Bấy giờ, Bạch Nhan đã một thân hồng y đỏ chói bước lên kiệu hoa đưa tới Vãn Yên điện cử lễ.
Minh Uyển đưa nàng ta đi, dìu nàng ta từng bước tiến vào đại điện rộng lớn.
Tân lang của nàng ta ý cười không ngớt, dõi theo nàng ta bước từng bước chậm chậm tới phía của hắn.
Bên ngoài trời lác đác rơi xuống một vài cánh hoa, cảnh xuân đẹp đẽ.
Dã Thanh cùng với Triệu Tử Khâm xuống khỏi xe ngựa rồi mau chóng đi vào bên trong điện Vãn Yên.
Theo sau hai người là hình bóng quen thuộc của Trầm Khiêm và Trầm Bích.
Thật ra trước khi Dã Thanh tới xem hôn lễ cử hành đã tiện đường rẽ vào một quán ăn nhỏ.
Quán ăn này là của Trầm Khiêm và Trầm Bích mở ra sau khi rời khỏi Ngân Dư cung, việc làm ăn cũng vô cùng suôn sẻ thuận lợi.
Cho tới ngày hôm nay khi Dã Thanh tới, thông báo cho hai người bọn họ việc Bạch Nhan lên kiệu hoa.
Có thể cùng với người mình thương bái đường, chính là điều hạnh phúc nhất.
Ngắm nhìn tân lang cùng tân nương ở trước đại điện Vãn Yên hành lễ.
Ngôn Tận lại bỗng nhớ đến khoảng thời gian hạnh phúc cùng nàng, hắn chầm chậm nở một nụ cười.
Lạc Úy không xem tiếp, mặc dù tân lang kia là thị vệ của hắn.
Hắn ra ngoài Vãn Yên điện dạo một vòng...
Giống như năm ấy đi dạo ở đây, bắt gặp một ánh mắt.
Ánh mắt ấy hắn đã dùng cả đời này để quên đi, chỉ một khắc ấy lại khiến hắn nhung nhớ rất rất lâu.
Nhưng hắn hiện tại hoàn toàn mãn nguyện.
Hắn ngồi ở bên cạnh bờ hồ, lặng lẽ ngắm nhìn khung cảnh đẹp đẽ nơi đây.
Một lúc sau liền trông thấy đôi uyên ương kia từ bên trong điện bước ra, tay trong tay dải hoa đỏ thắt chặt.
Hắn yên lặng nghiêng đầu nhìn, nhóm cung nữ thái giám vây quanh thi nhau chúc phúc cho bọn họ.
Ngôn Tận bước tới phía hắn, lại chầm chậm ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lạc Úy đưa mắt nhìn Dã Thanh cùng với Triệu Tử Khâm bất chợt mỉm cười: "Xem ra sắp tới trong cung lại sắp có hỉ rồi."
"Dù sao công chúa cũng là công chúa.
Nhưng nếu hắn thật sự đã có lòng thì trẫm cũng không thể nào không gả, dù sao thì Trưởng tôn phò mã cũng không phải khó làm.
Chỉ là sợ không môn đăng hộ đối."
Lạc Úy liếc nhìn Ngôn Tận: "Môn đăng hộ đối cái gì chứ.
Muội ấy còn có thể chờ để gả cho một người môn đăng hộ đối hay sao.
Hoàng thượng người nói xem ở đâu kiếm ra cho muội ấy một người môn đăng hộ đối mà thật lòng yêu thương muội ấy đây?"
Ngôn Tận không đáp, phải rồi...!kiếm đâu ra được một người môn đăng hộ đối...!lại thật lòng yêu thương nàng ấy đây? Hắn không thể để tỷ tỷ của hắn lại có một cuộc đời giống như Tiên Hoàng hậu của hắn được.
Hắn đã phạm sai lầm một lần, không thể để nó tiếp tục tới lần thứ hai được.
Mưa phùn giăng xuống bên ngói xanh, âm thanh của tiếng đàn nguyệt vang lên bên cạnh Nguyên Hiên đài.
Thái Hậu ung dung ngồi ở đó, tay lần chuỗi hạt châu trong tay xem điệu múa kịch.
"Tham kiến Thái Hậu."
"Trưởng tôn công chúa đến rồi sao, nào mau lại đây ngồi với ai gia."
Dã Thanh tiến về phía chiếc ghế còn trống bên cạnh Thái hậu ngồi xuống, một cung nữ cúi người đem án trà nóng đặt lên trước mặt nàng.
Dã Thanh không uống, chỉ đưa tay gạt nắp trà cho nước bên trong vơi đi tầng sương mỏng.
Nàng ta hướng mắt lên các vũ nữ tấu đàn ở trên, chậm rãi hòa vào với tiếng đàn.
"Trưởng tôn công chúa, ai gia có chuyện này muốn hỏi con.
Nên hôm nay mới gọi con tới đây cùng ai gia nghe tấu nhạc."
"Thái hậu, người muốn hỏi nhi thần chuyện gì vậy ạ?"
Thái hậu mỉm cười, chuỗi hạt châu trong tay vẫn không ngừng chuyển động, một hạt rồi lại một hạt: "Họ Triệu kia là người ở Bắc Thanh thành sao?"
Nàng ta chầm chậm mỉm cười, thì ra là muốn hỏi đến chuyện của Triệu Tử Khâm.
Dã Thanh gật đầu một cái, nâng tay áo nhấc chén trà lên nhấp một ngụm: "Thái hậu, Tử Khâm là đại đệ tử của Trâm Bích phường.
Ở đó cũng coi như là một thiếu gia có quyền có tiếng."
"Ai gia từng nghe nói, Trâm Bích phường vô cùng hỗn loạn, các đệ tử ở đó đều là những anh tài xuất chúng.
Nếu hắn là đại đệ tử, xem ra võ nghệ cũng không tồi nhỉ?"
Ngưng một lúc, người mới mỉm cười xoa đầu nàng: "Ai gia không muốn con gả đến cho hắn, ai gia muốn hắn vào cung làm Trưởng tôn phò mã của con.
Nhưng thật đáng tiếc hắn lại là đại đệ tử của Trâm Bích phường."
Dã Thanh nghe những lời này của Thái hậu, tâm trạng bỗng chốc cũng trùng xuống.
Thái hậu vẫn là không an tâm gả nàng đi, nhưng khi này có một giọng nói vang lên phía sau hai người.
"Thái hậu, trẫm đã thu xếp mọi việc ổn thỏa rồi.
Dù sao Trưởng tôn công chúa cũng đã tìm được ý trung nhân, còn có thể không gả hay sao? Về họ Triệu đó, hắn nói hắn có thể vào cung làm phò mã, như vậy người an tâm gả công chúa đi được rồi chứ?"
Cuối cùng Thái hậu cũng gật đầu, người khẽ nhẩm tính gì đó rồi liền quay sang nắm lấy tay Dã Thanh: "Hai ngày sau là ngày tốt, nếu như tổ chức hôn sự vào ngày này thì rất tốt.
Hoàng đế, liệu người có thu xếp được hay không?"
"Thái hậu xin cứ an tâm.
Hôn sự của Trưởng tôn công chúa trẫm sẽ cùng với Nhị thân vương gia bàn bạc thật kĩ."
Dã Thanh quay trở về phủ, nàng chầm chậm ngồi xuống bên thư án.
Những đống giấy tờ ngổn ngang trên mặt bàn hỗn loạn giống như tâm trạng của nàng lúc này.
Hàng mi dài khẽ động, run rẩy nhìn từng trang từng trang giấy...
Hai ngày nữa nàng sẽ được gả cho người nàng yêu rồi.
Nghĩ tới đấy, Dã Thanh bất giác đỏ mặt.
Nàng cứ tưởng trong khoảng thời gian Bất Ý qua đời, nàng không thể tới Bắc Thanh thì Triệu Tử Khâm cũng đã tìm được một cô nương ưng ý.
Nhưng mà Triệu Tử Khâm vẫn đợi nàng, tấm chân tình của hắn, nàng đều hiểu.
Hắn có thể không cuồng nhiệt theo đuổi nàng giống như Thái tử Ngôn Tận theo đuổi Bất Ý công chúa.
Cũng không thâm tình cao cả giống như Lạc Úy hoàng tử, nhưng ít nhất hắn hiểu nàng và yêu nàng.
Chỉ cần như vậy là đã đủ rồi.
Nàng xếp gọn lại tập giấy trên bàn, rồi đứng dậy nhẹ nhàng đẩy cửa nhìn ra bầu trời phía bên ngoài.
Trời quang trăng sáng, lung linh lại huyền dịu....!Nàng bất chợt nhớ tới hắn.
Triệu Tử Khâm giờ này đang làm gì nhỉ? Hắn có nhớ nàng không, hay là hắn có đang giống như nàng, cũng đang cảm thấy hạnh phúc đến độ khó tin.
Bao nhiêu câu hỏi hiện ra trong đầu của nàng, đến mức Dã Thanh khẽ lẩm nhẩm mấy câu: "Triệu Tử Khâm, huynh bây giờ đang làm gì.."
Phía bên quán trọ gần ở Hoàng cung, Triệu Tử Khâm nhận được văn thư của Hoàng đế do Phúc Vũ công công đem đến cũng đang vui đến nỗi luyện võ cũng trở nên hào hứng hơn.
Hắn đem một kiếm vung xuống, âm thanh sắc nhọn vang lên chia chiếc lá rơi trên không trung ra thành mấy mảnh.
Hắn tra lại kiếm vào vỏ, hướng lên trên mặt trăng rực rỡ lặng lẽ ngắm nhìn.
Hắn không dám tin có một ngày hắn sẽ lấy được nàng công chúa bế nguyệt tu hoa giống như Dã Thanh.
Nàng hiện tại có hạnh phúc không, Dã Thanh?
Hắn nghĩ, đem suy nghĩ của hắn đối với ánh nguyệt trên cao kia để mong nàng có thể cảm nhận được.
Nhưng hắn lại bỗng nhiên trùng xuống, tâm trạng cũng trở nên ảm đạm.
Hắn nhớ đến muội muội của hắn.
Giá như mà hai ngày nữa muội muội của hắn có thể tới hôn lễ của hắn thì tốt biết mấy.
Dã Thanh cầm theo sợi dây ngọc phượng của Bất Ý trước đây từng đưa đến chỗ nàng ta.
Mặc dù trong cung có quy tắc không được cúng bái, nhưng mà nếu có thể nàng ta vẫn muốn nàng ở phương kia có thể cùng tham dự hôn lễ này.
Ngày Dã Thanh xuất giá, là một buổi chiều tà.
Ánh dương rọi từ phía Dương Tự cung chiếu xuống đẹp như tranh vẽ, những áng vân hồng hồng trên sắc trời dần chuyển sang tím nhạt.
Nàng khoác hỷ phục, nắm tay tân lang sải bước vào trong chính điện.
Hạ đầu tam bái vừa dứt, một màn mưa hoa chẳng biết từ đâu thổi tới phủ ngập trời tạo nên khung cảnh tuyệt diễm mỹ lệ.
Có lẽ là Bất Ý, cũng có lẽ là Tố Hương chúc phúc cho hai người bọn họ, tâm đầu...ý hợp.