Phượng Họa Phong Vân


Nơi xa, bóng người giữa muôn ngàn phi châm băng như nghe thấy tiếng động khẽ quát một tiếng :"Ai?"

Kèm theo tiếng quát là muôn vàn phi châm chuẩn xác mà phóng về nơi phát ra tiếng động.
Vô số phi châm lao nhanh trong không khí phóng về phía người tới không một góc chết.
Mũi châm lóe hàn quang vô cùng sắc nhọn đảm bảo bị tất cả phi châm đâm trúng sẽ biến thành một con nhím, bất tử cũng thành tàn phế.


Người ra vô cùng độc ác nhưng Vân Khinh không hề có ý trốn tránh mà ngược lại đứng yên tại chỗ im lặng.
Thấy phi châm lao về phía mình, Vân Khinh trên mặt hiện lên vài phần kinh ngạc rồi nhanh chóng lại xuất hiện sự kiêu ngạo.


Khi vô số phi châm bay đến trước người Vân Khinh, chỉ còn cách khoảng một tấc là sẽ làm nàng bị thương liền bất động.



"Vân Khinh?" Thiếu nữ lãnh đạm thanh âm từ phía trước truyền đến.
Một bạch y thiếu nữ từ nơi xa tiến đến, chỉ thấy trên người nang có một loại thanh lãnh cảm giác.
Thiếu nữ ngũ quan tinh xảo, ba ngàn tóc đen được cột cao lên thành một cái đuôi ngựa có vài phần anh tư.
Thiếu nữ ăn mặc đơn giản nhưng vẫn không che lấp được mĩ mạo cũng như khí chất của nàng.
Thiếu nữ ngược gió mà đến, phong hơi giương lên vạt áo của nàng, ba ngàn tóc đen cũng tuỳ theo bay múa.
Nàng tiến về phía Vân Khinh, bước đi không nhanh không chậm nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã đến trước mặt Vân Khinh.


Thấy Hàn Băng Vô Tình đi đến gần ngay trước mặt mình, Vân Khinh mới nhẹ giọng đáp :"Là ta."

"Tỷ tìm muội có việc sao?" Hàn Băng Vô Tình đến trước mặt Vân Khinh vung tay hóa giải vô số băng châm xung quanh nàng ấy.
Chỉ thấy, vô số băng châm theo một cái vung tay này của nàng hóa trở lại ban đầu thành những giọt nước rơi xuống, thấm vào mặt đất.



"Không có việc gì thì không thể tìm muội sao?" Vân Khinh ngữ khí mang lên một chút hờn rỗi nói.


"Nhưng chúng ta vừa mới gặp mặt không bao lâu...Hơn nữa..." Hàn Băng Vô Tình hơn dừng lại một chút tựa hồ đang suy nghĩ phải nói sao với Vân Khinh.
Nàng nhìn Vân Khinh rồi đưa tay chỉ vào đầu mình :"Điều quan trọng là...
tỷ không nên dùng bộ dạng này ra ngoài tìm ta."

Vân Khinh nhìn động tác của Hàn Băng Vô Tình rồi đưa tay sờ đầu mình.
Nơi bàn tay nàng sờ đến, xúc cảm có vài phần không đúng lắm.
Vân Khinh muốn biết trên đầu mình rốt cuộc có thứ gì liền nhanh chóng chạy đến dòng suối nơi Hàn Băng Vô Tình vừa luyện kiếm.



.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận