“Ta vẫn không yên lòng với tên Phượng thất này, ngộ nhỡ hắn dùng quỷ kế thì làm thế nào?”
“Cái này. . . .Chắc sẽ không đâu. Phượng thất và triều đình trước giờ luôn bất hòa. . . . ”
“Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chuyện liên quan đến nghiệp lớn của Chủ Công, tuyệt đối không thể lơ là.”
Hai người tự cho là thần không biết quỷ không hay, nhưng không biết cao thủ võ lâm ngoại trừ võ công cao cường thì còn có một ưu thế khác đó là . . . .Rất thính tai.
Phượng Triêu Hoa nghe vào trong tai ghi ở trong lòng, ngước mắt lặng lẽ ra dấu với Long Liễm Thần.
Long Liễm Thần khẽ gật đầu, sau đó lớn tiếng nói, “Phượng thất, không phải ngươi muốn vinh hoa phú quý sao? Ngươi thả ta, ta nhất định cho ngươi thăng quan tiến chức, đừng nói là Tổng Bộ Đầu Lục Phiến Môn, dù là dưới một người trên vạn người, ta cũng có thể thỏa mãn ngươi.”
Phượng Triêu Hoa nghe vậy mừng rỡ, “Thật không?”
“Dĩ nhiên!”
Vương bộ đầu vội vàng nói, “Không không không, Thất thiếu ngươi đừng nghe hắn. Hắn âm hiểm xảo trá quỷ kế đa đoan, ngài thả hắn, hắn nhất định sẽ trả thù ngài.”
Phượng Triêu Hoa như ngộ ra, “Nói có lý.”
“Cho nên, ngài dẫn hắn theo chúng ta đi gặp Chủ Công đi, Chủ Công tuyệt đối sẽ thỏa mãn yêu cầu của ngài.” Vương bộ đầu vừa khuyên vừa nháy mắt với họ Tào.
Phượng Triêu Hoa nghe vậy mừng rỡ, nhưng trên mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh, chỉ nhíu mày, nói: “Cho ta một lý do.”
“Lý do gì?” Vương bộ đầu không hiểu.
“Để cho ta tin tưởng các ngươi. Ngươi nói hắn sẽ qua sông rút cầu, nhưng ta làm sao biết các ngươi không vắt chanh bỏ vỏ? Các ngươi phải cho ta cái gì làm đảm bảo trước, nếu không ta sẽ thả hắn ra bây giờ, hơn nữa còn giúp hắn thu thập các ngươi. Để cho các ngươi đi đi vào, nằm đi ra!” Qua những lời này, Phượng Triêu Hoa đã diễn rất đạt một kẻ tiểu nhân ham lợi.
“Ngươi. . .” Họ Tào lại tức cả người run rẩy.
Vương bộ đầu vội vàng hoà giải, “Được được được, ngài muốn gì, chúng ta nhất định thỏa mãn ngài.”
Phượng Triêu Hoa nở nụ cười, không mặn không nhạt ra giá cắt cổ, “Mười vạn lượng Hoàng kim.” Bộ dáng kia, giống như nàng nói là mười vạn lượng tảng đá vậy.
“Ngươi. . . .Ngươi. . . .Ngươi đừng có mơ!” Họ Tào trướng đỏ cả mặt, hận không thể nuốt sống Phượng Triêu Hoa.
Vương bộ đầu cũng biến sắc, nhưng vẫn nhịn không phát tác, âm thầm cắn răng nói, “Thất thiếu nói đùa, thời gian ngắn như vậy chúng ta lấy đâu ra mười vạn lượng hoàng kim cho ngài.”
Phượng Triêu Hoa cau mày, không hài lòng với câu trả lời của hắn.
Lúc này, Long Liễm Thần cực kỳ phối hợp kêu lên, “Ta có! Ngươi dẫn ta rời khỏi nơi chết tiệt này, ta lập tức cho ngươi mười vạn lượng hoàng kim.”
“Thật à?” Mắt Phượng Triêu Hoa sáng lên, trong mắt tỏ rõ sự tham lam.
“Ta đồng ý với ngài!” Vương bộ đầu oán hận trợn mắt nhìn Long Liễm Thần một cái, sau đó xoay người cười tủm tỉm với Phượng Triêu Hoa nói, “Mười vạn lượng hoàng kim, ta sẽ bảo người đi lấy.” Nụ cười kia chân thật khác thường, giống như đây là một chuyện rất đáng ăn mừng.
“Không cần.” Phượng Triêu Hoa tiêu sái khoát tay, nói: “Trực tiếp đưa ngân phiếu đi, tiện hơn.”
May mà không phải đổi ý. Vương bộ đầu thầm thở phào, liền vội vàng gật đầu, “Được, đưa ngân phiếu.” Sau đó nói với họ Tào, “Nơi này giao cho ngài.” Dứt lời, liếc mắt ý vị sâu xa, xoay người rời đi.
Thấy thế, Phượng Triêu Hoa khinh miệt cười một tiếng, thong thả ung dung sửa sang lại quần áo bởi vì đánh nhau mà xốc xếch, từ từ nói, “Chỉ mong cái ta gặp được không phải mười vạn binh lính, nếu không, ngày này năm sau chính là ngày giỗ của Vương đại nhân đó. A, còn ngươi nữa, họ gì nhỉ, a, đúng rồi, họ Tào, Tào đại nhân. Tốt lắm, tránh cho các ngươi trên đường xuống hoàng tuyền lại cô đơn.”
“Họ Phượng, ngươi đừng quá kiêu ngạo!” Họ Tào mắng to.
Mà Vương bộ đầu lại sắp đứng không vững, hai chân run cầm cập giống như rút gân, “Thất . . .Thất thiếu nghĩ nhiều. Dù ta muốn cũng không kiếm đâu ra 10 vạn quân.”
“Dù ngươi có 10 vạn đại quân cũng vô ích, cùng lắm là chỉ thêm người chôn theo mà thôi. Vương đại nhân, ta và ngươi quen biết nhiều năm, ngươi phải biết, Phượng thất ta từ trước đến giờ nói là làm. Sau một phút đồng hồ nếu không thấy ngươi mang theo ngân phiếu trở lại, ta lập tức giết con tin. Ngươi tự giải quyết cho tốt.”
“Phải . . Phải . .” Vương bộ đầu mặt xám như tro đi ra ngoài, ảo tưởng mượn bạc gọi cứu binh tan biến trong nháy mắt, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là - trêu chọc Phượng thất quả thật chẳng khác nào rắn chui ống trúc - tự tìm đường chết.
Phượng Triêu Hoa cười híp mắt nhìn họ Tào nói, “Dễ dàng lấy được mười vạn lượng hoàng kim, so với việc vào nhà cướp của dễ hơn nhiều. Ta quyết định, về sau hợp tác cùng các ngươi!”
“Hừ!” Họ Tào không để ý tới nàng.
Ngược lại Long Liễm Thần lại có phản ứng, khóe miệng giật giật mấy cái giống như trúng gió, nhìn xuống đất truyền âm: “Đủ chưa, nàng mà còn nói nữa ta sẽ cho rằng nàng thật sự ham tiền đấy.”
“Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo [1]. Ta dựa vào bản lãnh của chính mình kiếm tiền, có gì không thể nói.” Phượng Triêu Hoa cây ngay không sợ chết đứng.
[1] Quân tử thích tiền tài, thu dùng theo đạo lý
“Đừng quá đắc ý, có một phần của ta đấy nhé.” Long Liễm Thần tỏ vẻ mình cũng muốn có phần.
Phượng Triêu Hoa khinh bỉ liếc Long Liễm Thần một cái, miệng không động, lời nói lại truyền đến, “Vừa rồi không biết là ai nói ta ham tiền.”
“Là ta.” Long Liễm Thần vẫn cúi mặt xuống đất, một mình bật cười.
Rõ ràng là nụ cười phát ra từ nội tâm, ấm áp như gió xuân, nhưng trong mắt đám nha dịch thì nụ cười ấy có vẻ cực kỳ quỷ dị, làm người ta rợn cả tóc gáy. Đó giống như một loại tín hiệu, tín hiệu sắp sửa chạy trốn.
Nhận ra được điều này, họ Tào lập tức cảnh giác, sai nha dịch mang dây thừng thật to đến trói Long Liễm Thần.
Phượng Triêu Hoa cười như không cười nhìn về phía Long Liễm Thần, cho hắn một ánh mắt ‘Mua dây buộc mình’.
Long Liễm Thần nhíu mày, lại truyền âm, “Nàng định khoanh tay đứng nhìn à?”
“Ta vất vả lắm mới lấy được lòng tin của bọn chúng, sao có thể bỏ dở nửa chừng? Hoàng thượng tạm thời chịu uất ức nhé. Mặc dù sợi dây to đấy, nhưng còn chưa đến mức làm bị thương xương cốt quý giá của ngài đâu.”
Khóe miệng Long Liễm Thần khẽ co giật, trong lòng nói thầm: tuy có lý, nhưng nghe thế nào cũng thấy giống như đang vui sướng khi người khác gặp họa.
Chỉ chốc lát sau, Vương bộ đầu cầm một chồng lớn ngân phiếu thở hổn hển chạy tới.
Phượng Triêu Hoa hài lòng nhận lấy ngân phiếu, không thèm đếm đã trực tiếp ôm vào trong lòng, nói: “Đi thôi, chúng ta đi gặp lão Chủ Công nào.”
Vương bộ đầu rất muốn nhắc nhở một câu, Chủ Công không già. Nhưng suy nghĩ một chút vẫn không nói ra. Đã đủ xúi quẩy rồi, hắn không muốn tạo thêm phiền hà nữa.
Cứ như vậy, dưới sự hướng dẫn của Vương bộ đầu cùng Đại tướng họ Tào, Phượng Triêu Hoa và Long Liễm Thần đi tới đại bản doanh của quân địch – Núi Vũ Thục.
Thì ra đây chính là nguyên nhân núi Vũ Thục không xuất hiện trên bản đồ. Phượng Triêu Hoa và Long Liễm Thần liếc nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều lóe ra sự tự tin.