Mặc dù Triệu Lăng nói sẽ cho Diệp Cửu thời gian để suy nghĩ, nhưng vào buổi tối của mấy ngày sau, anh nhận được tin nhắn WeChat đầu tiên của hắn " Vào chiều mai, em hi vọng nhận được 'hồi âm' từ anh."
Chỉ là di động của Diệp Cửu nằm trong ba lô bị chủ nhân ném trên ghế sô pha, còn bản thân anh đang ngồi bên giá vẽ ngoài ban công, dùng bút than cẩn thận xử lý những đường cong phức tạp, trước khi trời sáng đã thu được một bộ hình tròn hoàn chỉnh nối với nhau như mê cung, nhưng khi đóng bút lại, trên đỉnh có một khe hở không thể lấp đầy.
Nhưng mà sau khi đèn trên ban công bật sáng mấy đêm, Diệp Cửu hoàn toàn không hề biết về tin nhắn trên WeChat của Triệu Lăng, quầng thâm dưới mắt anh hiện rõ sắc thâm xanh tím.
Đến nỗi vào buổi trưa ngày hôm sau, ngay khi Cố Vân Hề, người đã lặn mất tăm mấy ngày đây, bước vào quán, cô đến gần Diệp Cửu kêu lên, "Tiền bối, anh định thay đổi chủ đề của cửa tiệm từ mèo thành gấu trúc à? "
Cố Vân Hề dùng ngón trỏ của cả hai tay để phác họa hình dáng dưới mắt anh, dùng tay nắm lấy mép dưới của chiếc ghế đẩu tròn, ngả người ra sau, nhướng mày nhìn về hướng cửa và nói, "Tiền bối à, em nghĩ tốt hơn hết là anh nên về nhà và nghỉ ngơi càng sớm càng tốt.
"
"Cảm ơn cô quan tâm." Diệp Cửu phục vụ cô một ly cappuccino như thường lệ, mỉm cười với động tác của cô nàng, "Nhưng tôi không nghĩ nó nghiêm trọng như vậy đâu."
Cố Vân Hề bất đắc dĩ ngồi xuống, vẻ mặt có chút vi diệu, nhưng chỉ dám nói thầm "không phải ý đó", lời nói không thể phát ra chìm vào bọt khí bong bóng li ti của ly cà phê.
Khi Triệu Lăng đẩy cửa bước vào cửa hàng, Cố Vân Hề đã tự động nhường ghế ngay khi nhìn thấy hắn, đứng ở một bên, dường như muốn đem mình thành bức tượng trang trí, nếu như mắt cô không có đảo tới đảo lui bay nhảy khắp nơi thì càng giống hơn.
Diệp Cửu liếc nhìn Cố Vân Hề đột nhiên đứng sang một bên, sau đó nhìn Triệu Lăng ngồi xuống không nói lời nào, trước tiên chỉ có thể hỏi: "Vẫn là cà phê đen sao?"
Sau khi anh hỏi, hắn liền cúi đầu xuống.
Khi Diệp Cửu xoay người chuẩn bị dụng cụ pha chế, Cố Vân Hề nhìn chằm chằm lên trần nhà và đẩy nhẹ Triệu Lăng.
Đương lúc anh đang định lấy ly cà phê trong tủ ra, Triệu Lăng đột nhiên khàn giọng nói: "Anh ghét em đến mức không chịu thực hiện lời hứa của mình sao?"
"Hả?" Diệp Cửu bị câu hỏi đột ngột của hắn làm cho sững sờ, anh quay người lại, đặt cốc cà phê trên tay xuống cạnh bồn rửa, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Triệu Lăng.
Giờ phút này, hắn giống như một con chó cưng bị chủ bỏ quên, trên đầu còn có thể nhìn thấy hai tai cụp xuống, lông mày chau lại, tựa như đã gặp phải một chuyện tủi thân rất lớn.
Ngày thường đuôi mắt luôn nhếch lên đầy tự tin nhưng giờ phút này trong mắt chỉ toàn là mất mát.
Hình ảnh đối lập như vậy có chút kỳ lạ nhưng bàn tay phải với cổ tay trái đặt trên bàn khẽ run lên dường như là cảm xúc thực sự của hắn lúc này.
Cố Vân Hề bày ra dáng vẻ đồng tình, những ngón tay giấu sau lưng cô ấy liên tục quấn lấy các góc của chiếc váy ngắn, cố gắng kìm nén những lời vụng về đang phát ra trong cổ họng, thể hiện kỹ năng diễn xuất kém cỏi của mình, "Anh Lăng nói, sau khi anh ấy tỏ tình, anh thậm chí còn không trả lời tin nhắn WeChat của anh ấy."
Diệp Cửu nhìn Cố Vân Hề muốn cười nhưng phải cố gắng đè ép khóe miệng, nghe cô kể chuyện xong, trong lòng chợt lóe lên nghi ngờ nhưng anh vẫn lôi ba lô từ trong tủ ra.
Tìm thấy chiếc điện thoại di động đã bị bỏ quên từ lâu bên trong, bấm vào WeChat thì thấy tin nhắn của Triệu Lăng vào tối hôm qua.
"À, xin lỗi, tôi chỉ là"
Anh còn chưa kịp nói xong, Triệu Lăng đột nhiên không nhịn được cười ra tiếng, chân mày giãn ra ngay lập tức, trong mắt hiện lên ý cười tinh nghịch.
Nhìn thấy hắn biểu hiện như vậy, Cố Vân Hề trợn trắng mắt xem thường, không thèm quan tâm đến vai diễn của mình, ngồi trên ghế đẩu tròn bên cạnh, "Chính anh đề nghị muốn diễn trò, nhưng bản thân lại không nhịn được là chuyện như thế nào hả? "
Cố Vân Hề ghé mắt nhìn Diệp Cửu, ngón tay tái nhợt chỉ vào Triệu Lăng bên cạnh, vẻ mặt khinh bỉ, cố ý uốn lưỡi nói thật to.
"Là anh ấy dụ dỗ em nói sẽ làm cho anh bất ngờ, kết quả lại nhịn không được, hừ."
Triệu Lăng cười một hồi lâu rồi mới hoàn hồn, đè ngón tay chỉ vào mình của cô xuống, nhìn anh hỏi: "Thời gian buổi chiều nay, anh có thể dành cho em được không?"
"Tôi ngược lại cũng không có sắp xếp gì đặc biệt, chỉ là trong tiệm—." Giọng Diệp Cửu có chút lo lắng.
"Nhìn đây!" Sau khi anh nói xong, Cố Vân Hề liền bưng ly cappuccino uống một ngụm, giơ tay lên cao, "Gần đây em mới bái kiến một vị sư phụ rất lợi hại, cứ yên tâm giao tiệm lại cho em."
"Nhưng là ——"
Anh còn đang chần chừ một chút thì Cố Vân Hề đã đi vào trong quầy đẩy anh ra ngoài, cô ấn vào vai Diệp Cửu, đè anh ngồi xuống chiếc ghế đẩu tròn.
Anh đang do dự có nên ngăn Cố Vân Hề lại không, liền thấy người đã rửa tay và chuẩn bị làm việc.
Triệu Lăng ở bên cạnh tiến lên trước, đưa tay ấn nhẹ lên mu bàn tay Diệp Cửu đang định đứng dậy, đút một viên kẹo vào miệng người vẫn còn đang lo lắng, "Chi bằng anh cứ nhìn xem trước một lúc.
"
Dưới ánh mắt lo lắng của anh, Cố Vân Hề bắt đầu động tác, không phải là trôi chảy, nhưng quá trình căn bản cũng không kém bao nhiêu.
Mùi thơm của cà phê dần dần tràn ngập khắp không gian, cho đến khi pha chế xong cà phê, đẩy tới trong tay Diệp Cửu, trái tim đang treo lên của cô mới mới lần nữa hạ xuống, bắt chước giọng điệu thường ngày của anh, "Cà phê của ngài, mời ngài chậm rãi thưởng thức."
Anh nhấp một ngụm cà phê đột nhiên gục xuống quầy pha chế, đem bản thân giấu hoàn toàn trong khuỷu tay.
Một tay Triệu Lăng vỗ nhẹ lên lưng anh, làm động tác thuận khí, tay còn lại dừng bên môi biểu lộ giọng nói trầm ổn với Cố Vân Hề.
Hành động đột ngột của Diệp Cửu cũng không kéo dài được bao lâu, cầm cà phê lên, ngẩng đầu uống cạn, cầm lấy ba lô đi ra phía cửa, nhìn về phía Cố Vân Hề, "Buổi chiều nay đành phải làm phiền cô.
"
"Đi thôi," Diệp Cửu quay qua nói với Triệu Lăng.
Nói xong hai câu đơn giản này, anh bước ra khỏi cửa tiệm trước.
Triệu Lăng theo sát phía sau, trong quán cà phê vắng tanh chỉ còn lại một người đứng ở quầy pha chế, Cố Vân Hề tuy rằng biết trước kịch bản, nhưng lại không biết nội tình bên trong.
Lần này, anh cũng không có từ chối, mà là dứt khoát ngồi vào ghế lái phụ, lẳng lặng dọc theo đường đi.
Xe dừng lại, Diệp Cửu nhìn tòa nhà bên ngoài cửa kính xe không khỏi ngạc nhiên - đó chính là viện dưỡng lão nơi Lê Minh ở, vài ngày trước anh vừa mới ghé qua.
"Lối này," Triệu Lăng kéo Diệp Cửu đang theo thói quen đi vào phòng của Lê Minh, dẫn anh đến sân sau của viện dưỡng lão.
Sân sau của khu điều dưỡng có một bãi cỏ rộng, xung quanh rải rác có một số cây bụi thấp, và một hàng cây long não xanh ngát dọc theo bức tường của căn phòng.
"Em sẽ ở đây đợi anh." Triệu Lăng đẩy nhẹ Diệp Cửu đang còn có chút do dự, đứng dưới cây long não, từ xa nhìn bóng lưng anh, tùy tiện chọn một cái cây để chờ anh trở lại.
Lê Minh ngồi trên xe lăn, nhìn Diệp Cửu đang đi về phía mình, cười nói, "Tiểu Diệp, có muốn cùng ông đi dạo không?".
Anh khẽ mỉm cười, đáp lại như thường lệ, "Dạ được", bước tới đứng ở chỗ Tiểu Viên đã nhường ra, đặt tay lên tay cầm sau xe lăn, đẩy Lê Minh đi chậm rãi trong ánh nắng ấm áp.
Lê Minh mở miệng bắt đầu cuộc trò chuyện.
"Hôm qua, A Nhân mang đối tượng của nó đến gặp ông, bị ông mắng mỏ nặng nề một trận, vì đã giấu ông một chuyện lớn như vậy"
"Dạ."
"Mấy ngày trước, A Lăng cùng một cô gái đến tìm ông.
Ông thấy con bé khá ngoan, ham học nên liền thu nhận làm học trò.
Ông muốn con có thể ung dung tự tại một chút, đừng quá gồng gánh vất vả."
"Dạ."
Lê Minh cứ thản nhiên trò chuyện, các chủ đề đều xoay quanh những sự kiện gần đây Diệp Cửu biết hoặc là không biết.
Anh mỉm cười nhìn về phía trước, chỉ có thể trả lời đơn giản như "Dạ" và "Được ạ", hàng ngàn suy nghĩ trong lòng không thể sắp xếp hết, huống chi là trả lời, chỉ có thể vội vàng bộc lộ ra ngoài bằng những từ đơn giản.
Nơi họ đang đi chỉ là một sân sau, cho dù nó lớn đến đâu, vẫn luôn luôn có một điểm cuối, và chỗ kết thúc đó tình cờ là một bóng cây.
"Đi dạo đến đây thôi." Lê Minh nhìn lên cây long não cao vời vợi không thấy ngọn cây, từ chối sự giúp đỡ của Diệp Cửu, xoay xe lăn một hướng, ôn hòa nhìn anh, "Ông tranh thủ bồi các con vài năm, nhưng thời gian nói đến liền đến, Tiểu Diệp à, đừng mãi vây khốn xoay quanh ông già đã cắm nửa thân mình vào đất này, thế giới vẫn còn rất lớn, con phải thay ông đi xem một chút.
"
Tàn nhẫn nhưng chân thật, đây là lời khuyên giải của ông lão đối với thế hệ trẻ của mình, cũng là lời lẽ điềm tĩnh của Lê Minh chấp nhận rằng không thể đoán trước ngày mai sẽ ra sao, vĩnh biệt người học trò mà ông không yên lòng nhất.
Diệp Cửu quỳ một chân trên mặt đất, mặc kệ đất cát phủ đầy đầu gối, anh nằm trên đầu gối Lê Minh, ngoan cố không nói lời nào.
Những ngón tay thô ráp như thân cây của Lê Minh khẽ vuốt tóc anh, nhưng ánh mắt lại nhìn về hướng Triệu Lăng.
Tuy rằng khoảng cách có hơi xa, nhưng may mắn là tầm mắt của Lê Minh cũng không bị ảnh hưởng gì.
Lê Minh nhìn Triệu Lăng đang mặc âu phục đứng dưới gốc cây long não, hắn không giống như một người đang chờ đợi đoạn kết, không lo sợ không bất an cũng không có bất kỳ động tác thừa thãi nào, thay vào đó, hắn đứng thẳng tắp dưới gốc cây thần sắc bình tĩnh ánh mắt nhìn thẳng, như thể kết thúc đã được xác định ngay từ đầu.
Lê Minh quả thực đã sớm nhìn ra, không vì xu hướng tính dục của hắn mà vội vàng từ chối sự chân thành của Triệu Lăng đối với Diệp Cửu, nhưng lại không hoàn toàn đồng ý với Triệu Lăng, bởi vì Diệp Cửu còn chưa đưa ra quyết định..
"Cháu biết ạ." Anh ngẩng đầu lên khỏi đầu gối Lê Minh, nhìn ông khóe miệng rốt cuộc cũng nhếch lên.
Lê Minh mỉm cười khi nhìn thấy biểu hiện của anh, lúc này Tiểu Viên đang tránh ở một bên nhìn thấy hai người họ gần như đã trò chuyện xong, bước ra khỏi chỗ khuất, thúc giục, "Ông Lê, đã đến lúc ngài trở về rồi."
Diệp Cửu nhìn theo bóng lưng rời đi của Lê Minh, khóe môi nhếch lên nhưng lại mất đi vài phần ấm áp, tuy vậy anh vẫn mỉm cười đi về phía Triệu Lăng.
Nhìn vẻ mặt của anh, Triệu Lăng cũng không cảm thấy thất vọng hay gì cả, chỉ cúi xuống phủi đất cát trên đầu gối anh.
Diệp Cửu đã sớm biết từ chối không có tác dụng gì đối với Triệu Lăng, ánh mắt anh dán chặt vào xoáy tóc trên đỉnh đầu Triệu Lăng khi hắn cúi xuống, anh lẩm bẩm nói: "Cậu nói thích tôi vậy thích đó là như thế nào? "
Vấn đề này không giống như ánh trăng đêm đó, chỉ có một mình Diệp Cửu biết, sau khi Triệu Lăng xác nhận đất cát trên đầu gối của anh đã được phủi sạch, hắn lùi lại một bước, đem bản thân toàn bộ hiện lên trong mắt anh, đưa ra đáp án:
"Em thích là, em muốn nhìn thấy anh đầu tiên khi em thức dậy, đặt bàn chải đánh răng của anh vào phòng tắm, đặt bộ đồ ăn của anh lên bàn buổi sáng, trước khi ra ngoài cùng anh nói một câu 'Em đi đây'."
Triệu Lăng đứng đó, dáng vẻ của Diệp Cửu phản chiếu trong mắt hắn, hắn không chọn những lời lãng mạn và lộng lẫy, hắn chỉ nói với anh những gì mình đã thấy vô số lần trong giấc mơ của bản thân, hắn vẫn luôn hy vọng điều này sẽ trở thành sự thật trong cuộc sống hàng ngày.
Trên mặt Diệp Cửu mang theo nụ cười mỏng manh, làn da dưới ánh nắng mặt trời trở nên tái nhợt, cả người như muốn ngã xuống bất cứ lúc nào.
Anh đang định trả lời những câu nói của Triệu Lăng, nhưng tầm nhìn của anh đột nhiên thay đổi, chờ đến khi anh nhận ra tình huống của mình, lại bởi vì Triệu Lăng đang tiến đến trước mặt anh, anh vô thức giữ im lặng.
Triệu Lăng mặc kệ Diệp Cửu từ chối, trực tiếp bế anh lên, đưa trán áp sát vào người đang nằm trong lồng ngực để kiểm tra nhiệt độ, khẽ cau mày ôm anh đi vòng qua phòng Lê Minh để tìm bác sĩ.
"Tôi..." Lời nói của Diệp Cửu trở nên không rõ ràng, trong lúc đi vào giấc ngủ sâu, anh chìm vào bóng tối vô biên..