Phượng Hề Phượng Hề Hồ Sở Y


Dưới bầu trời đêm lộng lẫy một phương, Bạch Chân bị Chiết Nhan lăn qua lộn lại mấy canh giờ, hai phen đại chiến kết thúc, đầu óc đã mơ màng sắp ngủ.

Nửa đêm canh ba, trời khuya sương lạnh, Chiết Nhan tuy rất muốn ngồi lại cùng Bạch Chân đến khi mặt trời mọc, nhưng càng lo lắng Bạch Chân đổ mồ hôi đầm đìa sẽ bị lạnh.

Huống chi mây mưa xong, nếu không kịp thời rửa sạch, mấy thứ kia lưu lại trong cơ thể Bạch Chân lâu sợ là sẽ tiêu chảy.
Chiết Nhan chỉnh lại quần áo cho Bạch Chân, thu tiên chướng, thật cẩn thận mà bế Bạch Chân lên.
Bạch Chân mềm mại trong lòng Chiết Nhan, một tay ôm cổ Chiết Nhan, một tay túm chặt vạt áo trước ngực Chiết Nhan, ấm ức mà làm nũng: "Chiết Nhan, ta không muốn về, ta muốn ngắm mặt trời mọc..."
"Chân Chân ngoan, ta mang ngươi trở về tắm rửa sạch sẽ thân thể trước, hôm nào lại mang ngươi tới ngắm được không?"
"Ta không cần!" Bạch Chân không muốn lãng phí bất cứ một cơ hội nào có thể cùng Chiết Nhan đường mật ngọt ngào.
Tuy hai người trên cơ bản như hình với bóng, gắn bó keo sơn trong thế giới riêng, nhưng số lần hẹn hò đúng nghĩa thực sự chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Dù đã là lão phu phu, nhưng tình yêu của họ vẫn như lúc ban đầu, đều tận hết sức lực mà yêu nhau.

Bạch Chân muốn cùng Chiết Nhan xem hết phong cảnh đẹp nhất trên đời, mà Chiết Nhan lại bất luận thế nào cũng không muốn làm Bạch Chân khó chịu.
Chỉ thấy Bạch Chân thẹn thùng mà vùi đầu vào ngực Chiết Nhan, lại giận dỗi bất mãn mà ra sức cọ cọ: "Ta chỉ muốn cùng ngươi ngắm mặt trời mọc thôi!"
Bạch Chân mềm mại nũng nịu làm tim Chiết Nhan chìm trong bể mật ngọt ngào: "Nhưng mà...!không kịp rửa sạch thứ kia, ngươi sẽ sinh bệnh..."
Bạch Chân vừa xấu hổ lại vừa tức giận, ngẩng đầu há mồm hướng tới cổ Chiết Nhan tàn nhẫn cắn một cú: "Đều tại ngươi, ai bảo ngươi không kịp ra ngoài..."
"Thực xin lỗi, Chân Chân, ta nhịn không được..." Chiết Nhan nghĩ nghĩ, lại dỗ dành: "Chúng ta ở lại động Hồ Ly mấy ngày, ta cùng ngươi ngắm đủ mặt trời mọc rồi quay về, được không?"
"Hừ..." Bạch Chân nghiêng đầu dựa lên vai Chiết Nhan, trong lòng có chút đắc ý.

Chàng chính là muốn Chiết Nhan...!không thể khống chế được khi đối mặt với mình: "Vậy lặng lẽ trở về, đừng để đám Tiểu Ngũ nhìn thấy." Nếu bị người khác thấy chàng đường đường Bạch Chân Thượng Thần lại nằm trong lòng Chiết Nhan như một tiểu nương tử nũng nịu, còn là giữa đêm hôm hai cô nam quả nam đi ra ngoài, cuối cùng mình lại bị ôm về, vậy từ nay về sau phỏng chừng chàng không cần gặp người nữa.
"Được, ta lặng lẽ." Bạch Chân mềm mại chỉ có thể để chính mình độc hưởng.

Chiết Nhan sủng nịch hôn lên trán người trong lòng, vững vàng mà bay trở về động Hồ Ly.
Lúc này, Bạch Thiển chẳng có tâm tư mà quản tứ ca mình nằm trong lòng Chiết Nhan mềm mại mê người cỡ nào.

Thái tử Dạ Hoa bị Bạch Chân đoạt thư phòng không chỗ an thân liền lôi kéo nàng đánh cờ đến nửa đêm, mà nàng thì chỉ muốn ngủ.
Chiết Nhan ôm Bạch Chân lén lút trở về động Hồ Ly, dùng thuật pháp đun nóng nước trong nháy mắt, dịu dịu dàng dàng mà tắm rửa sạch cho Bạch Chân.

Sau một hồi kịch liệt mây mưa, Bạch Chân vốn mơ màng sắp ngủ, dưới sự đùa nghịch dịu dàng của Chiết Nhan, càng thoải mái dễ chịu mà ngủ thiếp đi.
Đặt lên trán Bạch Chân một nụ hôn chúc ngủ ngon muộn, lại đặt lên đôi môi đỏ mọng một nụ hôn chào buổi sáng sớm, Chiết Nhan liền an an tĩnh tĩnh mà rời khỏi thư phòng, đi xử lý quần áo ướt nhẹp của mình.

Ra bên ngoài, đúng là không tiện bằng ở rừng đào.
Dạ Hoa si ngốc mà nhìn dung nhan ngủ say của Bạch Thiển.

Chỉ mới hạ vài quân cờ đã có thể ngủ, nàng cũng chỉ có lúc ngủ mới không bày ra bộ dáng xa cách ngàn dặm của tiền bối đối xử với vãn bối, trừ sợi ngạo khí kia, tính tình thật sự có chút khác biệt với phàm nhân Tố Tố.

Nghĩ đến Bạch Thiển đã quên mất mình, quên mất tình cảm giữa họ, Dạ Hoa không thể ngăn được nỗi khổ sở trong lòng.
Chiết Nhan hong khô quần áo, đang nhàn nhã tự tại mà uống trà, thấy Dạ Hoa trong trạng thái phiền muộn hoàn toàn tương phản với mình đi ra, liền giơ tay gọi chàng ngồi xuống nói chuyện, cũng phỏng đoán chàng sẽ có vấn đề muốn hỏi.

Nếu chàng đã biết Bạch Thiển chính là Tư Âm, vậy một số việc không cần giấu giếm nữa.
Tiêu dao bận việc suốt cả đêm, sắc trời gần sáng, canh giờ này mà một mình ngồi phòng khách uống trà đã là rất kỳ quái.

Đối với việc mình tiêu dao sung sướng cộng thêm xử lý xong đống hỗn độn một đêm không ngủ, thân là một Thượng Thần tiền bối có danh vọng có địa vị, Chiết Nhan kiểu gì cũng nói không nên lời với một vãn bối.
"Ta nghĩ ngươi hẳn là có vấn đề muốn hỏi ta, nên không dám ngủ." Mặt không đỏ thở không gấp, rất tốt!
Dạ Hoa hơi hơi cong cong khóe miệng, phun trong mũi ra một ngụm khí nghẹn cười.

Đường đường viễn cổ Thượng Thần, chẳng lẽ bị đuổi ra ngoài sao?
Tuy chàng không biết chuyện Chiết Nhan và Bạch Chân nửa đêm mây mưa trên đỉnh núi, nhưng Bạch Chân đang có mặt, Chiết Nhan sao có thể sẽ bỏ xuống Bạch Chân mà ngồi ở đây một đêm? Cho dù dự đoán được mình sẽ có vấn đề xin giải đáp, vậy cứ để mình đi tìm là được rồi, hà tất phải ngồi cả đêm mòn mỏi chờ mình không biết khi nào mới có thể tìm tới?
Nhưng vãn bối dù sao cũng là vãn bối, lễ nghĩa không thể loạn: "Thượng Thần quả nhiên liệu sự như thần."
Dạ Hoa cũng thực sự có nghi vấn.

Dù tình cờ gặp lại chàng cũng nhận ra Bạch Thiển Thượng Thần chính là Tố Tố trước kia, hơn nữa đã quên mất mình.

Để chứng thật phỏng đoán của mình, chàng từng đặc biệt tìm tới hỏi Chiết Nhan về chuyện sau khi Bạch Thiển đại chiến Kình Thương, mà ngay lúc đó, Chiết Nhan rõ ràng có điều giấu giếm.
Chiết Nhan thấy Dạ Hoa đã nhận ra mình lạy ông tôi ở bụi này, có chút quẫn bách, ánh mắt mơ hồ nói: "Hừm...!Hỏi đi!"
......
Giải đáp xong nghi hoặc của Dạ Hoa, sắc trời cũng đã tảng sáng.

Tình cảm của đám tiểu bối cắt không đứt, gỡ càng rối hơn, Chiết Nhan lo lắng đến mấy cũng không cách nào tương trợ.

Chuyện tình cảm, người ngoài ai cũng không nhúng tay vào được.
Chứng kiến người khác tình cảm không dễ, Chiết Nhan mới biết mình và Bạch Chân lưỡng tình tương duyệt rốt cuộc có bao nhiêu trân quý, càng thêm quý trọng phần tình cảm này.

Chiết Nhan cáo biệt Dạ Hoa, bước nhanh về phía thư phòng, gấp không chờ nổi muốn kéo Bạch Chân vào lòng, tưởng như phần tình cảm này, người này, quá tốt đẹp đến không chân thật.
Chiết Nhan trở lại thư phòng không thấy Bạch Chân, nghĩ có phải đi tìm Bạch Thiển hay không, kết quả sang phòng Bạch Thiển cũng không tìm được người.
Chiết Nhan đang chuẩn bị đi nơi khác tìm xem, ra khỏi phòng liền bắt gặp Mê Cốc đi mua đồ ăn về.
"Thượng Thần tới tìm cô cô nhà con ạ?"
"Không phải đêm qua nó mới về à? Lại chạy đi đâu rồi?" Chiết Nhan bất đắc dĩ, không lẽ lại bắt cóc Chân Chân nhà ta đi gây chuyện rồi!
"Đi Thiên cung ạ.

Thái tử điện hạ nói Thượng Thanh Cảnh của Linh Bảo Thiên Tôn có suối Uông Thiên, ngâm mình trong đó có thể giúp cô cô dưỡng thương, liền mang theo cô cô lên Cửu Trùng Thiên."
Chân Chân hẳn sẽ không theo đến Thiên cung đâu.

"Vậy Chân Chân đâu?"
"Tứ thúc đi chợ rồi, nói muốn đích thân chọn lựa ít nguyên liệu..." Mê Cốc cười đến vẻ mặt ái muội: "Nấu cơm cho Thượng Thần..."
Chiết Nhan có chút thụ sủng nhược kinh(*) mở to hai mắt, kiêu ngạo mà thẳng sống lưng, bày ra bộ dáng gia chủ, vừa sủng nịch lại bất đắc dĩ: "Y đâu phải Phượng Cửu, đồ y nấu ra có ăn nổi không? Có mà hành ta thì có!"
Thừa dịp Bạch Chân còn chưa trở về, Chiết Nhan lại bảo Mê Cốc dẫn hắn đi thăm Mặc Uyên.

Tới động Hồ Ly này, không chỉ là vì xem náo nhiệt thôi đâu.
Bạch Chân nào biết chọn nguyên liệu nấu ăn, cứ thấy thứ gì quý là mua hết, lúc đi ngang qua tửu phường, nhịn không được lại mua một bầu rượu.

Hai bình Đào Hoa Túy Chiết Nhan mang theo tối hôm qua đã bị giải quyết hết rồi, rượu này tuy kém Đào Hoa Túy, nhưng cũng tạm chấp nhận được.
Từ chợ trở về, Bạch Chân lụi cụi làm vài món ăn, bỏ vào nồi giữ nóng xong liền xách rượu đi tìm Chiết Nhan, định mượn cớ uống rượu cho Chiết Nhan một bất ngờ.

Không biết rằng, bất ngờ của chàng đã bị Mê Cốc tiết lộ mất rồi.
Bạch Chân vẻ mặt vui tươi cầm theo bầu rượu, tung tăng đi tới.
Hai người gặp nhau giữa đường, Bạch Chân giơ bầu rượu lên, tâm tình sung sướng: "Chiết Nhan.

Nào, uống rượu đi."
Chiết Nhan thấy rượu trên tay Bạch Chân cầm là loại khác, có chút ghen: "Đây là rượu gì vậy? Chắc chắn không ngon bằng ta ủ.

Xem ra ngươi lại phí tiền oan rồi!"
Bạch Chân đương nhiên biết không có rượu nào sánh được với Đào Hoa Túy của Chiết Nhan, nhưng chẳng phải Đào Hoa Túy tối hôm qua đã bị uống hết trợ tính rồi sao: "Đây đã là rượu ngon nhất của Thanh Khâu rồi, ngươi uống tạm đi!"
Chiết Nhan tiếc hận, hôm nay không ăn được món Chân Chân nấu rồi: "Haiiii, hôm nay muốn tạm cũng tạm không được.

Ta phải nhanh chóng về rừng đào mười dặm một chuyến."
"Về rừng đào?" Bạch Chân không vui.

Cơm không ăn thì thôi, nhưng tối hôm qua đã đáp ứng sẽ ở lại ngắm mặt trời mọc với mình mà: "Không phải ngươi nói muốn ở lại động Hồ Ly mấy ngày sao?"
"Ta nghĩ tới một biện pháp có thể cứu Đại hoàng tử Tây Hải, nhưng phải nhanh chóng về rừng đào xem lại y thư."
Bạch Chân che giấu mất mát: "Thật à?"
Chiết Nhan gật gật đầu.
"Vậy ngươi mau đi đi..." Bạch Chân vẻ mặt vui vẻ săn sóc, lại giấu không được cảm xúc mất mát trong đôi mắt ngập nước kia.
Bộ dáng của Bạch Chân làm Chiết Nhan đau lòng không thôi, nhưng chuyện của Mặc Uyên không chờ được, muộn hơn nữa, tiên khí yếu ớt của Đại hoàng tử Tây Hải sẽ không đủ để bảo dưỡng nguyên thần Mặc Uyên.

Đến lúc đó, cho dù Phụ Thần tái thế cũng đành bó tay bất lực.
"Chờ ta trở lại!"
Bạch Chân nghe vậy, hiểu rõ cười.

Chiết Nhan hắn có khi nào từng thất tín với mình đâu: "Ừm!"
Ánh mắt Bạch Chân lưu luyến đuổi theo bóng dáng Chiết Nhan: "Đi nhanh về nhanh đấy!"
Chiết Nhan vẫy vẫy tay ra phía sau, vội vàng rời đi, phải đi nhanh về nhanh.
Chiết Nhan đi hai ngày, Bạch Chân suy sút hai ngày.

Không có Chiết Nhan, uống rượu như uống nước, câu cá như câu châm, thưởng cảnh như thưởng bùn, tóm lại làm cái gì cũng không thú vị, không thú vị, không thú vị...
Bạch Chân chịu không nổi tịch mịch, vốn không định đi theo quấy rầy hắn trị bệnh cứu người, nhưng hiện tại, quan tâm gì quấy hay là rầy, chàng muốn đi tìm Chiết Nhan.
Nghĩ đến bộ dáng vội vàng cùng có miệng khó trả lời của Chiết Nhan trước khi đi, Bạch Chân càng nóng nảy, một cái Triệu Hoán thuật gọi Tất Phương đang dưỡng vết thương lòng mấy ngày nay tới, vô cùng lo lắng mà chạy đến Tây Hải.
Tới Tây Hải, Bạch Chân vội vội vàng vàng mà đi đến phòng ngủ của Đại hoàng tử.
Nhị hoàng tử canh giữ ngoài cửa thấy Bạch Chân đến, kính cẩn hành lễ: "Bạch Chân Thượng Thần."
Bạch Chân kiềm chế tính tình: "Không cần đa lễ, Chiết Nhan có ở đây không?"
"Thượng Thần tới từ đêm qua, vẫn luôn canh giữ bên cạnh đại ca."
Nghe thấy Chiết Nhan đã canh cả một đêm, Bạch Chân đau lòng cực kỳ.

Dưới tay Chiết Nhan chưa từng có chứng bệnh nào nan giải, lần này đã lâu như vậy rồi vẫn có chút bó tay không biện pháp: "Hắn chưa từng vì vậy mà rối loạn bao giờ.

Ta cứ cảm thấy bệnh của đại ca ngươi có gì đó không bình thường, nhưng cũng không biết vấn đề ở đâu."
"Bạch Chân Thượng Thần nói không sai.

Bất luận là nguyên nhân gây ra bệnh của đại ca ta, hay là biểu hiện của Chiết Nhan Thượng Thần, đều rất kỳ quặc"
Bạch Chân vọng phu sốt ruột: "Không nói nữa, đưa ta vào trước đi."
Chiết Nhan xem bệnh rất tập trung tinh thần, Chân Chân của hắn còn đang chờ hắn đó.
Nhìn thấy Chiết Nhan, Bạch Chân an lòng lại, ngoan ngoãn đứng chờ một bên.
Chiết Nhan đứng dậy dặn dò vài câu, liền bảo những người khác tránh đi trước.
Bạch Chân bước lên: "Ngày hôm trước ngươi rời đi, ta nhớ tới ngữ khí thái độ của ngươi, cứ cảm thấy có chỗ nào không ổn.

Bây giờ ngươi lại bảo bọn họ đi xuống, chẳng lẽ ngươi có chuyện gì quan trọng muốn nói?"
Chiết Nhan nhíu mày thở dài, có chút không biết nên mở miệng thế nào.
Bạch Chân thấy Chiết Nhan thế này, càng sốt ruột: "Ngươi nói gì đi chứ!"
"Chân Chân, có lẽ ngươi đoán được rồi.

Đích tử của Phụ Thần, Chiến thần duy nhất của Tứ Hải Bát Hoang này - Mặc Uyên, hiện giờ lại suy yếu đến mức phải dựa một sợi tiên khí của người khác mà nuôi dưỡng."
"Mặc Uyên?"
Người hiểu Chiết Nhan không ai hơn Bạch Chân.

Trừ chính chàng, Chiết Nhan chưa bao giờ lo lắng đến mức bảo hộ suốt một đêm với bất cứ kẻ nào, lại còn là lúc đã hứa sẽ cùng chàng ngắm mặt trời mọc, dứt khoát kiên quyết mà phải về đến rừng đào xem lại y thư, xong lại chạy đến Tây Hải xem bệnh.

Bạch Chân đương nhiên biết, Đại hoàng tử này, hoặc nên nói là bệnh tình của Đại hoàng tử, không đơn giản, không đơn giản đến mức khiến Chiết Nhan vội vàng mà lo lắng với một việc khác ngoài chàng ra.
Thật không ngờ...!thì ra là Mặc Uyên.

Bạch Chân cẩn thận hỏi lại: "Ngươi nói hắn là Mặc Uyên?"
"Là y, cũng không phải y.

Mặc Uyên đang ở đây, y đã ở Tây Hải này sáu trăm năm rồi."
Đệ đệ này của hắn, rốt cuộc đã trở về.
"Chân Chân, ngươi ở lại đây canh chừng, ta đi đưa Tiểu Ngũ tới đây."
"Ngươi muốn đi nói cho Tiểu Ngũ?"
Chiết Nhan chỉ vào người trên giường, sắc mặt đương nhiên: "Đây là sư phụ của nó, là người nó dùng máu đầu tim nuôi suốt bảy vạn năm, người nó mong chờ bảy vạn năm.

Ta đương nhiên phải nói ngay cho Tiểu Ngũ, để nó tới nagy lập tức."
Bạch Chân lắc đầu: "Không được, ngươi không thể cứ như vậy được."
Chiết Nhan nghĩ nghĩ: "Ý của ngươi là...!Dạ Hoa?"
"Đúng vậy, ta sợ Dạ Hoa sẽ nghĩ nhiều.

Ngươi phải nhớ kỹ, y là Thái tử Thiên tộc, nếu y biết vị hôn thê của mình đối đãi như vậy với một nam nhân khác...!cho dù người đó là ân sư của con bé, cũng không ổn." Nhớ trước đây, khi biết Chiết Nhan còn từng tranh giành mẹ với cha mình, Bạch Chân cũng ghen tuông lại sợ hãi một trận.

Loại tâm tình này, chàng thấu hiểu sâu sắc.
"Nhưng Dạ Hoa đã sớm biết sự tồn tại của Mặc Uyên.

Trận chiến ở Đại Tử Minh cung, là chính y cứu Tiểu Ngũ và Mặc Uyên ra, ngươi đã quên rồi sao?"
"Chuyện này không giống..." Bạch Chân hận sắt không thành thép: "Cho dù y trông thấy tiên thể của Mặc Uyên, chắc chắn cũng biết Mặc Uyên đã hồn phi phách tán rồi.

Nhưng hiện tại nguyên thần của Mặc Uyên đang ở đây, một ngày nào đó sẽ hoàn toàn quay về Côn Luân Hư trọng chấn Thiên tộc.

Chuyện này không giống, lúc này với y mà nói, Mặc Uyên là một người sống sờ sờ." Là một tình địch sẽ trở về đoạt vị hôn thê với y...
Chiết Nhan cực kỳ bênh vực người mình, tuy hôn ước giữa Bạch Thiển và Dạ Hoa là do hắn đính hạ, nhưng đệ đệ mình sắp tỉnh, mình đương nhiên phải đứng về phía đệ đệ: "Ngươi nói cũng không sai.

Xem ra, trước khi nói cho Tiểu Ngũ, ta phải đi gặp vị Thái tử Thiên tộc này một lần đã."
Xử lý xong mấy việc vặt, Chiết Nhan rốt cuộc có thể mang theo Bạch Chân đi ngắm mặt trời mọc.
Rừng đào mười dặm địa thế khá thấp, nếu muốn ngắm mặt trời mọc, vẫn nên đến đỉnh núi trên động Hồ Ly của Thanh Khâu.

Vậy nên Chiết Nhan đưa Bạch Thiển đến Tây Hải xong liền dẫn Bạch Chân về rừng đào chuẩn bị đủ Đào Hoa Túy và áo choàng giữ ấm, sau đó chân không chạm đất chạy tới động Hồ Ly.
Chiết Nhan cảm thấy mỹ mãn mà ôm Bạch Chân.

Cái gọi là năm tháng yên bình, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
"Chiết Nhan..." Bạch Chân rúc rúc vào lòng Chiết Nhan: "Chuyện của Mặc Uyên, ngươi nói với Dạ Hoa thế nào?"
"Cứ nói là Mặc Uyên sắp tỉnh lại thôi..."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó...!Ta hỏi y có từng hoài nghi mình chính là Mặc Uyên hay không..."
"Ngươi ám chỉ với Dạ Hoa, đối với Tiểu Ngũ mà nói, y chỉ là thế thân Mặc Uyên?" Bạch Chân ngồi thẳng người dậy, quay đầu, ý vị không rõ mà nhìn chằm chằm Chiết Nhan.
Chiết Nhan hậm hực sờ sờ mũi, ngẩng đầu nhìn trời: "Đại khái thế...!phải không..."
Bạch Chân nhíu mày: "Ngươi có biết ngươi làm như vậy là rất tàn nhẫn không?"
"Ờm...! Ta nói rất uyển chuyển..." Chiết Nhan cũng biết mình có hơi tàn nhẫn, chỉ là Mặc Uyên dù sao cũng là đệ đệ hắn, là người mà Bạch Thiển dùng máu tim nuôi suốt bảy vạn năm.

Trong mắt hắn, Bạch Thiển đối với Mặc Uyên, là có tình: "Hơn nữa, nếu Tiểu Ngũ thật sự lưỡng tình tương duyệt với Mặc Uyên, làm vậy cũng có thể chuẩn bị tâm lý trước cho Dạ Hoa."
Bạch Chân vô lực thở dài: "Chiết Nhan, ngươi biết lúc trước ngươi nói cho ta biết quá khứ của ngươi với cha mẹ ta, tâm trạng của ta như thế nào không?"
Chiết Nhan hoảng loạn kéo Bạch Chân vào lòng: "Chân Chân, ta thề, ta thật sự không phải thích mẹ ngươi.

Lúc đó ta thật sự chỉ hướng đến danh đệ nhất mỹ nhân Tứ Hải Bát Hoang của bà ấy mà thôi.

Người khiến ta động lòng chỉ có ngươi..."
Bạch Chân ngoan ngoãn mặc Chiết Nhan ôm chặt mình, đôi tay vòng lên eo hắn: "Ta tin ngươi, chỉ là lúc ấy ngươi nói cho ta, ta không phải ghen, mà là sợ hãi.

Sợ ngươi thích ta, là bởi vì ta là con của mẹ, sợ ngươi coi ta như thế thân của mẹ...!Cho nên ta rất hiểu loại tâm trạng thế này.

Nỗi đau đó, trừ phi tự mình trải qua, nếu không không thể cảm nhận được!"
Chiết Nhan ôm Bạch Chân càng chặt hơn, tưởng như muốn đem đau lòng cùng tình yêu không thể nói thành lời của mình xuyên qua lớp lớp da thịt cận kề truyền sang: "Chân Chân, ngươi chính là ngươi, từ đầu đến cuối, người ta yêu chỉ là ngươi, cũng chỉ có ngươi, bất luận là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai!"
"Thế nên, ta may mắn hơn Dạ Hoa, không đúng, ta may mắn hơn tất cả mọi người.

Tình yêu của chúng ta tới dễ dàng hơn những người khác, nên cũng phải hết lòng bảo vệ hơn những người khác."
Chiết Nhan nâng lên khuôn mặt nhỏ của Bạch Chân, một đám mây hôn nhẹ nhàng rơi xuống.

Đang lúc Bạch Chân đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào của Chiết Nhan, Chiết Nhan bỗng nhiên ngừng lại, Bạch Chân mở to mắt, khó hiểu mà nhìn hắn.
Chiết Nhan dừng một chút: "Ta đây có nên bồi thường chút gì cho Dạ Hoa không? Dù sao cũng làm lòng y bị tổn thương không nhẹ..."
Bạch Chân căm giận mà bổ nhào Chiết Nhan xuống đất, hung hăng cắn xé môi Chiết Nhan, trừng phạt hắn khó hiểu phong tình...
Lần này, Chiết Nhan rất cẩn thận mà ở thời điểm mấu chốt rời khỏi thân thể Bạch Chân...
Mấy ngày chưa ngủ, Chiết Nhan tắm rửa sạch hỗn độn xong, ôm Bạch Chân nặng nề ngủ, lúc tỉnh dậy, là bị Bạch Chân hôn tỉnh.
Bạch Chân dựa vào người Chiết Nhan, thấy Chiết Nhan tỉnh dậy, giơ tay chỉ chỉ phương xa, "Chiết Nhan, ngươi xem kìa..."
Chiết Nhan xoa xoa đôi mắt, liếc về phía mặt trời mọc trên đỉnh núi phía xa một cái, thu hồi tầm mắt, tràn ngập tình yêu mà nhìn Bạch Chân trong lòng mình vui vẻ không thôi: "Cảnh trí có đẹp đến mấy, cũng không bằng ngươi!"
Bạch Chân nghịch ngợm cười, ôm cổ Chiết Nhan, ngẩng đầu hôn lên.
Tất cả những điều tốt đẹp, đều là bởi vì, có ngươi!
=========================
(*) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui