Phương Chu Cảnh Gia Gia Pháp


Cảnh Chí không đi đến thư phòng mà về phòng của mình trước, mở cửa bước vào nhìn thấy nữa bên mặt thanh thoát trong trẻo của Viêm Yến đang ngồi đọc sách trên ghế mây bên cạnh cửa sổ, trong tay đang cầm tách trà Đại Cát An Lĩnh xanh trong suốt còn đang tỏa khói nóng bay bay.

Ánh mắt Cảnh Chí khẽ động, vẻ lạnh thấu xương trên mặt cũng tan biến, khóe miệng cong lên một đường cong trong đêm mà không có thước đo nào có thể vẽ ra được tiêu chuẩn.

Cho dù có cương nghị, cứng cỏi lạnh lùng đến cỡ nào, nụ cười vẫn không che giấu được ôn nhu, dịu dàng,
"Yến Yến." Nhẹ đến như sợ quấy rầy không khí quanh miệng.

Viêm Yến quay đầu lại, trong ánh mắt nàng liền là hoa anh đào tươi mát nở khắp núi rừng trong khí xuân lành lạnh, trong miệng lại không khỏi oán trách:
"Vừa về đến nhà liền muốn dạy dỗ, giáo huấn người."
Cảnh Chí mỉm cười, đi vào phòng trong rửa tay, quay ra liền đi tới gần bên cạnh Viêm Yến, bước chân như nhẹ đi, thuận tay cầm lấy tách Đại Cát An Lĩnh tỉ mỉ đắn đó độ ấm cùng nồng độ.
"Anh thấy, chính là thiếu giáo huấn."
Tầm mắt Viêm Yến từ trên sách dần dần nâng lên:
"Đi xem qua Tiểu Triều?"
Cảnh Chí nhấp một ngụm trà, cầm lấy tách ngồi xuống chiếc ghế mây đối diện, cười càng tươi.
"Không! Muốn gặp em trước."
Bất kỳ ai trên dưới công ty nếu thấy Cảnh Chí thế này đều sẽ sợ tới mức nhéo mình một cái thật mạnh.

Mấy năm mới kết hôn, một Cảnh Chí khí phách nghiêm nghị lại càng ngày càng sống giống như một thiếu niên.
Cũng chỉ có Viêm Yến đối mặt với nụ cười này cũng chỉ đầy mặt bất đắc dĩ lắc đầu.
"Đã nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi.

Mỗi lần muốn đánh con trai đều luôn gọi tên của em như vậy, cũng nụ cười nồng đậm mê hoặc người này."
Cảnh Chí dường như bị lật tẩy, ngụy biện nói :
"Anh đang xin chỉ thị."
"Xin chỉ thị em?"
Viêm Yến nghẹn lời.
"Nếu em nói không thì sao?"
Lần này Cảnh Chí hơi ngả về phía sau, vẻ mặt chắc chắn.
"Em sẽ không."
Viêm Yến xác thật sẽ không.

Cô lớn lên trong một gia tộc có ngập tràn phần tử trí thức, từ nhỏ đến lớn đã quá nhiều ưu tú, làm người ngước nhìn đều cảm thấy chói mắt.

Cô biết hai chữ 'trưởng tử' có ý nghĩa như thế nào đối với Cảnh gia.
"Dù biết chắc chắn là sẽ không, anh vẫn muốn xin chỉ thị."
 Nụ cười của Cảnh Chí lúc này có chút vô lại, ngang tàng, càng giống một đứa trẻ.
Sau khi uống hết trà trong tay, anh muốn thêm nước nóng vào bình trà tử sa đã bị Viêm Yến ấn dừng tay.
"Chỉ một tách thôi làm cho anh thanh tỉnh tinh thần, không còn sớm."
Cảnh Chí luôn luôn đêm không ngủ đủ giấc, khó đi vào giấc ngủ, vì vậy Viêm Yến luôn không cho anh uống trà vào buổi tối, thỉnh thoảng còn dùng một số loại thuốc sắc để xoa dịu thần kinh, nhưng Cảnh Chí luôn không thích long nhãn, nhân sâm và quả chà là đỏ.

Anh cũng biết uống chén trà này anh muốn trả giá lớn trong đêm nay.
Cảnh Chí dạy con trai, Viêm Yến chưa bao giờ can thiệp trực tiếp, nhưng ở một số khía cạnh cô cho rằng tuyệt đối không thể trở thành thủ đoạn trừng phạt, tỉ như bỏ đói, chẳng hạn như cướp đoạt giấc ngủ.

Mỗi khi những điều này được đề cập tới, Cảnh Chí vui vẻ sẵn sàng tiếp thu, cực lực tán thành.

Nhưng có đôi khi phạt đến tàn nhẫn, anh luôn luôn ngụy biện cho những điều vụn vặt này.

Thí dụ như bây giờ đã mười giờ mười lăm, Cảnh Chí bước vào thư phòng, anh thừa biết mang vết thương mới mẻ trên người, đêm nay Cảnh Triều sẽ khó đi vào giấc ngủ.
Khi Cảnh Chí bước vào cửa lập tức đập vào mắt anh bóng dáng kiên quyết, thẳng tắp của con trai cùng với quần áo ướt đẫm mồ hôi trên vai, lưng, anh đã tăng nhiệt độ trong phòng lên.
Đã ba giờ, nhưng tư thế đứng của Cảnh Triều vẫn không chút nào biến dạng, ngẩng đầu, nâng vai, hóp bụng, siết chặt hông và hai chân thẳng tắp.

Cậu nhóc tự ràng buộc tinh anh nghiêm khắc của một Cảnh gia trưởng tử, phải là một con trai trưởng nhà họ Cảnh sức dài vai rộng, dù có trải qua thời gian dài phạt quỳ, phạt đứng, cậu nhóc cũng chỉ có gương mặt hơi tái đi, và cậu nhóc vẫn là một quân tử khí vũ bất phàm.

Kỳ thật, nếu biết rõ về thể lực của Cảnh Triều có thể dễ dàng phán đoán được nguyên nhân làm cho sắc mặt tái nhợt của cậu nhóc là chỉ có tiếng bước chân phía sau làm cậu nhóc sợ tới mức.....
"Cha."
Tiếng gọi thực ổn.
Cảnh Chí không lên tiếng, bước chân cũng không dừng lại, đi thẳng đến bàn ngồi xuống, cầm lấy bản kiểm điểm trên bàn lên nhìn kỹ càng.

Cảnh Triều chỉ cảm thấy da thịt căng cứng, trên người chết lặn bởi cảm giác thoáng chốc bị bỏ qua, căng tai chuyên tâm lắng nghe tiếng lật giấy, ngay cả hô hấp cũng cẩn thận hơn.
"Tiểu Triều!"
Cảnh Chí đại khái lắng động lại một lúc, giọng điệu của anh rất bình tĩnh, cũng thực trang trọng.
Bàn làm việc được kê dựa vào tường, Cảnh Triều đứng quay mặt vào bức tường bên cạnh bàn làm việc, khoảng cách giữa hai người không xa, có thể nghe rõ ràng chi tiết trong giọng nói.
Cảnh Triều cảm thấy trái tim treo trên không trung, trong tiềm thức siết chặt hai chân.
"Dạ."
Đầu ngón tay của Cảnh Chí gõ gõ lên kiểm điểm trên bàn, Cảnh Triều không thấy động tĩnh của anh, chỉ hai tiếng gõ như có như không cũng làm cậu nhóc run lên.
Trong ấn tượng của Cảnh Triều, ba mình hiếm khi là người dễ dao động về cảm xúc, nhưng hôm nay, cậu nhóc nghe thấy rõ ràng một sự thất vọng sâu sắc trong giọng nói của ba.
"Con là cam lòng."
Trái tim của Cảnh Triều dường như từ từ rơi vào rãnh biển Mariana, Cậu nhóc không dám nắm lại nắm tay, nhưng hai tay nắm thật chặt hai đường chỉ may quần.
Cảnh Triều từ nhỏ cũng không phải là một đứa bé bị tại một phương diện nào bị yêu cầu nghiêm khắc thúc dục mà cậu nhóc một đường xuất sắc hơn người dường như rất đương nhiên cho dù bị gò bó, áp bức trong nền giáo dục tinh anh, cậu cũng như là cá gặp nước.

Nhưng Cảnh Triều biết, dù cho từ trước đến nay mình luôn là cọc tiêu chuẩn của bạn cùng lứa ngước nhìn, ngưỡng mộ.

Từ trước đến nay, một nhón chân của mình liền lấy được những danh hiệu quá xa xôi đối với người khác không thể nào đạt được.

Nhưng mà tất cả những thứ đó đều không thể làm hài lòng ba mình.
Cũng như bây giờ, sau sáu giờ ngẫm nghĩ, tỉnh lại, đối mặt với sự thờ ơ, lạnh nhạc gần bên bờ vực cạnh núi cao của ba, thế nhưng chỉ có nói ra được một câu.
"Tiểu Triều không rõ."
Cảnh Triều thậm chí có thể cảm giác được mày ba mình nhíu lại thật sâu, sau đó giọng nói bình tĩnh lạnh lùng vang lên.
"Nguyên bản khiêu khích bốc đồng, Cảnh Tịch chỉ cần chịu 5 gia pháp.

Bởi vì con bao che dấu diếm bây giờ đã bị chú ba con đánh cho 30 roi.

Làm anh trai, con làm sao cam lòng?"
Chỉ trong một câu, pháo đài gần như hoàn hảo của Cảnh Triều lập tức tan rã, bàn tay nắm đường may quần không khỏi run lên.

Mình đứng ở đây lâu như vậy, tất nhiên mình không biết Cảnh Tịch bị gia pháp đánh nặng như vậy.

Cơ hồ từ trong kẻ răng nặng ra một câu.
"Đó là lỗi của Cảnh Triều."
"Ồ?" Giọng điệu của Cảnh Chí có chút nghiền ngẫm.
Trong lòng Cảnh Triều run lên.
"Cảnh Triều không phải là một huynh trưởng tốt."
Ngữ khí của Cảnh Chí nhàn nhạt, không nghe ra được một chút trách móc nào, chứ đừng nói đến mỉa mai.
"Ba không quan tâm đến những thứ đó, mà con vừa vặn coi như ba không biết những chuyện nhỏ nhặt này.

Đây cũng là lần thứ ba con con giúp em trai dấu diếm sai lầm, lần thứ tư khiêng đánh thay em trai, sao không phải là một anh trai tốt? Con làm một Cảnh gia trưởng tử thật uy phong nhiều đảm đương."
"Baa! -"
Cảnh Triều đột ngột quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía lấy tuyệt đối cảm giác áp bách trong dáng ngồi của Cảnh Chí sau bàn làm việc.

Cậu nhóc còn không kịp tiêu hóa những lời này, cổ đau như thể sắp gãy, và khi cậu nhóc chuyển động đau đớn lan ra toàn bộ vai, lưng.
Ánh mắt cảnh Chí rất lạnh lùng.
"Quên quy củ?"
Cảnh Triều duy trì động tác lúng túng, không tự nhiên đó cùng ánh mắt ngạc nhiên trong ba giây trước khi quay đầu và tiếp tục đối mặt với bức tường trắng, nhưng giọng nói của cậu nhóc nhẹ nhàng hơn.
"Ba! Tiểu Triều biết...."
"Lần trước con cũng nói như vậy."
Cảnh Chí vô tình cắt đứt cậu nhóc nhận lỗi.
Cảnh Triều im lặng một hồi, cắn môi:
"Con đi lấy gia pháp."
Cảnh Chí không tỏ ý kiến, một cử chỉ cũng không có, chỉ nhìn cậu nhóc khẽ nâng bước chân, mồ hôi hai bên thái dương lăn xuống như một cột nước, nhưng đứa con trai kiêu ngạo của anh lại không cho phép mình phát ra một tiếng, lưng vẫn thẳng tắp bước đi như tư thế đi dự tiệc, anh chỉ có thể đọc ra được sự ẩn nhẫn của cậu nhóc từ trong hai hàng lông mày đang nhíu chặt lại của cậu nhóc.
Cảnh Triều quay lại, quỳ xuống trước bàn làm việc, một đi một về trên quần áo lại ướt đẫm một mãnh lớn.

Cảm giác đau đớn của từng thớ thịt trong cơ thể cùng cảm giác ngứa ran của từng đốt xương buộc Cảnh Triều phải nghiến răng ổn định cơ thể, ý đồ nâng roi mây qua đỉnh đầu được tự nhiên, vững vàng.
"Ba! Tiểu Triều thỉnh phạt."
Cảnh Chí đứng dậy từ sau bàn làm việc, tư thế bình thường không vội vã, đi hai ba bước đến trước con trai, nhìn tư thế quỳ gối kính cẩn của Cảnh Triều, rõ ràng không cam lòng lại tỏ ra lẫm liệt, bi hùng, khẽ nhẹ lắc đầu.
Cảnh Triều không phải là người quen cúi đầu, cho dù là thỉnh phạt, ánh mắt cũng chỉ thoáng rủ xuống.

Ngay sau đó, cậu nhóc đem ánh mắt còn lại nhìn Cảnh Chí nâng lên tay phải, nhưng mu bàn tay từ phía trước đưa xuống phía dưới của roi mây.

Cậu nhóc còn chưa ngẫm được ý trong thủ thế này, bổng nhiên trên tay nhẹ bâng, 'Cạch' roi mây đã bị cái trở tay của Cảnh Chí đánh bay rơi xuống mặt đất, lăn hai vòng, cách chân cậu một thước mới ngừng lại.
Baa!-"
????????????
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui