sau đó xoay người đồng thời nghe được con số đáng ghét "Hai".
Đợi đến lúc dùng đến một hơi thở cuối cùng mở lên đèn phòng, lại chạy đến cửa sổ phía trước liền thấy anh đã thu hồi ánh mắt, bóng dáng đã đi về hướng phòng của anh.
Phương Chu cắn cắn môi, máy sưởi trong phòng gãi đúng chỗ ngứa....!cơ thể đã rất ấm áp....!mà.....!Lòng còn muốn bao lâu.
????????????
Lời tác giả: Mọi người không nên ghét ca ca, Cảnh Trăn lập trường vô cùng lúng túng, vụng về còn cải trang mang thêm mặt đen.

Anh cũng rất bất đắc dĩ, vốn suy nghĩ muốn cả đời che chở Phương Tiểu Chu.

Thế nhưng anh không thể làm như vậy.....!Mà đành tự tay đem em trai đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió, ép buộc em trai đi đối mặt....
????????????????????
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui