Phương Đường Tiên Sinh Thân Ái

Ôn Đồng ở trong phòng Cận Tây Trầm tỉnh dậy, đầu đau như muốn nứt ra, di chứng sau cơn say giờ phút này mới hò hét ập tới, mệt mỏi vô cùng.

Tấm rèm cửa chắn sáng đen tuyền, vách tường trắng tinh, chăn màu đen, hai màu đối lập rõ rệt kích thích thị giác cực điểm. Ôn Đồng ôm đầu ngồi dậy, chiếc chăn tụt xuống, lạnh lẽo.

Vừa cúi đầu nhìn, cả người cô nháy mắt đỏ lựng, tay chân luống cuống kéo chăn che lại da thịt **.

Quan sát xung quanh, xác định Cận Tây Trầm thật sự không ở trong phòng mới cẩn thận xuống giường, nhưng phát hiện y phục của mình đã bị lấy đi, chỉ có thể tìm một chiếc áo sơ mi của anh mặc đại vào.

Từ phòng bếp tỏa ra mùi hương thơm nồng, còn thoang thoảng một chút mùi thuốc, Ôn Đồng cho rằng cô Lý đang nấu món canh gì đấy, thò đầu nhìn thử, kết quả là không có ai. Lúc quay lại, bất ngờ phát hiện Cận Tây Trầm đang phơi quần áo, mà ngón tay thon dài chuyên cầm dao mổ của anh, lúc này, đang cẩn thận giũ phẳng nội y của cô...

Gương mặt vừa mới lấy lại bình thường nháy mắt lại đỏ lựng, Ôn Đồng đứng trước cửa sổ sát đất lúng la lúng túng, xấu hổ nhìn quần áo nhạt màu kia trong tay anh.

"Tỉnh rồi?" Cận Tây Trầm bước qua, từ từ thả thau quần áo trong tay.

"Cái cái cái kia..., sao anh lại giặt quần áo vậy, không phải cô Lý sẽ làm những việc này sao?" Ôn Đồng lắp ba lắp bắp hỏi, ánh mắt đánh sang hướng khác không dám nhìn anh, đêm qua làm chuyện kia, cô thực sự không có cách nào đối mặt anh. Với một cô gái, sau lần đầu tiên không tránh khỏi sẽ xấu hổ.

Mặc dù cô không giống những cô gái trẻ bình thường khác, nhưng chí ít, khi đối mắt với người mình thích, cô vẫn sẽ ngượng ngùng, hơn nữa hai người còn vừa mới làm chuyện thân mật nhất kia.

Vừa rồi khi xuống lầu, cô đã chuẩn bị sẵn sàng 100% tinh thần, nhưng không ngờ hình ảnh đầu tiên đập vào mắt lại là anh dùng ngón tay trắng nõn, cẩn thận vắt món y phục gần gũi với cơ thể cô nhất, lý trí hoàn toàn sụp đổ tan tành.

Loại kích thích này thực sự quá mạnh rồi!

"Đi lên thay quần áo." Cận Tây Trầm kéo cổ áo cô, Ôn Đồng thuận theo tay anh nhìn xuống, liền lập tức quay đầu chạy thẳng lên lầu.

Cận Tây Trầm thấy cô suýt nữa thì vấp chân vào nhau, cong khóe môi: "Hấp tấp đến thế."

Khi Ôn Đồng thay quần áo, rửa mặt xong thì Cận Tây Tràm đang ở trong phòng bếp bận rộn gì đó. Cô từ phía sau sáp đến nhìn, thì ra là nồi cháo, cháo trắng thoang thoảng mùi thảo dược.

"Thơm quá."


"Đói rồi?" Cận Tây Trầm quay lại.

Ôn Đồng gật gật đầu, ánh mắt cong cong nhìn chằm chằm cháo trong nồi: "Khi nào thì ăn được?"

Cô vẫn chưa ăn gì kể từ sau buổi trưa ngày hôm qua, bị Khương Minh bắt cóc, cô sầu não uống rượu cũng không có tâm trạng ăn uống, tới đêm thì cùng với anh không chút tiết chế làm loại "vận động trên giường" kia, sáng tỉnh dậy, cô thực sự đói đến sắp đau dạ dày luôn rồi.

Cận Tây Trầm dùng muỗng múc một ít, nhẹ thổi cho nguội rồi đưa đến bên miệng cô: "Nếm thử xem?"

"Nếu không ngon thì em có thể trả hàng không?" Ôn Đồng cười.

"Gì đây, em muốn trả cháo hay là muốn trả anh hả?" Cận Tây Trầm quá hiểu cô, cũng cười đáp.

"Muốn trả cả hai."

"Anh lại cảm thấy, so với cháo anh còn ngon miệng hơn, không tin em lại thử lần nữa xem?" Cận Tây Trầm suy tư chốc lát, nghiêm túc nói.

"Anh lớn tuổi như vậy mà còn không đứng đắn, học trò của anh có biết không? Giáo sư Cận." Ôn Đồng đưa tay, nhéo hông anh một cái, như cười như không nhìn anh: "Còn nữa, chú à, đêm qua lúc chú tiến vào, có từng nhớ cháu là bé gái chú nuôi lớn không vậy?"

Cận Tây Trầm siết ngón tay cô: "Sau đêm qua, em còn muốn gọi anh là chú?"

"Không gọi chú thì phải gọi anh là gì? Em nhớ trước đây điều anh mong muốn nhất là em có thể ngoan ngoãn anh là chú, sao bây giờ anh không muốn nữa rồi? Em còn tưởng anh thích chứ." Ôn Đồng vờ không hiểu nói.

Vẻ mặt anh trầm lặng như nước: "Anh không có biến thái như thế, rốt cuộc nhóc con như em học nhiều thứ như vậy từ đâu."

"Chị họ chị khi nào thì về.....A!"

Ôn Hinh đứng ở cửa, lên tiếng cũng không được mà im lặng cũng không xong, thừ người nhìn bên trong phòng bếp, Ôn Đồng đang bị Cận Tây Trầm ôm vào lòng, nháy mắt mặt đỏ bừng.


"Xin xin xin lỗi, chị họ anh rể em không biết hai người đang....đang...." Hết nửa ngày cô vẫn thật sự không nói được đang cái gì, chỉ đỏ mặt đứng đó níu áo.

Ôn Đồng tách khỏi vòng tay Cận Tây Trầm, mặt cũng đỏ lựng, Cận Tây Trầm trái lại vẫn bình thản: "Cả hai đi rửa tay rồi vào ăn."

Hai người như được đại xá ra khỏi phòng bếp, Ôn Hinh thật sự nhịn không được, nhỏ giọng hỏi: "Chị họ nè, hôm qua sao em không thấy chị về vậy, chị về nhà khi nào thế?"

Ôn Đồng sững người, nhớ lại chuyện hôm qua, còn chưa giải thích với con bé.

"Chị về hơi muộn, có thể em ngủ rồi." Ôn Đồng ngẫm nghĩ, tạm thời giấu con bé vậy.

Có một vài lời Ôn Hinh không hiểu, cũng không cách nào tiếp nhận. Không bao lâu sau khi vừa mất mẹ, khó khăn lắm con bé mới tìm được một người chị họ, giờ lại phải đối mặt với việc sắp mất đi.

Cô là người từng trải qua nhiều lần mất mát, đối với chuyện này vẫn chẳng thể nào thản nhiên, huống chi là con bé.

**

Sau khi ăn xong, Cận Tây Trầm trước tiên chở Ôn Đồng và Ôn Hinh đến trường, bởi vì giáo dục ở nước ngoài và trong nước khác nhau, nên Ôn Hinh buộc phải bắt đầu lại từ đầu.

Trường học do Lâm Tu Trúc sắp xếp, là trường trung học tốt nhất thành phố Thanh Giang, chủ nhiệm cũng là người rất khéo léo, cô ấy tới đây trái lại không có vấn đề gì.

Sắp xếp trường học cho Ôn Hinh xong, hai người liền lái xe tới trường đại học, vừa hay phòng thí nghiệm của Cận Tây Trầm ở trong học viện y của đại học Thanh Giang, chỉ cách nhau một bước tường.

"Anh nói xem chúng ta thật sự sẽ có con ư?" Ôn Đồng nhìn gương mặt anh, cười hỏi.

"Hửm?" Cận Tây Trầm quay sang nhìn cô.


"Em đang nghĩ nếu như sinh một đứa con trai giống anh, buồn buồn không nói tiếng nào chạy tới nơi mưa bom bão đạn như Kenya, vậy trái tim em sao chịu nổi chứ. Vậy thì phải là một đứa con gái giống em vậy, mới hai ba câu đã bị một ông chú già lừa về nhà, nếu thế anh cũng không được trực tiếp cầm dao mổ chạy đi tìm người ta mà liều mạng đâu nha." Ôn Đồng nói.

"Vậy em muốn thế nào?" Cận Tây Trầm không gấp không vội hỏi.

"Em nghĩ nếu như sau này chúng ta có con trai, anh nhất định phải dạy dỗ thằng bé thật tốt, yêu thương thằng bé hết mình, thương cả phần của em luôn, tuyệt đối không thể khiến em lo lắng." Ôn Đồng tay chống đầu, quay sang hướng khác.

"Ngay cả em anh còn chưa dạy được, chuyện này e rằng cần cả hai chúng ta hỗ trợ lẫn nhau học hỏi uốn nắn thì may ra." Cận Tây Trầm cười, thả một tay đang cầm lái ra siết tây cô, vân vê hai cái rồi mới thả ra, tiếp tục lái.

Cách trường đại học không còn xa,, ước chừng mười phút là sẽ đến trước cổng trường, Ôn Đồng nói: "Em có thể tới tham quan phòng thí nghiệm của anh một chút không, buổi sáng em không có tiết."

"Được."

Hai người sóng vai cùng đi trong trường, đây quả thực là lần đầu tiên. Ôn Đồng cố ý đưa ra yêu cầu này, cô thật sự muốn cùng anh ở trong hoàn cảnh vô cùng quen thuộc bước đi cùng nhau, tốt nhất là mỗi một bước đều lưu giữ lại hình ảnh, để cô có thể lưu giữ vào ký ước mà hồi tưởng.

Học sinh gặp trên đường hầu như đều biết Cận Tây Trầm, họ cũng không xa lạ gì Ôn Đồng, nhưng không phải với tư cách là Win, mà là bạn gái của Chu Ngôn Thành.

Đương nhiên đây là tin đồn, tin đồn do Chu Ngôn Thành truyền ra.

Ôn Đồng không cách nào hiểu nổi, cũng lười tìm hiểu. Cận Tây Trầm phớt lờ loại tỏ tình như mắc bệnh thần kinh này, cô hiển nhiên cũng lười đi giải thích với anh. Chỉ là đi trên đường khó tránh khỏi bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.

"Sao cô ta lại đi cùng với giáo sơ Cận vậy? Đúng là không được, mới mấy ngày mà đã bị cô ta quyến rũ về tay rồi."

"Không phải là được bao nuôi đó chứ, mình nghe nói đàn ông độ tuổi như vậy đều thích nữ sinh đại học."

"Đâu phải, giáo sư Cận cũng đâu có già, rất trẻ, không phải sao."

Ôn Đồng nghe mấy lời như thế, đi tới bên cạnh hai cô gái bàn tán "sung" nhất, nghiêm túc nói: "Nói ra hai bạn có thể không tin, thực ra là mình bao nuôi Cận Tây Trầm."

Hai cô gái đều không ngờ Ôn Đồng có thể trực tiếp đi tới như vậy, còn sửa lời họ nói, nhất thời há hốc không thốt nên lời.

"Còn nữa, mình khuyên các cậu giữ miệng mồm sạch sẽ một chút, đừng cứ thấy một nam một nữ bước đi trên đường là lại cho rằng giữa họ có quan hệ dơ bẩn. Đàn ông lớn tuổi thích nữ sinh đại học, các cậu không phải nữ sinh đại học sao? Các cậu cũng được đàn ông lớn tuổi bao nuôi à? Lúc bôi nhọ người khác cũng phải chú ý bản thân một chút, đừng có bị đen theo như vậy luôn." Ôn Đồng cười.

Hai người đó xấu hổ quay đầu bỏ đi, Ôn Đồng cười nói: "Còn Chu Ngôn Thành kia, mình khuyên các cậu đi đọc báo thử đi, chủ đề khác rồi."


"Đi thôi."

Cận Tây Trầm không nhúc nhích, Ôn Đồng quay đầu nhìn anh khó hiểu, nhưng thấy anh đang nửa cười nửa không quan sát cô: "Bao nuôi anh?"

"À, nói ra anh có thể không tin, nhưng tài khoản của em hiện tại số dư ít nhất tám chữ số, đủ bao nuôi anh được một thời gian kha khá đó." Ôn Đồng nghiêm túc đáp.

"Thế à, vậy tối nay đem số tiền gửi ngân hàng kia đưa cho anh." Cận Tây Trầm gật đầu, đồng ý.

"............."

Lúc tới phòng thí nghiệm thì học sinh vẫn chưa đến, Cận Tây Trầm lấy áo blouse trắng mắc trên giá khoác vào, đang định cài nút thì bị Ôn Đồng giữ tay lại, sau đó thay anh cài từng khuy từng khuy.

"Nếu như bao nuôi anh, vậy có thể bao gồm thỏa mãn chứng nghiện đồng phục của em? Để anh mặc áo blouse..... Oái!" Ôn Đồng bị anh bóp cổ tay, eo trực tiếp đặt trên chiếc bàn trong phòng thí nghiệm: "Anh làm làm làm gì vậy."

"Em muốn làm gì cũng được, hay là em muốn ở trong phòng thí nghiệm, ở trên bàn nghiên cứu kia?" Cận Tây Trầm áp lại gần, hàng mi đôi môi hô hấp đều gần sát nhau, nếu như nói mặt người dạ thú, thì đây chính là một ví dụ thực tiễn sinh động đấy!

Ôn Đồng vùng vẫy: "Ai muốn, bỉ ổi!"

Cận Tây Trầm bật cười thành tiếng, thả cô ra.

"Chú Cận, chú biến thái quá rồi, ở nơi làm việc của mình mà cũng có thể.....lại còn đang mặc áo blouse trắng thuần khiết đó, chú không biết xấu hổ!" Ôn Đồng nghiêm túc chỉ trích anh.

"Là nữ kim chủ của anh đề nghị anh mặc áo blouse thỏa mãn cô ấy, không phải em quên rồi đấy chứ?" Cận Tây Trầm chớp mắt, ngạc nhiên nói.

"............Ha ha." Ôn Đồng cười khan, tai nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Bất luận ở trước mặt cô có lưu manh cầm thú thế nào, thì trước mặt người ngoài Cận Tây Trầm vĩnh viễn là giáo sư Cận trầm tĩnh quyền uy.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Ôn Đồng vừa định lên tiếng thì đã thấy Cận Tây Trầm ngoắc ngoắc tay, cô bước sang, liền bị anh cúi đầu hôn, động tác lưu loát không chút ngập ngừng, mà tay vừa vặn che khuất nơi đôi môi cả hai tiếp giáp.

Bên ngoài nhìn thấy có thể là Cận Tây Trầm chống tay lên cửa nói chuyện, vốn sẽ không ngờ tới, giáo sư Cận nghiêm trang của họ sẽ ở trong phòng thí nghiệm hôn người khác, lại còn bình thản hôn như đấy là lẽ đương nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận