Phượng Hí Cửu Thiên

Vô Nhật đế lơ lửng trên không trung, không làm ra bất kỳ hành động gì. Chỉ thấy thân thể Minh Duẫn thượng thư đột ngột nổ tung, kế tiếp là ba người Sinh Tử cảnh còn sống sót của Thái Miếu.

Có thể thần không biết, quỷ không hay đoạt mạng một loạt cường giả, đây là loại cảnh giới gì?

Thẩm Kỳ biểu tình hoảng sợ vội vã bỏ chạy. Nhưng bóng ma tử thần vô hình kia không buông tha lão, hút đi toàn bộ sinh khí, biến lão thành một bộ xương khô rơi xuống mặt đất.

- Nể tình ngươi từng tận tâm cống hiến suốt chín ngàn năm, giữ lại hài cốt cho ngươi!

Vô Nhật đế ung dung nói.

Các ma tôn tứ đại tông môn đều run lên vì sợ hãi. Nhất là Thất Sát tông chủ, y không tưởng tượng nổi Vô Nhật đế vốn lầm lì ít nói, quanh năm bế quan lại có tu vi khủng khiếp như vậy.

“Không đúng, nếu y đột phá Sinh Tử cảnh lên Phong Vị, hoặc hơn thế thì thiên địa phải xuất hiện dị tượng mới đúng. Nhưng vì sao Đế đô chưa từng có dị tượng, hay là Vô Nhật đế đã bị cường giả nào đó đoạt xá?”

Thất Sát tông chủ nghĩ tới một khả năng tuy hoang đường nhưng lại rất hợp lý. Vô Nhật đế đúng là thần thông quảng đại, dường như đọc được suy nghĩ của y, liền lườm mắt:

- Thất Sát tông chủ, ngươi muốn có kết cục giống Thẩm Kỳ không?

Nghe Vô Nhật đế chỉ đích danh mình, Thất Sát tông chủ vội quỳ xuống dập đầu lia lịa:

- Bệ hạ vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế! Lúc trước thần nghe theo tiểu nhân dèm pha nên lầm lỗi, mong bệ hạ tha thứ!

- Ừm, nhân tiện có các ngươi ở đây. Trẫm muốn công bố một mệnh lệnh!

Tất cả các ma tôn đều quỳ mọp xuống ôm quyền chờ nghe chỉ.


- Thái Miếu và tu chân giả mưu đồ hủy đi huyết mạch Hoang Thần ở Nam Thiệm, ta thân là dòng dõi hoàng tộc, tuy không thể quản thúc các vương triều khác, nhưng ở Vô Nhật vương triều tuyệt đối không được có điều này xảy ra. Chỉ cần người Thái Miếu và tu chân giả bước vào Vô Nhật vương triều nửa bước, các ngươi phải ngay lập tức giết chết. Kẻ nào trái lệnh, ta diệt toàn tông kẻ đó! Đừng tưởng bổn đế hù dọa, Thẩm Kỳ, Minh Duẫn chính là tấm gương cho các ngươi noi theo!

- Bệ hạ anh minh thần võ, chúng thần cảm kích vô cùng!

Dưới sức mạnh tuyệt đối, không còn bất kỳ ý niệm phản loạn nào nảy sinh trong đầu họ nữa. Bất Hối lão nhân ngập ngừng muốn hỏi chuyện lại sợ khiến Vô Nhật đế tức giận. Cuối cùng không kiềm nổi sự tò mò bèn cung kính hỏi:

- Bệ hạ, bây giờ người là cảnh giới gì!

Vô Nhật đế mỉm cười đáp:

- Không thể nói! Tuy nhiên, các ngươi ở tại Vô Nhật vương triều được tự do đột phá tu vi không cần kiêng kỵ Thái Miếu nữa. Chỉ cần là con dân Vô Nhật, ở tại Vô Nhật vương triều sẽ được ta bảo vệ…

- Tạ ơn bệ hạ!

Chúng ma tôn nghe xong mừng rỡ, vội vàng bái tạ rồi ra lệnh cho thế lực mình trở về chốn cũ.

Tất cả rút lui, ngay khi người cuối cùng là Phượng Minh ảo não rời đi, Vô Nhật đế mới nhìn từ trên cao nhìn ngắm Đế đô một lượt. Cảm giác xa lạ vừa thân quen này khiến y lưu luyến. Bao nhiêu bãi bể nương dâu, rốt cuộc không quên được chữ tình và nghĩa.

- Ta bảo vệ mảnh đất này chỉ vì một người, cũng như Ngụy Thư Diệp, sinh ra chỉ vì yêu một người… Tạo hóa, đúng là tạo hóa trêu đùa…

Trầm mặc hồi lâu, khóe môi Vô Nhật đế nở nụ cười tự giễu, trở về hoàng cung sắp xếp mọi việc.

Nhưng y và Phượng Minh vẫn không phải người cuối cùng rời khỏi chiến trường này. Từ một góc tối gần như không ai để ý tới có một bóng đen xuất hiện. Người này mặt đồ đen, đầu đội mũ trùm che kín mặt. Mọi diễn biến từ đầu đến cuối của cuộc chiến đều được hắn quan sát toàn bộ. Hắn quan sát tất cả mọi người, nhưng mọi người lại không ai quan sát được hắn. Tu vi hắn cũng không phải quá cao, thậm chí còn chưa đột phá Sinh Tử cảnh.

- Phượng Minh, ngươi ngày càng thú vị rồi!


Hắn mỉm cười, sau đó cũng quay người biến mất vào bóng tối.

——————————————————

Việc Tùng Âm ma tôn trọng thương hấp hối đã trở thành sự kiện quan trọng nhất của Nhất Niệm tông ngày hôm nay.

Phượng Minh vừa về tới nơi đã xông vào mật thất nơi Tùng Âm ma tôn nằm nghỉ. Nhìn một vị ma tôn quát tháo Vô Nhật giờ lại nằm bất động trên dường bệnh, hai mắt nhắm nghiền, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, Phượng Minh bất giác rơi lệ.

- Sư phụ, ta sai rồi! Ta không nên kéo Nhất Niệm tông vào cuộc tranh đấu này!

Hắn nắm lấy tay ông, gục đầu xuống giường đau khổ nói.

- Tiểu tử ngốc, nếu không có ngươi, Nhất Niệm tông đã đi theo Tô Hà. Ngươi nhìn Thất Sát tông đi, ma tôn chết hơn một nửa. Nếu đổi lại là Nhất Niệm tông thì chắc chắn số người ra đi không ít hơn. Một mình ta chết đã quá lời rồi!

Giọng nói khàn khàn của Tùng Âm ma tôn vang lên. Ông mở mắt ra, xoa đầu Phượng Minh:

- Thời gian ta gặp ngươi không lâu, nhưng ta thực tâm coi ngươi như đệ tử của mình. Đừng đau khổ! Sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam lòng. Huống hồ ta là tu sĩ, sao có thể mãi núp ở Nhất Niệm tông tu luyện? Từ lâu ta đã hy vọng được đánh một trận cho thống khoái!

Ông càng cố gắng an ủi, Phượng Minh càng buồn bã hơn. Hắn dập đầu ba cái, sau đó đứng dậy nói:

- Ân của sư phụ trọng như núi. Về sau, Nhất Niệm tông chính là nhà ta, Thi sơn chính là da thịt máu mủ của ta, điều này vĩnh viễn không đổi…

- Tốt, tốt, đồ đệ ngoan! Nhớ chăm sóc cho Nha Nhi và Cơ Nhi thật tốt! Còn nữa, sơn chiến vẫn phải tiếp tục, con phải dẫn dắt Thi sơn tái hiện huy hoàng như cách Đệ Thất Tổ đã làm…


- Đệ tử lĩnh mệnh!

Phượng Minh kính cẩn cúi đầu.

Sức khỏe Tùng Âm rất yếu, chỉ nói vài câu đã mệt đến mức nhắm nghiền mắt lại. Nhưng ông đột nhiên cảm giác ở tay có gì đó nhột nhột, ngực thì vừa nóng vừa ẩm ướt.

- Nha Nhi, Cơ Nhi, các ngươi cũng tới rồi sao?

Nha Nhi vẫn ngây ngô như mọi khi, liếm liếm tay Tùng Âm, nhìn chằm chằm ông không chớp mắt, dường như không ý thức được việc sắp phải chia ly với người “gia gia” tốt bụng này.

Cơ Nhi thông minh hơn, gục mặt vào ngực ông khóc, thậm chí miệng còn bập bẹ hai chữ:

- Gia.. gia…

- Hai hài tử, đồ ăn ta để sẵn ở Vãng Sinh động rất nhiều, còn vừa bố trí tu sửa lại trận pháp, ngoài Phượng Minh và hai ngươi ra, không ai có thể vào đó…

Với hai nữ thi, Tùng Âm ma tôn thực sự rất yêu thương, xem chúng như là thân nhân máu mủ của mình vậy.

Phượng Minh không muốn làm mất nhã hứng của ông, hắn đi ra ngoài cửa mật thất đứng chờ. Vừa lúc có hai đệ tử khiêng cán Điệu Vong Vô Nguyệt tới.

- Tiểu sư đệ, sư phụ sao rồi?

Phượng Minh gật đầu, trong tiềm thức vẫn luôn thấy có lỗi với Điệu Vong Vô Nguyệt. Nhưng hắn cũng biết nếu hắn không làm thế, để Tô Hà dẫn dắt Nhất Niệm tông theo phe Thái tử, có khi Điệu Vong Vô Nguyệt đã mất mạng trong cuộc chiến vừa rồi.

- Sư phụ đang được hai đệ tử cho uống thuốc, cũng sắp xong rồi…

Dứt lời, Phượng Minh đi vào dắt hai nữ thi ra, nhường lại chỗ cho gã.


——————————————————————————

Nhìn Điệu Vong Vô Nguyệt cũng nằm trên cán giống mình, Tùng Âm ma tôn mỉm cười:

- Ta biết con không ngốc, thậm chí còn rất thông minh. Dù con vẫn còn nhiều điều giấu ta, nhưng ta vẫn tôn trọng quyết định của con…

- Cám ơn sư phụ, với con, người cũng như cha. Ân tình này kiếp sau Vô Nguyệt sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp.

Gã không biết nói gì ngoài câu này. Tuy vậy vẫn khiến Tùng Âm rất hài lòng, khẽ gật đầu rồi nhắm mắt tuyệt khí mà chết.

Ngoài trời đột nhiên đổ cơn mưa to, Phượng Minh dẫn hai nữ thi đi xuyên màn mưa, trong lòng nhớ lại những gì đã xảy ra suốt thời gian qua. Hắn đã sai sao? Vô tình, tàn nhẫn, lợi dụng thân nhân, bất chấp tất cả để đạt được quyền lực, đáng sao?

- Gia… gia…

Cơ Nhi vẫn không ngừng khóc như biến thành câu trả lời cho hắn.

- Ta hiểu rồi!

Phượng Minh mỉm cười, sau chuỗi ngày mất phương hướng rốt cuộc cũng tìm thấy con đường mà mình cần đi.

Tang lễ của Tùng Âm ma tôn rất đông người tới dự, ngay cả hung thủ giết ông là Thất Sát tông chủ cũng có mặt tưởng niệm. Mặc kệ thái độ thù hằn của chúng đệ tử Nhất Niệm tông, Thất Sát tông chủ thở dài tiếc nuối cho một đời ma tôn, tiến lên thắp một nén hương rồi rời đi.

Cường giả là thế, luôn luôn phải có phong thái của nhất đại tông sư. Bọn họ còn sống là kẻ thù của nhau, nhưng chết đi cũng khiến người kia nuối tiếc vì mất một địch thủ xứng tầm.

Trần Ngọc Kỳ đứng cạnh Phượng Minh, mà hắn cũng mỉm cười nhìn nàng. Những điều mà nàng làm cho hắn quá đủ rồi.

Vì sao không thử trân trọng người luôn bên cạnh một lần? Để đến khi họ vĩnh viễn rời xa trong cuộc đời mình thì lại chỉ biết khóc thương, lòng đầy tiếc nuối?

Mười năm trước hắn đã sai lầm, hai tháng qua vẫn tiếp tục sai lầm, nhưng cho đến sau cái chết của Tùng Âm ma tôn, hắn đã biết mình sai ở đâu. Sửa sai không bao giờ là muộn, quan trọng là ngươi sửa thế nào…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận