Phương Đại Trù

*Tang châm: là quả dâu. Ta để nguyên gốc hán việt cho hay.

Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng tỉ mỉ nghe xong, lập tức nhận ra âm thanh khanh khách lộc cộc kia chính là của một con gà mẹ.

Theo hướng phát ra âm thanh đi đến, Thẩm Dũng vạch ra bụi cây rậm, quả
nhiên, thấy bên trong rừng trúc, có một cái hố không nông không sâu, một con gà mái Lô Hoa đang ghé vào bên trong, chân bới bới đất, động tác
như muốn đẻ trứng.

Thẩm Dũng linh cơ khẽ động, duỗi tay ôm lấy gà mẹ, rồi sau đó kéo Phương Nhất Chước ra trốn ở sau một bụi cây, lẳng lặng chờ.

Không bao lâu sau, chợt nghe thấy trong rừng lại vang lên tiếng gọi cúc cúc,
một bóng người nhỏ gầy chạy ra, thì thầm trong miệng, “Đói. . . đói chết lão tử, Hoa Hoa, đẻ. . . trứng chưa?”

Hắn chạy tới gần, đến miệng cái hố liền ngồi xổm xuống, hình như là muốn duỗi tay tìm dưới bụng gà mái, xem có trứng hay không…

Thế nhưng vừa sờ, chợt nghe tiểu tử kia “Ai nha” một tiếng, gấp đến độ dựng đứng lên, “Hoa. . . Hoa?”

Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng đều cố nhịn cười, quả nhiên là Tiểu Kết Ba.

Lúc này, lão gà mái trên tay Thẩm Dũng liền khanh khách kêu lên.

“Hoa Hoa?” Người nọ dường như nghe thấy tiếng gà, thở phào nhẹ nhõm, chạy về phía Thẩm Dũng và Phương Nhất Chước.

Thẩm Dũng nhẹ nhàng đem gà mái thả ra một bên, thấy người nọ đi tới gần, đột nhiên liền nhào ra: “Chạy chỗ nào!”

“A!” Người nọ cả kinh kêu lên, “Kia . . . anh hùng?”

Phương Nhất Chước vội vàng chạy ra bên ngoài hô lớn, “Bắt được rồi! Bắt được rồi!”

Rất nhanh, trong rừng đèn đuốc sáng rực lên, Thẩm Nhất Bác mang theo người
vộ vã chạy đến, thấy hai tay Thẩm Dũng đang nắm chặt lấy một niên thiếu
mười bốn mười lăm tuổi, thiếu niên kia liên tục giãy dụa, thì thầm trong miệng, “A. . . Hảo hán, hảo hán . . . tha mạng.”

“Ngươi là Tiểu Kết Ba?” Thẩm Kiệt hỏi.

“Sao. . . sao?” Tiểu Kết Ba nhìn Thẩm Kiệt một chút, hỏi: “Các ngươi. . . là ai?”

“Đây là tri phủ của Đông Hạng phủ Thẩm đại nhân.” Thẩm Kiệt nói, “Có chuyện muốn hỏi ngươi.”

“A?” Sắc mặt Tiểu Kết Ba trở nên trắng bệch, “Quan. . . Quan gia?”

Thẩm Kiệt giao hắn cho nha dịch, vỗ vỗ bụi trên người, lúc này, chợt nghe
thấy gà mái kia khanh khách một tiếng, Phương Nhất Chước đến gần sờ sờ,
lôi ra được một quả trứng.

“Ta…Của ta.” Tiểu Kết Ba vội vàng nói.

“Gà và trứng của ngươi.” Thẩm Kiệt phân phó nha dịch, “Mang theo thẩm vấn!”

Sau đó, bọn nha dịch giải Tiểu Kết Ba, dẫn theo lão gà mái, về nhà lá bên trong rừng trúc của hắn.

Thẩm Nhất Bác ngồi xuống băng ghế đá trong sân, Tiểu Kết Ba quỳ xuống đáp lời.

Thẩm Nhất Bác nhìn hắn một chút, rồi khoát khoát tay: “Đứng lên mà nói.”

Tiểu Kết Ba nhếch môi cười cười, đứng lên nói: “Hắc hắc, đại lão gia vẫn là. . . đại lão gia, anh. . . anh minh.”

“Thôi vuốt mông ngựa đi.” Thẩm Dũng trừng hắn, “Ngươi tại sao phải trốn đi?”

“Ta… ta cho rằng… có người đến đòi… đòi nợ.” Tiểu Kết Ba đáp lời.

“Thật không?” Thẩm Nhất Bác gật đầu, hỏi: “Tên gọi thật sự của ngươi là gì?”

“Triệu…Triệu Thụ.” Tiểu Kết Ba trả lời, “Mọi người … đều gọi là Tiểu. . . Tiểu Kết Ba*.”

*Kết ba: có nghĩa là nói lắp.

Thẩm Nhất Bác khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút, hỏi: “Ngươi là người Đông Hạng phủ?”

“Vâng.” Tiểu Kết Ba gật đầu, vẫn nhìn quả trứng gà trong tay Phương Nhất Chước.

Thẩm Kiệt hỏi hắn, “Triệu Thụ, ngươi có đúng là đem ngân tỏa đến cửa hàng trang sức không?”

“. . . Không.” Tiểu Kết Ba lắc đầu.

Thẩm Nhất Bác sai nha dịch lục soát trên người hắn, lục tìm một lúc liền lấy được một biên lai cầm đồ, còn có mấy lượng bạc.

Thẩm Nhất Bác nhớn mi, hỏi: “Ở đâu có?”

“Nhặt…nhặt được.” Tiểu Kết Ba không chút hoang mang trả lời.

Thẩm Nhất Bác nhìn hắn một hồi, quay sang nói với nha dịch hai bên: “Đánh!”

Bọn nha dịch cầm gậy tới, dáng vẻ giống như sẽ đánh thật không nương tay.
Tiểu Kết Ba cũng chỉ là một tiểu lưu manh, mắt thấy sắp ăn đòn, cả kinh
vội vàng nói: “Đừng. . . đừng đánh.”

Thẩm Nhất Bác lại khoát tay với nha dịch, hỏi: “Ở đâu có?”

“Không…không thể nói.” Tiểu Kết Ba sợ hãi, “Nói ra. . . sẽ mất mạng.”

Thẩm Kiệt nhíu mày, hỏi hắn: “Gần đây Đông Hạng phủ, còn cả những châu huyện xung quanh có rất nhiều hài tử mất tích, chuyện này ngươi có biết
không?”

Sắc mặt Tiểu Kết Ba hơi đổi, cúi đầu không nói.

“Nếu như ngươi biết, hãy nói đi.” Phương Nhất Chước nghĩ Tiểu Kết Ba cũng
rất đáng thương, liền lên tiếng khuyên: “Nhiều hài tử như vậy, ngươi
không cảm thấy thương thiên hại lý* sao?”

*Thương thiên hại lý: Chỉ những việc xấu xa, tàn nhẫn không tính người.

“Không. . .không phải ta làm.” Tiểu Kết Ba vội vàng lắc đầu.

“Thế là ai?” Thẩm Kiệt hỏi.

“. . . Mấy người…ở nơi khác.” Tiểu Kết Ba trả lời.

“Sao ngươi lại có những những ngân tỏa đó?” Thẩm Nhất Bác hỏi.

“Ta. . . theo chân bọn họ đi đánh bạc. . . tiền, không. . . không có tiền. . . bọn họ liền đưa. . .cho. . .” Tiểu Kết Ba nói nửa ngày mới hoàn
chỉnh.

Thẩm Dũng nghe hắn nói cảm thấy vô cùng nóng lòng, liền
hỏi: “Những người đó ở đâu? Đi đâu để tìm bọn họ? Chỗ đánh bạc ở đâu?
Những người đó có bộ dáng như thế nào?”

Bọn nha dịch kể cả Thẩm
Kiệt cùng Thẩm Nhất Bác cũng đều thở phào một cái, cảm thấy ngực dễ chịu hơn, cuối cùng cũng nghe được một câu nói hoàn chỉnh.

Tiểu Kết Ba ngoảnh mặt về phía Thẩm Dũng trợn mắt, nói: “Đừng. . . bắt. . . bắt chước ta.”

Thẩm Dũng khiến hắn thoải mái hơn, nhìn Phương Nhất Chước, cũng thấy nàng rầu rĩ cười theo.

“Nói đi.” Thẩm Nhất Bác thúc giục.

“Sau. . . sau thôn, có ba. . . ba người.” Tiểu Kết Ba trả lời, “Kẻ đánh bài kia. . .gọi là. . . Vương Tam.”

“Ngươi không hỏi bọn hắn, những … ngân tỏa này từ đâu có sao?” Thẩm Nhất Bác hỏi.

Tiểu Kết Ba hơi nhíu mày, lắc đầu, “Không. . .”

“Lừa người.” Thẩm Dũng lạnh lùng nói.

Tiểu Kết Ba ngẩng đầu nhìn hắn một cái, không lên tiếng.

“Dẫn theo nha dịch về phía sau thôn xem, có một kẻ tên Vương Tam hay không,
thuận tiện tra tìm nhóm hài tử.” Thẩm Nhất Bác phân phó Thẩm Kiệt.

“Vâng.” Thẩm Kiệt mang theo bọn nha dịch định đi, Tiểu Kết Ba lại vội vàng ngăn, nói: “Không. . . không thể đi.”

“Vì sao?” Thẩm Kiệt không giải thích được nhìn hắn.

Tiểu Kết Ba do dự, lắc đầu: “Thế nào đi nữa. . . cũng không thể. . .đi.”

Thẩm Kiệt không để ý tới hắn, tiếp tục đi về phía trước, Tiểu Kết Ba nóng
nảy, hô: “Hài. . . Hài tử bị … bị giấu rồi. . . không, không được. . .
đánh cỏ. . . hoảng sợ. . . sợ.”

Mọi người đều hiểu ý tứ của hắn, thở dài một cái, Thẩm Dũng khẽ nhíu mày, hỏi hắn: “Tiểu Kết Ba, ngươi
biết chuyện ba người kia bắt trói hài tử đúng không?”

Tiểu Kết Ba gật đầu, “Đúng, biết. . .ta nói.”

“Nói tỉ mỉ một chút.” Thẩm Nhất Bác nói.

“Trước. . . gặp gỡ. . . đám người ngày. . .ở sòng bạc” Tiểu Kết Ba nói, “Sau. . . sau khi chơi xong, ta. . . theo chân bọn họ thường được rất nhiều
bạc. . . ngày đó, bọn họ …hỏi…hỏi ta. . . muốn, muốn phát tài hay
không.”

Thẩm Dũng đã nghĩ tìm một chỗ để lấy hơi, nghe chuyện kiểu này cũng rất phí sức, không thể nói một lượt là hết.

Phương Nhất Chước từ trong bọc nhỏ bên hông lục lục một chút, lấy ra một viên
hạt thông đường, duỗi tay đưa lại, nói: “Tiểu Kết Ba, đem cái này ngậm
vào miệng rồi nói.”

Tiểu Kết Ba khó hiểu, nhận lấy, nhìn một chút, khó hiểu hỏi, “Đây… dùng làm gì?”

Phương Nhất Chước cười cười, “Thuốc tốt trị nói lắp, ngậm ở trong miệng sẽ không nói lắp nữa, không tin ngươi thử xem!”

Tiểu Kết Ba nửa tin nửa ngờ đem đường bỏ vào trong miệng, ngậm.

Thẩm Dũng cũng tò mò, nhìn Phương Nhất Chước —— thực sự có loại thuốc này sao?

Phương Nhất Chước chớp mắt với Thẩm Dũng —— lừa ngươi làm gì.



“Tiếp tục nói.” Thẩm Nhất Bác giục.

“Vâng.” Tiểu Kết Ba ngậm đường, cảm thấy rất ngọt, mở miệng tiếp tục nói: “Bọn
họ để ta thay bọn họ vào thành mua thức ăn cùng rượu, những người đó
hình như không muốn xuất hiện ở trong thành.”

Tất cả mọi người giật mình nhìn Tiểu Kết Ba —— thực sự không nói lắp!

Tiểu Kết Ba cũng cảm thấy thần kì, sờ sờ cằm, quay sang nói với Phương Nhất
Chước: “Ai nha, thần kì quá! Tiểu mỹ nhân, ngươi là thần y phải không?”

Thẩm Dũng đạp hắn một cước, nói: “Nói chuyện cẩn thận, đây là nương tử của ta!”

Tiểu Kết Ba nháy mắt mấy cái, xấu xa cười rộ lên, “Nga ~ hai ngươi vừa rồi đi bên trong đả dã thực*, mới phát hiện ra ta đi?”

*Đả dã thực: ta cũng không biết là gì, có thể là tiếng lóng, nhưng ở trong
trường hợp này chắc mọi người đều hiểu là cảnh hôn vụng trộm của hai anh chị lúc ở trong rừng nhỉ:

Thẩm Dũng tức giận đến đỏ bừng mặt, Phương Nhất Chước ngây ngô hỏi hắn, “Tướng công, đả dã thực là cái gì? Săn thú sao?”

Thẩm Dũng cũng không có biện pháp giải thích, chỉ phải gật đầu, nói: “Ừ…”

Phương Nhất Chước lại tưởng thật, thì thầm một chút, “Chúng ta ngày mai đi đả dã thực sao?”

Đám nha dịch đều bụm miệng cười, Thẩm Nhất Bác cũng thấy kỳ cục, ho khan một tiếng, trừng mắt nhìn Thẩm Dũng.

Thẩm Dũng dở khóc dở cười, vội vàng nói với Phương Nhất Chước: “Đây là cách
nói của nam nhân, thô tục, cô nương gia không được nói.”

“À.” Phương Nhất Chước lại ngoan ngoãn gật đầu.

Tiểu Kết Ba thấy thế cười, cười tủm tỉm nhìn Thẩm Dũng: “Tiểu tử, cũng rất có phúc khí.”

“Tiếp tục nói chuyện chính.” Thẩm Kiệt giục hắn: “Còn cười châm biếm nữa đánh cho ngươi một trận.”

Tiểu Kết Ba vội vàng thu lại vẻ trêu đùa, nghiêm túc nói: “Ta mỗi lần đi mua đồ cho bọn hắn, đều được thưởng tiền, ngày qua ngày sống rất ung dung
tự tại, ta dư tiền liền mua Hoa Hoa, nó mỗi ngày đẻ trứng cho ta, ta lại có trứng gà ăn. Có điều là… sau đó có một lần, ta nghe được trong phòng bọn họ có tiếng trẻ con khóc, lúc đó cũng không quá chú ý, chỉ là trong lòng cảm thấy kỳ quái, mấy đại lão gia này, thế nào còn mang theo oa
nhi?”

Thẩm Nhất Bác nghe thế nhíu mày —— hài tử khóc?

“Sau đó, ta nghe được chuyện Đông Hạng phủ có rất nhiều hài tử bị mất tích.” Tiểu Kết Ba nói, “Lòng ta cảm thấy bọn họ hơi cổ quái, mấy người này
mỗi ngày đều đi sớm về trễ, trên người luôn luôn có bạc, thế nhưng lại
không ở trong Đông Hạng phủ sống sung sướng, mặt mày rạng rỡ, xác thực
khả nghi đúng không? Thế nên có một lần ta thừa dịp lúc bọn họ đi ra
ngoài liền tiến vào nhà bọn họ xem qua, không có người… chỉ thấy một ít
quần áo của tiểu hài tử.”

Thẩm Nhất Bác truy hỏi, “Sau đó thì sao?”

“Mấy hôm trước, ta theo Vương Tam đi đánh bạc, hắn thua nhiều, không có
tiền, liền đưa cho ta mấy ngân tỏa, bảo ta đem đến tiệm trang sức để
đổi.” Tiểu Kết Ba nói, “Ta đem đi đổi lấy bạc, lúc trở về, càng nghĩ
càng thấy không thích hợp… Mấy người này lấy ngân tỏa này từ đâu, không
lẽ thực sự là bọn buôn người, lấy từ trên người tiểu hài tử!? Nếu thực
sự là lừa đảo, ta đây chẳng phải trở thành đồng lõa? Ta sợ người của
quan phủ tìm được ta, lại sợ bọn người kia tới tìm ta diệt khẩu, thế nên mới để cho mấy hài tử trong thôn canh gác, để cho bọn họ giúp ta nhìn
xem có người nào đeo đao vào thôn hay không.”

“Sau đó ngươi nghe được chúng ta tới, liền mang theo gà Hoa Lô chạy vào trong rừng?” Thẩm Dũng hỏi.

“Ừ.” Tiểu Kết Ba gật đầu.

“Ngươi vừa nói đừng đánh rắn động cỏ, thế chuyện này ngươi vốn định tính thế nào?” Thẩm Nhất Bác hỏi hắn.

Tiểu Kết Ba nhìn Thẩm Nhất Bác một chút, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Cũng…
không nghĩ nhiều, chỉ là muốn tìm xem những hài tử có đúng là đều ở đó
hay không, nếu như tìm thấy, liền len lén thả ra.”

“Dụng tâm của ngươi rất tốt.” Thẩm Kiệt nó: “Đám người kia có đeo đao, sợ bọn họ giết ngươi? Thế sao không báo quan?”

“Ta báo quan?” Tiểu Kết Ba bĩu môi, “Ta báo quan cũng không có người tin đâu, không chừng đến lúc đó lại bắt cả ta lại.”

Thẩm Dũng nghe hắn nói xong, khẽ nhíu mày, trước đây chính hắn cũng có quá loại ý nghĩ này.

“Ngươi biết đường không?” Thẩm Kiệt hỏi hắn: “Bọn buôn người này ở đâu, chúng ta đi mai phục.”

Tiểu Kết Ba nhìn mọi người một chút, đột nhiên hỏi: “Cái kia… các ngươi có tin ta hay không?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, Thẩm Nhất Bác hỏi: “Có ý gì?”

“Bọn người này thật sự rất giảo hoạt.” Tiểu Kết Ba nói: “Ba người bọn họ
tách nhau ra hành động, mỗi bên đều có ám hiệu, bao nhiêu thời gian thay ca một lần, ta quan sát quá bọn họ đã lâu rồi.”

Thẩm Nhất Bác
khẽ nhíu mày, Tiểu Kết Ba này tuy rằng một bộ dạng không học vấn không
nghề nghiệp, có điều cũng thông minh, làm việc coi như có đầu óc.

“Các ngươi hiện tại có đi cũng chỉ bắt được một hai người, cũng không tìm
được những hài tử kia.” Tiểu Kết Ba nói, “Tìm không được hài tử, các
ngươi cũng không quy được tội cho bọn hắn, hơn nữa cuối cùng nói không
chừng bọn họ còn nghĩ cách giết bọn nhỏ diệt khẩu.”

Thẩm Nhất Bác suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Tiểu Kết Ba nói, “Các ngươi nếu là tin ta… Ta đi lừa cho bọn họ đến.” Tiểu Kết Ba nói.

“Lừa thế nào?” Thẩm Kiệt hỏi.

“Ừ… Ta đến nói với bọn họ, người của quan phủ tới tìm ta, sau đó hỏi bọn
hắn có đúng là bọn buôn người hay không, còn nói… Ta muốn nhập bọn theo
chân bọn họ làm một trận.”

Thẩm Dũng nhíu mày, “Nếu bọn họ không tin, giết ngươi diệt khẩu thì sao?”

“Phi!” Tiểu Kết Ba trừng mắt nhìn Thẩm Dũng, “Đồng ngôn vô kỵ*.”

*Đồng ngôn vô kỵ: Lời nói của trẻ con không cố kỵ, không cần bận tâm.

Thẩm Dũng tức giận đến thở dốc, Phương Nhất Chước ở bên cạnh phải cố gắng nhịn cười kéo tay hắn.

“Các ngươi đi theo ta đến gần chỗ của bọn họ, nếu bọn họ muốn giết ta, ta sẽ hô lên, các ngươi liền tới cứu ta.” Tiểu Kết Ba nói, “Còn nếu bọn hắn
không giết ta, ta lại có thể theo bọn họ đến chỗ của mấy hài tử kia, đến lúc đó, tất nhiên biết bọn nhỏ ở đâu.”

Mọi người nghe xong, đều hơi do dự, Thẩm Kiệt nhìn Thẩm Nhất Bác, Thẩm Nhất Bác nhìn chằm chằm Tiểu Kết Ba.

Lúc này, có mấy nha dịch đều nhỏ giọng nói, “Lão gia, tiểu tử này ai chẳng biết là một kẻ dối trá, không thể tin.”

Tiểu Kết Ba ngược lại cũng không buồn bực, nhún nhún vai, như thể những lời lẽ như vậy nghe đã thành thói quen.

Thẩm Dũng thấy thế, xoay mặt nhìn Thẩm Nhất Bác, chỉ thấy vẻ mặt Thẩm Nhất
Bác có chút do dự, đột nhiên nhớ tới khi còn bé, mỗi lần hắn muốn tự làm chuyện gì, Thẩm Nhất Bác cũng là mang vẻ mặt này.

Thẩm Dũng đột nhiên cảm thấy nóng người lên, nói: “Ta tin hắn, biện pháp này không tồi.”

Tất cả mọi người giật mình nhìn hắn, Thẩm Nhất Bác có chút sững sờ, Tiểu Kết Ba cũng há hốc mồm.

Phương Nhất Chước nhìn Thẩm Dũng một chút, kéo cánh tay hắn, gật đầu, “Ta cũng nghĩ có thể tin, các ngươi ai có miếng hộ tâm* không, cho hắn mượn một
cái.”

*Miếng hộ tâm: hay còn gọi là hộ tấm kinh, thường được gắn trên áo giáp của binh sĩ thời cổ đại, cũng được nam nhân cổ đại dùng
như một vật để bảo vệ, như bùa chẳng hạn.

Mọi người liếc mắt nhìn
nhau, bọn nha dịch nhìn Phương Nhất Chước, dù sao thì cũng là cắn người
miệng mềm*. Có nha dịch lớn tuổi, từ trong ngực móc ra một miếng hộ tâm, đưa cho Tiểu Kết Ba, nói: “Đem cái này đeo vào đi.”

*Đầy đủ:
Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn: nguyên bản là: cật nhân đích
chủy nhuyễn, nã nhân đích thủ đoản, ý là, ăn đồ của người ta thì nói
chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn, lấy thứ gì đó của người ta thì
cũng nương tay hơn với người ta.(nguồn: WP)

Tiểu Kết Ba cầm miếng hộ tâm cũng ngây ngẩn cả người.

Lúc này, Thẩm Nhất Bác gật đầu, nói: “Chúng ta đi theo ngươi, mọi chuyện đều phải cẩn thận, có tình huống gì thì hô to.”

“Được.” Tiểu Kết Ba gật đầu, tiếp nhận miếng hộ tâm mang vào, trước khi đi còn
liếc mắt nhìn Thẩm Dũng, nói: “Ngươi… Giúp ta trông chừng Hoa Hoa!”

Thẩm Dũng gật đầu, Tiểu Kết Ba sờ sờ đầu, nghĩ… Thẩm Dũng này cũng rất được.

Thời điểm tới cổng thôn, tất cả mọi người đều trốn vào trong rừng, phía
trước có một căn nhà tranh nhỏ, nghe Tiểu Kết Ba nói là nơi ẩn thân của
bọn bắt cóc.

Tiểu Kết Ba đang muốn chạy đi, Phương Nhất Chước
liền kéo lại, đưa cho hắn một miếng bánh, nói: “Ngươi một ngày một đêm
chưa ăn cái gì đúng không?”

Tiểu Kết Ba tiếp nhận bánh, nhìn
Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng một chút, trên mặt hơi có chút hồng, ăn hai ba miếng, nói: “Ngon quá!”

Thẩm Dũng cười: “Nếu ngươi có thể bắt được bọn buôn người kia, cho ngươi ăn no bụng!”

Tiểu Kết Ba hắc hắc cười, nói: “Ngươi. . . nói đó nha. . . sau này, ngươi lo. . . chuyện cơm ăn của ta.”

Phương Nhất Chước cùng Thẩm Dũng liếc mắt nhìn nhau —— xem ra đường đã ăn hết rồi.

Tiểu Kết Ba đi.

Tất cả mọi người có chút khẩn trương, lẳng lặng ở trong rừng chờ.

Thế nhưng…

Tiểu Kết Ba không có từ trong phòng đi ra, hơn nữa cũng không có phát sinh
ám hiệu gì… Những kẻ khác cũng không thấy bóng dáng, nhưng đèn trong
phòng đột nhiên lại tắt.

Sau khi đèn tắt, xung quanh gian nhà liền trở thành một mảnh đen kịt.

Ở phía sau nhà có một mảnh rừng rậm, nếu có người từ trong nhà đi theo hướng đó ra, rất khó để có thể phát hiện ra.

Đợi một lúc lâu, vẫn không có động tĩnh gì, mấy người nha dịch phía sau khẩn trương, nói:

“Bằng không… đi xem thế nào?”

“Đúng vậy, hay là chúng ta đã trúng kế của tiểu tử kia?”



Mấy nha dịch khe khẽ nói nhỏ, trên đầu Thẩm Dũng lại đổ mồ hôi, hắn nhìn vẻ mặt của Thẩm Kiệt cùng Thẩm Nhất Bác ở một bên, chỉ thấy Thẩm Kiệt có
chút gấp gáp, thế nhưng Thẩm Nhất Bác lại rất bình tĩnh.

Phương Nhất Chước cũng nhìn thấy được Thẩm Dũng đang rất nôn nóng, liền hỏi hắn, “Tướng công?”

Thẩm Dũng xoay mặt nhìn nàng, nhỏ giọng hơi: “Nương tử…?”

Phương Nhất Chước không đợi hắn nói, liền từ bên hông lấy ra một túi rượu nhỏ, đưa cho hắn.

Thẩm Dũng có chút không hiểu, nhưng vẫn nhận lấy uống một ngụm, trong miệng
lại cảm giác thật ngon ngọt, vị rượu tươi mát, mang theo một chút hương
vị của tang châm.

“Rượu tang châm?” Thẩm Dũng hỏi.

“Ừ.”
Phương Nhất Chước gật đầu “Tang châm vị ngọt, ngọt dịu dàng, dư vị kéo
dài, có điều rượu tang châm tốt nhất thường có một chút vị chát nhàn
nhạt, một số người thích thêm mật vào để xóa đi vị chát đó, nhưng ta lại thích giữ lại.”

Thẩm Dũng nhìn chằm chằm Phương Nhất Chước hỏi: “Vì sao?”

“Cha ta dạy.” Phương Nhất Chước cười tủm tỉm nói, “Rượu tang châm có vị
chát, nếm thử ba đời cũng không quên được.” (Chỗ này nguyên văn hơi khó
hiểu, ta chém bừa nhé.)

Thẩm Dũng suy nghĩ một chút, gật đầu.

“Tướng công, ngươi sở dĩ tin Tiểu Kết Ba, có đúng là vì cảm thấy hắn thời điểm đó có chút rất giống ngươi hay không?” Phương Nhất Chước hỏi.

Thẩm Dũng do dự một chút, lại gật đầu.

Phương Nhất Chước vỗ vỗ vai hắn, nói: “Ừ, ngươi tin hắn, ta cũng tin hắn, ngươi xem cha… Người cũng tin.”

Thẩm Dũng hơi sửng sốt.

Phương Nhất Chước cười tủm tỉm nói: “Tin thì đừng nghi, nghi thì đừng tin, tin người cũng giống như rượu tang châm này, bằng không chớ tin, nếu tin sẽ phải tin cả ba đời.”

Thanh âm Phương Nhất Chước nói cũng không
to lắm, thế nhưng mọi người phía sau đều có thể nghe được, bọn nha dịch
đều im lặng không nói gì nữa.

Qua một lúc lâu, đột nhiên, liền
thấy cửa phòng mở ra… Có ba người rón ra rón rén đi ra, đằng trước là
hai người rất cao, phía sau là một tiểu tử nhỏ gầy, vừa nhìn đã biết là
Tiểu Kết Ba.

Ba người chạy về hướng xa xa, mu bàn tay của Tiểu
Kết Ba để ở sau người, quay về hướng cánh rừng, nơi đám người Thẩm Dũng
đang đợi, lén lút ngoắc ngoắc.

Mọi người trong lòng vui vẻ, vội vàng đuổi theo.

Mấy nha dịch hai mặt nhìn nhau, có một nha dịch lớn tuổi, vỗ vỗ người bên
cạnh tuổi còn nhỏ, cười nói, “Thấy chưa? Tìm vợ, phải tìm một người như
vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui